HẠNH PHÚC NƠI ĐÂU

- Hahahahahaha....- Nó và thằng Mạnh phá lên cười như mấy đứa trốn trại.
- Hai chị em nhà này làm sao ý nhỉ? Hay là sợ quá nên hóa điên rồi? Không được! Gọi cho bệnh viện tâm thần nhanh đi!- Lan nhìn 2 chị em nó rồi nói.
- Có cậu điên ý! Ai tưởng tượng được cái cảnh mấy công tử tiểu thư các cậu phải chạy thục mạng vì vì chó đuổi! Buồn cười wa! Hahahahaha...- Nó lại tiếp tục lăn ra cười.
Nghe nó nói vậy thì Lan, Huy, Khánh, Bảo mới đồng loạt hiểu ra vấn đề rồi lại quay sang nhìn nhau và than:
- Trời đất! Mẹ mình mà biết chắc chết quá! Huhuhu...- Lan nói.

Còn Huy thì tuy chán nhưng mà...
- Cơ mà nhìn mấy người vừa nãy mà tôi muốn cười lắm cơ nhưng mỗi tội là đang mải chạy nên không cười được. Há há...- Điệu cười khả ố của bạn Huy vang lên.
Bảo nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh rồi quay sang Khánh nói:
- Nè! Tao không biết là thằng Huy nó bị điên đấy mày mày ạ! Chơi với nó lâu như zậy mà bây giờ tao mới mới nhận ra là nó bị nặng như vậy! Bọn mình vô tâm wa!
- Đúng thật!- Khánh hùa theo.

Có vẻ như từ khi chơi với nó và Lan thì Khánh nói nhiều hơn và hình như trình độ chọc điên người khác cũng tăng lên đáng kể thì phải =))).
Huy tức muốn điên người mà không thể làm gì được bọn nó. Bỗng Mạnh lên tiếng:
- Ê! Mấy anh mấy chị có muốn thử làm ruộng không? Vất vả mà zui lém đó!- Thằng nhỏ dụ dỗ.
- Thật? Chơi luôn chứ sao phải xoắn!- Lan đặt câu hỏi nghi vấn nhưng chưa đợi thằng nhỏ trả lời mà đã quyết định luôn. Mấy người kia cũng không có ý kiến gì vì ai cũng muốn trải nghiệm cảm giác mới và nó cũng không ngoại lệ. Nói là quê mẹ nó ở nông thôn nhưng mà nó chưa bao giờ phải ra đồng làm nên giờ mới hùa theo lũ bạn.
- Hờ hờ! Đã vậy thì đang làm thì đừng có kêu đó!- Thằng Mạnh cười man rợ làm cho cả bọn cảm thấy hình như mình vừa mắc bẫy của thằng bé nhưng mà vì tính tò mò thì hi sinh công sức chút cũng chẳng chết ai(chết vì tò mò là vậy).


Bình luận

Truyện đang đọc