Đình Tú Linh nàng ta bước lại chỗ ngồi trên bục giảng của mình. Nàng ta ngồi xuống nhẹ nhàng bắt chéo hai chân nói: “ Các ngươi ai cũng đều đã biết cách tu luyện nhưng lại không biết nó theo qui luật nào và bây giờ ta sẽ giảng dậy cho các ngươi. Ai chưa nghe hoặc nghe rồi thì tuý các ngươi ta không quản. Ở đây có ai không biết cái gì hết không!”.
Tiểu Minh hắn sơ tay dứt khoát, cả lớp đều nhìn hắn với khuôn mặt khinh bỏ miệng cười ha ha ồ ạt nói: “ ha ha ngươi vậy mà không biết cách tu luyện! Lúc ta ba tuổi đã biết rồi! Ngươi lớn đến chừng này không biết ngươi đã tốt nghiệp qua lớp mẫu giáo?”.
Đình Tú Linh cũng cảm thấy ghi ngờ liền hỏi: “ Ngươi thật sự là không có tốt nghiệp qua trường lớp?”.
Tiểu Minh ráng nhớ nhưng lại không nhớ được hắn nói: “ Chuyện này ta cũng không chắc nữa!”.
Đình Tú Linh khuôn mặt khó hiểu nói: “ Ngay cả việc đã tốt nghiệp hay chưa mà ngươi lại còn không nhớ? Ngươi thật là một người đãng trí!”.
Tiểu Minh nói: “ Vậy bây giờ cô có thể hướng dẫn ta lại ngay từ đầu?”.
Đình Tú Linh nói: “ Bây giờ thì không được nhưng chiều nay lúc 2h ta hẹn ngươi tại lớp học này!”.
Tiểu Minh lễ phép nói: “ Vẫng “.
Đình Tú Linh đột nhiên bị những cánh hoa bao phủ khắp toàn thân, Tiểu Minh hắn bất ngờ sau vài phút, trước mắt hắn là một Đình Tú Linh vô cùng khác xưa, nàng hiện tại xinh đẹp hơn xưa gấp 10 lần, ngoại hình của nàng trong cân đối. Bây giờ nàng mang hết tất cả vẻ đẹp của nữ.
Các đám con trai trầm trồ khen ngợi, mặt đỏ ửng nhìn Đình Tú Linh không rời mắt. Còn bọn con gái mang đầy sự ngưỡng mộ đối với Đình Tú Linh.
Đình Tú Linh nàng vui vẻ mặt ngưỡng ngừng một tí rồi ngồi tại lớp nói: “ Bây giờ ta xin giảng dậy cách tu luyện ở thế giới này “.
Mọi người đều nhìn này chăm chú và mong đợi những gì mà nàng sẽ giảng.