HỆ THỐNG VỊT DA GIÒN

Không khí xấu hổ đến mức làm người ngạt thở.

Lệ Đại Hải đứng lên, không dám nhìn Hàn Chấn lần nào, chỉ cúi đầu lúng ta lúng túng nói: “Vừa rồi hơi nóng, ta lau mồ hôi.”

“Ồ~ ra là vậy.”

Hàn Chấn đi tới nhặt vỏ quả như không có chuyện gì, chỉ vào khăn vai treo trên vách tường cạnh đó, nói: “Lần sau nhớ dùng cái này mà lau.”

“Ừ……”

Lệ Đại Hải ngơ ngẩn xuất thần nhìn cậu, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Có câu này, ta chẳng biết có nên nói không.”

Hàn Chấn giật mình, vội vã nói với hệ thống: “Ét ô ét, chẳng lẽ gã định thổ lộ luôn?”

Hệ thống vui sướng nói: “Cũng có thể, không nhìn ra sức hút bạn lớn vậy đâu. Hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn là được bonus đấy.”

Hàn Chấn khụ một cái, hơi kích động.

“Ngươi nói đi, không sao cả.”

Lệ Đại Hải chần chừ, rồi lắc đầu, “Thôi, ta vẫn không nên nói thì hơn.”

“Ngươi nói đi! Có chuyện gì?”

Lệ Đại Hải thở dài, “Ta cảm thấy ta nói ra ngươi chắc chắn sẽ tức giận.”

Hàn Chấn nghĩ, có lẽ Lệ Đại Hải vẫn đang áy náy cậu và Ân Húc Đạo Quân vừa mới thành hôn, không dám thổ lộ.

Cậu dùng giọng ôn nhu thánh khiết như ứa ra nước nói: “Ngươi nói đi, Đại Hải, ta sẽ không trách ngươi.”

“Không, ta không nói được.”

Lệ Đại Hải làm mặt đau khổ.

“Ngươi nói đi chứ!! Đại Hải! Ngươi mau nói đi!”

Hàn Chấn nóng náy. Cậu như trông thấy thắng lợi và tiền thưởng hoàn thành nhiệm vụ đang vẫy tay với cậu.

Xông lên!!!

Cậu chỉ hận không thể tiến đến tóm lấy vạt áo Lệ Đại Hải ép hỏi.

“Vậy ta nói, ngươi đừng nổi giận.”

Lệ Đại Hải nhìn cậu, bất đắc dĩ nói: “Ngươi đã mấy ngày rồi không gội đầu? Từ xa đã thấy gàu trên người ngươi nhiều đến mức đọng thành một cục tuyết…… bóng dầu đến mức có thể nấu ăn, thật sự không nhìn nổi.”

“…… Ờm.”

Hàn Chấn mặt vô cảm.

Đúng, cậu đã vài ngày không gội đầu.

Nhưng, Đại Hải chết tiệt, tại sao anh lại phải thêm nhiều miêu tả phía sau gàu như thế hả???

Hệ thống: “Phụt… ha ha ha ha… cười đi nặng.”

Lệ Đại Hải thấy vẻ mặt Hàn Chấn lạnh đi, tối tăm nặng nề như mực, bèn thở dài: “Ta đã nói mà, ngươi chắc chắn sẽ rất tức giận.”

“Tạm biệt, bạn hiền.”

Hàn Chấn xoay người, để lại cho gã một bóng lưng anh tuấn.

“Ta đi gội đầu, đừng nhớ ta.”

Hàn Chấn bước đi quá nhanh, quá vội vàng. Thế nên Lệ Đại Hải không kịp nói với cậu, chuyện gội đầu này thực ra chỉ cần thanh khiết thuật đơn giản là có thể thu phục trong chớp mắt.

****** ****** ****** ******

Mấy ngày sau, Lãng vân đảo.

Tu Chân Đại Tái lần thứ mười sắp khai mạc, cho nên này ngọn đảo hoang vắng ít người lui tới thưa dấu chân người lập tức trở nên náo nhiệt. Dân bản địa kiếm tiền không kịp đếm nhờ mở khách điếm.

Qua lại trên đường đều là tu sĩ trẻ tuổi đầy hứa hẹn của các môn phái, bạch y bay bay, eo vắt bội kiếm, nghìn người như một phong tiên đạo cốt, thi thoảng hai người ở trên đường gặp nhau phát hiện đụng hàng, còn sẽ dữ dằn trừng đối phương.

Nơi đắt đỏ nhất Lãng vân đảo có tên là khách điếm Phúc Vân.

Hàn Chấn và Lệ Đại Hải mỗi người ở một phòng chữ thiên trong khách điếm Phúc Vân, cả ngày đều ở trong phòng chuyên tâm tu luyện, quyết tâm dùng tinh thần trạng thái đủ đầy nghênh đón vòng thi đấu đầu tiên ngày mai.

Nhưng tu luyện chỉ là đối với Lệ Đại Hải. Hàn Chấn thì chẳng biết linh khí nhập thể ra sao, dứt khoát một mình đứng trước gương thử quần áo ngày mai mặc.

Cậu dự định mặc bộ đồ cưới Ân Húc Đạo Quân tặng. Nhưng vì bộ bảo y này có thể tùy ý biến ảo kiểu dáng, cậu lại bắt đầu phân vân lưỡng lự.

Vất vả lắm mới đổi thành áo bào trắng tinh mình thích, cậu lại nghe thấy hệ thống lạnh nhạt vô tình bình phẩm: “Khắp đường đều là quần áo kiểu này như sản xuất theo lô ấy, chả đặc sắc gì cả.”

“Thế phải làm sao?”

Hàn Chấn thật là mệt lòng. Mấy ngày này tiến triển công lược Lệ Đại Hải như xe thủng lốp giữa đường. Cậu đang muốn ngày mai ăn bận bô chai chút, lấn át quần hùng, ý đồ khiến Lệ Đại Hải bị mỹ mạo của cậu mê hoặc.

Hệ thống lấy ra một bản thiết kế trang phục của một công ty game hiện đại, “Này, đổi thành bộ quần áo bên trên đi, đảm bảo bạn thành spotlight luôn.”

Không thể không công nhận, ngưng tụ tinh hoa khoa học kỹ thuật đúng là không tầm thường. Nhìn bộ quần áo đỏ như lửa xuất trần tuấn dật trên hình ảnh, rồi so sánh với trang phục quê kệch của thế giới tiên hiệp này……

Hàn Chấn có ảo giác bừng tỉnh, cậu hoàn toàn có thể dẫn dắt xu hướng thời trang Tu chân giới.

Hệ thống: “Bạn không có tu vi cũng không sao, chúng ta có thể đánh thắng trận đấu này bằng mặt mà!”

Hàn Chấn: “……”

Luôn cảm thấy hệ thống vịt da giòn càng ngày càng không đáng tin.

Hôm sau, hội trường Tu Chân Đại Tái.

Dòng người chen chúc xô đẩy, tiếng hô hào không ngớt bên tai. Cho dù là Tu chân giới cũng không thiếu người có đầu óc kinh thương, phất cờ thưởng rao hàng.

“Xem đi nào xem đi nào, hồi huyết đan sống lại tại chỗ, chỉ cần 50 khối linh thạch hạ phẩm, ban cho ngươi dũng khí và sức mạnh!”

“Xếp hạng tu vi các đệ tử đại môn phái có rồi! Mọi người mau tới mua mua a! Ai là quán quân đứng đầu? Ai sẽ là hắc mã đại tái năm nay? Xin chú ý, công lược tu sĩ Tu Chân Đại Tái bản chính thức không gì không biết không đâu không hiểu!”

“Đi ngang qua xin đừng bỏ lỡ, hạt hướng dương linh xem thi đấu, chỉ cần 5 khối linh thạch hạ phẩm một bao ~”

Hàn Chấn đột nhiên dừng bước chân.

Lệ Đại Hải quay đầu lại nhìn cậu, “Làm sao vậy?”

Cậu yên lặng móc linh thạch, đưa cho tiểu thương bên cạnh nói: “Cho hai bao hạt hướng dương linh.”

Lệ Đại Hải: “sắp mở màn thi đấu rồi, ngươi còn mua thứ này làm gì?”

Bẹp bẹp bẹp.

Hàn Chấn phun vỏ hạt hướng dương, nói: “Để ăn, xem thi đấu không ăn gì ta buồn mồm lắm.”

Lệ Đại Hải không biết nói gì cho phải.

Hai người vào sân, dựa theo bảng số đi đến bục lễ tân. Tiểu tỷ tỷ ngẩng đầu nhìn bọn họ, hỏi: “Các ngươi đều báo danh bằng danh nghĩa cá nhân phải không?”

Hai người gật đầu.

Tiểu tỷ tỷ đưa bảng số cho bọn họ, nói: “Số 111 Hàn Chấn, sờ cốt linh.”

Hàn Chấn vươn tay cổ tay.

Tiểu tỷ tỷ nhẹ nhàng chạm vào, cầm lấy bút viết xoàn xoạt xuống giấy, “14 tuổi, thông qua. Số 666 Lệ Đại Hải, sờ cốt linh.”

Lệ Đại Hải lạnh mặt, chầm chậm vươn tay.

“18 tuổi, thông qua.”

Tiểu tỷ tỷ không phản ứng Lệ Đại Hải cả người toát ra “ta rất cao lãnh”, mà nở nụ cười ngọt ngào với Hàn Chấn: “Cố lên nha, tiểu đệ đệ ~ ta coi trọng ngươi.”

Hàn Chấn cười đáp lại, nghĩ thầm mình mà bị loại từ vòng gửi xe thì xấu hổ không để đâu cho hết. Đã thế…… còn bị trừ cmn mất nửa tiền lương.

Làm sao bây giờ. Cậu sầu rụng mất mấy sợi tóc.

Đang nghĩ ngợi, phía sau bỗng nhiên vang đến giọng nam quen tai.

“Sao ngươi lại ở đây?”

Ninh Kha Tư mặc áo vàng mặt nhìn cậu khó tin.

Hàn Chấn chết lặng xoay người, quả nhiên trông thấy một đám đệ tử hoa hòe hoa sói đến từ Thanh vân phái. Trưởng lão Quý Như Ý dẫn đoàn ngó cậu một cái, rồi lãnh đạm nhìn sang nơi khác.

Ngại tình cảm đồng môn, Hàn Chấn trả lời: “Ta cũng báo danh Tu Chân Đại Tái.”

Chúng đệ tử Thanh vân phái lộ vẻ sợ hãi như gặp phải cú sốc ghê gớm —— Hàn sư huynh tu vi còn không đến tầng một Luyện Khí mà cũng tới dự thi, ai cho hắn tự tin?

“Vãi.” Ninh Kha Tư trợn trừng mắt, “Ngươi không sợ lên sàn đấu bị người đánh chết sao?”

“Ngươi nói cái gì?” Lệ Đại Hải lạnh mặt, giọng như băng hàn: “Có gan nói lại lần nữa thử xem?”

Dường như cảm nhận được quanh người Lệ Đại Hải tỏa ra hăm dọa thị huyết, Ninh Kha Tư không dám lên tiếng.

Quý Như Ý dẫn các đệ tử đi ngang qua Hàn Chấn, chỉ thả một câu: “Ra ngoài đừng nói ngươi là đệ tử Thanh vân phái, đỡ làm tông môn hổ thẹn.”

Hàn Chấn nhai hạt hướng dương chóp chép.

Lệ Đại Hải nhìn bóng lưng bọn họ vội vã rời đi, liền phẫn nộ nói: “Đường đường Thanh vân phái lại đối đãi đệ tử môn hạ như vậy sao? Ta cũng không biết, hóa ra ngươi lại sống ở chính phái ra vẻ đạo mạo thê thảm như vậy. Tiểu Hàn, chi bằng ngươi cùng ta đến Ma giới đi?”

Nhóp nhép.

Hàn Chấn đắm chìm vào cắn hạt hướng dương, không hề chú ý Lệ Đại Hải đang nói gì.

Hệ thống nhắc nhở: “Lệ Đại Hải hỏi bạn có muốn cùng gã đến Ma giới không.”

“Ma giới?” Hàn Chấn chê: “Không đi không đi, toàn là yêu ma quỷ quái.”

Lệ Đại Hải lại kiên nhẫn hỏi, “Tiểu Hàn, ngươi có nghe thấy lời ban nãy ta nói không?”

Hàn Chấn: “Nghe thấy, ta không muốn đi.”

Lệ Đại Hải hơi thất vọng, không nói gì nữa. Chung quy dưới con mắt của gã, Hàn Chấn đã kết làm đạo lữ với Ân Húc Đạo Quân, ắt cũng không thể dễ dàng rời đi cùng gã.

Bên kia, Tu Chân Đại Tái đang cử hành hừng hực khí thế. Vòng thi đấu thứ nhất là đấu lôi đài theo hình thức ngẫu nhiên, đồng thời sẽ sinh ra một cơ hội may mắn được không cần đấu, trực tiếp cho sang đợt thứ hai.

Hàn Chấn ngồi trên chỗ ngồi, nghe chủ nhiệm tu chân đọc quy tắc dự thi cả buổi, suýt nữa thì thiếp đi đi. Hệ thống làm hết chức trách giúp cậu ghi âm lại, phát lại trong đầu cậu.

“Tu Chân Đại Tái lần này được Thanh vân phái đứng đầu giới tu chân và hạt hướng dương linh ngon đệ nhất tài trợ! Lịch thi đấu được sắp xếp thành ba vòng, hai vòng đầu là đấu lôi đài, vòng cuối cùng là chung kết 1v1, cuối cùng chọn ra ba tuyển thủ mạnh nhất, trao ba huy chương vàng bạc đồng!”

“Mỗi vòng thi đều rút thăm ra một người may mắn, không cần thi đấu sẽ được vào thẳng vòng tiếp theo!”

Bên dưới sân khấu nhốn nháo. Người tới tham gia Tu Chân Đại Tái lần này phải đến hàng ngàn hàng vạn, tuy hầu hết đều là tới xem náo nhiệt, nhưng ai lại không muốn mình tiến vào vòng tiếp theo cơ chứ?

Lệ Đại Hải: “Nếu như ngươi đạt được cơ hội vào thẳng này thì tốt rồi.”

Hàn Chấn nhún vai, “Ta luôn nghi ngờ mình là người châu phi, tới nắp chai nước có ga còn chưa trúng bao giờ, vẫn không nên mơ tưởng xa vời.”

Lệ Đại Hải:

Hàn Chấn bấy giờ mới nhận ra gã là dân xứ tu chân, bèn giải thích: “Người châu phi ý chỉ những người rất xui xẻo.”

“Vậy người may mắn thì gọi là gì?”

“Người châu âu.”

Vừa dứt lời, chủ nhiệm tu chân đã rút từ một cái hộp đen thần bí ra một tờ giấy, phấn chấn nói: “Khoảnh khắc kích động lòng người cuối cùng cũng đã đến! Sau đây, ta xin tuyên bố tuyển thủ đạt được cơ hội vào thẳng của vòng thứ nhất — số 111, lấy danh nghĩa cá nhân dự thi, Hàn Chấn!”

Lệ Đại Hải liếc nhìn Hàn Chấn, bình phẩm: “Khỏi cần nghi ngờ, ngươi chính là người Châu Âu.”

Bình luận

Truyện đang đọc