HẢO TƯỞNG LỘNG TỬ NAM CHỦ A

“Đinh ——” tiếng kim loại va chạm vang lên, Chu béo lấy lại tinh thần tay chân cư nhiên mau qua Hình Tam, trường đao của hắn đem chủy thủ bay về phía Ôn Duyên và Tạ Sâm đánh rơi, rắn lớn phía sau lúc này cư nhiên lại dự định đứng dậy, Quỷ Phí Phí cũng không có từ nó, thét dài một tiếng sau đối với nó quyền cước liên tục, nhưng Chu béo lúc này lại không có tâm tư chú ý cái này, hắn cảnh giới mà cảm thụ được bốn phía, vừa ngồi xổm kiểm tra Tạ Sâm, vừa xem bốn phía mà mở miệng nói: “Là nam nhân liền đứng ra nói chuyện, hà tất trốn trốn tránh tránh, lén lút hạ độc thủ?”

Rắn lớn bên Tống Giai Thiến cơ bản đã giải quyết, mẫu Quỷ Phí Phí có lẽ là bởi vì hậu sản suy yếu, mắt thấy đại địch đã không còn uy hiếp, lập tức nằm liệt ngồi dưới đất nhìn ấu tể trong lòng ngực mình, đối với Tống Giai Thiến muốn đi phía trước, nó vẫn là dùng thanh âm phi thường tràn ngập cảnh cáo ý vị báo cho, bốn cái răng nanh nhòn nhọn chỗ khóe miệng kia, thật sự làm lòng người sinh ra sợ hãi.

Tống Giai Thiến trong lòng nhớ tình huống phía trước, bởi vậy đành phải đem trường đao treo ở trên eo, giống nhân loại đầu hàng nâng hai tay lên ngữ khí nhẹ nhàng đối với mẫu Quỷ Phí Phí nói: “Chúng ta đối với các ngươi không có ác ý, hơn nữa, chúng ta không phải muốn hài tử của ngươi, chỉ là bạn của chúng ta……” Nàng duỗi tay hướng phía phương hướng Tạ Sâm bọn họ chỉ chỉ, “Bạn của chúng ta cũng trợ giúp người nhà của ngươi, bọn họ giống như bị thương, chúng ta yêu cầu qua xem bọn hắn, ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi, chúng ta sẽ không quấy rầy.”

Tống Giai Thiến vừa nói vừa đối với Tống Minh Viễn cùng với Ôn Thiếu Hàng nháy mắt ra dấu, hai nam nhân tiểu tâm cẩn thận mà đi ngang qua mẫu Quỷ Phí Phí, vừa qua khỏi mẫu Quỷ Phí Phí, Ôn Thiếu Hàng liền chạy hướng về phía bên cạnh Ôn Duyên, hắn thấy Ôn Duyên sắc mặt tái nhợt thẳng gọi tên Tạ Sâm, lập tức cũng không màng phản ứng của người khác, trầm mặt ngồi xổm, bắt lấy cánh tay phải Ôn Duyên, Ôn Duyên nghiêng đầu thấy hắn, muốn rút cánh tay ra rồi lại nề hà không thể động đậy, Ôn Thiếu Hàng chỉ quan sát đến bả vai Ôn Duyên, xem cũng chưa liếc hắn một cái mà trầm giọng nói: “Anh đừng nhúc nhích.”

Ôn Duyên sắc mặt phức tạp mà đem đầu chuyển dời, thật không biết là ông trời cố ý an bài hay là thế nào, vì cái gì có chút đồ vật lệch khỏi quỹ đạo nhiều như vậy, còn có đồ vật có chút rõ ràng nên lệch khỏi quỹ đạo, lại vẫn là đi ở ngay trên con đường ban đầu.

“Ai nha, xem ra đồn đãi quả nhiên không sai a.”

Theo vài tiếng khinh mạn vỗ tay vang lên, một người nam nhân từ phía sau trên cây đột nhiên nhảy xuống tới, hắn xuất hiện làm tất cả mọi người khẩn trương một cái chớp mắt, nhưng Hình Tam lại biểu tình bất biến, hiển nhiên hắn sớm đã biết người nam nhân này vừa rồi tránh ở nơi đó.

Chu béo nhìn người trước mắt tới, quái xà lớn còn đang hấp hối phía sau Quỷ Phí Phí, phía trước lại nhảy ra tới một người xa lạ phóng đao, nhưng trực giác hắn bảo đối phương cũng không phải chủ nhân quái xà, như vậy hắn……

Nam nhân tựa hồ thực có thể suy đoán tâm tư người khác, hắn nhìn Chu béo, chỉ duỗi ra tay, chủy thủ vừa rồi bị Chu béo đánh tới một bên kia liền “Phi” trở về trong tay của hắn, động tác này làm ánh mắt Ôn Duyên trầm xuống, chính là hắn, chính là hắn vừa rồi đánh lén Tạ Sâm.

Nam nhân mỉm cười đem chủy thủ dừng bên hông, thuận tiện còn vỗ vỗ, thời điểm lại ngẩng đầu, ánh mắt Ôn Duyên thành công đạt được chú ý của hắn. Hắn cười cùng Ôn Duyên nhìn nhau sau một lúc lâu, đột nhiên có chút vô tội mà mở miệng nói: “Tôi cũng không xúc phạm tới hắn, cậu như thế nào nhìn tôi như vậy đây.”

Ôn Duyên trầm khuôn mặt thu hồi ánh mắt, Tạ Sâm trên người không có ngoại thương, hắn đích xác không có bị chủy thủ kia làm bị thương, chính là……

“Đích xác, Ôn Duyên, Sâm tử chỉ là tinh thần lực hao hết, cũng không có bị thương.” Chu béo cẩn thận kiểm tra Tạ Sâm một vòng, sau khi xác nhận kết quả, nhẹ nhàng thở ra mà đối với Ôn Duyên nói: “Lấy thực lực của hắn, liền tính chiêu chiêu đều dùng cũng không nên nhanh như vậy liền hao hết, trừ phi hắn ở thời điểm chiến đấu đem tinh thần lực chia làm hai phần, một phần khác phân ở trên người của cậu. Vừa rồi một đao kia của hắn hao hết nửa cái mạng của quái xà, quái xà kia da thực cứng, hắn tay không dùng đao thọc đi vào, nhất định hao phí không ít tinh thần lực, có thể là lúc ấy thở dài nhẹ nhõm một hơi đi, cậu vừa rồi dùng tốc độ trong chớp mắt xông tới như vậy, còn không phải là chứng minh tốt nhất hắn đem tinh thần lực phân cho cậu sao?”

“Hắn…… Đem tinh thần lực, phân cho tôi?”

Ôn Duyên ngơ ngác mà nhìn Chu béo, chính mình cũng không biết chính mình hỏi chính là cái gì, mà mọi người một bên cũng là nhị trượng hòa thượng sờ không được đầu óc, bọn họ còn lần đầu nghe nói tinh thần lực cũng có thể phân cho người khác? Chuyện này bọn họ từ trước đến nay như thế nào không nghe nói qua?

Ai ngờ Chu béo chỉ là thở dài gật gật đầu, lại không có nói cái gì nữa, rồi sau đó hắn quay đầu đối với nam nhân đột nhiên xuất hiện kia nói: “Ngươi rốt cuộc là người nào? Vừa rồi vì cái gì muốn làm như vậy?” Hắn thật sự không nghĩ ra ý đồ đối phương, nếu là muốn giết Tạ Sâm, lấy tình huống đối phương từ trên cây nhảy xuống tới xem, đối phương giống như rất sớm phía trước đã tránh ở trên cây kia. Kia thời điểm bọn họ chiến đấu, cơ hội hắn động thủ có rất nhiều, nếu thật sự muốn sau lưng quơ đao, Tạ Sâm thật đúng là không nhất định trốn được, rốt cuộc lúc ấy tình huống hỗn loạn như vậy, đối thủ lại không tầm thường như vậy, thực dễ dàng liền sơ sẩy chậm trễ.

Nhưng nếu nói đối phương cũng không phải vì muốn giết Tạ Sâm, kia hắn rốt cuộc là muốn làm gì?

Nam nhân tựa hồ hoàn toàn xem đã hiểu nghi hoặc của Chu béo, hắn cười nhún nhún vai thản nhiên nói: “Tôi sao, kêu Ngô Lâm, phái vũ trời hạn gặp mưa lâm. Đến nỗi vì cái gì muốn làm như vậy…… Tôi nói tôi không có ác ý, các người tin sao? Tôi thật không nghĩ tới tôi chỉ là khoa tay múa chân một chút, bọn họ hai người một té xỉu một trật khớp? Còn không phải là chỉ đùa một chút sao…… Ai ngờ đến hậu quả nghiêm túc như vậy a.”

Tống Giai Thiến trước nay chưa thấy qua người như vậy! Nàng cắn cắn môi cơ hồ là không thể tưởng tượng mà trừng mắt nói: “Chỉ đùa một chút? Nhà ngươi nói giỡn dùng chủy thủ thật ở sau lưng khoa tay múa chân a?! Lúc ấy tình huống loạn như vậy, vạn nhất nếu là không khống chế tốt, đó là sẽ ra mạng người có được không?! Nào có giỡn như ngươi nói a!”

Tống Giai Thiến chỉ trích thoạt nhìn làm Ngô Lâm ủy khuất cực kỳ, “Tôi thật sự không nghĩ tới đại danh đỉnh đỉnh Tạ Sâm cư nhiên sẽ yếu như vậy chịu không nổi gió a, tôi nếu là biết hắn như vậy không chịu dọa được, tôi nào còn……”

Ngô Lâm nói đến một nửa liền dừng lại, không vì cái gì khác, đơn giản là trên cổ hắn đột nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ, hắn căn bản không thấy rõ Ôn Duyên là như thế nào lại đây, chỉ biết là thời điểm chớp mở mắt, nam nhân đối diện dùng ánh mắt muốn ăn chính mình, đột nhiên đã không thấy tăm hơi. Mà cùng lúc đó, phía sau mình nhiều thêm một người, trên cổ, cũng nhiều thêm một lưỡi đao lạnh như băng.

“Ngươi lại nhiều thêm một câu vô nghĩa, mặc kệ ngươi là có tâm cũng được, vô tâm cũng thế, ta liền giết ngươi.”

Thanh âm thình lình lạnh băng của Ôn Duyên làm tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, trước hết phục hồi tinh thần lại chính là Ngô Lâm, hắn cảm thụ được lưỡi dao trên cổ mình có chút rung động mỏng manh, hắc hắc mà cười gượng hai tiếng, rồi sau đó ngữ khí lấy lòng đối với Ôn Duyên nói: “Anh em ngươi xem, chúng ta có chuyện nói đàng hoàng, đừng nhúc nhích làm gì. Tôi nói đều là thật sự, các người vừa rồi đấu thú tôi đều thấy, cậu nói tôi muốn đánh lén các người, vừa rồi làm gì không gọn gàng dứt khoát xong hết mọi chuyện đâu? Dù sao tôi trốn ở chỗ này các người ai cũng không biết, đến lúc đó các người liền có thù cũng không biết nên tìm ai báo, cậu nói đúng không?”

Nam nhân vừa nói chuyện vừa giống như vô tình mà đem tay đặt lên cánh tay trái Ôn Duyên, bởi vì tay phải Ôn Duyên trật khớp, cho nên hắn dùng tay trái so cổ nam nhân.

Nhưng mà ở thời điểm Ôn Duyên muốn nói đối phương lắm miệng, nguyên bản nam nhân dưới sự khống chế của hắn đột nhiên giống như cá chạch chuyển tới phía sau Ôn Duyên, hắn đem hai cánh tay trái phải của Ôn Duyên bẻ vòng ra phía sau, cảm giác đau đớn kịch liệt, làm Ôn Duyên theo bản năng nhấp khẩn miệng, đột nhiên chen chân về phía sau  công kích đối phương.

Ngô Lâm không nghĩ tới, đối phương cư nhiên còn chiêu số như vậy, Ôn Duyên đá ổn chuẩn tàn nhẫn, Ngô Lâm thiếu chút nữa bị đá đến đồng thời, trên tay động tác cũng không nhàn rỗi, tay phải hướng lên trên dùng sức đẩy, sau khi Ôn Duyên đau kêu rên một tiếng, Ngô Lâm lúc này mới hơi có chút bất đắc dĩ mà mở miệng nói: “Ai nha nha, thật là không biết lòng người tốt a…… Mau đừng náo loạn, cậu nhìn xem cánh tay phải có phải hay không không đau như vậy nữa?”

Đối phương ngữ khí giống như dỗ trẻ con lại như là dỗ động vật, làm Ôn Duyên cắn răng quay người lại hung hăng mà đá một cái, Ngô Lâm không nghĩ tới đối phương mới vừa đau như vậy  lúc sau còn có thể có sức lực tới đá hắn, bởi vậy phòng bị không đủ, thỏa thỏa vừa vặn bị đá!

“Ai nha ——! Ai nha!!!”

Ôn Duyên một bên nhẹ nhàng nâng động cánh tay bên phải, một bên nhìn Ngô Lâm bị hắn đá đến nhe răng nhếch miệng, hừ lạnh một tiếng sau hắn trực tiếp đối với Ngô Lâm nói: “Đừng tưởng rằng ngươi giúp ta sửa lại cánh tay cho tốt ta liền sẽ cảm tạ ngươi, ngươi ở phía sau Tạ Sâm khoa tay múa chân chủy thủ, mặc kệ là cố ý cũng được, vô tình cũng thế, lại làm ta phát hiện ngươi đối với hắn có ý đồ gây rối, ta nhất định giết ngươi!”

Ôn Duyên ngữ khí nghiêm túc mang theo tàn nhẫn làm tất cả mọi người phía sau hắn có chút không thích ứng, nhưng Ngô Lâm lại là đột nhiên đình chỉ tiếng kêu ai nha ai nha kia, hắn vỗ nhẹ nhẹ địa phương bị Ôn Duyên đá đến, lộ ra biểu tình từ lúc bắt đầu gặp mặt tới giờ, được coi là đứng đắn nhất, “Cậu loại phản ứng này…… Chẳng lẽ…… Tạ Sâm hắn, là tình lang của cậu a?”

Biểu tình nghiêm túc kết hợp với lời nói như vậy, có cảm giác không khỏe nói không nên lời.

Một đám người chỉ cho rằng Ôn Duyên sẽ tức sùi bọt mép rồi sau đó một phát không thể vãn hồi, nhưng ngoài dự kiến bọn họ, Ôn Duyên chỉ là nhìn Ngô Lâm như vậy, cư nhiên biểu tình bình tĩnh không có phản bác……

Ngô Lâm nhìn nhìn Ôn Duyên, lại nhìn nhìn Tạ Sâm nằm trên mặt đất, hắn vừa định nói cái gì, nhưng mà sau khi quan sát cẩn thận hai mắt Tạ Sâm, đột nhiên mắt trợn trắng nói: “Đến đến, tôi quản nhóm cậu là quan hệ gì đâu, tôi ăn ngay nói thật a. Tôi đây, sớm trước các người hai ngày liền tới đây, thật cũng không phải vì chặn lại các người, đương nhiên cũng không liên quan đến hai Quỷ Phí Phí kia.”

Ngô Lâm xem xét hai con Quỷ Phí Phí lúc này sớm đã ghé vào cùng nhau, mẫu Quỷ Phí Phí bên rắn lớn kia vừa rồi thật giống như kiệt quệ mà đã chết, mà vừa rồi  giống đực Quỷ Phí Phí, cũng đã đem đối chiến của nó với rắn lớn kết thúc, quái xà lớn kia hiện tại nằm liệt trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, đã là không có sinh lợi.

“Gặp được chúng nó, tôi và các người giống nhau kinh ngạc, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém, ít nhất thời điểm các người xông lên, tôi còn tưởng rằng chính mình là hoa mắt hoặc là trúng huyễn kế đâu. Tôi sở dĩ sẽ qua tới a, tất cả đều là vì chờ những dị năng giả mất tích trước đó tới, bởi vì cấp trên tôi không tin bọn họ tất cả đều chết sạch, cho nên phái tôi ra nhìn xem, nếu gặp bọn họ, lại đem bọn họ mang về.”

Ngô Lâm nói làm Chu béo nhíu mày, lời này lượng tin tức không nhỏ. Đầu tiên, Ngô Lâm thản ngôn thừa nhận hắn là người Lưu gia. Bởi vì khu an toàn, chỉ có Lưu gia sẽ làm ra sự tình chặn đường dị năng giả như vậy, huống chi bọn họ là chịu mệnh lệnh Lương Gia Minh  ra tới, nếu là Lương Gia Minh phái Ngô Lâm lại đây, kia hai đám người bọn họ sớm hay muộn tương ngộ, Lương Gia Minh sẽ không làm điều thừa như vậy.

“Cũng không phải là nói bọn họ toàn bộ gặp nạn sao? Như thế nào còn không tin? Lại nói bọn họ nếu tồn tại, vì cái gì không trở về khu an toàn đi a? Bây giờ còn có địa phương nào an toàn hơn so với khu an toàn sao?”

Nghi vấn của Tống Giai Thiến làm Ngô Lâm đứng lên tới, hắn vỗ vỗ bùn đất phía sau, rồi sau đó đối với nàng lộ ra cái mỉm cười, nói: “Mỹ nữ vấn đề nào có đạo lý không dễ trả lời, chỉ là câu hỏi của cô cũng làm khó tôi, tôi cũng là không nghĩ ra a…… Cô nói, trên thế giới này, còn có địa phương nào an toàn hơn so với khu an toàn sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc