HÃY CHO NHAU MỘT LỐI THOÁT



Lên tới lầu, rời xa ánh mắt của cả gia đình, Lê Hân Dư bèn một tay kéo va ly từ trong tay anh ra, mặt đầy cảnh giác: "Lăng Diệu, hôm nay anh uống nhầm thuốc rồi hả, hay là anh đang cố ý hại tôi?"
Biểu cảm của anh không mấy thay đổi, vẫn luôn lạnh nhạt nói: "Hình như, là em đang hại tôi nhiều hơn nhỉ?" "Đồ thần kinh, tôi hại anh khi nào?" Lê Hân Dư luôn cảm thấy bản thân mình có một gương mặt có thể giả trang, bất cứ khi nào cũng có thể tỏ ra bình tĩnh.

Cho dù bị chế cười ở nhà họ Lăng nhưng có vẫn luôn có thể tỏ ra như không có chuyện gì.

Nhưng trước mặt Lăng Diệu, chiếc mặt nạ ấy lại không hề phát huy tác dụng.

Nhất cử nhất động của anh đều khiến cô rối lên.

"Ô, không có ư?" Anh chớp mắt nhìn cô.

Lê Hân Dư nhìn anh không còn chút nhẫn nại nào nữa bèn tự đẩy hành lý vào phòng.

Anh đi theo cô vào phòng, ngắm nghía từng góc trong lãnh địa của cô.

Không giống như trong tưởng tượng của mình, căn phòng của cô không có những món đồ màu hường, thay vào đó rất sạch sẽ ngăn nắp, giống như cô vậy.


Chỉ có vài con thú bông nho nhỏ bày trong phòng chiếm đi mất tâm hồn thiếu nữ mà thôi.

Cũng có thể, cơ thể thiếu nữ ấy cũng không trẻ trung bằng cô.

Vốn dĩ muốn ngắm nghía căn phòng nhưng ánh mắt của anh lại không tự chủ mà lại dừng trên người cô.

Bộ ngực căng tròn, vòng eo con kiến, đôi chân thắng như bút chì, thậm chí đến bắp chân cũng trắng nõn nà vậy.

Ánh mắt nóng bỏng truyền tới từ phía sau khiến Lê Hân Dư bỏ đồ trong tay xuống, ngừng việc dọn dẹp lại.

Vừa quay người lại, quá nhiên cô bắt gặp ánh mắt như sói như hổ ấy của Lăng Diệu như muốn nuốn chửng cô vậy.

Cô chợt nghĩ tới đêm hôm ấy, khi anh không nhận ra cô mà cứ thế chặn rồi đè cô xuống giường.

Lê Hân Dư lạnh toát sống lưng, thái độ này của Lăng Diệu có chút bất thường.

Lăng Diệu lặng lẽ nhìn cô rồi bước về phía cô một bước.


Bầu không khí nguy hiểm ấy bao trùm lấy cô, cô lùi về phía sau hai bước để tránh khỏi bầu không khí ngột ngạt ấy.

Kết quả thất bại, cô nghẹn ngào rút tập tài liệu từ trong túi ra giơ trước mặt anh: “Đơn ly hôn tôi ký xong rồi, bao giờ anh có thời gian chúng ta đi nhận giấy ly hôn là được."
Lăng Diệu đón lấy tập tài liệu, liếc một cái rồi vứt xuống khiến giấy rơi đầy sàn nhà.

Tên thần kinh này, biết sớm đã không đưa cho anh ta.

Lê Hân Dư vội cúi người định nhặt giấy lên, đây là bảo bối cũng như là hi vọng cuối cùng của CÔ.

Đôi bàn tay chắc nịch bỗng nhấc bống cô lên vứt cô xuống giường: “Nhặt lên cũng vô ích."
Lăng Diệu đứng trước giường, thân hình to lớn ấy của anh hoàn toàn che kín cô, dường như cô đang phải tồn tại dưới sự khống chế của anh.

"Vô ích?" Lê Hân Dư suy ngẫm hàm ý câu nói và biểu cảm trên mặt của anh: “Anh không phải là không muốn ly hôn đấy chứ?”
Anh bỗng cười, nụ cười ấy đẹp đến nỗi khiến cho Lê Hân Dư toát đầy mồ hôi: “Tôi đã từng nói với em rằng tôi muốn ly hôn ư?”
Cô tròn mắt “Nhưng tập tài liệu này.." Rõ ràng được viết ra trên danh nghĩa của anh.

"Trong này có chữ ký của tôi không? Dựa vào đâu mà em nói tài liệu này là do tôi viết?" Lăng Diệu bỗng cúi người xuống, cẩn trọn vành tai mềm mại của cô, hơi thở ấm áp của anh tất cả đều theo lỗ tai rồi truyền tới trái tim cô, có chút nhột: "Lê Hân Dư, muốn chơi với tôi, em vẫn còn non lắm”
Cả người Lê Hân Dư ngẩn ra, trong đầu đều đang suy nghĩ chẳng lẽ Lăng Diệu anh ta hối hận không muốn ly hôn nữa.

Lăng Diệu rất hài lòng với phản ứng của cô, giơ ngón tay dài của mình ra nhẹ nhàng vuốt tóc có làm có, lau không ở nhà có phải là không đúng cho làm.

Mẹ tôi thich em như vậy thi em cũng nén tư giac chut, ăn cơm xong thi theo tôi về nhà.


Bình luận

Truyện đang đọc