HẢO TƯỞNG LỘNG TỬ NAM CHỦ A

(Jeje: Phần xưng hô ở chương này hơi khó đặt, vì xét theo thân phận Linh Linh là cháu Tống Giai Thiến nên xưng hô là con, nhưng trong truyện Linh Linh gọi Tống Giai Thiến là tỷ tỷ nên để em hết từ nay về sau nhé nhé… Với lại gọi em cho nghe nó “bạch liên hoa” ^^)

“Như vậy em rốt cuộc là vì cái gì xuất hiện ở bệnh viện thú cưng kia? Còn chưa nhớ ra sao? Ninh Ninh em cẩn thận ngẫm lại, chị nhớ rõ em căn bản là không nuôi thú cưng nào a? Hơn nữa em vẫn luôn dị ứng với nước bọt mèo chó, sao có thể nuôi thú cưng?”

Nghi vấn của Tống Giai Thiến làm Tống Ninh Ninh theo bản năng gật đầu, “Em thật là không có nuôi thú cưng a……”

Một phòng đầy người đều đang nhìn chính mình, cái này làm cho Tống Ninh Ninh ngượng ngùng mà cúi đầu, nhưng nàng cũng biết sự tình rất quan trọng, tuy rằng ký ức nàng vẫn có chút hỗn loạn, nhưng rốt cuộc cũng biết nặng nhẹ, bởi vậy cũng đem hết toàn lực cau mày cẩn thận hồi ức, “Em sao có thể nuôi thú cưng, trong khoảng thời gian gần đây tác nghiệp rất nhiều, mỗi ngày tới thời điểm chạng vạng mới ra khỏi thư viện, làm sao có thời giờ chiếu cố thú cưng gì……”

Tống Ninh Ninh chậm rãi buông lỏng mày, trừng lớn mắt, “Em nhớ ra rồi! Ngày đó, ngày đó là em cùng Diêm Húc cùng nhau ở thư viện! Thời điểm đi ra trời đã tối, sau đó chúng em đi đến đường nhỏ bên cạnh trường học, chúng em đang muốn đi lối nhỏ đến tiệm cơm đối diện ăn cơm, sau đó tới lấy xe! Sau đó có người lấy ra bản đồ lớn, hỏi đường ta…… Một người khác lại nhờ Diêm Húc hỗ trợ xem một chút kính viễn vọng ban đêm……”

Thời điểm nói tới đây Tống Ninh Ninh phảng phất cũng là hối hận không thôi, nàng cắn môi, cơ hồ dùng một loại ngữ khí biết vậy chẳng làm tiếp tục nói: “Em như thế nào ngốc như vậy! Lúc ấy phản ứng đầu tiên là tin bọn họ, căn bản cũng không hoài nghi! Nếu là những mánh khóe bịp người khác em có khả năng còn phản ứng lại, chỉ là bọn họ mặc quân trang, lúc ấy trời lại không sáng, quân xe quân trang, căn bản rất khó khả nghi! Sau đó…… Sau đó Diêm Húc tê liệt ngã xuống trước mắt em, thoạt nhìn thực suy yếu nói không nên lời, hắn chỉ là nhìn kính viễn vọng một chút,  không…… Hình như là điều tiết một chút? Tóm lại hắn chưa kêu tiếng nào liền ngã trên mặt đất! Có điều em biết hắn là thanh tỉnh! Chờ em lấy lại tinh thần, em cũng đứng không yên…… Khẳng định là phía trên bản đồ kia bị bọn họ bôi cái gì! Sau đó em liền cả người vô lực chân cẳng nhũn ra…… Bọn họ đem chúng em túm đến trên xe, sau đó một đường đi thoải mái trống trải, bởi vì đầu óc thực vựng, căn bản cái gì đều phản ứng không kịp, em chỉ biết là bọn họ đem chúng em đưa tới một kho hàng ở Đông Giao, sau đó liền thật sự duy trì không được, hôn mê qua đi……”

Tống Ninh Ninh nói làm người ở đây càng không tìm nổi manh mối, quân xe quân trang? Kho hàng?

Nhưng những người khác tìm không ra manh mối, Hình Nhị hừ lạnh một chút, “Đối phó hai học sinh cũng dùng thủ đoạn như vậy, bọn họ thật đúng là tiểu tâm cẩn thận.”

Tống Ninh Ninh bị hắn nói cũng là nói lý không rõ manh mối, Hình Nhị lại không nhìn nàng, chỉ là híp mắt nói: “Trước kia nghe nói có loại máy móc thủ đoạn hữu dụng này để bắt người. Kính viễn vọng kia đã được chỉnh tốt cơ quan,  điều chỉnh tiêu điểm là tuyệt đối không chuẩn, người không hề chuẩn bị cầm lấy tới nhìn về phía phương xa, theo bản năng đều muốn điều tiết một chút tiêu cự. Chỉ là chỉ cần điều tiết một cái, cơ quan kính viễn vọng sẽ từ bên trong bắn ra hai thanh châm rất nhỏ, bay hướng về phía mắt người sử dụng kính viễn vọng, mà vị trí chúng nó bay tới cũng đã được tính toán, sẽ chỉ làm đôi mắt người bị hại đau đớn khó nhịn lại không thương tổn giác mạc. Tình hình chung kim tiêm đều có chứa các loại thuốc, chờ người bị bắn ngất đi, giác mạc đã bị lấy đi rồi, này vẫn là nhẹ, nghiêm trọng một chút, thận cũng không còn.”

Hình Nhị nhìn về phía Tống Ninh Ninh, “Có điều tình huống các người không giống vậy,  em cẩn thận suy nghĩ một chút, thời điểm các em tỉnh lại, đôi mắt bạn em, có phải hay không cũng không có xuất hiện vấn đề??”

Tống Ninh Ninh cảm thấy lúc này Hình Nhị cùng vừa rồi hoàn toàn bất đồng, nhưng nàng lại nói không nên lời là bất đồng nơi nào, chỉ là theo bản năng gật gật đầu nói: “Không có, đôi mắt hắn vẫn dùng tốt. Lúc trước em tỉnh lại, chúng em còn ở kho hàng kia, khi đó xung quanh một người cũng không còn, em thật sự thực sợ hãi, hơn nữa em……”

Thời điểm nói tới đây, Tống Ninh Ninh dừng một chút, nàng hai mắt đẫm lệ mà nhìn Tống Giai Thiến, vốn đang do dự, chỉ là sự kiện như vậy nếu không nói từ đầu tới cuối, có lẽ đến lúc đó sẽ ảnh hưởng kết cục chỉnh thể, bởi vậy nàng hoãn khẩu khí, cắn răng tiếp tục nói: “Hơn nữa quần áo em…… Bị cởi bỏ, còn có quần…… Có điều em dám khẳng định! Em dám khẳng định không có phát sinh cái gì! Em không biết vì cái gì đến cuối cùng không có phát sinh loại chuyện này…… Chỉ có thể cảm tạ ông trời, thật sự cảm tạ ông trời! Tuy rằng lúc ấy chung quanh một người đều không có, nhưng em còn đang hoàn toàn bị dọa choáng váng, sau khi lung tung mặc xong quần áo kêu tỉnh Diêm Húc chạy ra bên ngoài…… Chỉ là thời điểm chúng em chạy ra đường lớn, phát hiện hết thảy đều thay đổi……”

Tống Ninh Ninh nuốt yết hầu một chút, hít vài hơi mới tiếp tục nói: “Chúng em cũng là nhìn thấy con đường kia mới biết được nơi đó là Đông Giao, theo lý thuyết đường này không nên có nhiều xe như vậy, chỉ là lúc đó trên đường toàn là xe,  còn có rất nhiều người chửi rủa hoặc là đánh nhau, bọn họ giống như thực sốt ruột cũng thực hỗn loạn, bên trong còn có thật nhiều kẻ điên gặp người liền cắn……  Lúc ấy em chỉ là sợ hãi còn chưa nghĩ nhiều, chính Diêm Húc lôi kéo ta chạy trở về. Chúng em tránh ở phía sau đường mười mấy mét trộm quan sát, những thứ cắn người đó căn bản dùng từ kẻ điên không thể hình dung…… Bọn họ là ăn thịt người! Không phải cắn cắn thôi, là sẽ đem thịt người cắn rớt! Những người đó thoạt nhìn là đánh nhau cùng những kẻ cắn người đó dây dưa, em lúc ấy vô luận như thế nào cũng không dám tin tưởng thứ mình nhìn thấy, sau đó, chúng em là như thế nào trở lại kho hàng kia, em nghĩ không ra……”

Tống Ninh Ninh vừa nói vừa khóc, loại khóc thút thít này đã không còn là thứ nàng khống chế được, mọi người chỉ là dùng ánh mắt an ủi nàng, Tống Giai Thiến còn nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng nàng cho nàng lực lượng, lại không dám cắt ngang nàng. Tống Ninh Ninh có thể tận lực bình tĩnh mà nói ra này đó, đối với một thiếu nữ mới vừa 19 tuổi mà nói, đã là chuyện cực kỳ không dễ làm.

Tiếp nhận khăn giấy Lương Hân đưa qua, Tống Ninh Ninh mạnh mẽ khởi động lại một cái tươi cười nói tiếng cảm ơn, nàng đã từ Tống Giai Thiến biết là Lương Hân cứu nàng, cho nên đối với Lương Hân, nàng tự nhiên có một loại cảm xúc bất đồng với người khác.

“Chúng em lúc ấy tránh ở kho hàng mãi cho đến nửa đêm, Diêm Húc nói, những thứ bên ngoài chính là tang thi trong điện ảnh, em thật sự không muốn tin tưởng, chỉ là loại âm thanh này bên ngoài vẫn luôn không dừng lại, bọn họ khi bị cắn kêu thảm thiết kêu rên, em ở kho hàng cách xa như vậy đều có thể nghe đầy đủ được…… Lúc ấy em chỉ cảm thấy tinh thần em đều sắp hỏng mất, có điều hai chiếc điện thoại di động cùng đồ vật sở hữu của chúng em đều bị những người đó cầm đi, chúng em toàn thân trừ bỏ quần áo cái gì đều không có, người muốn liên lạc cũng không liên lạc được, có điều……  Lại không dám đến bên ngoài cầu cứu……”

Thời điểm nói tới đây đôi mắt Tống Ninh Ninh càng ngày càng sáng, “Sau đó, bởi vì buổi tối ngày đầu tiên chúng em căn bản không dám ngủ, mãi cho đến thời điểm buổi chiều ngày hôm sau, chúng em hai người đói cực kỳ lại bị vây bên trong, có điều không dám đi ra ngoài cũng không dám ngủ. Liền ở lúc ấy, không biết có phải hay không bởi vì những người ở trên đường đều bị những con quái vật ấy ăn hết rồi…… Chúng nó cư nhiên tìm được kho hàng! Tiếng bước chân của chúng nó cùng nhân loại không giống nhau, rất chậm, rất chậm rất chậm…… Thời điểm ma sát mặt đất, sẽ xuất hiện loại âm thanh kéo dài thực khủng bố.”

Nhớ tới lúc này làm Tống Ninh Ninh theo bản năng quơ quơ đầu, nàng hít sâu hai hơi bình tĩnh một chút, liền lập tức tiếp tục nói: “Có điều dù chúng nó chậm, em cùng Diêm Húc  ở kho hàng tìm nửa ngày, trừ bỏ mấy cây hẳn là lúc trước dùng để cột lấy dây thừng bên ngoài chúng em, công cụ có thể sử dụng bảo hộ mình đều không có! Thật sự đến một cây gậy gỗ cũng không có! Thời điểm em tuyệt vọng cho rằng, chúng em có lẽ sẽ chết ở nơi đó, chúng em nghe được thanh âm xe! Là hướng kho hàng mở ra! Cũng không phải ở trên đường chạy, mà là ở trên mặt đất đầy bùn bên cạnh kho hàng! Em lúc ấy liền nghĩ, nhất định phải khiến chiếc xe này mang chúng em đi ra ngoài! Cho dù là những người xấu đó trở lại cũng không là gì, vẫn tốt hơn bị những quái vật đó ăn!  Người xấu cũng là người, lúc ấy tình huống lại hỗn loạn như vậy, nói không chừng còn có đường sống! Nếu phải đối mặt với những quái vật không cách nào câu thông đó, chúng em không chỉ có đói khát mệt nhọc lại tay không tấc sắt, thật là chết chắc rồi!”

Tống Ninh Ninh nói làm tất cả mọi người nhìn nàng một cái, cô bé này tuổi không lớn, nhưng ở trong nguy nan cư nhiên còn có thể làm được cân nhắc lợi hại, loại tâm tính này, bé trai cùng tuổi sợ là ít ai có thể làm được.

“Cũng may trời cao vẫn là giúp chúng em một phen, cũng không phải những người xấu đó, là một thúc thúc mang theo vợ hắn cùng hài tử bốn tuổi. Một nhà bọn họ vừa lúc từ phía Nam hướng Bắc đi, những đường lớn khác đều bị ngăn chặn, bọn họ muốn từ đường vòng đường núi xuyên qua, thời điểm đi ngang qua kho hàng nghe được chúng em kêu cứu mạng, lại thấy tang thi còn chưa vây lấy xung quanh kho hàng, liền mạo hiểm đem hai chúng em cứu lên xe.”

“Cho nên hai người các em, là được nam nhân kia cứu, một đường hướng Bắc đi, mới có thể đi ngang qua bệnh viện thú cưng gia đình kia? Nhưng thời điểm chúng ta tìm được em cũng không phát hiện người khác? Em lại là vì cái gì tránh ở bệnh viện thú cưng đâu? Chẳng lẽ là hắn nửa đường bỏ các em xuống?”

Nghi vấn của Tống Giai Thiến làm Tống Ninh Ninh nhìn về phía nàng, “Là hắn đã cứu chúng em, hắn là người tốt, không chỉ mang theo chúng em lên đường, còn thực quan tâm chúng em có bị thương hay không. Phải biết rằng chúng em đi ba ngày ba đêm mới đến phố có bệnh viện thú cưng kia, tình huống ngay lúc đó thật sự đã không xong đến không cách nào hình dung, nếu không phải hắn một đường không chê chúng em còn bảo hộ chúng em…… Em cùng Diêm Húc, đã sớm không biết chết ở nơi nào.”

“Tới cái phố kia rồi, các người có việc dừng lại phải không? Để tôi đoán một cái, từ Đông Giao đi hướng về phía Bắc, còn đi ba ngày rồi, khi đó cách khu an toàn hẳn là rất gần. Có lẽ, bởi vì em cùng Diêm Húc gia nhập, đem đồ ăn bọn họ nguyên bản chuẩn bị tốt vốn là cũng đủ ăn hết sạch, nam nhân trung niên kia không còn cách nào khác, chỉ có thể tạm dừng lại, nói là cho các người đi ra ngoài tìm đồ ăn, có phải hay không?”

Hình Nhị nói làm Tống Ninh Ninh thẹn thùng gật gật đầu, nàng đem đầu áp thấp thấp, ngữ khí cũng không giống vừa rồi lúc cao lúc thấp như vậy, “Em biết, em lúc ấy biết rõ ràng như vậy, lại còn làm bộ vô tri chiếm tiện nghi người khác, là không đúng. Chỉ là…… Em không muốn chết, nếu em đã chết…… Tóm lại em không thể chết được, tuy rằng ở trong lòng cũng khinh thường chính mình, em chỉ có thể da mặt dày quấn lấy bọn họ, khẩn cầu bọn họ có thể đem ta đưa tới khu an toàn. Em ở trong lòng phát thề, chỉ cần bọn họ đem ta đưa tới khu an toàn, em sẽ bảo ba ba cảm tạ bọn họ. Em sẽ không để bọn họ cứu không em, em cũng sẽ không ăn không trả tiền đồ ăn cho bọn họ…… Em thật sự đều nhớ kỹ, em chưa từng có nghĩ tới chỉ tiếp thu không hoàn lại, em không phải người tri ân không báo như vậy.”

“Có điều làm em không nghĩ tới chính là, thúc thúc cứu các người thế nhưng một đi không trở lại!”

Hình Nhị nói làm Tống Ninh Ninh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nàng không nói gì, Hình Nhị lại là cười lạnh một chút tiếp tục nói; “Hắn hẳn là nói cho các người ở trong xe đợi hắn, chỉ là hắn đi rồi liền không trở về. Các người hai đứa nhóc choai choai, một nữ nhân, một đứa bé, đều không có năng lực chiến đấu, có thể tự bảo vệ mình đã miễn cưỡng. Các người có lẽ chờ tới chạng vạng? Hoặc không là tới khi nào? Tóm lại xuất hiện tình huống các người không thể không xuống xe. Liền tính người có tam cấp, các ngươi cũng muốn xuống xe…… Huống chi cái phố kia cũng không có người nào, cho dù chiếc xe không bị tang thi vây,  các ngươi chỉ sợ cũng là sẽ dọa hoảng không nhìn đường xuống xe chạy trốn……”

Tống Ninh Ninh cắn môi dưới rũ mắt xuống, “Đúng vậy, lúc ấy a di kia chính là sợ hãi, em cùng Diêm Húc khuyên như thế nào nàng không cần xuống xe chạy loạn nàng đều không tin chúng em, còn vẫn luôn nói cái gì ‘ hắn sẽ không trở lại’ linh tinh, nghe nàng hình dung, thật giống như nàng dường như sáng sớm liền biết thúc thúc kia sẽ vứt bỏ chúng em! Em thực không thích nàng nói như vậy, rốt cuộc một đường kia nếu không có thúc thúc kia, mấy người chúng ta đã sớm chết! Lúc ấy Diêm Húc nghe nàng như vậy nói, sắc mặt liền rất khó coi. Tóm lại sau nàng lại không nghe lời chúng ta khuyên, thời điểm mới sáng sớm ngày hôm sau liền ôm hài tử xuống xe chạy, em cùng Diêm Húc chờ ở trong xe đến thời điểm giữa trưa ngày hôm sau,  thật sự là các loại nguyên nhân làm cho vô pháp lại ở trong xe chờ đợi, liền xuống xe chạy tới bệnh viện thú cưng ven đường chờ bên trong…… Chúng cem vẫn luôn dựa vào việc ăn đồ ăn của mèo để chống đỡ, có điều, thúc thúc kia cũng không quay trở về.”

Tống Ninh Ninh nói xong, Hình Nhị mắt trợn trắng, “Sẽ trở về mới là lạ, em căn bản không cần đối với hắn cảm kích, nếu tôi không đoán sai, hắn chính là một trong những quân lính trong xe lúc đó!”

Editor có lời muốn nói: Ý kiến riêng của mình về chương này

Thật sự mình rất thất vọng về Tống Linh Linh (hay gọi là Tống Ninh Ninh hiện tại). Mặc dù Hình Nhị vạch trần ra rằng người đàn ông đó cũng chính là một trong những kẻ bắt cóc bạn ấy trước đó, nhưng thời điểm khi ấy Ninh Ninh không hề biết chuyện đó nên đối xử với người ta như vậy là không chấp nhận được.

Người ta mang theo vợ con chạy trốn mà nghe tiếng kêu còn chạy lại cứu là có tâm lắm rồi, chỉ riêng việc đó thôi cũng đã đủ cho bạn ấy biết ơn suốt đời, chứ đừng nói là còn chăm sóc chia sẻ đồ ăn này nọ. Vậy mà vì sợ chết bạn ấy không chịu xuống xe đi kiếm đồ ăn, mặc dù bản thân là một phần nguyên nhân khiến người ta hết sạch đồ ăn. Sợ chết? Ai mà không sợ chết? Bạn ấy bảo bạn ấy sợ nên mặt dày xin xỏ, hứa khi đến khu an toàn sẽ kêu ba ba đền ơn các kiểu. Nhưng cũng không nghe bạn ấy kể là bạn ấy có ngăn cản thúc thúc đó xuống xe đi kiếm đồ ăn thay. Cũng không thấy bạn Diêm Húc xuống cùng giúp đỡ. Nói tóm lại cả hai bạn đều hèn nhát trốn trên xe để một người đàn ông trung niên có vợ và con đi kiếm đồ ăn dùm, lại còn có cái tư tưởng hết sức ỷ lại “bảo ba ba cảm tạ”. Tại sao không phải chính bản thân mình làm gì đó đền đáp mà phải là ba ba? Tống Ninh Ninh có bao giờ nghĩ tới, nếu như ba ba của bạn cũng chết hoặc biến thành tang thi rồi thì sao? Rồi còn cái gì mà “ta thực không thích nàng nói như vậy”, chồng người ta có ơn cứu mạng lại chạy đi kiếm đồ ăn cho mình, ít nhất Ninh Ninh cũng nên có sự tôn trọng và cảm thông cho người vợ. Cho dù bà ta có chửi bạn ấy là cái gì đi nữa thì cũng phải chấp nhận, còn đang ăn ở nhờ người ta ơn còn chưa đền đáp nổi vậy mà trong lòng đã có loại tư tưởng này. Mình cảm thấy bạn Ninh Ninh giống như cảm thấy người phụ nữ này phiền phức các kiểu cho nên không thích. Nhưng không biết lúc bạn mặt dày xin người ta để khỏi phải xuống xe kiếm đồ ăn có nghĩ tới bản thân mình cũng phiền phức như vậy không?

Tóm lại mặc dù bạn ấy nói rất nhiều, sử dụng các loại độc thoại nội tâm để thể hiện mình không cố ý mình không muốn vậy mình không phải đứa vô ơn đâu vân vân… nhưng theo ý kiến của mình thì Ninh Ninh cũng chẳng phải người tốt lành gì, đóa bạch liên hoa bị mẹ ghẻ chèn ép đạp xuống bùn nhưng vẫn không hôi tanh mùi bùn các kiểu. Cuối cùng thì để bản thân khỏi chết đói bạn ấy và Diêm Húc vẫn xuống xe đấy thôi, nếu như ngay từ đầu làm vậy đi kiếm đồ ăn thì có phải tốt hơn không. Kể cho lắm vào phần lớn cũng toàn là bao biện cho bản thân là chính, hoàn toàn không hề có thái độ ăn năn hối cải. Nếu như tác giả không cho vị thúc thúc này là một trong những tên bắt cóc Ninh Ninh như Hình Nhị nói thì chắc hình tượng bạn này còn tuột dốc nhiều hơn nữa. Đúng là cha mẹ thế nào con cái thế nấy, toàn để chuyện đã rồi mới nhào lên la gào hối hận tìm cách sửa chữa. Tống Minh Viễn và Tống Giai Thiến không quan tâm nên khiến cho Tống Linh Linh bị mẹ ghẻ gây áp lực rời nhà để đến khi con mình gặp nạn mới cuống quít chạy đi tìm người giúp. Tống Linh Linh cũng vậy, mặt dày cùng bạn học mình không chịu xuống xe kiếm đồ ăn chiếm tiện nghi người khác xong để người ta biến mất không quay lại mới bày đặt cái gì mà “khuyên can” vợ người ta (ờ mà hình như cũng không nghe bạn ấy bảo là hối hận về hành động của mình). Cái nhà này chả ai tốt, chẳng qua đứng về phe nhân vật chính nên phải tẩy trắng để cho phù hợp thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc