HÃY CHO NHAU MỘT LỐI THOÁT



**********
Lê Hân Dư lấy lại tinh thần, gạt anh ra khỏi tâm trí, đứng nghiêm chỉnh lại.

Lăng Diệu quay người lại, vẫn là Lăng Diệu lạnh lùng ấy: “Chị Hướng khiêm tổn quá, tiệm của chị nào phải tiệm nhỏ gì." "Hình Thượng" tuy chỉ có một tiệm nhưng vị trí cửa tiệm cùng với thiết kế bên trong không phải ai cũng có thể chi trả được.

Điều quan trọng nhất đó là nguồn vốn của “Hình Thượng” lớn mạnh, là một tiệm không lớn không nhỏ nhưng lưu giữ rất nhiều hàng hiệu và trang phục giới hạn trên thế giới.

Hướng Hy Nhiên cười sảng khoái: “Nói đi, hôm nay tham gia hoạt động gì, muốn làm như thế nào?"
Lăng Diệu đẩy Lê Hân Dư tới trước mặt Hướng Hy Nhiên: “Hôm nay làm cho cô ấy."
Lê Hân Dư bất ngờ bị đẩy ra khiến cô chỉ biết cười một cách gượng gạo.

Hướng Hy Nhiên nhìn Lê Hân Dư từ trên xuống dưới, nở nụ cười ý vị sâu xa: “Diệu à! Có cô vợ đẹp như vậy mà cứ giấu mãi làm gì chứ, cũng nên đưa ra ngoài để mọi người gặp gỡ.


Đôi mắt to long lanh của cô ấy rất hút hồn, làn da mềm mại căng mịn như có thể vắt ra nước vậy" Khuôn mặt và thân hình này là sự kết hợp giữa phong thái đầy mê hoặc của một người phụ nữ và vẻ trong sáng thuần khiết của một nàng thiếu nữ.

Chỉ tiếc cô ấy đẹp nhưng lại không biết mình đẹp.

Lăng Diệu nửa cười nửa không liếc nhìn Lê Hân Dư, vài phần cười nhạo vài phần giễu cợt.

Lê Hân Dư xấu hổ lấy tay che mặt.

Trời ơi! Lăng Diệu nổi cơn điên gì vậy, cử chỉ này của anh ta rất dễ khiến người khác hiểu lầm.

Hướng Hy Nhiên tỏ ra đã hiểu: “Diệu à, em cứ giấu cô ấy như vậy, có phải không nỡ đem ra để người khác ngắm không?"
Phản ứng của Lăng Diệu gần như mặc định, hàm ý trong nụ cười của Hướng Hy Nhiên càng sâu hơn, cô nhẹ nhàng kéo tay Lê Hân Dư đi chọn trang phục.

Lê Hân Dư ngập ngừng nói: “Chị Hy Nhiên, hình như khu đồ nữ ở bên kia." Vừa nãy khi bước vào cô nhìn thấy phục vụ dẫn một minh tinh qua bên đó.

"Con bé ngốc, khu đồ nữ không tiện, chúng ta đi phòng VIP Hướng Hy
Nhiên mim cười kéo cô đi.

Lê Hân Dư gật đầu, coi như Lăng Diệu nhiều tiền, tùy tiện.

Nhưng cô không hề biết rằng phòng VIP bình thường không mở, trừ phi đó phải là khách đặc biệt quan trọng.


Dần cô đi phòng VIP hoàn toàn đơn thuần chỉ là ý của Hướng Hy Nhiên.

Không nói ra được vì sao, Hướng Hy Nhiên cảm thấy bản thân mình cũng rất thích cô gái Lê Hân Dư này, không cảm thấy cô là loại phụ nữ hư hỏng có tâm kế nguy hiểm như trong những lời đồn thổi.

Làm gì có người đàn bà hư hỏng nào lại dễ đỏ mặt như vậy?
Hướng Hy Nhiên chọn cho cô vài bộ váy dạ hội để thử.

Lê Hân Dư ôm trang phục vào phòng thay đồ, lúc bước ra chỉ ló mỗi cái đầu, cơ thể vẫn giấu bên trong, má cô ưng ứng hồng: “Chị Hy Nhiên, có thể đổi bộ nhiều vải hơn được không ạ?”
Hướng Hy Nhiên ngạc nhiên: “Sao vậy? Không hợp ư?"
Không phải, mắt chọn của cô ta rất độc lạ, mấy bộ trang phục này có lẽ đều hợp với cô.

"Hợp thì hợp, chỉ là...!không che được.

Giọng nói của cô yếu ớt, hai má đỏ ứng: “Có thể chọn mấy bộ nhiều vải hơn được không chị?”
Nghĩ một lúc, rồi lại bổ sung: "Tốt nhất là cổ cao ấy a!"
Hướng Hy Nhiên xoa đầu kéo Lê Hân Dư ra nhìn mới hiểu tại sao cô đ ra yêu cầu kỳ quái như vậy.


Bộ này từ cổ đến xương quai xanh, thậm chí đến bờ vai đều rải rác những vết hôn.

Hướng Hy Nhiên không nhịn được nữa mà cười to: "Thắng Diệu này quả đúng là..

Phải dịu dàng với vợ của mình chứ, làm gì có ai háo sắc đảng sợ như nó chứ."
Lê Hân Dư bị Hướng Hy Nhiên cười lại càng đỏ mặt hơn.

"Chị Hy Nhiên, em có chút thắc mắc." "Nói đi." "Tại sao chị lại biết em là vợ anh ấy, mà không phải tinh nhân?"
Từ trước tới giờ cô chưa từng ra ngoài cùng Lăng Diệu, tại sao Hướng Hy Nhiên vừa nhìn đã nhận ra cô là vợ anh chứ không phải là tình nhân? "Con bé ngốc này, ảnh mất nó nhìn em, rất khác" Hướng Hy Nhiên nhìn vết hôn khấp người cô, nhẹ nhàng nói: "Sau này em sẽ hiểu.

Lê Hân Dư nửa hiểu nửa không gật đầu, sau đó lại hỏi tiếp: "Chị Hướng, chị có thể đối cho em một bộ nhiều vải hơn được không?".


Bình luận

Truyện đang đọc