[HARRY POTTER/TOMHAR] TURN BACK THE CLOCK

[HP] TURN BACK THE CLOCK – CHƯƠNG 26 (Chương cuối)

Tác giả: Băng Hô

Editor: Rin

- -- Năm 1980, Anh quốc, Luân Đôn.

Người đàn ông vội vã lướt qua đoàn người, đi vào một ngõ nhỏ âm u bí mật, cả người hắn được bao kín dưới lớp áo choàng, chỉ lộ ra một mái tóc đen lộn xộn. Hắn đứng ở trong góc, chờ một hồi ở nơi vắng lặng đó mới móc ra một ciếc đồng hồ quả quýt, nhìn thời gian bên trên.

Vài phút sau, không khí bên cạnh hắn bắt đầu vặn vẹo, "phịch" một tiếng, một người xa lạ trống rỗng xuất hiện.

"Có thể xác định chứ?" Người kia ăn mặc bình thường, dù có muốn cẩn thận nhìn xuyên qua lớp sương mù nhưng không thể, thế nào vẫn luôn mờ mờ.

"Đúng vậy."

Bọn họ cùng đưa tay ra, nắm lấy, nơi chạm nhau giữa hai bàn tay bắt đầu lóe sáng.

Sau khi tia sáng qua đi, người lạ cũng biến mất. Người đàn ông khẽ thở dài, chậm rãi kéo chặt áo choàng, xoay người rời khỏi ngõ nhỏ.

Tất cả xảy ra im lặng trong bóng đêm.

- -

Thung lũng Godric, giữa con đường im ắng đột ngột có tiếng nổ "phịch" một cái, những căn hộ xung quanh dường như đã quá quen nên chằng thèm phản ứng. Người đàn ông phủi phủi bụi trên người, rời khỏi thôn nhỏ về một con đường mòn hoang vắng, dọc theo đồng cỏ một đoạn đường dài, trên gò núi xuất hiện một căn nhà nhỏ.

Đó là một căn nhà đại khái có ba tầng, dùng gạch xây lên, trước ngôi nhà còn có một sân vườn nhỏ, có đủ các loại hoa đang nở rộ, nóc nhà lợp ngói đỏ, ống khói đang bốc khói nhàn nhạt.

Người đàn ông cười cười, bước nhanh về phía cửa, trước khi vào trong đã nghe thấy tiếng cười đùa hoan hô, làm gương mặt hắn nháy mắt đã mềm xuống rất nhiều.

"Em yêu, anh về rồi đây!" Người đàn ông mở cửa, cẩn thận bước qua một điểm bước vào phòng khách, ôm lấy vợ con của mình.

Người phụ nữ tóc đỏ giúp chồng đóng cửa lại, nhận lấy chiếc áo choàng người đàn ông vừa cởi ra, hai người trao đổi một nụ hôn nhẹ nhàng.

"Việc đó làm được thế nào rồi?"

"Tất cả vẫn tiến hành như dự định." Người đàn ông đi tới giữa phòng khách, nơi đó đặt một chiếc nôi trẻ con, anh ta lướt qua mấy lớp màn ôm lấy đứa trẻ bên trong dâng cao cao lên, khiến trẻ con phát ra một tiếng cười khanh khách, "Harry bảo bối, ngày hôm nay có nghe lời không đó?"

"Từ lúc anh ra ngoài chưa có an tĩnh lúc nào hết." Tuy là oán giận, nhưng ánh mắt nhìn chồng và con mình vẫn dịu dàng vô cùng.

"Ha ha! Tên nhóc này khẳng định trong tương lai sẽ trở thành một Gryffindor đầy nhiệt tình như anh đấy!" Ba ba ngốc vui vẻ ôm con trai xoay quanh, không thèm để ý đứa nhỏ đang chu môi giãy dụa.

Người vợ chú ý tới dáng vẻ của đứa trẻ, vội vàng cướp nó lại từ tay chồng. Tuy bảo bối nhà bọn họ rất ít khóc linh tinh, nhưng nếu cứ tiếp tục để ông chồng xoay xoay một hồi nữa thì cũng không còn đơn giản như chỉ là rớt nước mắt được.

"Anh đó... Harry chỉ còn là một đứa trẻ chưa đầy một tuổi!" Cô trừng mắt gõ lên đầu người chồng còn chưa biết hối cải của mình một cái, vẫn không nơi nỏng bàn tay đang ôm con trai.

Người đàn ông cười khúc khích, "Anh chỉ là vui quá ấy mà, đừng so đo chứ, Harry nhỏ bé nhưng khỏe cực! Huống hồ sinh nhật một tuổi của nó cũng sắp tới rồi. Lily, lần này vẫn mời đám Chân Nhồi Bông (Padfoot) tới nhỉ?"

Người phụ nữ do dự nhìn bảo bối nhỏ đang mở to mắt trong lòng. Bảo bối của cô có một đôi mắt xanh lục rất giống cô, khiến bọn họ đều vô cùng yêu thích.

"Anh biết mà... "Người kia"..." Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn không nói ra.

Người đàn ông khựng lại, thở dài thườn thượt, nét mặt tràn đầy bất đắc dĩ và đau khổ.

"Sẽ có cách giải quyết thôi, Lily. Harry là bảo bối của chúng ta, chúng ta sẽ bảo vệ con thật tốt."

Người phụ nữ nấc lên một tiếng, bọn họ cùng ôm đứa con trai của mình vào lòng.

Trên đầu mới chỉ có vài cọng lông mềm mềm, đứa trẻ bé nhỏ mở to đôi mắt màu xanh lục, ánh mắt lóe lê sự mờ mịt hồn nhiên, như là hoàn toàn không hiểu mọi người đang nói điều gì.

- -

Thế giới Phép thuật ngày nay có một sự khác biệt vô cùng với ngày trước, chẳng biết từ khi nào, giới phép thuật đã bắt đầu chậm rãi tiến bộ, giống như có một bàn tay vô hình thao túng tất cả.

Hẻm Xéo vẫn không khác mấy so với vài chục năm trước, con đường gạch và những mái vòm nhọn xung quanh vẫn sừng sững không đổ hai bên, nhưng có thêm mấy cửa tiệm nữa, một số thứ càng tiện lợi cho sinh hoạt được phát triển, có người nói có một phần trong đó được chuyển tới từ giới Muggle, ví dụ như là một loại "điện thoại di động" gì đó, có thể truyền tin mau lẹ mà nhẹ nhàng tiện lợi hơn phương pháp truyền thống rất nhiều.

Bộ trưởng phép thuật bây giờ được chọn lựa theo dạng trưng cầu dân ý tổng tuyển cử mỗi ba năm một lần, khiến cho bộ mặt chính trị trong giới phép thuật cũng rực rỡ hẳn lên, bởi nhiệm kỳ thay đổi rất ngắn ngủi, cho nên đám bộ trường đều ước gì trong ba năm đó có thể làm càng tốt một chút, thì năm sau mới có hi vọng tiếp tục được lên làm bộ trường.

Hogwarts vẫn giống như trước, chỉ khác là quan hệ bốn Nhà càng trở nên chặt chẽ hơn, hiệu trưởng đương nhiệm là Albus Dumbledore, là một trong những phù thủy vĩ đại nhất đương thời, tuy rằng mái tóc và bộ râu bạc phơ cùng với nụ cười luôn thường trực bên mép của cụ luôn khiến không ít những người bên cạnh cụ phải âm thầm nội thương.

Một vị phù thủy vĩ đại khác cũng ở tại Hogwarts, nhưng cái nhìn của mọi người về người này luôn chia làm hai phe, một phần cuồng nhiệt ủng hộ, còn phần còn lai luôn bất mãn với thủ đoạn quá mức ngang ngược của hắn.

Người đàn ông đó nắm giữ hơn nửa nền kinh tế giới Phù thủy, khiến đám yêu tinh cũng đối với hắn ta vừa yêu vừa hận; chỉ trong hơn mười năm người đó đã đột phá được rất nhiều lĩnh vực nghiên cứu, bao gồm cả ma pháp trận và thuật luyện kim đã từng thất truyền từ lâu, năm hai mươi tuổi bằng một bài luận văn nghiên cứu ma pháp trận đã đạt được huân chương Merlin đệ nhất đẳng đầu tiên, nói là cái đầu tiên, bởi vì sau đó còn có thêm cái thứ hai, cái thứ ba... Vì đã khám phá ra được cổ di tích thất truyền, hoặc phát hiện ra một giống loài đã tuyệt chủng.

Tuy người đàn ông này nổi danh như vậy, nhưng bình thường hành tung của hắn luôn bí ẩn, mọi người chỉ biết hắn có một tòa lâu đài đầy tiền bạc - nhưng cũng không rõ vị trí; ngoài việc hắn dạy học ở Hogwarts thì những thời gian khác hành tung của hắn đều được giữ kín.

Cũng bởi vậy giới tòa soạn giới phép thuật vẫn luôn có một quy định bất thành văn, đó là chỉ cần nắm được bất cứ một tia tin tức nào của kẻ đó, thì sẽ là tài sản chung của tất cả các tòa soạn. Dẫu sao tin tức về kẻ đó người ta cũng sớm thuộc nằm lòng rồi, mà còn hi hữu hơn cả hòn đá phù thủy nữa. Đương nhiên, nói như vậy là bởi vì, người đàn ông này lúc tới tuổi trung niên thì đã dựa vào nghiên cứu của tiền nhân, tự mình sáng tạo ra một viên đá phù thủy, sau lại thêm vài viên nữa, toàn bộ đặt trong kho bạc dưới sâu lòng đất Gringotts, do cơ quan do chính người đó thiết kế, và cả rồng, trông giữ.

Người đàn ông đó ẩn mình nhưng mạnh mẽ, lại mang bề ngoài anh tuấn tuổi trẻ hơn nhiều so với Dumbledore, luôn là hình mẫu người tình quốc dân lý tưởng đứng hàng đệ nhứt được Hiệp hội Bà đồng công bố trong bao nhiêu năm qua.

Người đàn ông được mọi người biết đến với cái tên Voldemort, chỉ có người cực kỳ thân cận mới biết tên thật của hắn, cũng không phải do hắn đã bỏ qua tên họ của bản thân, mà cái tên đó đã được phù phép – chỉ những người được hắn tán thành mới có thể xưng hô.

Tựa như...

- -

"Tom", ông cụ với bộ râu dài trắng muốt cùng gương mặt nhăn nheo, đầu đội một chiếc mũ màu tím có đính những vì sao, nhón tay bỏ thêm một cục đường vào ly trà của mình, "Gần đây khỏe chứ?"

Người đàn ông ngồi ở đối diện vứt một ánh nhìn ghét bỏ vào chén trà đã bị thêm quá nhiều đường, gương mặt anh tuấn có chút cứng ngắc, "Albus, trên thực tế, chỉ cần không cần nhìn tới khuôn mặt của cụ thì tâm tình của tôi vẫn rất tốt."

"Thanh niên mấy người đúng là tràn ngập sức sống... Ha ha. Tôi nghe nói, bên phía cậu gần đây có chút gì đó mờ ám hả?" Ông cụ vẫn cười ha hả, đặt tách trà trên tay xuống, ánh mắt xanh thẳm đằng sau chiếc kính nửa vầng trăng lộ ra điểm thích thú.

Người đan ông chuyển tầm mắt sang phía khác, như là đột nhiên có hứng thú với mặt bàn của văn phòng, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tay vịn ghế.

"Tôi không thích bị giám thị, Albus."

"Tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, Tom, tôi chỉ là rất quan tâm tới mấy người trẻ tuổi các cậu sau khi tốt nghiệp thì sinh hoạt thế nào thôi ấy mà." Ông cụ sờ sờ râu mép, chớp mắt mấy cái, "Dù sao đã qua nhiều năm như vậy, tôi mới thấy cậu lại... hoạt bát như thế."

Khóe miệng người đàn ông giật giật, biểu thị vô cùng căm ghét cái từ này.

"Được rồi được rồi, tôi chỉ muốn nói là cậu đừng quá để bụng, Tom," Ông cụ cười cười, đưa tách trà ngọt chết người kia lên lên nhấp một ngụm, vẻ mặt thỏa mãn, "Dù sao người cũng già rồi, sẽ bắt đầu nghĩ ngợi lung tung... Có đôi khi đã bỏ lỡ quá nhiều, nên không khỏi mong muốn những đứa nhỏ khác có thể có được hạnh phúc của chúng. Tôi nghĩ chắc cậu có thể hiểu ý tôi, Tom."

Người đàn ông hít sâu một hơi, nhịn không nghiến răng nghiến lợi: "Tôi. Không. Phải. Con. Của. Ông!"

"Đương nhiên đương nhiên, cậu là giáo sư Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám ưu tú nhất của chúng ta," vẫn cười dài, "Nhưng tôi vẫn muốn gọi các cậu là những đứa nhỏ, Tom thân mến ạ."

Người đàn ông đỡ trán, cảm giác sâu sắc rằng mình đã sai lầm thế nào khi nhận lời mời cùng uống trà chiều với vị hiệu trưởng Hogwarts này.

"Tôi cũng rất chờ mong được gặp cậu ấy đó, Tom à." Ông cụ nhìn gương mặt đã biến thành đen thui của người đàn ông, cuối cùng đã thỏa mãn, xoa dịu thêm một câu.

Ngón tay người đàn ồng giật giật, chậm rãi nắm chặt lại, ánh mắt trong bóng tối lóe ra, nhưng nét mặt nháy mắt trở nên nhu hòa, khóe miệng câu lên một độ cong nhàn nhạt.

- -

Hôm nay là một ngày đẹp trời, bên ngoài ngọn đồi ở thung lũng Godric vô cùng náo nhiệt.

Bãi đất trống bên ngoài Nhà Potter được dọn ra, bày đầy bàn ghế, mấy chục vị khách đi qua đi lại, thưởng thức buổi trà chiều kiêm lễ mừng sinh nhật cho đứa con trai một tuổi nhà Potter.

Vị nữ chủ nhân – Lily Potter cùng mấy người phụ nữ chủ trì tiệc trà ngồi thành một bàn, tiếng cười đùa vui vẻ khắp nơi.

Bà Narcissa Malfoy ưu nhã cầm một cái bánh quy, "Lily thân mến, tôi phải nói là, buổi tiệc trà hôm nay thật là thành công đó."

"Cũng nhờ mấy bạn đây giúp đỡ." Lily cũng cười đáp.

"Tôi nói à,...cái bánh này hoàn toàn là nhờ công thức của Narcissa mới có thể thành công như vậy!" Một người khác cũng có một đầu tóc đỏ - Molly Weasley nói xen vào.

Narcissa che miệng cười khẽ, "Hồng trà của Molly cũng không kém mà!"

Alice Longbottom ngồi bên cạnh không thể nghe thếm mấy người kia tiếp tục nịnh hót nhau nữa, uống cạn một ly hồng trà, "Nói nè, Harry đâu rồi? Lily, không phải cậu định cứ nhốt thằng bé ở trong nhà cả ngày đó chứ?"

"Đương nhiên là không, ba với cha đỡ đầu của thằng bé đang bế nó đi thám hiểm kìa!" Lily dừng động tác, nở một nụ cười đầy phức tạp.

"James với Sirius ấy à, chẳng ngoài ý muốn chút nào cả." Molly lắc lắc đầu thở dài, mọi người đều nở nụ cười.

Năm nay bọn họ đều lần lượt sinh con, cũng không hơn kém nhau là mấy, chắc đại khái đều là bạn đồng lứa cùng vào Hogwarts trong một năm, cũng bởi vậy nên các vị phụ huynh mới quyết định đem chúng đến để dần làm quen với nhau trước.

Ở xa xa, có năm thằng nhỏ tóc đỏ đang vây quanh Arthur Weasley, trong tay ổng còn ôm một thằng bé tóc đỏ nữa, đám nhỏ đang hiếu kỳ nhìn Lupin và Tonks làm phép, với khả năng biến đổi màu tóc và ánh mắt tùy ý của Tonks cả đám đều tò mò cực kỳ.

"Bọn họ định năm nay đính hôn phải không?" Lily hỏi Narcissa, tay chỉ Lupin cùng Tonks.

Narcissa gật đầu, nhẹ hừ: "Sớm đã nên làm rồi, cũng không nghĩ coi bọn họ đã ậm ờ với nhau bao lâu. Nymphadore không thèm để tâm chút nào với "vấn đề nhỏ" của Remus, chỉ là cái tên kia cứ hết lần này tới lần khác lo lắng băn khoăn nhiều như vậy."

"Như vậy cũng vừa đẹp, bù trừ cho nhau." Alice bật cười.

Nghĩ tới mấy vị bạn đời của mình, mấy vị nữ sĩ đều hiện lên nét cười.

Ở một bàn xa xa, chỗ mấy người đàn ông đang ngồi cùng nhau.

Lucius Malfoy ôm một thằng nhóc đang ngủ say trong lòng, cùng thảo luận về một loại độc dược mới được phát triển và giá thị trường của nó với Severus Snape, hai người càng nói càng kích động, nhưng cứ mỗi khi chuẩn bị biến thành tranh chấp thì lại bị Regulus Black đang ngồi đọc sách chăm chú bên cạnh chen vào hai câu, kịp thời dập tắt ngòi nổ.

Frank Longbottom - một bậc thầy Thảo dược học, đang chăm chú nghiên cứu một vài loại thực vật mọc ở gần nhà Potter mà ổng chưa từng gặp qua bao giờ – dù thực tế nó chỉ là một loài cỏ dại vô danh. Con trai nhà Longbottom bị ổng cõng trên lưng, nước mũi đều đã rễu xuống tận cổ áo ổng mà ổng vẫn chưa nhận ra chút gì.

Thình lình một tiếng nổ lớn vang lên từ phía nhà Potter, làm mấy nữ sĩ kinh ngạc dừng lại, Lily nháy mắt đứng lên, vọt về phía căn nhà.

Khi cổ vừa bước chân vào vườn hoa thì cửa cũng bị bật tung, cùng với một tràng cười khúc khích.

"Ha ha ha! Chân Nhồi Bông, tớ đã nói rồi mà! Con trai tớ là một thiên tài!" James Potter dùng cả hai tay nâng đứa con trai bảo bối của mình lao ra ngoài.

"Gạc Nai, tớ nghĩ Harry nhỏ bé đã kế thừa được tinh thần của Gryffindore chúng ta rồi đấy!" Theo sau là một người đàn ông anh tuấn nét mặt tươi cười.

Ba người vừa ra khỏi gian nhà trông đều dơ dáy nhếch nhác, trông như vừa trải qua một hồi kịch chiến nào đó, cộng với tiếng nổ vừa rồi, có lẽ là lại vừa "thám hiểm" chỗ nào đó xong.

Snape nhìn bọn họ từ xa, lắc lắc đầu hừ nhẹ: "Hai tên ngu ngốc."

"Quả thực." Malfoy phụ họa.

Narcissa khuẩy nước trà trong chén, ưu nhã cười: "Màn này vẫn thật là quen thuộc."

"Đúng là lâu rồi không thấy!" Alice cười ra tiếng.

Lily Potter hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nhéo lỗ tai James hung hãn xoay một vòng, "James Potter, con của chúng ta mới một tuổi! MỚI MỘT TUỔI! Không được dẫn nó đi chơi mấy cái trò nguy hiểm đó của mấy người nữa! Anh nghĩ Độn thổ là thứ gì hả? Harry còn là một đứa bé! Vậy mà anh dám mang theo con Độn thổ ---"

Tràng cảnh này khiến mọi người ở đây đều cảm thấy vui vẻ, khóe miệng giương lên, cảm nhận gió nhẹ vờn quanh và ánh nắng ấm áp, nhàn nhã khiến người ta say mê.

Đột nhiên, không khí trên thảo nguyên thoáng vặn vẹo, khiến tất cả mọi người đề phòng giơ đũa phép.

"Phịch" một tiếng, một người – toàn thân bao trùm dưới lớp áo chùng đen, trống rỗng xuất hiện, hắn vô cùng tự tại phủi phủi bụi dính trên người, đạp bước nhanh chóng tiến về phía trước, ánh mắt thẳng tắp bắn về phía James Potter.

Đi tới gần, người đó mới chậm rãi kéo mũ trùm đầu xuống.

Người đàn ông có một mái tóc hơi cuộn sóng, và một đôi mắt đen trầm tĩnh, gương mặt anh tuấn khắc sâu như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật, được mài giũa cẩn thận lộ ra vẻ đẹp mỹ lệ, tuy làn da có chút tái nhợt, nhưng cũng không thể che lấp khí thế tỏa ra trên người người đó, mỗi bước đi của hắn đều ưu nhã như đã được tính toán một cách tỉ mỉ, cằm hơi nhếch, khóe miệng mang một độ cong nhàn nhạt."

"Đã lâu không gặp, chào các vị."

Tất cả mọi người đều cứng ngắc như bị hóa đá, không dám hé răng nửa lời. Người đàn ông không bị ảnh hưởng chút nào bởi không khí quỷ dị xung quanh, vẫn tiếp tục đi về phía cửa lớn nhà Potter, về hướng James Potter.

Cuối cùng, Lily Potter cố lấy dũng khí, hít sâu, che ở trước mặt James.

Người đàn ông dừng bước, nhướn mày.

"Lily Potter," Người đàn ông chậm rãi nhếch miệng mỉm cười, giọng điệu lười biếng nhưng có phần thân thiết, khí thế cự người khác ở ngoài ngàn dặm nháy mắt đã biến mất, "Gần đây có khỏe không?"

"Khỏe lắm, cám ơn ngài," Lily gật đầu, nghĩ nghĩ một lúc mới chần chờ thêm một câu, "Thưa giáo sư Riddle."

"Ừm, rất vui vì thấy mấy trò đều ở đây." Người đàn ông nhìn xung quanh một vòng, tất cả những người bị đường nhìn đó đảo qua đều không tự giác cứng đờ ra, "Tôi biết nguyên nhân hôm nay mấy trò tụ tập ở chỗ này... Tôi cũng không định quấy rầy tới mấy trò. Tôi chỉ đến để gửi tới một phần quà mà thôi."

"Giáo sư Riddle..." Lily Potter nháy mắt như đã trở lại quá khứ, gương mặt bất an như đang chờ đợi thầy giáo trả điểm.

"Tôi sẽ không làm hại cậu ấy, Lily, cô biết mà." Hắn dịu dàng thì thầm, "Các người đều nên hiểu chứ."

Lily lại cứng người lại, ngơ ngác đứng tại chỗ, để người đàn ông tùy ý lướt qua mình đi về phía James, càng đúng hơn, là đi về phía đứa bé mà cậu ta đang ôm trong lòng.

James đề phòng lùi lại phía sau, tay che chở con trai, Sirius bên cạnh có chút mù mờ, nhưng từ bản năng vẫn đứng ở bên James để ủng hộ cậu ta.

"Tôi chỉ muốn nhìn thấy cậu ấy, James." Người đàn ông nói, giọng nói nhu hòa mà trầm thấp. James, đứng đối diện với người kia, còn thấy trong ánh mắt tối đen mang theo tình cảm càng khắc sâu, khẩn cầu cùng với khát vọng.

James do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn thở dài, buông bàn tay đang che khuất đứa bé ra.

Người đàn ông lẳng lặng đứng, nhìn cậu bé đang nằm trong vòng tay James cười khúc khích, cặp mắt sáng sủa xanh biếc, mái tóc đen bông xù mềm mại, người đàn ông dùng hết khí lực của bản thân mới khắc chế được mình không xúc động làm ra chuyện gì đó quá vô lý.

Hắn vươn tay, chậm rãi vuốt những lọn tóc trên trán đứa bé, xúc cảm da thịt mềm mại trơn bóng bên dưới khiến hắn bất giác run lên nhè nhẹ. Người đàn ông mỉm cười, đặt ngón tay trỏ lên trán cậu bé, ước lượng vị trí thật tốt.

"Tôi muốn tặng cậu ấy một món quà..." Hắn thầm thì một chuỗi chú văn dài dòng, nơi tiếp xúc với cái trán bắt đầu phát sáng, khiến mọi người đề kêu lên kinh ngạc, nhưng hắn vẫn không dừng lại.

Ánh sáng từ từ tán đi, hắn dời ngón tay, nhìn vầng trán đứa bé. Trên đó có thêm một vết thẹo hình tia chớp.

"Món quà này sẽ bảo vệ cậu ấy khỏi bị thương tổn." Người đàn ông mỉm cười, mềm nhẹ mà tự nhiên.

"Vì sao..." Sắc mặt James phức tạp nhìn con trai, lại nhìn về phía người đàn ông.

Người đàn ông nhìn bọn họ, bình tĩnh đáp: "Chính như lời tiên đoán đó, tất cả đều là định mệnh sắp đặt."

Ngoài vợ chồng Potter, hầu như không có ai có thể hiểu được tình huống hiện tại, ngay cả Snape cũng chỉ từng nghe thấy hiệu trưởng từng nói một câu tương tự, hắn nhíu nhíu lông này, dự định sau đó sẽ đi hỏi cho rõ.

Người đàn ồng nhìn đứa bé cười hồn nhiên, xoay người, lại kéo chiếc mũ trùm lên, chuẩn bị rời khỏi. Không ai dám ngăn trở hắn.

"Phịch" một tiếng, người đàn ông đó biến mất, đột ngột như chính cách hắn xuất hiện tại nơi này.

James cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng, Harry vẫn mở lớn cặp mắt xanh biếc của nó, trong ánh mắt lấp lánh, phát ra tiếng cười trong trẻo.

Chờ đến khi tiễn tất cả mọi người rời khỏi thì trời cũng đã khuya.

James và Lily trở lại ngôi nhà nhỏ của cả hai, đặt Harry đã mệt mỏi sau cả ngày chơi đùa về giường của nó, mới trở lại phòng khách.

Bọn họ ngồi trên sofa, nhìn lò sưởi hồi lâu không nói gì.

"Anh biết..."

"Đừng nói nữa! Lily, anh sẽ không đồng ý!"

Lily thở dài, bởi sự cố chấp của chồng mình. Tuy rằng với chuyện đó, cô cũng chọn phản đối, nhưng thế nhưng ngày hôm nay khi nhìn thấy ánh mắt người đàn ông đó, cô cảm thấy không thể giữ vững được sự kiên định ấy nữa.

"James," Lily dịu dàng đặt một bàn tay lên đầu gối James, ánh mắt xanh biếc lấp lánh ánh nước, "Chúng ta giao ước nhé, để Harry tự mình quyết định, được không?"

James vò vò mái tóc lộn xộn của mình, vẻ mặt đầy khổ não và không muốn.

"James." Lily nhẹ nhàng kêu, ẩn chứa chút ý cười, cô biết chồng mình đã dao động rồi.

"A A A! Anh biết rồi," James nghéo một nụ cười đau khổ, "Anh có bao giờ thắng được em đâu chứ, Lily."

"Chưa từng có." Cô mỉm cười ấm áp, hôn nhẹ lên má chồng.

Bàn tay họ nắm chặt nhau, trong một đêm đầy sao, làm một ước định.

Lầu hai, trong gian phòng, đứa trẻ trở mình, suýt nữa lăn ra khỏi chiếc giường nhỏ, nhưng nhanh chóng được một đôi tay đỡ được.

Đôi tay kia ưu nhã thon dài, những ngón tay tái nhợt mơn trớn gương mặt say ngủ của đứa bé, hắn cẩn thận đặt đứa bé về lại trên giường.

Người đàn ông đứng dưới ánh trăng, khuôn mặt giấu ở sau lớp áo choàng đen, để kẻ khác không thể nhìn rõ hình dạng, trong ánh mắt đen tràn đầy ôn nhu. Hắn nhìn đứa trẻ nằm ngủ trên giường, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười.

Khi hắn vừa muốn lấy ngón tay mơn trớn gương mặt kia một lần nữa, thì đứa bé mở to cặp mắt xanh biếc ngây thơ của nó.

Người đàn ông tự hồ cứng lại, hắn nhìn ánh mắt đó, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, thật xinh đẹp mà tàn nhẫn, người đàn ông không chịu nổi chuyển ánh nhìn, tay nắm thật chặt.

Hắn cố gắng thuyết phục mình rằng, người đã từng cùng hắn trải qua tất cả, cùng nhau lớn lên, chính là cùng một người với đứa bé này, nhưng khi nhìn vào cặp mắt xanh biếc ngây thơ đó, vẫn cảm thấy không thể nào thở nổi.

"Harry..." Hắn chậm rãi kéo lại đường nhìn, rơi vào nụ cười ngây ngô hồn nhiên của đứa bé.

Người đàn ông thầm cảm tạ số phận, rồi lại căm giận số phận. Số phận để cho bọn họ gặp nhau, rồi lại tùy tiện chia lìa, số phận để người đó trở về, nhưng lại khiến người đó quên đi tất cả, nực cười như vậy.

Nhưng hắn cũng không muốn buông tay, hắn cuối cùng đã tìm được người đó, người mà hắn muốn giữ vĩnh viễn bên người. Hắn sẽ không tiếc tất cả, che chở cho đứa trẻ này lớn lên, đến tận khi bọn họ có thể trở lại bên cạnh nhau.

Dưới ánh trăng, hắn nhìn chăm chú vào đứa bé đang nghịch chăn bông hồi lâu, khom người, hạ xuống một nụ hôn nhẹ lên dấu ấn trên trán. Đó là một nụ hôn nhỏ tạm biệt, đến lần sau bọn họ gặp lại nhau. Hắn sẽ chờ ngày đó.

Hắn xoay người, xóa đi tất cả cảm xúc trên gương mặt, chuẩn bị rời đi, chiếc mũ trùm rơi xuống để lộ gương mặt anh tuấn phi phàm, lại tràn đầy sức cuốn hút trưởng thành, rõ ràng chính là vị giáo sư Hogwarts mới rời đi không lâu.

Người đàn ông dừng bước, cảm thấy một lực cản nho nhỏ, như có người đang kéo góc áo mình. Trước khi hắn kịp quay đầu lại, có một âm thanh nho nhỏ thầm thì khiến cho trái tim hắn rung lên.

{Tom...}

Hàng rào thời giãn vỡ vụn, hóa thành ánh trăng ấm áp rơi xuống.

Bọn họ cuối cùng cũng tìm lại được nhau.

*** Hết truyện ***

- ---

Rin: Vậy là đã đi hết 26 chương chính truyện còn 1 phần phiên ngoại nữa thôi. <(")

Bình luận

Truyện đang đọc