HẬN XUÂN TÌNH

5.

Đúng như ta sở liệu, Triệu Uyên đã ngăn ta lại.

Nói thừa, hắn có thể để cho ta chết sao?

Trong mắt hắn, ta là tử sĩ của hắn, thuộc loại tài sản tư hữu, không được xem như là con người. Tài sản sao có thể tự mình quyết định đi đâu, làm gì? Tài sản sao có thể tự tổn hại, gây tổn thất cho chủ nhân?

Cho dù muốn giết ta, cũng phải do hắn tự mình quyết định lúc nào thì hạ đao, phải hạ thì hạ ở chỗ nào, làm sao đến lượt ta tự mình quyết định được!

Huống chi, võ công của ta có thể lấy một địch trăm, gương mặt lại không tệ, muốn ngực có ngực, muốn eo có eo, muốn mông có mông, dáng người chân dài ngực nở eo thon như thế tương đương với một khối tài sản giá trị lớn trong kho của hắn, làm sao hắn có thể để ta chết được.

Hai chúng ta đang ở bên này giành lấy chủy thủ như tiểu hài tử cầm được tiền lì xì trong ngày đầu năm mới, Nguyệt Nga tiểu thư ở bên kia rốt cuộc không thể nhìn thêm được nữa, hô to một tiếng “Đủ rồi”, nhanh chóng bưng bát giải dược đã được chuẩn bị sẵn trên bàn, ngẩng cổ một hơi nuốt xuống.

Ngay sau đó, nàng buông tay, bát sứ rơi ở trên bàn, quay tròn nửa ngày, còn người thì ngã ở trên giường, hai tay ôm chặt bụng, vẻ mặt thống khổ đến tột cùng.

Đúng vậy, không hổ là nữ phụ ác độc cuối cùng bị nhân vật Boss phản diện giết chết, Nguyệt Nga tiểu thư của chúng ta thật sự là một người mạnh mẽ mà!

Thấy Đỗ Nguyệt Nga thống khổ ngã gục xuống, Triệu Uyên trong nháy mắt liền luống cuống, thả bàn tay đang nắm chủy thủ của ta ra, phi thân lên đến bên giường rồi ôm chầm lấy Đỗ Nguyệt Nga, ôm nàng vào lòng thật chặt và vỗ về an ủi, thấy nàng nắm chặt lấy vạt áo của mình im lặng rơi lệ, hắn đột nhiên cầm chén thuốc lên ném về phía ta: “Giờ thì ngươi đã hài lòng chưa?”

Chỉ trong một chớp mắt, ta nhìn Đỗ Nguyệt Nga, trong lòng không khỏi sinh ra một tia áy náy, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bạch kia….

Ngay sau đó ta lập tức phản ứng lại.

Ta hài lòng cái đầu của ngươi a!

Bạn gái của ngươi trúng độc, vốn phải tự mình uống thuốc giải độc, phải tự mình chịu đựng quá trình giải độc thống khổ đó, kết quả thấy ta không ngoan ngoãn tới chống đỡ thay cho nàng, nàng phải tự mình chịu đựng, làm sao lại giống như mấy đau đớn mà nàng phải chịu đều do ta gây ra?

Xin hỏi hai vị có phải là Ant Huabei tái sinh không, chứ sao lại giống như cả thế giới đều thiếu nợ hai vị vậy?

Nhìn thấy Đỗ Nguyệt Nga đang khoa trương diễn xuất trên giường, ta rốt cuộc cũng không kìm lòng được, quỳ hai chân tiến về phía trước nói với giọng quan tâm: “Vương gia, nhanh cho gọi thái y đến xem thử Nguyệt Nga tiểu thư một chút đi. Vừa rồi lúc ta cho tử tù kia thử thuốc, hắn uống giải dược xong trọn vẹn một chén trà mới bắt đầu đau bụng, nhưng Nguyệt Nga tiểu thư chỉ mới hô một tiếng đã đau thành dạng này, hay là đã uống nhầm thuốc rồi?”

Người đang ôm bụng lăn lộn trên giường Đỗ Nguyệt Nga, bỗng chốc cả người cứng đờ.

Bé con à, ngươi giả vờ hơi sớm đấy!

Bình luận

Truyện đang đọc