HÀN VIỄN

Sau khi về đến nhà, hơn nửa đêm cái bụng của Lạc Lâm Viễn bắt đầu biểu tình. Thể chất của cậu kém, buổi chiều ăn linh tinh một trận khiến cậu không ngừng phải chạy vào nhà vệ sinh, thành công đánh thức hết kẻ hầu người hạ trong nhà họ Lạc.

Bác Ngô lo lắng mời bác sĩ gia đình tới, bác sĩ Trần cũng là khách nhà bọn họ, biết rõ hết bệnh nặng bệnh nhẹ trên người Lạc Lâm Viễn.

Chẩn đoán nhanh chính xác là do ăn uống không cẩn thận nên dẫn đến đau bụng, bác sĩ kê cho cậu vài đơn thuốc, sau đó cho chuyền nước rồi rời đi.

Bác Ngô tiễn bác sĩ Trần về, mang vẻ mặt nghiêm túc đi tới trước mặt Lạc Lâm Viễn.

Lạc Lâm Viễn có chút lúng túng kéo chăn lên cao, mục đích che kín gương mặt mình, né tránh ánh nhìn của bác Ngô.

Bác Ngô thở dài một hơi, nói: "Cậu chủ, tôi..."

Lạc Lâm Viễn vội vàng ngồi dậy, "Cháu sai rồi, lần sau cháu sẽ không bao giờ thế nữa."

Bác Ngô đau lòng nhìn Lạc Lâm Viễn, "Tôi biết cậu chủ muốn chơi cùng bạn bè, nhưng cũng phải quan tâm đến sức khỏe của mình nữa."

Bây giờ người trẻ đều thích rượu chè nhậu nhẹt và ăn lẩu xiên que, bản thân bác Ngô cũng có con trai nên ông hiểu. Thế nhưng cơ thể Lạc Lâm Viễn không thể đụng vào những thứ ấy, điều này cũng khiến cậu chủ không thể hòa hợp được với bạn bè và tập thể, nhưng cũng không còn cách nào nữa.

Lạc Lâm Viễn không biết bác Ngô suy nghĩ cặn kẽ như vậy, nếu không cậu nhất định sẽ khuyên ông đừng nghĩ quá nhiều, dù sao ở bên ngoài cũng vì bệnh sạch sẽ của mình nên cậu rất ít khi đi cùng bọn Phương Tiếu ăn uống bừa bãi.

Đồ nướng lần trước là vì Du Hàn để dành cho cậu nên cậu mới trân trọng ăn vài miếng.

Nghĩ đến Du Hàn, tràng ruột vừa mới dịu đi trong bụng Lạc Lâm Viễn lại bắt đầu co rút khiến cậu khó chịu.

Bác Ngô còn muốn răn dạy thêm vài câu, chỉ thấy Lạc Lâm Viễn mắt ươn ướt tội nghiệp nhìn ông, "Bác Ngô, cháu muốn uống nước nóng."

Ánh mắt tội nghiệp như đứa trẻ khiến bác Ngô quên mất bản thân đang định nói gì nữa trong nháy mắt, biến thành kẻ hoàn toàn phục tùng không thể chống cự lại một chút nào, cậu chủ nói gì thì chính là như thế.

Liếc nhìn đồng hồ, từ trên xuống dưới bị giày vò suốt cả buổi nên giờ đã rất muộn, ban đầu bác Ngô định xin nghỉ cho cậu cả ngày nhưng Lạc Lâm Viễn nằm co quắp trên giường, suy nghĩ nói: "Chỉ nghỉ nửa ngày thôi, buổi chiều cháu lại đi học."

Sáng sớm hôm sau, sau khi biết tin Lạc Lâm Viễn xin nghỉ, Phương Tiếu vô cùng hâm mộ. Cậu ta nằm nhoài lên một cuốn sách nâng cao, cầm điện thoại nhắn tin cho cậu.

Hơn mười giờ Lạc Lâm Viễn mới tỉnh ngủ, uể oải câu được câu chăng nhắn trả lời cậu ta.

Phương Tiếu: Khi nào thì mày đến? Chắc không phải nghỉ cả ngày đâu ha, hôm qua đi đâu đấy?

Lạc Lâm Viễn: Viêm dạ dày, buổi chiều đến.

Phương Tiếu biết rõ sức khỏe của Lạc Lâm Viễn yếu ớt, vừa nghe thấy thì lo lắng hỏi: Không sao chứ? Sao không đến bệnh viện khám, còn đến trường làm gì, nghỉ ngơi cho khỏe.

Lạc Lâm Viễn không trả lời cậu ta, lúc này có người gọi Phương Tiếu một tiếng. Phương Tiếu ngẩng đầu lên, người gọi cậu ta là Dương Tịch, bên cạnh Dương Tịch còn có Du Hàn theo sau. Hai người họ đều rất cao lớn nên đứng ở cửa lớp khiến không ít người chú ý tới.

Phương Tiếu nhét điện thoại di động vào trong túi, chạy ra cửa lớp. Nhờ buổi cắm trại mà cậu ta và Dương Tịch đã thân nhau hơn, Dương Tịch tới tìm mình thì Phương Tiếu cảm thấy rất bình thường, nhưng Du Hàn tới để làm gì? Phương Tiếu không tìm được manh mối nào cả.

Dương Tịch với tay khoác lấy cổ Phương Tiếu, kéo người ra khỏi lớp: "Có giải đấu thành phố, ông dẫn mấy người lớp ông gia nhập đội bọn tôi cùng đi thi đấu đi."

Phương Tiếu đồng ý ngay, Dương Tịch mời bọn họ với tư cách là thành viên đội trường, thứ nhất là hi vọng họ có thể gia nhập, thứ hai là cậu ta cũng rất hài lòng với thực lực của họ. Phương Tiếu đắc ý còn không kịp, sao có thể từ chối.

Dương Tịch không ngờ việc có thể bàn bạc suôn sẻ như vậy, vui vẻ vỗ vai Phương Tiếu, còn tiện thể nói: "Mọi người cùng nhau đi đánh chén tối nay, ăn lẩu được không?"

Phương Tiếu gật đầu lia lịa, hay lắm hay lắm, cậu rất thích ăn lẩu.

Lúc này Du Hàn ở bên cạnh nói: "Dương Tịch, buổi tối tôi không đi được."

Phương Tiếu và Dương Tịch đều nhìn sang, Dương Tịch biết rõ tình cảnh của anh nên cũng không lôi kéo thêm, "OK, chỉ chiếm của ông một tiếng tập luyện sau khi tan học thôi nhá."

Du Hàn ừ một tiếng, tầm mắt lướt qua hai người họ, nhìn vào phía trong lớp.

Phương Tiếu để ý đến ánh mắt anh, đột nhiên nhanh trí nói: "Hôm nay Lạc Lâm Viễn không đến."

Du Hàn thu lại tầm mắt, dừng trên gương mặt Phương Tiếu, không lên tiếng.

Phương Tiếu tiếp tục nói: "Tối hôm qua cậu ấy viêm dạ dày nên xin nghỉ, chiều mới đến cơ."

Du Hàn vẫn không nói năng gì khiến Phương Tiếu có chút lúng túng, cậu ta sờ mặt nói: "Không phải cậu đến tìm cậu ấy à?"

Dương Tịch: "Không phải, lão Du chỉ tiện thể theo tôi tới bàn công chuyện thôi, lát nữa bọn tôi còn phải đến phòng làm việc."

Phương Tiếu à một tiếng, nghĩ thầm chẳng trách, cậu nói rồi, sao Du Hàn có thể tới đây, rõ ràng cậu ta không quen biết mấy với lớp mình.

Mặc dù gần đây anh em của cậu rất thân thiết với người này nhưng Phương Tiếu vẫn cảm thấy Lạc Lâm Viễn khó hòa hợp như vậy, thấy thế nào cũng không chơi hợp với Du Hàn.

Nếu hai người họ thật sự kết bạn với nhau, vậy mối quan hệ bạn bè như vậy sẽ thân thiết hay hời hợt, dù sao Phương Tiếu cũng không thể nhìn ra được.

Bên này Lạc Lâm Viễn đã tỉnh cả ngủ vì mấy tin nhắn của Phương Tiếu, cậu mặc đồ ngủ đứng dậy khỏi giường, đi ra ban công chậm rãi xoay người.

Hiếm khi nào không cần dậy sớm, thời tiết cũng sáng sủa, không khí ngập tràn ánh nắng, nhưng tâm trạng Lạc Lâm Viễn thì không tốt cho lắm, thậm chí còn hơi xám xịt.

Sau khi rửa mặt, cậu cầm điện thoại đi xuống tầng dưới ăn sáng.

Theo thói quen, cậu dùng khăn ướt lau khử trùng điện thoại ba lần rồi đặt sang một bên. Khi ăn, Lạc Lâm Viễn có thói quen cố gắng hết sức không để bản thân vừa ăn vừa chơi điện thoại.

Cùng lắm khi đặt cạnh nếu có người tìm thì mới tùy tình huống lựa chọn xem có nhận máy hay không.

Để chăm sóc cho dạ dày của cậu, bác Ngô bảo nhà bếp chuẩn bị cháo và dưa cải, mùi thơm nức mũi, dưa cải ăn kèm thanh mát giòn giòn.

Lạc Lâm Viễn đang ăn dở thì thấy màn hình di động sáng lên, là thông báo của WeChat.

Cậu không để ý, có khi lại là Phương Tiếu không tập trung học nên tìm cậu nói chuyện.

Sau khi ăn xong, cậu mới lướt màn hình điện thoại di động xem WeChat. Đúng lúc bác Ngô bưng một ly nước trái cây đi tới, còn cầm thêm một quả trứng gà, "Cậu chủ, ăn quả trứng này đi."

Lúc này ông nhìn thấy gương mặt cậu chủ nhà mình tỏ ra giật mình, thậm chí cậu còn dụi mắt mình.

Bác Ngô: "Sao thế?"

Cậu chủ của ông im lặng buông điện thoại xuống, nhận lấy quả trứng, đang bóc vỏ thì không nhịn được đặt trứng xuống, lại cầm điện thoại di động lên.

Bác Ngô: "Cậu chủ, ít nhất cũng ăn một quả đi." Ông tưởng Lạc Lâm Viễn chơi điện thoại nên không ăn nữa.

Nào ngờ cậu khua tay một cái, nói: "Lát nữa cháu ăn, chắc chắn sẽ ăn, bây giờ cháu có việc cần làm gấp."

Lạc Lâm Viễn mở to mắt nhìn màn hình với vẻ đề phòng, mà khiến cậu căng thẳng như vậy là vì tin nhắn WeChat đến từ Du Hàn.

Anh hỏi cậu: Hôm qua cậu có việc tìm tôi à?

Lạc Lâm Viễn vốn không muốn trả lời nhưng lại cảm thấy không cam lòng lắm.

Nếu như Du Hàn thật sự tò mò thì tin nhắn này nên hỏi từ hôm qua, bây giờ mới hỏi cũng không biết có tác dụng gì.

Cậu đặt điện thoại xuống chần chừ mãi, cuối cùng vẫn không chịu thua kém đáp lại: Không có gì, gọi nhầm thôi.

Du Hàn: "..."

Bình luận

Truyện đang đọc