HẬN XUÂN TÌNH

15.

Đỗ Nguyệt Nga?

Ngươi đây là làm sao vậy, không phải là cùng với người ta gạo nấu thành cơm rồi sao?

Còn mấy cái vết xanh tím trên mặt này, là ai đánh ngươi vậy?

Mặt mũi ta tràn đầy nghi hoặc, nàng lại đột nhiên xông đến nhào vào trong ngực ta: “Thập Thất, ta van cầu ngươi, dẫn ta đi đi!”

Cái gì?

Ngươi đừng có vùi mặt vào cúp 34C của ta chứ!

Ngoại trừ việc ngươi đánh cho ta một bạt tai bị ta phản chấn lại, hai chúng ta chưa từng có tiếp xúc thân mật như vậy mà!

“Đỗ tiểu thư, ngươi đây là….làm sao vậy?”

“Hắn đánh ta!” Đỗ Nguyệt Nga khóc đến không thở nổi: “Lần đầu tiên ta thân mật với hắn không hề có lạc hồng, hắn nói ta là đồ thối tha, nói ta sớm đã bị người khác chơi nát rồi, hắn muốn đánh chết ta!”

Cái gì?

“Ngươi sẽ giúp ta phải không?” Nàng túm lấy ta giống như túm lấy một cọng cỏ cứu mạng, “Ta nhìn ra được ngươi cũng chán ghét hắn, dáng vẻ ngươi đối với hắn cũng là lá mặt lá trái giống như ta, mấy cái biểu hiện ra vẻ yêu thương kia đều chỉ là giả vờ mà thôi. Điểm này ngươi có thể gạt được người khác nhưng không gạt được ta đâu.”

Thật là hỗn loạn, đối thủ của ngươi lại chính là người hiểu ngươi rõ nhất.

“Chúng ta phải nói rõ một chút đã, thật sự là ngươi không có…”

“Ta không làm gì hết! Ta từ nhỏ đã được dưỡng ở khuê phòng, ngoại nam mà ta tiếp xúc nhiều nhất chính là hắn, làm sao ta có thể cùng với nam nhân khác làm ra mấy chuyện như vậy chứ…”

Thực ra chuyện này cũng rất bình thường. Nữ hài tử lần đầu tiên cũng không nhất định sẽ chảy máu. Nếu như kỹ năng của nhà trai không tốt, hoặc kích thước nhỏ, hoặc là trước đó có vận động mạnh nên kéo rách một khối mô liên kết ở bên trong, hoặc là do bẩm sinh không có mô liên kết này, đều sẽ không chảy máu.

Nhưng cổ nhân liệu sẽ tin mấy cái này sao?

Nhưng ta nhìn thấy thân thể Đỗ Nguyệt Nga trắng trẻo gầy gò, nhìn thế nào cũng không giống như có thể vận động quá mạnh, không thể bình bình đạm đạm ôn nhu chịu đựng cái bản tính vũ phu của Triệu Uyên này. Sau khi loại trừ hai khả năng này thì….

“Cái của hắn thô chừng nào?”

Đỗ Nguyệt Nga khóc đến mức phải nấc lên, lại cố gắng kìm nén tiếng nấc, nghẹn ngào đến nửa ngày mới vươn một ngón giữa ra: “Không sai biệt lắm thì chừng này…”

Hoắc! Thật sự là cây tăm a!

Vậy cuốn truyện hai mươi vạn chữ mà ta đọc thì ra lại là cuốn hướng dẫn châm cứu dài hai mươi vạn chữ à?

Thật quá đáng!

Ta vỗ vỗ vai nàng: “Đừng có căng thẳng quá, cái đó chẳng qua là do hắn quá nhỏ thôi, ngươi trở về tìm mama nghiệm một chút, phỏng chừng còn có thể lập gia đình đó.”

Đỗ Nguyệt Nga mắt tròn xoe: “Vậy….nếu bình thường thì thô chừng nào?”

Ngươi không cần phải nhìn ta như vậy chứ! Nhìn ta giống như người có kinh nghiệm phong phú lắm sao?!

Có trời mới biết Hiên Hiên hắn là bình thường hay không bình thường.

Khi ánh mắt của Đỗ Nguyệt Nga nhìn theo ánh mắt ta đang ngẩn người nhìn vào cổ tay của ta, đột nhiên liền thông suốt, một tay bịt miệng, đôi mắt trừng to như chuông đồng.

Xong rồi xong rồi, bị lộ rồi….

“Không được, hắn sẽ tới đây ngay, chúng ta phải chạy mau!”

Đỗ Nguyệt Nga kiên định quyết tâm muốn chạy trốn.

Đổi lại là ta thì ta cũng không nghĩ mình sẽ treo cổ chết trên một cây tăm, cái tâm tình này thật ra ta cũng có thể lý giải.

“Nếu không thì…hai chúng ta ai đi đường nấy?” Ta tìm cách vứt bỏ cái vướng víu tay chân này.

Đỗ Nguyệt Nga cười cười: “Nếu theo ta về nhà, còn có thể đảm bảo cho ngươi được sống yên ổn, bằng không, ngươi còn muốn chạy trốn đến nơi nào?”

Cũng đúng….

“Nhưng mà, đường mà chúng ta phải đi bây giờ, phải cần vượt nóc băng tường đấy.”

Đỗ Nguyệt Nga nghi hoặc: “Có gì nguy hiểm sao?”

Ta: “…Ta đang mặc quần hở đáy.”

Đỗ Nguyệt Nga: “…Ta cũng vậy.”

Bốn mắt nhìn nhau, hai ta trăm miệng một lời: “Đúng là đồ biến thái!”

Ta nhanh chóng xé một mảnh váy, tam hạ lưỡng hạ làm cho mình một cái khố chữ T giống như của mấy võ sĩ đô vật sumo, dù sao có còn hơn không. Thấy ta võ trang đầy đủ, Đỗ Nguyệt Nga cũng nóng nảy: “Ta cũng muốn!”

Ta liền làm cho nàng một cái giống như thế.

Nàng không biết thắt nên nhờ ta hỗ trợ.

Lúc ta hỗ trợ, những cái không nên nhìn cũng nhìn mấy lần, bầu không khí không hiểu sao lại trở nên thật kỳ quái…

“Được rồi đi thôi.” Ta thúc giục nàng, phá vỡ cục diện bế tắc: “Một hồi nữa sẽ có người tới đấy.”

Nàng ghé vào nằm trên lưng ta, ta chạy ra khỏi cửa phòng giam, chui lên phòng trên.

Mấy trạm gác trong vương phủ ta hoàn toàn quen thuộc, việc hoàn toàn tránh né bọn chúng để chạy qua có khả năng hơi khó một chút, nhưng nếu như vận khí tốt, cũng có thể đi ra mà không gặp trở ngại.

Cuối cùng thì cả một đường đều suôn sẻ, mắt thấy đại môn vương phủ đã ở phía trước, bỗng nhiên ta lại nhìn thấy Hiên Hiên cùng với tiểu cô nương kia.

Oan gia ngõ hẹp gặp nhau, vậy thì cứ trốn là được, ta vừa định quay đầu rời đi, liền thấy phía trước mặt tiểu cô nương đó có một người đang đứng, ngơ ngác ngây ngốc, giống như cương thi đang đứng đó.

Ta nhìn kỹ hơn, chết tiệt, là Thập Tứ!

Thấy ta ra tới đó, tiểu cô nương quỷ mị cười một tiếng, vẫy tay nói: “Ngươi tới rồi à, tới chơi với chúng ta đi!”

Chơi cái rắm! Thập Tứ bị làm sao vậy? Sống hay chết? Ngươi đã làm gì hắn rồi? Hắn cùng với mấy người các ngươi đang làm cái gì thế?

Ta cõng Đỗ Nguyệt Nga xông tới, kết quả là Hiên Hiên cùng với tiểu cô nương rõ ràng chỉ đi chậm rãi nhàn nhã, nhưng ta chạy thế nào cũng không đuổi kịp, chỉ trong chớp mắt đã tiến vào một mảnh rừng trúc.

Trong rừng trúc ẩm thấp nhiều chướng ngại, sương mù chướng khí mờ mịt, bộ dáng ba người đó lúc mờ lúc hiện, ở trong sương mù giống như tiên như quỷ, nhìn cũng không thấy rõ ràng.

“Các ngươi làm gì với Thập Tứ vậy? Mau thả hắn ra!”

Mắt nhìn thấy khoảng cách càng lúc càng xa, liền khàn giọng hét lên.

“Hắn không có việc gì đâu,” Người trả lời ta chính là Hiên Hiên, “Ngươi…yên tâm đi!”

Yên tâm cái quỷ!

Nhưng chỉ trong một chớp mắt, ba đạo nhân ảnh đã biến mất không thấy tăm hơi.

“Chúng ta đi nhanh lên một chút, bọn chúng có vẻ sắp đuổi kịp rồi!” Đỗ Nguyệt Nga ôm lấy cổ của ta khóc nấc lên.

Ta quay đầu lại, quả nhiên thấy một đội nhân mã, càng lúc càng gần.

Bình luận

Truyện đang đọc