HÃY CHO NHAU MỘT LỐI THOÁT



"Nếu ba năm đã không liên lạc gì rồi thì sau này cũng không cần phải liên lạc nữa, Hân Dư, gia đình họ Lăng không thể rút vốn." Lê Khải Thiên ra lệnh: “Ba không cần biết con làm cách nào cũng được nhưng cuộc hôn nhân này không được phép ly hôn."
Là người đàn bà của Lăng Diệu tìm cô gây chuyện, Giang Dật Hàn giúp đỡ cô nhưng mọi người chỉ nói Giang Dật Hàn và cô ôm nhau.

Là bố cô hạ thuốc Lăng Diệu, lừa cô gả vào nhà họ Lăng, Lăng Diệu lại chỉ trách cô tâm kế hiểm độc để ràng buộc cuộc hôn nhân này.

Rõ ràng cô không hề làm sai điều gì nhưng nhưng kết quả mà mọi người gieo lên lại để cô một mình gánh chịu.

Lê Hân Dư thấp giọng trả lời: “Con biết rồi.”
"Một khi ly hôn, Lê thị sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Nếu con vẫn là con của Lê Khải Thiên này, con biết mình nên làm gì rồi chứ?" Lê Khải Thiên đang uy hiếp cô.

Nếu như ly hôn thì cô sẽ không còn là con gái nhà họ Lăng nữa.

“Ba...” Lê Hân Dư thấp giọng gọi một tiếng ba, giọng nói kèm theo sự tuyệt vọng.


Con ngươi Lê Nhã Trí đảo một vòng: “Nếu chị không đồng ý đi, thực ra cũng không phải không còn cách khác."
"Còn cách gì?"
"Con muốn đi cầu xin anh rể, anh rể không phải là người không thấu tình đạt lý." Lê Nhã Trí nghĩ tới hôm ấy Lăng Diệu tới nhà cô ăn cơm, cười với cô.

Cô không chịu được đã rung động.

Nếu chị không đồng ý đi cầu xin anh ấy, vậy tại sao không để cô đi thay?
Bà Lê nghiêm mặt nhắc nhở Lê Nhã Trí: “Đừng có nói linh tinh, Lăng Diệu là anh rể của con, chuyện này không tới lượt con quản."
"Chị chẳng phải không muốn đi sao? Con đồng ý."
Lê Khải Thiên giọng lạnh lùng cắt ngang: “Im miệng, lời như vậy tại sao con lại có thể nói bậy được chứ, con bé này, đừng có ăn nói linh tinh! Lăng Diệu là anh rể của con."
“Con chỉ là muốn đi tìm anh rể cầu cứu, con cũng đâu có nói là sẽ làm chuyện gì, tại sao lại là không biết xấu hổ chứ? Ba, ba không công bằng, ba thương chị hơn!" Chị gái gả cho Lăng Diệu cũng là khi học năm nhất đại học, lớn như cô bây giờ, tại sao chị cô được mà cô không được?
Lê Nhã Trí hình như còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt của ba không được dễ coi cho lắm đành hậm hực ngậm miệng.

Tại sao cô lại không được ư? Khi nãy ba cô cũng đã nói rồi.

Nếu như không phải vì năm ấy tuổi còn quá nhỏ thì giờ đây Lăng phu nhân chưa chắc đã là chị cô.


Nếu chị cô không đồng ý thì dành cho cô cơ hội đã làm sao?
Lê Nhã Trí chuyển mục tiêu sang Lê Hân Dư, kéo tay cô: “Chị, em không nói đùa, em nghiêm túc đấy."
"Nhã Trí, chuyện này em không cần lo, chị sẽ có cách giải quyết.” Lê Hân Dư chỉ coi cô như đứa trẻ nói chuyện linh tinh, nhưng trong lòng lại thầm thấy kinh hoàng khiếp sợ.

Nhã Trí vừa lên đại học, đang trong độ tuổi mới biết yêu đương.

Bộ mặt ấy của Lăng Diệu, hôm ấy chỉ mới gặp một lần nhưng đã khiến Nhã Trí rung động ít nhiều.

Hơn nữa con người Lăng Diệu khiến người khác không dễ dàng nắm bắt được anh đang nghĩ gì, chỉ nói quan hệ hiện giờ của cô và anh, Nhã Trí đã không nên có suy nghĩ gì rồi.

Em gái nhúng tay vào sẽ chỉ càng làm chuyện này thêm rối hơn mà thôi.

“Hôm nay con sẽ đi tìm anh ấy." Anh ấy, dĩ nhiên là chỉ Lăng Diệu.

Lê Khải Thiên gật đầu: "Vậy thì tốt."
“Chị!” Không ngờ Lê Hân Dư bỗng thay đổi suy nghĩ, Lê Nhã Trí có chút không hài lòng.

Khi nãy còn tỏ ra không tình nguyện, tại sao khi cô nói sẽ đi gặp anh rể, chị lại lập tức nói sẽ đi? Bọn họ là chị em gái ruột, cô lại phòng Nhã Trí như vậy ư?
Nếu như không phải vì tuổi còn nhỏ thì vợ Lăng thiếu gia bây giờ là ai cũng không biết.

Nhưng nói ra những lời này thì cô sẽ thua về lý, nên chỉ còn biết giậm chân không nói gì..


Bình luận

Truyện đang đọc