[HARRY POTTER/TOMHAR] TURN BACK THE CLOCK

[HP] TURN BACK THE CLOCK – CHƯƠNG 4

Tác giả: Băng Hô

Editor: Rin

"A, a! Hoan nghênh khách nhân tôn quý, well, hai vị chắc hẳn là những Phù thủy nhỏ chuẩn bị đi tới trường Hogwarts đúng không?" Mr. Ollivander mặc một bộ áo chùng xám, bên ngoài còn dính chút bụi, thoạt nhìn như đang dọn dẹp gì đó. Hình dáng của ông trẻ hơn nhiều so với trong trí nhớ của Harry, "Mỗi mùa này đều đặc biệt bận rộn à."

"Chào ông, tiên sinh, chúng cháu muốn mua đũa phép." Harry lễ phép nói, may mắn là ở đây cậu chỉ là một người bình thường, không cần chịu đựng lễ rửa tội bằng ánh mắt đặc biệt đó nữa.

"Được thôi, vị nào muốn thử trước đây?"

Harry đẩy Tom đang có vẻ thiếu kiên nhẫn lên phía trước, ý bảo ông Ollivander giúp Tom tìm đũa phép của cậu ấy trước.

Khoảng thời gian tiếp đó cực kỳ dài dằng dặc, Harry nhìn Tom thử qua từng cái từng cái đũa phép, đều không có chút phản ứng nào, hoặc chăng sẽ tạo nên một hồi tai nạn nhỏ. Ông Ollivander nhìn qua có chút ảo não, ông vòng vo một hồi trong gian hàng, móc ra một chiếc hộp cổ xưa, sau đó ngoắc ngoắc Tom: "Được rồi, cậu bé, thử cái này coi!"

Harry nhìn chiếc đũa phép mà ông vừa móc ra, trừng mắt nhìn, đó là chiếc đũa phép của vị Dark Lord trong trí nhớ của cậu chẳng thể sai.

Tom nhận lấy chiếc đũa phép đó, nheo nheo mắt, cổ tay ưu nhã vẫy một cái, mang theo một tia lửa xanh biếc rực rỡ đầy xinh đẹp, tựa hồ còn có cả tiếng hót của Phượng hoàng.

"Đúng rồi! Sao ta không nghĩ ra cơ chứ? Gỗ thủy tùng và lông đuôi phượng hoàng, một sự kết hợp tuyệt vời!"

Harry nghĩ ông Ollivander còn sẽ nói thêm vài câu giật gân gì đó khác nữa, nhưng lại phát hiện ra ông đã chuyển sự chú ý sang minh, bắt đầu giúp mình tìm đũa phép.

Harry nhìn cái hộp vừa được lấy ra cùng với chiếc đũa phép của Tom, cẩn thận mở ra, chiếc đũa phép không thể quen thuộc hơn rơi vào ánh mắt cậu, mỗi một góc độ hay đường nét trên đó đều khiến cậu hoài niệm hết sức. Harry không đợi ông Ollivander xoay người đã tự mình cầm lấy chiếc đũa phép đó.

Một dòng nước ấm áp truyền khắp toàn thân, Harry vung tay lên, một chuỗi tia lửa kéo dài trong không khí, phát ra những đốm lửa đỏ vàng sáng rực rỡ. Gỗ nhựa ruồi, lông đuôi phượng hoàng, mười một inch (ở đây tác giả ghi là 13 inch nhưng chắc là bị nhầm <(")), đây không thể nghi ngờ chính là đũa phép của cậu.

Ông Ollivander bị hành động của Harry làm giật mình, nhưng cũng thật vui mừng vì đứa trẻ này đã tìm được đũa phép của bản thân. Cho tới khi Harry và Tom dùng mười bốn galleon mua xong đũa phép, ông Ollivander mới nheo nheo con mắt, tấm tắc than thở một câu.

"Thật là kỳ diệu, hai vị hẳn sẽ có liên hệ sâu xa khó có thể tách rời đây, gỗ thủy tùng và lông đuôi phượng hoàng, gỗ nhựa ruồi và lông đuôi phượng hoàng. Đúng vậy, hai sợi lông phượng hoàng trong đũa phép của hai vị chính được lấy từ cùng một con phượng hoàng, vừa hay làm thành một cặp đũa huynh đệ."

Harry giật mình nhìn sang Tom, nhưng phát hiện ra Tom cũng đang nhìn sang mình.

Ngón tay Harry giât giật, túm lấy một góc áo của Tom. Tom trầm mặc, kéo góc áo bị túm nhăn nhúm về, thay vào đó là một bàn tay của mình.

Harry nhịn không được nở nụ cười.

Điểm đến đầu tiên đã gặp Ollivander hiển nhiên đã khiến bọn họ đều cảm thấy thật mệt mỏi, kế tiếp hai người nhanh chóng đi tới tiệm sách Phú quý và Cơ hàn mua đầy đủ sách giáo khoa cho học kỳ mới, đồng thời mua một vài bộ đồng phục ở một tiệm áo chùng ven đường, thời kỳ này còn chưa có Tiệm áo chùng của quý bà Malkin. Tuy rằng Harry cũng chẳng nhớ nhung gì cái thước dây bướng bỉnh đó của bả.

Bọn họ tiếp tục bổ sung cho mình một ít đồ đạc phép thuật, như là cân đồng và vạc. Vì học sinh năm nhất thì không được có chổi bay, nên Harry và Tom trực tiếp lược bỏ qua tiệm chổi, mặc dù đã có hai lần ánh mắt Harry không cẩn thận liếc qua đó.

Harry và Tom do dự đứng ở trước tiệm thú cưng, Harry muốn mua một con cú mèo, nhưng cậu còn nhớ nhung cô nàng Hedwig, mà cậu thì chẳng hề muốn dùng một con cú mèo khác thay thế địa vị của Hedwig trong lòng cậu. Tom thì muốn nuôi rắn, nhưng mấy con rắn trong tiệm thú hiển nhiên cũng không hợp ý cậu ta, nếu không phải quá mức ôn thuần thì cũng đều là một đám ốm yếu cả.

Harry lượn qua lượn lại trong tiệm hồi lâu, cuối cùng quyết định nuôi một con mèo, bởi cậu nhớ tới Crookshanks trung thành của Hermione. Cuối cùng Harry quyết định mua một con mèo nhỏ màu đen, chỉ có bụng và bàn chân là màu trắng, đáng yêu cực kỳ, Harry quyết định gọi nhóc là Snowflake (Bông Tuyết).

Tom nhướn mày nhìn con vật mà Harry vừa chọn, cậu ta nhìn vẻ nhanh chóng thân thiết của ai đó chơi đùa cùng con mèo khinh bỉ một cái, rồi nhìn lại một lần, miễn cưỡng chọn một con cú, đặt tên là Erebus.

Theo lời hẹn, Harry và Tom đến Tiệm kem của Florean Fortescue và tìm được cụ Dumbledore. Đồng thời kinh khủng phát hiện ra cụ đang ăn tới ly thứ bốn, cụ Dumbledore mời, để hai đứa tự chọn vị kem mà mình thích ăn.

Cụ mang bọn họ trở lại cô nhi viện, sau khi nói chuyện riêng với bà Kohl thì mỉm cười rời đi. Một màn trong trí nhớ của Harry cũng không xảy ra, tuy rằng cậu hơi hoang mang nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều, cả ngày đi mua sắm khắp nơi đã đủ khiến tin thần và chân tay cậu uể oải rồi.

Tom cũng mệt chết đi, nhưng lần đầu tiên tiếp xúc với phép thuật khiến cậu ta hưng phấn cực kỳ, cầm đọc mấy quyển sách giáo khoa vừa mua yêu thích không buông tay, cho tới tận khi Harry không nhìn nổi nữa phải đi qua yêu cầu cậu ta tắt đèn thì mới thôi.

"Harry Potter." Tom thì thầm.

Harry trở mình, nỗ lực hết sức mới phát ra một tiếng mơ hồ: "Cái gì thế?"

Tom nhắm mắt lại, chôn mặt trong gối, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.

Vài ngày còn lại qua rất nhanh, nháy mắt đã tới ngày mùng một tháng chín, Harry và Tom kéo theo hành lý vốn chẳng có bao nhiêu từ biệt trại trẻ mồ côi. Bà Kohl đứng ở cửa xụ mặt nhìn theo bọn họ rời đi.

Lúc Harry cùng Tom tới Ngã tư Vua còn rất sớm, lần này Harry đã biết làm thế nào để có thể bắt được xe lửa, cậu và Tom nhân lúc không ai để ý thì chui tọt vào cái cột giữa cái bảng sân ga số chín và số mười, khi bọn họ ngẩng đầu lên, chiếc bảng trên đầu đã được đổi thành Chín ba phần tư.

Tàu tốc hành Hogwarts màu đỏ tươi vẫn chưa tới giờ xuất phát, bởi Tom thúc giục nên bọn họ đến sớm những nửa giờ. Hai người khiêng hành lý lên xe lửa, lúc này vẫn chưa có nhiều người nên họ dễ dàng tìm được một thùng xe thoải mái còn trống.

Ánh mắt Harry mang theo hoài niệm vuốt ve nệm ghế, cảm khái hẳn là những chiếc nệm này đã được yếm bùa phép gì đó, nên dù có trải qua năm mươi năm vẫn mang màu sắc như vậy.

Còn Tom thì lại rút sách giáo khoa ra lật xem, Harry liếc liếc mắt, sách tên là "Explore the Mysterious Dark Arts" (Khám phá Nghệ Thuật Hắc Ám Huyền Bí), là sách của môn Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám sẽ sử dụng. Những quyển sách này không giống với những quyển sách mà Harry học năm đó, chúng càng tối nghĩa sâu xa hơn, nhưng những tri thức trong đó cũng càng phong phú hơn. Quyển duy nhất mà Harry từng xem qua chắc chỉ có "Hogwarts – Một Lịch Sử", quyển sách đó vẫn rất dày, nhưng lúc này Harry học thông minh, đã biết mang nó ở bên người. Dù sao thì, thời đại này cũng không có một Thư viện di động là Hermione Granger nữa đúng không?

Càng lúc càng nhiều học sinh lên tàu, bình thường thấy trong khoang đã có người thì đều lướt qua, Tom rút đũa phép thử vung vẩy vài bùa phép, Harry mỉm cười nhìn nhìn, nhưng không chỉ điểm.

"Harry, kính mắt của cậu." Tom vươn tay về phía Harry.

Harry miễn cưỡng tháo kính mắt xuống, mất đi thị lực cậu chỉ đành híp mắt mới tạm thấy được động tác của Tom. Tom thử xài bùa biến hình với chiếc kính, tới lần thứ ba thì thành công biến nó thành một cái ống.

"Làm tốt lắm!" Harry nheo nheo mắt nhận lấy cái ống, "Nhưng mà tui nghĩ cái tui cần là chiếc kính của mình cơ."

Tom đáp lại Harry bằng một nụ cười nhạt đầy giả dối, Harry nhún nhún vai, không thể làm gì khác hơn là rút đũa phép của mình ra, cố ý thử năm lần sau đó mới biến nó trở về hình dáng ban đầu.

"Cậu biết đấy, nếu đã có biện pháp biến nó trở lại hình dạng cái kính thì không bằng biến nó đẹp hơn chút đi."

"Ồ, được thôi!" Harry đảo mắt và mang chiếc kính âu yếm của mình lên. Cậu ghét trở thành người mù.

Tom nhướn mày, cười: "Tui nói thật là, cậu không mang kính trông có vẻ đẹp hơn đó."

Harry mặc kệ cậu ta, tự đem mình vùi vào quyển "Hogwarts - Một lịch sử", che khuất đi cái lỗ tai đã đỏ lên. Tom tiếp tục dùng đũa phép thí nghiệm bùa chú, yếm một bùa cách âm với cái cửa, khiến âm thanh ầm ỹ bên ngoài không truyền vào, lại làm một bùa vệ sinh, làm sạch bụi trên sàn.

Còi tàu vang lên, xe lửa bắt đầu dịch chuyển.

Harry nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, chẳng bao lâu thì thấy mơ màng buồn ngủ. Cậu móc trong hành lý ra một chiếc áo choàng và đắp lên người, vì trong thùng xe không có người khác, nên cậu hài lòng chiếm được hẳn một chỗ ngồi rộng rãi để ghé lưng đánh một giấc.

"Tom, khi nào gần tới nơi thì đánh thức tui dậy đổi đồng phục nhé."

Tom nhướn mày, nhìn Harry đang cựa mình đầy thoải mái, tiện tay ném lên cửa một bùa xua đuổi.

Tựa hồ do tác dụng của bùa phép Tom đã yếm, nên mãi cho tới khi tới gần trường học cũng không có ai khác tiến tới thùng xe này của bọn họ. Harry ngủ đến mức trên mặt hiện lên cả vết hằn, sau đó bị Tom giễu cợt hồi lâu.

Người giữ khóa Ogg dẫn đám tân sinh năm nhất chèo thuyền tiến vào Hogwarts, cả đám nhóc củ cải năm nhất đều phát ra tiếng than thở sợ hãi trước sự đồ sộ hùng vĩ của lâu đài. Cụ Dumbledore dẫn theo tân sinh từ cửa vào tiến vào trường học, ngay sau đó đám nhóc lại một lần nữa than thở liên tục khi thấy các Hồn Ma lướt qua.

"Ở đây thật thần kỳ!" Ngay cả Tom cũng nhịn không được những phản ứng mà tuổi của cậu ta nên có, hai mắt loe lóe đầy hưng phấn.

Mấy vạn ngọn nến lơ lửng giữa không trung đại sảnh đường, trần nhà được làm phép có thể thấy được những ngôi sao ở bên ngoài, bốn dãy bàn lớn lần lượt theo từng màu sắc, những tiếng châu đầu ghé tai nói chuyện phiếm thật vui vẻ, nhìn ra đám tân sinh bọn họ đang đầy khẩn trương.

Cụ Dumbledore bắt đầu đọc diễn văn, về lễ phân loại, cuối cùng cụ đem ra một chiếc ghế và một chiếc mũ nhếch nhác dơ dáy đặt ở giữa sảnh. Một lúc sau, chiếc mũ bắt đầu nhúc nhích và ca hát, truyền tụng những đặc điểm của từng Nhà.

Đợi khi Mũ phân loại hát xong, cụ Dumbledore rút ra một cuộn giấy da dài và bắt đầu điểm danh.

"Harry, cậu nghĩ sẽ vào Nhà nào?" Tom hí mắt, nhỏ giọng hỏi.

Chính Harry cũng rất nghi hoặc về vấn đề này, nhưng cậu vẫn nhớ đời trước thiếu chút nữa là cậu đã bị phân vào Nhà Slytherin. Cậu biết xác suất Tom dược đưa vào Slytherin cơ hồ là trăm phần trăm, dù sao huyết thống Slytherin của Tom là không thể bàn cãi, lúc đó, Harry bắt đầu không hi vọng là mình sẽ được chia sang Gryffindor, cậu không muốn vì thế mà trở thành kẻ địch với Tom.

"Tui cũng không biết." Harry nhăn nhăn mi, thở dài. Còn phải trải qua một lần Lễ Phân loại, quả thực khiến dạ dày cậu bắt đầu quặn đau, cậu nghĩ, cậu sẽ vĩnh viễn chẳng thể nào thích nổi thời khắc này.

Tom liếc nhìn Harry, tách bàn tay mà cậu lại đang bắt đầu tự ngược đãi ra, nhéo nhéo an ủi vài cái.

"Newt Scamander!"

"Ravenclaw!"

"Harry Potter!"

Harry run lên, cứng ngắc bị Tom đẩy về phía trước, lần thứ hai đi tới trước mặt Mũ Phân loại. Cậu thật cẩn thận ngồi xuống, cầm lấy chiếc mũ mang lên đầu.

"A --- ha!" Giọng nói the thé vang lên bên tai, "Một đứa trẻ rất khó, rất rất khó. Tâm địa không xấu, cũng có đủ dũng khí, song song còn có chút thông minh – đúng vậy, ta thấy được mi có một mục tiêu mạnh mẽ, Slytherin sẽ rất thích hợp với mi... Thế nhưng, muốn giấu mình hả? Được thôi, nếu mi đã kiên trì. Thằng bé này, xem ra mi chỉ có một chỗ có thể tới thôi ----- Hufflepuff!"

Harry giữ vẻ mặt hoảng hốt cho đến tận khi ngồi vào chiếc ghế có lót vải vàng, những người bên cạnh đang giành một tràng vỗ tay nhiệt tình cho cậu, thậm chí một vị đàn anh trong đó còn vỗ vỗ vai cậu.

Harry ngơ ngác nhìn về phía Tom, phát hiện cậu ta đang kéo kéo khóe miệng, dùng khẩu hình miệng nói một câu: "Không có gì bất ngờ."

Chờ Harry nhận rõ ý của Tom, lập tức trợn mắt nhe rằng làm một mặt quỷ về phía cậu ta.

"Tom Riddle!"

Harry nhìn Tom vững vàng đi về phía trước, trên mặt tràn ngập tự tin –– có lẽ kỳ thực là mặt không cảm xúc? Cậu ta đội chiếc mũ lên, Harry nín thở nhìn, ba giây qua đi, mũ phân loại hô to.

" ––– Ravenclaw!"

Harry bị sặc nước bọt, liều mình ho khan, cậu có nghe nhầm không --- Oh! Hoặc bị ảo giác? Thậm chí cậu còn thấy học sinh Ravenclaw đang hoan nghênh Tom Riddle! Thế giới này chắc chắn điên rồi, vớ ren Merlin chết tiệt!

Tom ngồi trên chỗ ngồi của Ravenclaw, nhướn mày nhìn vẻ mặt Harry như đang lạc vô thế giới thần tiên nào đó. Được rồi, cậu ta chẳng có chút bất ngờ nào khi thấy tên ngốc Harry bị phân vô Hufflepuff, thậm chí có chút suy nghĩ như là "Quả thế".

Cụ Dumbledore một lần nữa đứng lên, nói một vài chú ý cho tân sinh như là một vài việc cấm làm, đồng thời nhắc nhở nhà vệ sinh nam ở lầu hai đang hỏng và không thể sử dụng được. Cuối cùng cụ hô lên mấy câu, trên dãy bàn lập tức xuất hiện bữa tối thịnh soạn, đại tiệc bắt đầu.

Harry ăn tới mức không thể nhét thêm bất luận là một miếng bánh ga tô hay một ngụm nước bí đỏ nào nữa mới buông dao nĩa. Ở tại cô nhi viện lâu, khiến cậu vô cùng hoài niệm bữa cơm tại Hogwarts, cảm tạ sự tốt đẹp của Gia tinh.

Nhìn mọi người dùng cơm đã sắp xong cả, Huynh trưởng năm hai mới tập hợp tân sinh, chuẩn bị dắt bọn họ rời đi, trước khi đi Harry có liếc sang Ravenclaw, an tâm nhìn thấy Tom đang nhìn lại. Harry ngoắc ngoắc với cậu nói ngủ ngon.

Ký túc xá Hufflepuff nằm ở phía bên phải phòng bếp, nơi có những chiếc thùng xếp chồng lên nhau. Huynh trưởng năm hai cầm đũa phép vừa gõ gõ vào chiếc thùng vừa hát giai điệu của Helga Hufflepuff, sau khi hát xong thì cửa mới mở ra.

"Muốn mở cửa thì phải kết hợp vừa hát vừa đánh nhịp mới được, mọi người chú ý! Nếu ai gõ sai hoặc nhớ nhầm giai điệu sẽ bị nhét vào trong thùng. Nếu quên mật mã mở cửa thì có thể tìm người khác hỗ trợ hoặc chờ bên trong có người ra." Vị huynh trưởng sau khi nói xong thì lại làm mẫu lại một lần.

Bọn họ bò từ chiếc thùng, tiến nhập vào phòng sinh hoạt chung của Hufflepuff, đột trước mắt sáng ngời. Trong phòng sinh hoạt chung bày đầy những chiếc ghế bành màu vàng ấm, những bức tường trồng đầy hoa cỏ trang trí, tuy không biết có thật hay không, nhưng có thể từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài chập chờn đầy hoa lá và cây bồ công anh. Lò sưởi ở phòng sinh hoạt chung cực kỳ ấm áp thoải mái, thậm chí Harry còn có thể ngửi thấy cả mùi thơm tươi mát của bùn đất.

"Tân sinh năm nhất, Hufflepuff hoan nghênh các trò!"

Sáng sớm Harry đã bị Snowflake đánh thức, trên mặt còn dính cả nước miếng của cô nàng. Phòng ngủ Hufflepuff là bốn người một gian, ngày hôm qua mọi người đã tự giới thiệu qua. Thằng nhóc cao nhất bự nhất, có mái tóc màu rám nắng tên là Argus Monte, đứa ôn hòa lễ phép tóc màu vàng tên là Galen Irvin, người cuối cùng luôn khiến Harry liên tưởng tới người bạn tốt Neville của mình, tên là Walton Travis.

"Harry, bồ còn nhớ buổi học đầu tiên của tụi mình là gì không?" Walton đang vừa hoảng loạn chỉnh lý túi sách của mình vừa hỏi.

"Tui nhớ là môn Biến Hình," Harry mỉm cười, "Bồ đang cầm trên tay là sách giáo khoa môn Phòng chống nghệ thuật Hắc ám, ngày mai chúng ta mới học nó."

"Ôi ôi! Trời ạ..." Walton phát ra một tiếng rên rỉ đầy đau khổ.

Tới khi Harry đến được sảnh đường để ăn sáng, thì thấy Tom đã sắp ăn xong rồi. Harry thoáng nhìn Tom đang nhướn mày nhìn mình, đáp lại cậu ta một nụ cười thật lớn.

Tuy Tom vào Nhà nào thì thực sự Harry không phải quá để ý, nhưng rõ ràng Ravenclaw đối đãi với bạn học so với Slytherin thì lễ phép hơn nhiều, Harry càng cực kỳ vui vẻ là mấy môn của Hufflepuff phần lớn đều học chung với Ravenclaw.

Tuy rằng, cậu vẫn không thể hiểu được, tại sao vị Dark Lord vốn phải vào Slytherin lại chạy tới Ravenclaw?

Người dạy môn Biến Hình là thầy Dumbledore, cụ cười dài nhìn các học sinh vào chỗ của mình, Harry nhân cơ hội ngồi vào bên cạnh Tom, nhéo nhéo cánh tay cậu ta.

"Tom, sao cậu lại vào Nhà Ravenclaw thế?" Harry thấp giọng hỏi, cậu vẫn cực kỳ nghi hoặc về vấn đề này.

"Có lẽ là do tui có trí tuệ hơn người nào đó?"

Tom nở một nụ cười nhạt, Harry nhịn không được hung hăng trừng một cái. Cậu mới không phải vì thiếu thông minh mới vào Hufflepuff được không!

Tom chống tay, cười nhẹ: "Tui nói giỡn thôi, chút nữa nói cho cậu sau. Giáo sư Dumbledore vừa ngó qua kìa."

Harry vội vàng ngồi học nghiêm chỉnh lại, tránh thoát ánh mắt tràn đầy hứng thú của thầy Dumbledore.

Tom đúng không hổ là một Ravenclaw, cậu ta ghi chép cực kỳ trật tự phân minh, hơn nữa trọng điểm đều được tập trung rõ ràng. Có lúc Harry không thể chép được mấy chữ trên bảng thì lại cúi xuống nhìn vở của Tom. Đối với hành vi cơ hội của Harry, Tom rõ ràng là lười quan tâm, chỉ là có thêm một cái cớ để cười nhạo Harry mà thôi.

Tiết học thứ hai của bọn họ là môn Thảo dược học, do giáo sư Sprout - thoạt nhìn còn rất trẻ, đứng lớp, song song cô cũng là Chủ nhiệm Nhà Hufflepuff. Tom kéo Harry chui xuống vị trí cuối cùng của lớp, làm bộ đang quan sát đám bụi rậm đang nhảy múa.

"Kỳ thực mũ phân loại có phân vân xem nên chia tui vào Slytherin hay là Ravenclaw," Tom vươn ngón tay, để vòi của cái cây vươn tới, thoáng nhìn vẻ mặt khẩn trương của Harry, nhịn không được cười cười, "Tui nghĩ hai Nhà đều không tồi, Slytherin thì có thể khiến tui đi tới huy hoàng, Ravenclaw thì có thể khiến tui hiểu rõ chân lý."

"Vậy cậu..." Harry hoang mang chớp chớp mắt.

"Ờm, tui nghĩ là, đại khái do tui khát cầu ham học hỏi tri thức thôi!" Tom xoa xoa mái tóc rối bời của Harry, khiến cho chúng càng loạn, cuối cùng bị Harry bất mãn gạt ra.

Tom cũng không hé răng đó là lúc này cậu còn chưa có dục vọng muốn truy cầu mấy thứ quyền lực mơ hồ đó, cậu chỉ muốn hiểu biết về một người, muốn biết kẻ đột nhiên lọt vào cuộc sống của cậu, từng có lúc xa cách không lý do, nhưng lại bắt đầu quan tâm tới mình – một người tốt. Tom hoàn toàn không thể hiểu người kia, nhưng dù không thể tìm ra, thì Tom vẫn biết cậu tuyệt không bình phàm, cậu ấy như một động vật nhỏ giấu mình trong hang, chậm chạp thong thả trao cho mình những đụng chạm nhút nhát nhưng cũng đầy ấm áp.

*** Hết chương 4 ***

Bình luận

Truyện đang đọc