HẠNH PHÚC NƠI ĐÂU

- Ngay cả việc tôi sẽ rời khỏi đây vào 2 ngày nữa?- Nó lại tiếp tục đặt câu hỏi.
- Sao?- Huy sững sờ. Có lẽ cậu không thể ngờ được là nó sẽ rời khỏi nơi này.
- Đâu phải tự nhiên mà tôi hỏi anh về việc tôi bị bệnh, đúng chứ? Và hiện giờ là tôi đang bị ung thư não giai đoạn cuối đấy!- Nó cười nhạt và nói với giọng thản nhiên như kiểu đó chẳng phải chuyện của mình mà là vấn đề của 1 con người xa lạ nào đó.
- Cô...cô nói gì cơ?- Huy kinh ngạc và có vẻ là cậu không thể nào tin nổi điều này thì phải.

- Tôi không thích nhắc lại!- Nó lạnh lùng. Một lần nữa, Huy phải kinh ngạc về con người nó. Tại sao 1 người con gái 17 tuổi lại có thể thay đổi trạng thái tình cảm của mình 1 cách dễ dàng trong nháy mắt cơ chứ? Rốt cuộc, nó còn có bao nhiêu bí mật mà cậu chưa khám phá ra nữa đây?
Nghĩ vậy, Huy chợt buồn. Những điều cậu biết về nó không nhiều nhưng cậu lại mạnh miệng cho rằng mình yêu nó. Điều đó không phải quá buồn cười sao?
- Sao cô ích kỉ vậy? Cô chỉ nghĩ cho cảm xúc của mình thôi sao? Sao cô không nghĩ ọi người vậy? Những người quan tâm cô đâu có tội!- Huy sau một hồi ngẩn ngơ thì cũng chấn tĩnh lại nhưng rồi lại kích động hét lên. Cậu không thể chịu đựng được cái vẻ mặt bàng quan như không có chuyện gì của nó nữa. Và cậu càng không thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình nữa rồi. Huy chạy đi, để lại nó đứng 1 mình ở đó.
Từ một bụi cây gần đó, 2 bóng đen nhẹ nhàng di chuyển tới gần nó( gần tới Halloween nên cho nó rợn chút ).

- Tại sao lại giấu bọn tớ?- Một trong hai cái bóng đó lên tiếng. Đây rõ ràng là giọng con gái nha! Nghe quen quen nữa chứ.
Nó giật mình quay lại. Là Lan và... Xen.
- Cậu bệnh nặng như vậy mà còn giấu tớ suốt hai năm qua! Cậu có xem tớ là bạn không vậy hả?


Bình luận

Truyện đang đọc