HÀO HOA PHONG NHÃ TRIỆU HỒI SƯ


Tô Lạc nhìn hai sư đệ tuấn mỹ trước mặt như vậy ngon ngoãn, có chút lo lắng, nhất là Vân sư đệ, khuôn mặt còn đẹp hơn cả nữ nhân, cả hắn nhìn thôi cũng thất thần rồi, nói chi đến những nữ nhân khác, như vậy sẽ làm rất nhiều nam nhân ghen tị a, đúng là sắc đẹp hại người mà.

Tô Lạc đẩy cửa phòng ra nói.

" Đây là phòng của hai đệ, trời cũng không còn sớm, hai đệ sớm nghĩ ngơi, đúng rồi, sáng mai các đệ nhớ đến sân tập hợp báo danh các đệ muốn học cái gì đấy.

"
" Đa tạ Tô sư huynh nhắc nhở.

" Cả hai cùng cảm tạ.

Tô Lạc đi rồi, Vân Phong Nhã cùng Bắc Cung Nhiên vào phòng, phòng cũng khá lớn, thấy có hai chiếc giường nhỏ nằm hai gốc, chính giữa là cái bàn trà, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm, Bắc Cung Nhiên và Vân Phong Nhã sắp xếp xong chỗ ngủ thì bất đầu tu luyện lên, Vân Phong Nhã dùng ý thức liếc nhìn không gian bên trong, nàng bên trong khảo hạch tăng cấp xông, vì không có thời gian quan sát, cho đến bây giờ, nàng mới có thời gian quan sát, Truyền thừa thạch vì không hoàn chỉnh, cho nên nàng chỉ tăng lên hai cấp bậc, cộng với linh lực nàng tích trữ cho nên tăng thêm một cấp, nàng hiện tại đã là Đại Linh Sư thất cấp, cho nên không gian đã rộng lớn rất nhiều, Linh khí cũng trở nên nồng đậm không ít, không gian thời gian cũng được tăng lên, thảo dược bên trong càng ngày càng tươi tốt, còn Tiểu Lôi, Tiểu Hắc và Kim Bằng, đều tăng lên ba cấp, vì thực lực tăng quá nhanh, cho nên chúng nó phải trở lại Triệu Hoán Thư cũng cố thực lực, còn tiểu Tím thì chỉ tăng lên một cấp bậc mà thôi, Vân Phong Nhã thu hồi ý thức, nhìn trên tay tiểu Tím đã mọc ra thêm một chiếc lá, nàng vuốt ve nó một cái rồi cũng bắt đầu tu luyện cũng cố thực lực của mình, cho nên cả hai người tu luyện đến canh ba mới nghĩ ngơi.

Khi trời vừa sáng Vân Phong Nhã cảm giác được Bắc Cung Nhiên đã thức dậy, nàng còn chưa kịp chào hỏi, thì Bắc Cung Nhiên đã dùng thù nguyên tố hình thành cái chấn, Vân Phong Nhã còn không hiểu sao, thì thấy Bắc Cung Nhiên thu hồi linh lực thù nguyên tố, trên người Bắc Cung Nhiên cũng đã mặt vào màu trắng Linh sư học viện ngoại môn học sinh, nhìn nàng một thân màu trắng y phục, viền áo màu xanh, trên vai trái áo có thiêu kí hiệu của Linh sư học viện bằng chỉ xanh, làm nàng không như vậy lạnh nhạt, có thêm một chút hồn nhiên.

Bắc Cung Nhiên vừa thu hồi linh lực, thì thấy Vân Phong Nhã nữa nằm nữa ngồi tư thái nhìn trầm trầm mình, Bắc Cung Nhiên không mấy tự nhiên, vì không có nam nhân nào thay y phục lại như vậy sợ người thấy cả, nàng vả vờ tầng hắn vài cái nói.

"Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta là vì không có thói quen thay đồ trước mặt người khác.


"
Vân Phong Nhã còn đang đánh giá Bắc Cung Nhiên, thì nghe được nàng ấy nói không có thói quen thay đồ trước mặt người khác, nàng vẫn mặc lạnh như thường, nhưng nếu lổ tai nàng đừng có đỏ thì càng có sức thiết phục hơn, Vân Phong Nhã trong mắt lóe sáng, khoé môi cong lên vả vờ ngại ngùng nói.

" Ta cũng không có thói quen trước mặt người khác thay y phục, nhưng nếu là tiểu Nhiên thì ta sẽ cố gắng thích ứng trước mặt tiểu Nhiên thay y phục vậy.

"
Nói xong Vân Phong Nhã xuống giường, bắt đầu cởi ra thất lưng, còn chưa kịp cởi bỏ áo ngoài, thì nghe được tiếng mở cửa có chút ngấp ngáp của Bắc Cung Nhiên, Vân Phong Nhã lần này thật sự nhịn không được, cười ra tiếng tới.

" Ai, tiểu Nhiên tại sao càng lúc càng đáng yêu đâu.

"
" Chủ nhân, người cũng thật là phúc hắc mà, biết rõ chủ mẫu tương lai, vì sao lại làm như vậy, cứ nhiên muốn trước mặt chủ mẫu tương lai thay y phục, làm chủ mẫu tương lai cũng phải chạy trốn mất.

"Phượng Hoàng cũng thật phục chủ nhân của mình rồi.

" Hi hi, Ngươi không thấy tiểu Nhiên đỏ mặt bộ dáng thật sự rất đáng yêu sao? Hi hi".

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Bắc Cung Nhiên mặt có chút ửng đỏ chạy ra ngoài, thì thấy trong sân đứng Chương Băng Nhi, Vân Mộng Cầm đám người đang nhìn xung quanh, lúc này bọn họ cũng nhìn thấy Bắc Cung Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ chỉ biết Vân Phong Nhã và Cung Nhiên công tử ở chỗ này, nhưng không biết là phòng nào, cho nên chỉ có thể đứng ở trong viện ngần cửa lớn chờ đợi, Vân Mộng Cầm nhìn thấy Bắc Cung Nhiên liền đi lên hỏi.


" Cung công tử, Phong Nhã không có đi cùng Cung công tử sao?"
Bắc Cung Nhiên vừa muốn nói, thì thấy đám người Chương Băng Nhi và mọi người xung quanh đều nhìn về phía sau lưng của mình ngẩn ra, Bắc Cung Nhiên quai đầu lại nhìn, thì thấy thiếu niên một thân áo bào trắng có thiêu hoa văn, đang mỉm cười tiêu sái đi đến, thiếu niên mỹ giống như một tinh linh, làm người không dám thở mạnh, chỉ sợ hơi thở của mình không cẩn thận sẽ thổi bay tinh linh đi mất.

Chương Băng Nhi đám người bình thường thấy Vân Phong Nhã mặc hắc y hoặc màu tím đậm y phục, cộng thêm hơi thở lười biến, làm Vân Phong Nhã càng trở nên cuồng dả tà mị, bây giờ nhìn thấy Vân Phong Nhã mặc màu trắng thiêu chỉ xanh y phục, lại cảm thấy Vân Phong Nhã giống như trích tiên từ trong tranh đi ra, xinh đẹp đến lạ thường, bọn họ còn nghe được vài tiếng nuốt nước miếng thanh âm của những người xung quanh.

" Mọi người làm sau vậy?"
Câu nói của Vân Phong Nhã làm cho mấy người họ hoàn hồn lại, mặt đều đỏ, bọn họ cứ nhiên thất thần khi nhìn Vân Phong Nhã, mà xấu hổ nhất là mấy người Chương Tú và Vân Cẩn đám người, bọn họ cứ nhiên suy mê cửu thiếu gia nhan sắc a, trong lòng bọn họ đều than thở, nếu mỗi ngày đều nhìn cửu thiếu gia nhan sắc, bọn họ sợ về sau khó mà cưới được thê tử mất.

Khi Vân Phong Nhã đám người đi rồi, mấy cái lão sinh vẫn còn đứng đó nhìn theo bóng dáng của bọn họ rời đi phương hướng, có người nhịn không được hỏi đồng bạn bên cạnh.

"Mỹ nhân như Tinh Linh đó từ đâu đến vậy, tại sao ta lại chưa từng gặp qua đâu?"
" Người đẹp như vậy, nếu ta gặp qua nhất định sẽ không quên, có lẽ là năm nai tân sinh đi.

"
"A, ta nhất định phải theo đuổi nàng mới được.

"
Hắn vừa nói xong, thì bị đồng bạn bên cạnh dổ mạnh vào đầu một cái.


" Tiểu tử, ngươi đang suy nghĩ gì vậy, nhìn trên người hắn mặc y phục, còn từ trong viện ngoại môn dành cho nam sinh trụ, thì cũng biết được hắn ta là nam nhân rồi, ngươi không có bệnh đi.

"
" Là nam nhân thì làm sao vậy? Ai bảo hắn xinh đẹp như vậy làm chi, cho dù không làm được gì, ta ngắm cũng đủ no mắt a.

"thanh niên không cam tâm nói.

Mọi người nghe hắn nói lúc sao, lập tức lùi về sau mấy bước xa, bọn họ sợ thanh niên trước mặt sẽ nổi hứng với bọn họ vậy, thanh niên thấy thế, tức giận quát.

" Các ngươi làm gì vậy? Các ngươi không có tự mình soi gương sao? Cho dù các ngươi có cởi sạch quần áo đứng trước mặt bổn thiếu gia, bổn thiếu gia liếc nhìn một cái cũng cảm thấy dơ mắt rồi.

"
Những người xung quanh nghe được hắn nói như vậy đều cười phá lên, làm những người còn đang ngủ cũng phải dật mình tỉnh giấc.

Khi các tân sinh tấp nập đến sân tập hợp, mọi người bắt đầu bàn luận nên báo danh học cái gì thích hợp, thì có người nhìn đến đám người Vân Phong Nhã đi đến, bọn họ vào học viện cả lão sư còn chưa biết, thì hình như toàn bộ đều nhận ra Vân Phong Nhã người này, khảo hạch khi đánh đám người Thạch Trung phải nằm trên giường dưỡng thương nữa năm, còn bị hủy bỏ đi tư cách khảo hạch, Chu Thường còn nhiều lần bị vả mặt, hắn còn đăng ký vào hai người trụ phòng, nếu chỉ có như vậy thì mọi người cũng sẽ không mấy khắc sâu, cũng tại vì khuôn mặt làm người ghen tị khó quên kia, Vân Mộng Cầm thấy những thiếu nữ đó ánh mắt suy mê nhìn Vân Phong Nhã, nhịn không được nói.

" Phong Nhã, ta xem về sau đệ đi cùng chúng ta ra ngoài nhớ đeo mặt nạ, nếu không ta và Băng Nhi sẽ bị những người ái mộ đệ nhìn đến cả người đều bị nhìn thủng đi.

"
Vân Phong Nhã cười khẽ nói.

" Biểu tỷ bây giờ mới biết được mị lực của ta sao?"

" Tiểu tử ngươi, da mặt cũng thật hậu.

" Vân Mộng Cầm cười khẽ mắn, nhưng trong mắt đều là sủng nịnh.

Vân Mộng Cầm đám người còn đang suy nghĩ nên báo thêm mục học tập thì nghe được Bắc Cung Nhiên nói.

" Xin lõi, ta còn có việc, đi trước.

" Nàng nhìn Vân Phong Nhã ngật đầu rồi rời đi.

Vân Phong Nhã cũng không hỏi hai là ngăn cản, vì nàng biết Cung Nhiên cũng giống nàng, muốn trở nên cường đại chỉ có thể không ngừng tu luyện, nghĩ đến Hàn Tử Mộc đã điều tra đến Cung Nhiên chuyện, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để nàng suy đoán ra, Cung Nhiên thân phận cùng lúc đó hoàng cảnh như thế nào tàn khóc, nhưng đáng giận là cẩu hoàng đế Bắc Chiến Quốc cứ nhiên nói cung nhiên cùng Tư Đồ Hút tư bôn, vì để bất được Cung Nhiên để tạ tội với Chủ Thượng Thiên Cung, nếu ai bắt được sẽ phong làm vương gia khác họ, còn ban thưởng một đầu Thánh thú.

Nàng từ lúc quen biết Cung Nhiên, chỉ có một lần nàng nhìn thấy sự vui mừng trong mắt nàng, chính là lúc nàng cầm lên Bách Diệp Thảo một khắc đó, trong mắt nàng thật sự là vui sướng vì có thể tìm được sự hạnh phúc nhỏ nhoi của nàng, một khắc đó Vân Phong Nhã nàng cũng đã không cách nào lừa ngạt bản thân, tim nàng đã rung động, nàng đã thật sự thích thượng nàng ta rồi, một khắc đó nàng chỉ muốn đem cả thế gian tốt đẹp nhất đồ vật tặng cho nàng.

Vân Phong Nhã đôi tay xiết chặt, nhìn theo bóng lưng nhỏ yếu nhưng lại kiên cường kia, trong mắt đều là kiên định.

Vân Mộng Cầm đám người vốn cũng chỉ gặp Bắc Cung Nhiên không lâu, cũng không nói chuyện được mấy câu, cho nên cũng không nói gì.

Vân Phong Nhã muốn báo danh mục học là Trận pháp sư và Luyện khí sư, cho nên cùng mọi người tách ra, vì người báo hai hạng mục này ít đến đáng thương, cho nên Vân Phong Nhã rất nhanh đã báo danh xong, nàng vừa định đi đến chỗ đã hẹn gặp mặt bọn họ, thì thấy một đám người hùng hổ đi về hướng mình, Vân Phong Nhã nhìn thấy đi bên cạnh thanh niên ở giữa là Thạch Trụ, khoé môi cong lên, tay khoanh trước ngực đứng đó, nàng có thể nhìn ra được thực lực của thanh niên kêu ngạo đi ở giữa, là Đại Linh Sư ngũ cấp.

_________________________________.


Bình luận

Truyện đang đọc