HẬN XUÂN TÌNH

20.

Hắn…nhớ lại toàn bộ chuyện “kiếp trước”!

Ta từ khi xuyên đến thế giới này cho đến nay, chưa từng có ngày nào ta ngoan ngoãn sống theo đúng phương thức của nguyên chủ, toàn bộ kịch bản bị ta xáo xào đến thất linh bát lạc, nếu như hắn không phải biết tình tiết trong nguyên tác, thì không thể nào nói ra được mấy lời lảm nhảm này.

Ta thở dài cười cười: “Chẳng lẽ ngươi còn nhìn không ra được, ta không phải là Thập Thất sao? Thập Thất của ngươi, cái nữ nhân ngốc nghếch yêu ngươi ấy, đã chết lâu rồi. Mấy lời mà ngươi nói đều chỉ là sự tình đời trước thôi, đời này chưa từng phát sinh, và mãi mãi cũng sẽ không thể phát sinh.”

Triệu Uyên như bị điên lắc đầu: “Sẽ không đâu, ngươi là đang hận ta đúng không? Ta biết, ta biết hết thảy đều không giống, bởi vì ngươi cũng nhớ tới kiếp trước. Ngươi đối với ta thất vọng, mới không nguyện ý tiếp nhận ta đúng không? Thập Thất, chúng ta đã từng ân ái như vậy, chúng ta vốn có thể có hai hài tử đáng yêu…”

“Sau đó, đứa thứ nhất, là bởi vì Đỗ Nguyệt Nga không thể chấp nhận vương phủ có thứ trưởng tử, nên bị mẫu thân yêu quý Văn quý phi của ngươi sai người dùng gậy đánh rớt. Thập Thất võ công cao cường, nội lực thâm hậu, đánh một lúc vẫn không chết, lại rót thuốc đổ vào miệng nàng, nàng ở trên mặt đất lăn lộn đến ba canh giờ, sinh ra một hài tử đỏ rực như chuột con. Lúc đó ngươi ở ngay trong vương phủ, nhưng một chút ngăn cản cũng không làm, chỉ buông ra một câu “Quy củ như thế, bản vương cũng không có biện pháp nào” rồi để nàng đi. Sau đó, nàng ngay cả nguyệt sự cũng chưa ra, vẫn ép nàng phải thị tẩm, việc này có phải do ngươi làm không?

Triệu Uyên bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, toàn thân run rẩy: “Ta cũng chỉ là bất đắc dĩ…”

“Lần thứ hai, ngươi biết rõ ràng nàng lại mang thai hài tử của ngươi, nhưng vẫn phái nàng đi đóng giả Đỗ Nguyệt Nga, mặc hỷ phục ngồi kiệu hoa đi đường nhỏ, bị phản quân bắn thành con nhím. Thời điểm hài tử thứ hai chết đã được mấy tháng rồi, đã có thể cử động, lúc bị mũi tên bắn chết, còn giãy dụa hai lần. Thập Thất muốn dùng tay bảo vệ nó, nhưng tay cũng bị bắn thủng, ngay cả mặt cũng bị một phát bắn trúng, con mắt cũng bị bắn nổ. Não chảy ra phía sau đầu, máu chảy đầy đất chết không nhắm mắt, chẳng lẽ việc này không phải ngươi làm?”

Triệu Uyên không ngừng đập đầu trên mặt đất, khóc không thành tiếng: “Sau khi ta đưa ra quyết định này, ta đã hối hận rồi…”

Ta cười.

“Chỉ bằng mấy cái này mà ngươi vẫn còn mặt mũi đi cầu ta trở lại bên cạnh ngươi à? Ngươi thấy ta có giống một kẻ đần độn không?”

“Ta đã báo thù cho ngươi!” Triệu Uyên bỗng nhiên ngẩng đầu, quỳ gối bước đến ôm lấy chân ta: “Ta đã ra lệnh chém đầu toàn Đỗ gia, còn giam cầm mẫu phi của ta lại, đều là do bọn hắn khuyến khích ta đoạt vị, ta mới không thể không bỏ qua ngươi…Lần trước, lần trước chính là ở trong giấc mộng, nhớ tới hết thảy những gì xảy ra ở kiếp trước, mới không đụng vào Đỗ Nguyệt Nga, cho nàng mấy bạt tai để vì ngươi xả giận!”

Mắt thấy hắn càng lúc càng đến gần ta, ta còn chưa có động thủ, Hiên Hiên đã một cước đá vào ngực hắn, trực tiếp đá hắn văng xa cả trượng, phun thẳng ra một ngụm máu tươi.

Ta bị mấy cái logic cường đạo của con hàng này làm cho huyết áp tăng lên.

“Xem ra, Thập Thất thật hữu dụng nha. Lúc còn sống thì cản đao chắn thương cho ngươi, làm ấm giường, làm thế thân cho ngươi, đến lúc chết rồi vẫn còn có thể cho ngươi lấy cớ để ngươi hại người. Khó trách ngươi lại không nỡ rời bỏ nàng. Ngươi chẳng phải là muốn tìm một cái cớ để giết chết công thần miễn cho bọn hắn công cao cái chủ sao? Chẳng phải ngươi muốn khống chế mẫu phi của mình để miễn cho nàng buông rèm chấp chính sao? Ngươi còn chút mặt mũi nào không hả? Thủ phạm chính đem tòng phạm toàn bộ giết hết, lại nói rằng ta đang mở phiên tòa thẩm án chủ trì công đạo cho người bị hại, các ngươi nói chuyện này có buồn cười không?”

A Đại, A Thất trầm mặc không nói gì.

Mấy người khác lúc đầu mai phục bên trong, trong tay cầm theo tên nỏ, giờ phút này cũng đều đi ra ngoài, lẳng lặng nhìn Triệu Uyên đang bò đến lăn đi trên mặt đất, không một ai có ý muốn tiến lên đỡ hắn, ngược lại từng người từng người đều vẻ mặt do dự.

Triệu Uyên thở hổn hển hồi lâu, mới từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, khóe miệng chảy ra một vệt máu, người lại cố chấp từng bước từng bước một đi về phía ta: “Ta thừa nhận ta đáng chết, ta van cầu ngươi, tha thứ cho ta…”

“Được rồi,” Ta nâng đao trong tay lên: “Ta cũng không có kỹ năng lăng trì, cũng lười nhìn ngươi máu me đầm đìa làm người ta buồn nôn. Vậy thì cho ngươi được chết thống khoái đi.”

Ta không phải là Thập Thất chân chính, vừa rồi hết thảy những lời nói ra cũng chưa từng thực sự xảy ra ở trên người ta, ta bởi vì những điều này mà phẫn nộ, mà căm ghét hắn, nhưng ta sẽ không thay thế Thập Thất đi hận hắn, đồng dạng, ta cũng sẽ không có khả năng thay mặt cho Thập Thất tha thứ cho hắn.

Chỉ mong rằng sau khi biến thành quỷ, hắn đừng có tiếp tục dây dưa với Thập Thất nữa, cả đời nàng đau khổ, tất cả đều là do tên khốn trước mắt này gây ra.

Chỉ trong chớp mắt, mấy tử sĩ lúc nãy vẫn còn bộ dáng tất cả mọi chuyện chẳng hề liên quan đến mình, giờ thì lại xông hết lên.

Ta hiểu mà.

Bọn hắn che chở cho Triệu Uyên, vốn dĩ cũng chỉ bởi mạng của mình mà thôi.

Bị vây ba ngày, bọn hắn sắc mặt đều xanh đen, bờ môi khô nứt, chỉ duy nhất Triệu Uyên ngoại trừ đôi mắt có chút đỏ, còn trên môi hắn thậm chí còn chẳng có một mảnh da chết nào.

Bọn hắn cũng không hề nguyện ý trở thành cái dạng người không ra người này, nhưng chính bọn hắn cũng không hề có quyền được lựa chọn.

“Quân ưu thần lao, quân nhục thần tử. Triệu Uyên hôm nay chịu nhục, bất kể các ngươi hay chính ta hy sinh vì nước cũng không sai, nhưng các ngươi phải nhớ lấy, nếu như quân chết, chính là thay đổi triều đại, các ngươi và ta đều là tiền triều chi thần, cũng có một chút hy vọng sống. Trên người ta cũng bị hạ cổ trùng, ta cũng sợ chết, nhưng hôm nay ta càng muốn giết hắn hơn, các ngươi có muốn theo ta không?”

Ánh mắt mỗi tử sĩ đều lần lượt thay đổi.

Vẻ mặt Triệu Uyên đột nhiên hiện ra mấy phần hoảng sợ: “Người đâu tới đây! Có kẻ muốn tạo phản, có kẻ muốn…”

Hắn còn chưa nói xong, đã bị một đao xuyên thẳng qua yết hầu.

Đương nhiên không phải là ta có phản ứng nhanh như vậy, đó là Hiên Hiên ở sau lưng ta nhẹ nhàng vỗ mấy cái lên vai ta.

Động tác vỗ vai của hắn rất nhẹ, nhưng nội lực truyền vào lại vô cùng bá đạo, hùng hồn mênh mông như đại dương, tay của ta theo lực đạo của hắn hướng về phía trước, bảo đao xuất thủ, đem Triệu Uyên găm thẳng vào trên mặt đất.

Dao đâm thẳng vào yết hầu, người sẽ không lập tức chết đi, nhưng xương sống bị chém ngang như vậy, hắn ngay lập tức đã trở thành toàn thân bất toại. Yết hầu Triệu Uyên khò khè phát ra những tiếng vang khào khào như cào vào ống sắt, đôi mắt giãy dụa nhìn về phía ta, miệng mấp máy dường như muốn nói gì đó.

Hiên Hiên tiện tay nhặt lấy hai phiến lá bắn thẳng qua, liền phế đi đôi mắt của hắn: “Ngươi không xứng được nhìn nàng.”

Thực lực của giáo chủ ma giáo, quả thật kinh khủng đến mức không thể khinh thường.

Khó trách đã bị xuyên xương tỳ bà rồi, vẫn có thể chạy trốn ra ngoài.

“Ha ha, bộ các ngươi tưởng như thế này là xong rồi sao?” Một tiếng cười thanh thuý tựa như tiếng chuông bạc của thiếu nữ truyền đến, nhìn thấy miêu nữ một tay bóp chặt sau gáy Thập Tứ đi đến, vày vò hắn như một con búp bê vải mặc người nhào nặn, một tay đem mấy viên dược hoàn ném ra ngoài như thiên nữ tán hoa, “Quân chết, cửu tử đoạt đích lại bắt đầu! Tất cả các ngươi đều bị hạ cổ “Thần”, vậy thì nghe cho kỹ, hiện tại ai ăn dược hoàn này, đều có tư cách làm tân quân! Nếu tất cả đều ăn vào, vậy thì xem thử xem ai có thể sống được đến cuối cùng. Nhanh đọat lấy cho ta!”

Bình luận

Truyện đang đọc