“Cái gì? Anh nói bọn họ còn muốn giết Ninh Ninh bọn họ?”
Tống Giai Thiến thay đổi sắc mặt, một đôi mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Hình Nhị.
Hình Nhị nho nhỏ mà mắt trợn trắng, “Bằng không thì sao? Tuy rằng lúc ấy ánh sáng tối, nhưng cũng không bài trừ có một phần vạn khả năng khác đi? Hơn nữa nha đầu vừa rồi cũng nói bọn họ ngay từ đầu chỉ là đầu mơ hồ, nhưng cũng không có hoàn toàn ngất xỉu đi a. Huống hồ liền tính hoàn toàn hôn mê đi, kia thời điểm ngay từ đầu nói chuyện cũng là có tiếp xúc chính diện đi? Thanh âm cùng hình dáng bộ mặt cùng thân hình, hiện giờ đều là manh mối mấu chốt. Nếu những người đó có nghĩ tới việc muốn đem nha đầu hai người bọn họ thả ra, nhất định sẽ bảo đảm hai người này đối với bọn họ sẽ không có chút ấn tượng chính xác nào, nhưng hiển nhiên bọn họ cũng không có làm như vậy. Hơn nữa nếu tôi không đoán sai, bọn họ lúc ấy nhất định là chờ không kiên nhẫn được, cho nên…… Nha đầu em cẩn thận suy nghĩ một chút, ngày phát sinh sự tình đó, là ngày mấy em nhớ không?”
Tống Ninh Ninh thấy Hình Nhị hỏi như thế, lập tức cúi đầu cẩn thận hồi ức, nàng cau mày vừa định hai giây, liền lập tức thả lỏng mày, ngẩng đầu vạn phần xác định nói: “Là ngày 21! Bởi vì bắt đầu có lời đồn đãi ca bệnh sốt cao kia là bệnh lây nhiễm, mà trường học chúng ta thực không khéo chính là nơi đầu tiên phát hiện có ca bệnh sốt cao. Chuyện ngay từ đầu bị hiệu trưởng áp xuống, sau lại là phụ huynh học sinh đến trường học gây sự, hiệu trưởng lúc này mới nói từ ngày 15 bắt đầu nghỉ học nửa tháng về nhà ‘ kiểm tra sức khoẻ ’…… Chỉ là lời tuy nói như vậy, nhưng kỳ thật cũng không phải quy định cứng nhắc, chỉ là cấp cho những phụ huynh học sinh không yên tâm đó một cái cớ, cũng cấp cho trường học chính mình một cái bậc thang (*). Nếu thật muốn về nhà ‘ kiểm tra sức khoẻ ’, là yêu cầu cha mẹ hai người tự mình gọi điện thoại nghiệm chứng. Mà em cùng Diêm Húc và đại đa số học sinh giống nhau, đều không có lựa chọn về nhà ‘ kiểm tra sức khoẻ ’, vẫn là lựa chọn ở trong trường đi học bình thường.”
(*) Cấp cho bậc thang: ý chỉ cấp cho một đường lùi. Thường được dùng khi lâm vào hoàn cảnh khó khăn nên chuẩn bị trước đường lùi, hoặc khi hai người tranh cãi một trong hai bắt đầu đuối lý thì người còn lại sẽ cho đối phương một đường lùi (vd như ôn hòa lại, tặng lợi ích, khuyên bảo khôn khéo,…) để người kia vừa có thể ngừng tranh cãi mà vừa không bị mất mặt. Cái này ai đọc nhiều truyện TQ rồi thì chắc biết, nhưng mà mình vẫn giải thích cho những bạn nào mới đọc ^^
Tống Ninh Ninh hồi ức tình huống ngay lúc đó, càng nói trong lòng liền càng minh bạch là chuyện như thế nào, “Chỉ là sau lại không biết sự tình như thế nào liền trở nên nghiêm trọng, phụ huynh tới trường học gây chuyện ngày càng nhiều, hơn nữa nghe nói không chỉ có trường chúng em, lúc ấy đại trung tiểu học các nơi trên cả nước đều có chút rối loạn. Rất nhiều phụ huynh học sinh đã bắt đầu không tín nhiệm trường học, tuy rằng hiệu trưởng chúng em không muốn thừa nhận, có điều ca bệnh sốt cao vẫn là một người tiếp một người ở trong trường học xuất hiện. Cho nên sau này, các phụ huynh vẫn luôn nháo đến khi hiệu trưởng nói toàn thể nghỉ học mới bỏ qua. Chuyện này nháo cũng coi như không nhỏ, hơn nữa cũng không chỉ một mình trường chúng em như thế này, hiệu trưởng tuyên bố nghỉ học bắt đầu từ ngày 22, em cùng Diêm Húc cũng là vì cái này, mới có thể ở thư viện suốt một ngày. Bởi vì rất nhiều tư liệu nếu không đề cập tới tìm đọc trước, đến lúc đó về nhà cũng cũng không có biện pháp hoàn thành. Nếu nói những người xấu đó là chờ không kịp, từ phương diện này nói tới ngược lại cũng không khó giải thích, có điều em không phải học sinh nơi khác, nhà của em cũng ở thành phố A này, nếu thật sự hướng về phía em tới, em có trở về nhà hay không cũng không có ảnh hưởng bọn họ, vì cái gì một hai phải ở trường học động thủ, còn liên lụy Diêm Húc……”
Hình Nhị nhìn nhìn Tống Ninh Ninh, lại nhìn nhìn Tống Giai Thiến, nghĩ đến Ôn Duyên lúc ấy trở lại trên xe nói quan hệ gia đình Tống Minh Viễn, hắn “Hắc hắc” mà cười quái dị hai tiếng, nhìn Tống Ninh Ninh nói: “Đương nhiên là bởi vì…… Có người không muốn thời điểm em ở nhà đợi đã xảy ra chuyện a. Em nghĩ a, em nếu ở trong trường học xảy ra chuyện, việc này cũng chỉ là ‘sự kiện ngẫu nhiên’. Hơn nữa nếu quan hệ xã hội của em đơn giản, việc này rất có khả năng cuối cùng liền định luận thành em bị xui xẻo, nhiều nữ học sinh như vậy ai bảo em lại bị chọn trúng, giống như bốc thăm, kẻ bắt cóc theo dõi em, ai mà biết. Nhưng nếu em về nhà…… Kia có thể không còn giống, việc này chính là có nhằm vào, ai cùng em có thù oán, em chết đối với ai có lợi? Nếu tra xuống chút nữa mà nói, vốn dĩ người có quan hệ, rất khó chân chính phiết sạch sẽ.”
Hình Nhị nói làm Tống Ninh Ninh cùng Tống Giai Thiến đều ngây dại, đặc biệt là Tống Ninh Ninh, nàng chậm rãi chớp chớp mắt, không thể tưởng tượng mà thấp thấp nói: “Anh là nói…… Có người muốn em chết……”
Hình Nhị mắt trợn trắng, “Có muốn khiến ngươi chết hay không tôi không đưa ra kết luận được, nhưng tôi có thể khẳng định có người không muốn em sống tốt, hơn nữa người này rất có khả năng là bên cạnh em. Bất quá người này cũng thật đủ tàn nhẫn a, thà rằng tiện thể mang theo một người vô tội cũng muốn ở một ngày cuối cùng bắt em, còn cho là siêu thị mua một tặng một, tâm cũng thật tàn nhẫn.”
Ngoài dự kiến mọi người, sau khi được câu trả lời của Hình Nhị, Tống Ninh Ninh thế nhưng cực kỳ bình tĩnh, ngược lại là Tống Giai Thiến, sắc mặt khó coi tới nông nỗi nhất định, hơn nữa ánh mắt cũng không mở lớn, phảng phất như nghĩ tới người nàng muốn diệt trừ cho sảng khoái.
Nhưng thật ra Hình Nhị uống nước miếng thuận thuận yết hầu, rất có hơi nói chuyện say sưa tiếp tục nói: “Bất quá người tính không bằng trời tính a, bọn họ ngàn tính vạn tính cũng không thể nghĩ được, đêm khuya ngày 21 đến rạng sáng ngày 22, là thời điểm đám người bị cảm nhiễm virus tang thi đầu tiên thức tỉnh, những người bệnh sốt cao có hơn phân nửa đều biến thành tang thi, khu vực hoạt động bên trên phía trước trăm cay ngàn đắng trong tối ngoài sáng nhắc nhở không cần đến nhân viên dày đặc, những người đó không nghe khuyên bảo, không để trong lòng, đám người thứ nhất liền gặp họa. Mà đám người bắt đi các em, bọn họ cũng nhất định là thu được tin tức trước, bằng không sẽ không ở thời khắc như vậy ném toàn bộ các ngươi rời khỏi, thật sự nói một câu, ngươi cũng thật hẳn là cảm tạ mạt thế tới, tuy rằng không nên nói như vậy, giảng giải theo hướng ích kỷ, có em hay không, mạt thế đều sẽ bùng nổ, chỉ là mạt thế bùng nổ lại cứu các em một cái mạng, cũng bảo vệ thân mình em.”
Nghe xong Hình Nhị trước sau phân tích, Tống Ninh Ninh trong lòng đã mơ hồ biết là ai phải đối phó chính mình, chỉ là tâm tình sau khi biết chân tướng, xa không có phẫn nộ như nàng ngay từ đầu tưởng tượng, nàng chỉ là còn rối rắm một vấn đề, “Có điều anh vì cái gì nói, thúc thúc đã cứu chúng ta là người xấu?”
Hình Nhị: “Các em không phải ở kho hàng Đông Giao?”
Tống Ninh Ninh: “Đúng vậy, nhưng việc kia có thể đại biểu cho cái gì đâu?”
Hình Nhị: “Kho hàng kia là vứt đi đi? Em đã nói bên trong cái gì đều không có.”
Tống Ninh Ninh: “Là vứt đi, có điều kia thì thế nào?”
Hình Nhị cười cười không nói lời nào, từ bàn trà phía dưới lấy ra giấy Chu béo cố ý làm ra, giấy mỏng này cơ hồ trong suốt lại đặc có tính dai, cơ hồ không xé được.
Nguyên bản tác dụng giấy này là khắc đồ họa đường bộ ở trên bản đồ, nhưng Hình Nhị căn bản nói trình tự làm việc kia, hắn trực tiếp tất tất tác tác mà vẽ ra khu vực đại khái trên giấy, rồi sau đó mới vẽ mấy đường nhỏ từ Đông Giao đến khu an toàn, vừa vẽ vừa nói: ““Hắn cùng em nói đều bị ngăn chặn cho nên muốn vòng đường núi, chỉ là em xem, liền tính này, này, còn có này.”
Hình Nhị vừa vẽ vừa viết dấu hiệu ở trên đường bộ, “Liền tính ba con đường này đều bị ngăn chặn, lối rẽ bên cạnh này thì sao? Liền tính lỗi rẽ đại lộ bình thường đều bị ngăn chặn, nói lên đường núi, lại là chỉ có một mình các em sao? Này, này…… Còn có này, còn có này, bất luận cái nào so với lối tắt các em muốn đều nhanh hơn, nhưng hắn không có lựa chọn, cố tình chọn đường vòng xa lao lực nhất đi đến khu an toàn! Em cũng không cần lại thay hắn giải vây, ai đều biết ở phụ cận Đông Giao đều không có nhà ở, hơn nữa Đông Giao vốn dĩ chính là vùng ngoại thành, giao thông bế tắc con đường lại không rộng lớn, hắn xuất hiện ở kho hàng phụ cận, cũng chỉ có thể nói hắn là cố ý vòng qua đi. Bởi vì kho hàng kia tuy rằng gần núi, nhưng cùng chân núi không có nửa mao tiền quan hệ, nó là cùng tương liên con đường! Em như thế nào không nghĩ, từ sơn dã chạy đến kho hàng, hắn phải vòng qua bao nhiêu cây cối nhiều ít lớn lớn bé bé? Mất nhiều ít sức lực? Nhưng hắn đều biết con đường khác, vì cái gì còn muốn vòng qua? Cho nên hết thảy cũng chỉ có một lời giải thích, đó chính là hắn đã sớm biết thời điểm đi ngang qua nơi đó gặp được các em! Hắn đã sớm biết, trong kho hàng kia, có người!”
Tống Ninh Ninh nhìn họa đồ của Hình Nhị, lại nhìn một đám người gương mặt không có phản bác, nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, có chút không thể tin được mà ấp úng nói: “Có điều hắn đã cứu chúng ta, nếu hắn muốn hại chúng ta, hắn không cần phải cứu chúng ta, hắn vòng vo như vậy lại đây, rõ ràng là vì cứu chúng ta a!”
Hình Nhị nhún vai, “Tôi chưa nói hắn là muốn giết các em a, tôi không phủ nhận hắn cứu các ngươi một mạng, nhưng ngươi đừng quên, nếu hắn không phải người ban đầu hại em, hắn lại như thế nào biết các ngươi ở nơi đó đâu? Chẳng lẽ liền bởi vì hắn ngẫu nhiên cứu các em một mạng, em liền đối với hắn chỉ có cảm kích không có oán phẫn? Tiểu nha đầu, nếu mạt thế không có bùng nổ, em có hay không nghĩ tới, thiện tâm của hắn, còn có đất dụng võ sao? Em xác định tai họa ngươi tao ngộ lúc trước, hắn sẽ dũng cảm đứng ra vì em mà đắc tội đồng lõa sao? Em xác định hắn quyết tâm cứu em kiên định như vậy sao? Em thật sự cho rằng thời điểm hắn lúc ấy ở bên cạnh bệnh viện thú cưng, là thật sự bởi vì không thể quay về cho nên mới không có trở về sao? Em có nghĩ tới mấy vấn đề này?”
Tống Ninh Ninh ngây ngốc không có phản ứng, nhưng Tống Giai Thiến lại là khó hiểu nói: “Nhưng hắn nếu là người xấu, lại vì cái gì còn phải đi về một chuyến cứu người đâu? Hơn nữa lúc ấy tình huống khẩn cấp như vậy, hắn thật sự không cần phải a? Còn có…… Nếu cứu người, lại vì cái gì muốn nửa đường rời khỏi đâu? Nếu là thật sự không thể quay về……?”
Ai ngờ lời nàng còn chưa nói xong, Hình Nhị liền hừ lạnh một tiếng cắt ngang: “Hắn không phải người tốt, lại không có nghĩa thành người xấu, cái thứ không rõ ràng đấy tôi nào hiểu hắn nghĩ như thế nào? Có thể là đột nhiên chủ nghĩa anh hùng quấy phá? Nghĩ hiện tại trở về cứu người dù sao đồng lõa cũng không phát hiện được? Ai biết được? Dù sao như vậy không tổn thất ích lợi bản thân mỗi ngày ‘người tốt chuyện tốt’ đều có rất nhiều người làm, nhưng nếu muốn bọn họ tổn thất một chút ích lợi bản thân, em nhìn lại xem? Liền tỷ như thời điểm hắn đi lúc ấy, bốn người há mồm chờ hắn cho ăn, em cho rằng hắn có mấy cái mạng năng lực bao lớn có thể nuôi sống một xe năm miệng ăn? Chẳng lẽ rời khỏi không phải kết quả bình thường nhất sao? Tôi đều nói hắn khẳng định là kia người một đội kia, các ngươi nếu kiên trì muốn cảm tạ hắn tôi đây cũng không ngăn cản, chỉ là từ tục tĩu nói trước, tôi đã nói được rất rõ ràng, nếu bởi vì không nghe tôi khuyên mà lại bị té nhào, đến lúc đó ra bất luận sai lầm gì, đừng tới cầu bất luận ai trong chúng ta. Liền tính bọn họ đáp ứng, tôi cũng sẽ giảo hợp thất bại không cho bọn họ đáp ứng, tôi nói được thì làm được.”
Hình Nhị đột nhiên thay đổi phong cách làm Tống Ninh Ninh cùng Tống Giai Thiến hoàn toàn có chút ngốc, Ôn Duyên thấy không khí có chút đình trệ, lập tức nghiêng đầu nhìn Tạ Sâm, nói tránh đi: “Các người hai ngày này điều tra thế nào? Có tin tức sao?” (Jeje: Ơn giời tác giả vẫn nhớ ai là nvc._.)
Câu hỏi của hắn làm Tống Giai Thiến ngây ra một lúc, chủ yếu nàng không nghĩ tới Ôn Duyên có thể làm trò trước mặt các nàng thảo luận những việc này, không đợi Tạ Sâm trả lời, nàng liền muốn trước tiên mang theo Tống Ninh Ninh cáo từ, chỉ là Tạ Sâm lại giơ tay chặn lại động tác nàng muốn kéo Tống Ninh Ninh, “Thời gian còn sớm, một hồi cơm nước xong lại đi đi, hơn nữa chuyện chúng ta muốn thảo luận cô cũng có thể giúp đỡ, lúc này đi, có hơi khách khí.”
Chu béo thấy Tống Giai Thiến có chút khẩn trương, lập tức cười phụ họa nói: “Đúng vậy đúng vậy, chúng ta rốt cuộc tới chậm a, có rất nhiều chuyện lại không dễ hỏi thăm người khác. Cũng không biết các ngươi có thuận tiện nói hay không, nếu không tiện chúng ta cũng không miễn cưỡng, có điều cơm trưa là nhất định phải ăn, không tới còn chưa tính, tới không cơm nước xong lại đi, chúng ta một đám người lớn như thế nào không biết xấu hổ như vậy.”
Tống Giai Thiến thấy thời điểm Chu béo nói “chúng ta một đám người lớn”, sắc mặt Lương Hân cùng Phác Tĩnh Nghiên đổi cũng không đổi, tâm tình không biết như thế nào ngay từ đầu rõ ràng khẩn trương đến không được bỗng chốc lập tức liền thả lỏng, tuy rằng không cười ra, nhưng tâm lý rốt cuộc bình tĩnh rất nhiều.
“Được, chúng ta đây, ăn xong cơm trưa lại đi……” Nàng nghiêng đầu nhìn nhìn Tống Ninh Ninh, thấy đối phương cũng gật gật đầu, lúc này mới đồng ý nói ra.