[HARRY POTTER/TOMHAR] TURN BACK THE CLOCK

[HP] TURN BACK THE CLOCK – CHƯƠNG 1

Tác giả: Băng Hô

Editor: Rin

Cậu nhất định đang gặp ác mộng.

Một cậu nhóc că người bẩn thỉu đang ngồi trên mặt đất, cậu mặc một bộ quần áo rộng thùng thích cũ kỹ đã phai màu, trên mặt mang một chiếc kính mắt lỗi thời che khuất cả nửa khuôn mặt, và một vết sẹo xấu xí nằm trên trán. Cậu bé chậm rãi bò lên, dùng ánh mắt không thể tin mà nhìn chằm chằm vào tay mình, hết nhắm vào lại mở ra, mở ra lại nhắm lại, lặp đi lặp lại thật nhiều lần.

"Mình nhất định đang gặp ác mộng." Cậu bé thì thào tự nói. Sau đó làm một động tác thật ngu ngốc, đưa tay véo mạnh lên má mình một cái.

Đau cực kỳ! Qua một chuỗi suýt xoa, ánh mắt cậu bé càng trở nên hoang mang hơn.

Đây không phải là một cơn ác mộng. Vậy tại sao mình lại ở chỗ này. Mà lại còn mang dáng vẻ của một đứa nhóc, trời biết, đã mười năm cậu không còn mặc mấy cái đồ ngớ ngần như vậy nữa, tuy rằng bộ đồ này trông có vẻ hơi quen quen, cậu bé quan sát một hồi và có thể xác định được rằng, đó là đồ của cậu vài chục năm trước! Loại quần áo rộng thùng thình, in hình mấy con sóc trong phim hoạt hình, bên mé người còn vài cái túm lông tròn tròn, thậm chí cậu còn nhớ như in rằng trên ống tay áo đó còn có một góc bị rách nữa.

Đây là quần áo trong quá khứ của cậu, lúc cậu còn khoảng mười tuổi.

Điều đó thật khiến cho người khác khó tin tưởng, chẳng lẽ cậu trở lại quá khứ? Dù sao thì cậu cũng có thể xác định rằng cái đầu và vết thẹo này chắc chắn là thuộc về bản thân cậu.

Vết thẹo, cái vết thẹo chết tiệt, cậu bé phát ra một tiếng chửi thề xen lẫn sự tức giận, cuối cùng cậu đã nhớ ra chuyện gì đã xảy ra.

Thời gian là trận quyết chiến cuối cùng, Voldemort dẫn toàn bộ Tử Thần Thực Tử tiến sát tới Hogwarts, bọn họ giằng co tại Rừng Cấm, cậu còn có thể nhớ rõ ràng bóng dáng chống cự lại mệt mỏi của Hermione đang run rẩy ráng chắn lại những lời nguyền thay cho cậu, còn nhớ rõ sắc mặt xám xịt của Ron bị vấp té, sau đó bị một nguyền rủa không biết tên bắn trúng. Cậu có thể khẳng định lời nguyền đó không mang ánh sáng xanh lục, nhưng vẫn hét lên một tiếng rống giận đầy thất bại.

Cậu tránh né lời nguyền tra tấn của Voldemort, sau đó trong lúc lăn lộn bị rớt mất kính mắt – Merlin hãy nhớ nhắc nhở cậu lần sau mà còn gặp cảnh này nhất định phải yếm bùa cố định lên nó – cậu nghe thấy tiếng Hermione hét lên và bật khóc, một niềm lo sợ và phẫn nộ tràn ngập khiến cậu lập tức quay lại ném cho Voldemort một Lời nguyền Chết Chóc, nó không thành công, hiển nhiên, bởi vì ngay sau đó cậu bị một cơn đau đớn tới tim gan tập kích, khiến cậu giãy dụa ngã lăn xuống mặt đất, cảm giác như chân tay đều có thể rơi rụng mất.

Tiếng khóc hô của Hermione trở nên xa xôi, cậu cũng không còn nghe rõ được tiếng la hét nguyền rủa lẫn nhau của Tử Thần Thực Tử và Hội Phượng Hoàng. Cho tới tận khi tiếng nói trầm thấp khàn khàn của kẻ mà cậu hận nhất đời này vang lên phía trước mặt.

"Tạm biệt, Harry Potter..."

Cậu không thể để tất cả kết thúc như vậy. Ngay khi người kia vừa cất lên lời nguyền của hắn, cậu cũng phát ra một lời nguyền y hệt, từng âm tiết phát ra dường như đều đã bị chồng ghép đồng bộ, hai luồng ánh sáng xanh biếc cùng lóe lên.

Cậu kiêu ngạo nhớ tới hình ảnh cuối cùng đó, khuôn mặt vặn vẹo xen lẫn kinh ngạc và phẫn nộ của Voldemort.

Cậu bé vẫn ngồi dưới đất, nhưng đã thay đổi một tư thế thoải mái hơn.

Theo những việc diễn ra trong ký ức, cậu hẳn là đã chết, nhưng trước khi chết có thể kéo theo Voldemort, kẻ-hẳn-là-nên-xuống-địa-ngục-tám-đời kia, theo cùng khiến cậu cảm thấy có một chút sảng khoái. Ít nhất thì cậu cũng không cần gặp lại cái gương mặt rắn kia nữa.

Nhưng tại sao lại biến cậu trở về lúc còn nhỏ? Cậu thà đi vặt một ngàn một vạn con sên cho giáo sư Snape còn hơn việc phải lại một lần nữa đi giết chết một "con" Voldemort, còn tặng kèm một thời kỳ trưởng thành bị ám ảnh một bộ mặt "người rắn".

Cậu bé phát ra một tiếng thở dài hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi của mình, cuối cùng lung lay lắc lắc đứng dậy.

Mặc kệ rốt cục là đã xảy ra chuyện gì, cậu cũng không thể cứ ngồi ở chỗ này được, là một thiếu niên đang trong độ tuổi trưởng thành, cậu có thể cảm thấy bụng mình đang nhiệt tình than vãn.

Cảnh sắc xung quanh cũng không bình thường, nhìn qua giống gần một nhà thờ đã hoang phế, cậu ra khỏi bãi đất trống, vào một con đường, nhưng kinh ngạc phát hiện mọi thứ không quá giống như trong trí nhớ của cậu. Bầu trời vẫn mịt mù, chỉ là thêm một mùi gì đó kỳ quái khó chịu, trong không khí đầy những hạt bụi xám tro, cậu cau mày lẻn ra khỏi con hẻm nhỏ, đi ra đường lớn.

Trên đường có ô tô, nhưng không nhiều lắm, còn có người đi xe ngựa, kỳ quặc làm sao? Cậu nhìn chằm chằm hồi lâu, mới phát hiện quần áo của cậu tại nơi này trông đầy quái dị.

Không phải là bọn họ kỳ cục, mà cậu mới là kẻ đó!

Cậu bé dựa vào tường, trốn trong bóng râm nguyền rủa Merlin, Merlin chết tiệt rốt cục đã đưa cậu tới nơi nào?

Lắc lư trên đường cái ba ngày, cậu bé cuối cùng cũng biết được mình đã đi tới nơi nào. Luân Đôn, năm mươi năm trước khi cậu được sinh ra. Hiện tại là năm 1938, thậm chí lúc này bố mẹ cậu còn chưa có mặt trên đời!

Quá thần kỳ rồi, thì ra bị Lời nguyền Chết Chóc bắn trúng còn có thể khiến cho người ta xuyên qua thời không, trong đầu cậu bé nở một nụ cười đầy châm chọc.

Cậu không quen thuộc thời đại này, thân thể cũng chỉ là một đứa trẻ, điều khiển phép thuật không được tốt lắm, huống chi còn chưa có được đũa phép. Việc chỉ có thể thỉnh thoảng dùng bùa Accio lấy trộm một hai cái bánh mỳ đã cứng ngắc khô khốc đã đủ khiến cậu cực kỳ chột dạ, cậu không thể tưởng tượng nổi sau này mình có thể làm gì để sinh tồn trong một Luân Đôn hoàn toàn xa lạ này.

Vào ngày thứ năm, cậu bị một cảnh sát đi ngang qua bắt lấy, còn bị tra hỏi một hồi. May mà cậu đã đem quần áo mình lộn ngược lại, nên không hề để lộ ra cái quả thông bằng sợi len lông lông đầy quỷ dị kia. Cuối cùng, cậu được đưa tới một cô nhi viện ở Luân Đôn.

Hay lắm, sau này cậu phải cùng một đám nhóc đầy nước mũi và nước mắt sống cùng một nhà. Cậu bé đầy táo bạo nghĩ tới, hoàn toàn quên đi hiện thực rằng bây giờ cậu cũng chỉ đang mang một dáng vẻ của một thằng nhóc không hơn không kém.

Nhà cô nhi viện nằm ở vùng ngoại thành, trong không khí trôi nổi đầy bụi, cái mà bây giờ cậu đã biết đó là bụi than đá. Cô nhi viện nằm ở bên một con hẻm âm u, xung quanh được vây kín bởi rào sắt cao cao, căn nhà cũ kỹ âm trầm trông không khác mấy so với một căn phòng của một ma cà rồng trong ấn tượng của cậu, sân vườn từng bụi cỏ dại mọc um tùm.

Trên cửa sắt có ghi biển số nhà, cái biển cong vẹo như sắp rớt xuống tới nơi có ghi vài chữ như là W-OL hay I-F-S, hay hẳn là O-N gì đó. Cậu bé thậm chí còn chả thể nào khẳng định được tên của cô nhi viện đó rốt cục là gì và phải đọc như thế nào.

Vị cảnh sát nóng nảy đẩy ra cửa lớn của trại trẻ mồ côi, trực tiếp cầm cổ áo của thằng bé lôi vào, bực bội kéo thằng nhỏ tới trước mặt một người phụ nữ có gương mặt dài thòng.

"Ms. Kohl, đứa trẻ tôi nói là nó đấy."

"Lang thang lén lút trên đường nhiều ngày?" Người phụ nữ nhăn nhăn mũi, "Không có cha mẹ hay người thân thích hả?"

"Chúng tôi không thể tra được thân phận của nó, thưa bà, nó chắc là một đứa trẻ mồ côi." Vị cảnh sát lễ độ trả lời, muốn tống khứ cái cục nợ phiền phức này đi, hắn quay về phía thằng bé vỗ vỗ hời hợt tượng trưng vài cái trên lớp tro bụi dính trên người nó nói, "Yên tâm, nó ngoan lắm."

Khóe miệng Ms. Kohl nhảy nhảy vài cái, hừ một tiếng rồi vươn tay kéo lấy vai thằng bé nhéo nhéo, lại nâng mặt với tay nó lên nhìn một lần, cứ như là đang ước lượng cân thịt của một con lợn.

"Vào bên trong chờ đi, nhóc con!" Bà Kohl dùng sức đem thằng bé nhét về phía sau cửa, rồi nhanh nhẹn xoay người lại hỏi một câu cuối: "Tên nó là gì đấy?"

"Oh! Đúng rồi, nó bảo là nó tên là Harry, Harry Potter."

Harry quan sát xung quanh căn nhà, đại khái có ba tầng, tầng thứ nhất là một không gian khá rộng, tầng hai và tầng ba tựa hồ đều là những phòng nhỏ, Harry cố gắng bỏ qua những ánh mắt hiếu kỳ xung quanh, những đứa trẻ ở trại cô nhi này đúng thật là nhiều.

Bà Kohl hỏi xong tất cả mấy thứ muốn biết từ chỗ cảnh sát xong thì trở lại, nhìn thằng nhóc mặc một bộ đồ rộng dài quá khổ đang ngồi ngu ngốc một chỗ, lông mày liền nhăn chặt lại.

"Thằng nhóc kia! Đi theo ta, đừng có đứng ngu ngốc một chỗ như một pho tượng thế," Bà Kohl nhăn nhăn khóe miệng, ánh mắt lướt qua mấy đứa nhỏ đang đứng quanh thang lầu, "Bọn mi nên đi làm việc đi chứ không phải cứ đứng ở chỗ này nhìn bọn ta, đi mau!"

Mấy đứa nhỏ đang nằm úp sấp trên bậc thang hóng hớt lập tức giải tán, bọn nó phải quét dọn mỗi một góc của cô nhi viện để khiến chúng duy trì vẻ ngăn nắp và sạch sẽ, một ngày lao động vất vả và cần cù chỉ đủ đổi được số đồ ăn ít ỏi, quả thực không có thời gian quan sát một thằng bé mới tới.

"Bọn ta chỉ còn một căn phòng trống thôi, mỗi lần có trẻ con đều tống tới đây, cô nhi viện căn bản chả thể nào chứa hết nổi, mỗi ngày còn tốn cả mớ tiền mua đồ ăn, quần áo, đúng thật là..."

Harry theo bước chân của bà Kohl đi lên lầu, rõ ràng không để mấy câu oán thán của bả ở trong tai, cậu còn đang so sánh mấy câu oán thán của Bà Kohl với dì Petunia xem bên nào kinh khủng hơn, nhưng kinh khủng phát hiện ra kỳ thực uy lực của chúng cự kỳ tương tự.

Bà Kohl đi tới cuối hành lang của lầu ba, đó là căn phòng cuối cùng, nhìn qua cực kỳ nhỏ hẹp bẩn thỉu, nhưng mặc kệ nói thế nào thì nói, nó vẫn là một cái phòng. Harry nghĩ, ít nhất còn đỡ hơn tủ bát mà mình đã từng ở.

Bà Kohl mím chặt môi, vẻ mặt không vui đứng yên một hồi, mới chậm rãi mở miệng, "Nhóc, nghe đây! Nếu bạn cùng phòng của mi có làm chuyện gì đó quá đáng thì mi có thể nói với ta."

"Chuyện gì đó quá đáng á?" Harry ngơ ngác lặp lại.

"Đúng vậy, bạn cùng phòng của mi... Nói chung, đừng có làm nó tức giận, nhớ kỹ đó."

Harry mặc dù chẳng phải rõ ràng, nhưng trước ánh mắt đáng sợ lại nghiêm túc đó chỉ có thể im lặng gật gật đầu.

Mặt Bà Kohl âm trầm, miễn cưỡng gõ gõ cửa phòng, gọi:

"Tom! Bạn cùng phòng mới của mi mới tới, mở cửa cho nó vào này!"

Cửa chậm chạp mở ra, một thằng bé tóc đen mặt không cảm xúc đứng ở cửa, dùng một ánh mắt màu đen cũng trống rỗng không cảm xúc như thế nhìn về phía hai người. Harry đột nhiên đánh một cái rùng mình, hơi nhăn lại mi.

"Để nó ngủ ở cái giường...kia, trong cô nhi viện hết chỗ trống khác rồi. Không được bắt nạt nó, nếu để ta biết, trong một tuần mi cũng đừng hòng được ăn bất cứ thứ gì, nghe rõ chưa?"

"Vâng, bà Kohl." Thằng bé kia thong thả đáp, ánh mắt chuyển qua đứa trẻ còn thấp hơn cả nó kia, nhìn chằm chằm bộ đồ rộng quá khổ, trên mặt hiện lên vẻ chán ghét rõ ràng.

Harry không chịu yếu thế mà lập tức đáp trả bằng một cái trừng trở lại.

Bà Kohl nói thêm vài câu, dặn bọn họ mấy chuyện hàng ngày cần phải làm, thời gian lấy cơm, không được bắt nạt mấy đứa khác, không được cướp đồ ăn, không được trấn lột đồ của đứa khác linh tinh, cuối cùng bà ta đẩy Harry vào trong phòng rồi nhanh chóng rời đi.

Harry im lặng đi tới ngồi xuống cái giường còn trống, nói là giường, kỳ thực cũng chỉ là một tấm nệm và một cái chăn cũ nát như sắp rách hết tới nơi. Trong phòng ngoại trừ hai tấm nệm, chỉ còn một cái bàn, hai cái ghế, một cái tủ áo, trên bàn có hai quyển sách. Ngoài ra, Harry không thấy thêm bất cứ thứ dư thừa gì khác ở trong phòng.

Chờ Harry lấy lại tinh thần, mới phát hiện mình đang bị thằng nhóc đối diện nhìn chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo và ghét bỏ sờ sờ, khiến Harry không hiểu địch ý đó từ đâu mà đến, cứ như một động vật săn mồi bị xâm nhập tới lãnh địa vậy.

Nhún nhún vai, Harry cố gắng nở một nụ cười cứng ngắc vươn tay với nó: "Xin chào, tôi là Harry Potter, cậu thì sao?"

Thằng nhóc trừng mắt cậu một cái, cầm lấy quyển sách trên tay che mặt, làm như không nhìn thấy khuôn mặt cười cười ngu đần bên cạnh.

Harry bĩu môi, hừ một tiếng ngã lên giường của mình. Cậu chẳng thèm để ý tới thằng nhãi âm trầm này, bây giờ điều quan trọng là cậu phải sống sót như thế nào, không có Hogwarts, không có sự chỉ dẫn của Dumbledore, không có những chủ ý của Hermione, không có sự ủng hộ của Ron, tất cả những thứ quen thuộc xung quanh cậu đều biến mất, à không, là cậu từ tất cả những thứ đó biến mất mới đúng.

Sự đau thương đột ngột đó đánh trúng cậu, Harry vùi mặt vào tấm nệm bốc mùi mốc meo, kính mắt ép tới mũi khiến cậu đau đớn, nhưng cậu còn chẳng có động lực tháo nó xuống.

Cậu muốn về nhà, dù là thực tế cậu cũng chẳng có nhà.

Tới tận lúc qua giờ cơm Harry mới tỉnh lại, cậu không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào, nhưng tư thế nằm ngủ quá tệ khiến cổ của cậu vẹo với một góc độ khó hiểu, mũi cũng đau đến mức cay cay. Cậu xoa xoa mặt cố gắng khiến mình thanh tỉnh hơn một chút, sau đó chú ý tới chiếc giường bên cạnh trống không.

"Quỷ hẹp hòi!" Harry lầm bầm oán giận, vụ bỏ lỡ bữa cơm này, cậu ghi vào sổ đen rồi.

Thằng nhóc giường bên chưa về, Harry cũng không quan tâm lắm, cậu mở tủ quần áo, phát hiện có ba bộ bên trong, nhưng chẳng có cái nào trong đó là của cậu cả. Tài sản duy nhất hiện tại của cậu bây giờ cũng chỉ có bộ quần áo trên người và cái kính, có lẽ cậu có thể đi gặp bà Kohl và hỏi thăm xem liệu rằng mình có thể có được một hai bộ quần áo cũ hay không?

Harry nghiêng đầu suy nghĩ, cửa phòng đột nhiên mở ra, thằng nhóc tóc đen đứng ở cửa nhìn Harry chằm chằm đầy chán ghét.

"Mày đang làm gì?"

Harry thần thái tự nhiên đóng lại tủ quần áo, nhún nhún vai: "Tôi nghĩ, tủ quần áo này là đồ xài chung."

"Quần áo thì không phải đồ xài chung." Thằng nhóc khoanh tay, vẻ mặt khinh thường.

"Tất nhiên tôi biết," Harry cáu kỉnh bước về giường, cảm thấy bụng đã đói tới mức kêu càu nhàu, "Giờ này có thể làm gì để có ăn không?"

Thằng nhóc trả lời cậu bằng một nụ cười giễu cợt: "Nếu bỏ lỡ giờ cơm, thì cũng chỉ có thể chờ tới bữa trưa hôm sau thôi."

Harry chửi thầm một tiếng rồi đổ lại trên giường, qua khe hở của đệm mà nguyền rủa Merlin. Vì tốt cho cái cổ của mình, cậu nhanh chóng quay đi, phát hiện thằng nhóc đối diện đang đọc sách – nó đúng là chăm chỉ, có lẽ có thể vào Ravenclaw? – Ôi không, nhìn coi cậu đang nghĩ chuyện kinh khủng gì thế này.

Harry vò vò mái tóc rối bời của mình, khiến nó càng trở nên mất trật tự. Cậu muốn tìm việc gì đó để làm, chí ít có thể khiến ý nghĩ của mình rời xa Merlin chết tiệt một chút.

"Hey, tôi có thể mượn cậu một quyển sách xem không?" Harry một lần nữa thử mỉm cười thân thiện, trên mặt còn mang theo vết kính hằn khiến vẻ mặt của cậu có chút khôi hài.

Thằng nhóc lạnh lùng nhìn lại một hồi, sau đó không tình nguyện mở miệng: "Đây là sách của cô nhi viện, mỗi người đều có thể xem." Nhưng chưa từng có người dám tranh với nó.

"Oh, vậy tôi lấy một quyển xem." Harry đi tới bàn học, lật xem mấy quyển sách, Khám phá khoa học huyền bí, Lý thuyết số học, Bài học đầu tiên của triết gia, Khám phá lịch sử văn minh cổ đại... Rất rõ ràng, trong đó chẳng có quyển nào khiến Harry hứng thú cả.

"Vậy mà cậu cũng hiểu được mấy quyển sách này hả?" Harry phát ra một tiếng thán phục từ nội tâm, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ mười một tuổi, trong số những người mà Harry biết thì chỉ có Hermione mới có tính ham học hỏi như vậy: "Giỏi thật."

Thằng nhóc nhìn cậu vài giây, khóe miệng nhếch lên: "Cám ơn, tao đã nhìn ra là cái đầu mày chẳng thể nào tiêu hóa nổi mấy thứ... tri thức thâm ảo này rồi mà."

Harry phẫn nộ trừng nó một cái, tiện tay cầm một quyển về đệm ngồi.

Cậu sai rồi, loại tính tình đáng ghét cộng thêm lời nói như nọc độc này thì chỉ có mấy tên Slytherin mới có thể làm được. Người này tuyệt đối sẽ không là một Ravenclaw!

Harry bắt đầu quen với tập quán sinh hoạt ở cô nhi viện, những thứ này so với việc lưu lạc đầu đường xó chợ thì tốt hơn nhiều lắm, tuy không thể ăn no, nhưng cũng không bị người ta nhục mạ, ngoại trừ mỗi ngày phải làm việc cực nhọc chút, thì ở đây tự do cực kỳ, thoải mái còn hơn so với thời gian sinh sống tại nhà Durley.

Quan hệ của Harry và bạn cùng phòng vẫn chẳng tốt lên, Harry chỉ biết là Bà Kohl kêu nó là Tom, ngoài ra thì chẳng biết thêm gì cả. Nhưng chẳng mấy chốc mà Harry có thể nhận ra, người trong cô nhi viện đối đãi với Tom không quá bình thường.

Đó là một loại tâm tình, như là chống cự không muốn lại gần, có chút chán ghét, nhưng cũng e ngại.

Đám nhỏ trong cô nhi viện cũng không thích chơi với Tom, Harry thỉnh thoảng nghe thấy bọn chúng thì thầm bàn tán, goi Tom là ác ma, người quản lý cô nhi viện là Bà Kohl cũng không thích Tom, luôn luôn nhìn nó với ánh mắt xa cách mà chán ghét.

Harry hoang mang, nhưng lại nghĩ cũng chẳng can hệ gì tới mình. Thực tế thì, hiện tại cậu vẫn chưa tìm được trọng tâm trong sinh hoạt, cậu muốn rời khỏi đây, lại không biết phải đi đâu mới được. Cậu muốn trở lại thời kỳ của mình, nhưng lại không biết rằng liệu mình có phải đã chết rồi, hoặc là vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại được.

Cho tới tận khi việc đó xảy ra.

Có một đứa lớn lớn so với bọn họ chọc Tom, nó nguyền rủa Ác ma Tom phải xuống địa ngục, sau đó cướp đi cơm trưa của thằng nhóc, một mẩu bánh mì đen khô cứng.

Harry nghe những đứa khác kể lại rằng, Tom chỉ trừng mắt thằng đó, cho tới tận khi thằng kia hốt hoảng chạy trốn trước ánh mắt đó.

Khi Harry trở lại phòng, trong túi mang theo một nửa chiếc bánh mì, dùng báo cũ gói cẩn thận, đặt ở trên nệm của Tom, sau đó xoay người ngủ. Hôm nay cậu quét tước hết cả một gian lầu, đầu gối với vai đã mỏi nhừ tới mức không thể nhấc lên nổi rồi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, trước mặt cậu, là bóng dáng Tom đang nghiêm chỉnh ngồi chờ. Harry kinh ngạc trợn mắt nhìn, hồi lâu cũng chưa phản ứng gì.

"Đừng tưởng nửa cái bánh mì là có thể lấy được sự tin tưởng của tao, đồ nhóc quỷ đáng ghét." Tom dùng một ngữ khí bình ổn nói xong, sập cửa rời khỏi.

Harry thừ ra một lúc, sau đó cuối cùng mới tỉnh táo lại hô lên một tiếng đầy căm giận.

Nếu cậu còn tiếp tục để ý thằng quỷ vong ân phụ nghĩ kia thì đúng là một đứa ngu ngốc! Harry cáu kỉnh phát tiết trong lòng mình.

Sau đó dậy rửa mặt chải đầu bắt đầu một ngày làm việc mới, lúc ăn cơm không thấy Tom đâu, mới biết được Tom đã bị phạt giam lại.

"Nó làm gì thế?" Harry khuấy bát cháo loãng chỉ có vài hạt lúa mạch, lơ đãng hỏi.

Người bên cạnh lộ ra một vẻ mặt hoảng sợ, sau đó mới đứt quãng kể lại.

Chiếc thìa trên tay Harry rớt xuống chìm trong bát, nhưng cậu cũng chẳng thèm đem nó vớt ra.

Tom treo cổ một con thỏ.

Chuyện này nhanh chóng lan truyền ra cả cô nhi viện, mấy người lớn thì nhìn Tom với ánh mắt càng ghét hơn, như là nó là một đứa mắc bệnh truyền nhiễm, đám nhỏ thì e sợ tránh né Tom.

Con thỏ đó là do thằng bé bắt nạt Tom chăm sóc, Harry rất rõ ràng, Tom là vì trả thù thằng bé kia, thế nhưng sát hại một sinh mệnh là một chuyện rất nghiêm trọng. Mà Harry thì ghét nhất loại chuyện đó.

Cậu vốn đã cảm giác có gì đó bất thường, năm mươi năm trước, cô nhi viện, thằng bé tóc đen mắt đen, ác ma, sát hại sinh mệnh. Tất cả những thứ đó có một sự tương đồng với một đoạn chuyện trong trí nhớ, nhưng cậu còn cần tìm bằng chứng.

Sau ba ngày Harry mới lại nhìn thấy Tom, Tom gầy, sắc mặt trở nên tím trắng, ánh mắt càng thêm âm trầm lạnh lẽo.

Harry ngồi trên nệm, trong tay cầm bánh mỳ và nửa chén nước đẩy tới trước mặt Tom, Tom chỉ trợn mắt liếc cậu một cái, nhưng không từ chối bữa ăn đầu tiên trong ba ngày này.

Harry dựa vào tường, thử cố gắng khiến tư tưởng hỗn loạn trong đầu trở nên rõ ràng hơn, cậu hẳn là phải hỏi.

"Tên của cậu tóm lại là gì?" Cậu hỏi.

Tom nuốt xuống miếng bánh mì cuối cùng, uống hai ngụm nước, trừng mắt cậu bé có mái tóc rối bời kia rồi mới chậm rãi mở miệng.

"Tom Riddle, tên của tôi."

*** Hết chương 1 ***

Bình luận

Truyện đang đọc