HỆ THỐNG VỊT DA GIÒN

Lại nói sau đêm đó, Hàn Chấn một mình hồn xiêu phách lạc trở về phòng, bi ai ba giây vì trinh tiết sắp mất.

Nhưng cũng hiểu, phong ba vận mệnh không phải là thứ mà nhân vật nhỏ nhoi như cậu có thể chống trả. Nên sau khi tám nhảm cùng hệ thống vài câu, cậu liền đi tắm rồi ngủ, dự định sáng sớm mai đến nội cần các đặt may vài bộ đồ mới, nhân tiện nhìn xem có dược vật bổ thận tráng dương nào không.

Một đêm vô sự.

Mới tờ mờ sáng, Hàn Chấn lấy từ tủ quần áo ra bộ bạch y tối hôm qua Ân Húc Đạo Quân tặng cậu, hí hửng soi gương: “Đẹp không?”

Hệ thống: “Bạn quả nhiên vẫn hợp màu tím buê đuê hơn.”

Hàn Chấn lười trả lời hệ thống.

Thân thể 14 tuổi này giống cậu như đúc, thậm chí tới chiều cao cũng xấp xỉ, khoảng 1m85. Đương nhiên chuyện này rất bình thường ở tu chân giới, đủ linh khí, trẻ con năm tuổi có thể cao bằng tráng hán hai mét.

Hàn Chấn soi gương nửa ngày, đắm chìm vào mỹ mạo của mình không thoát ra nổi. Ai dà, tuy ông trời cướp đi tất cả của cậu, nhưng lần nào cũng vậy, chỉ cần ngắm khuôn mặt này, cậu sẽ lập tức cảm thấy mình có được toàn thế giới.

Hệ thống: “Nếu không phải ngoại hình của bạn như vậy, chỉ số thông minh của bạn có gấp trăm lần cũng không đủ tôi liếc nhìn bạn đâu.”

Hàn Chấn mỉm cười nhẹ, “Cảm ơn đã khen.”

Hệ thống: “……”

Hệ thống tặng kèm cho cậu một tấm bản đồ thanh vân phái. Hàn Chấn dựa vào hai chân đi suốt hai canh giờ mới ra khỏi Tử Đàn Phong. Trời nắng chói, cậu sờ vải trên người, cảm thán: “Không hổ là đạo bào kim đan kỳ, còn có chức năng của điều hòa nhiệt độ di động.”

Tử Đàn Phong rộng như thế chỉ có hai người là Hàn Chấn và Ân Húc Đạo Quân, Cho nên khi Hàn Chấn trông thấy đám đông rộn ràng nhốn nháo, cậu mới có cảm giác chân thật đã đi vào thế giới này.

Đám tu sĩ qua lại đều mặc đạo bào thanh vân phái màu sắc khác nhau, liếc mắt một cái sẽ thấy rực rỡ đủ màu, giống bầy cá dưới đáy biển.

Nơi đây giống như là một con phố giao dịch, Hàn Chấn nhìn thấy không ít đệ tử trong tông môn cầm những thứ như linh khí, linh thảo, đan dược bày trên vỉa hè mép phố rao bán. Cậu hứng thú đi tới xem, rục rịch muốn mua, sờ túi thấy không có tiền, cho nên chỉ đành yên lặng rời đi.

Nội cần các mở ngay trên con phố giao dịch, giải thích bằng quan niệm tư duy của Hàn Chấn, nó giống như gian hàng chính hãng trên mall, còn những quầy hàng vỉa hè bên ngoài thì giống như vô vàn các shop thường khác.

Cậu nghênh ngang đi vào, dẫu trong túi không có nửa đồng, cũng phải ra vẻ hết sức tự nhiên. Có lẽ người trông xinh đẹp đều toát ra quý khí, tạp dịch trong tiệm bèn chạy chậm tới đón như thấy khách sộp, cười nói: “Vị đạo huynh này muốn mua gì?”

Hàn Chấn: “Ta muốn mua quần áo.”

“Quần áo loại nào? Cửa hàng chúng ta không có bảo y tơ tằm thiên ngọc đi kèm chức năng tự động phòng ngự làm sạch như bộ trên người đạo huynh……”

Hàn Chấn cười ha ha nói: “ôi dào, không cần tốt như vậy, lấy tạm ta bộ bình thường là được.”

Vừa dứt câu, phía sau bỗng nhiên vang lên giọng nam chọc ngoáy: “Oa, đây không phải đại sư huynh Hàn Chấn của Tử Đàn phong ư, bình thường há có thể xứng thân phận cao quý của ngài được.”

Hàn Chấn ngoảnh lại, trông thấy một khuôn mặt xa lạ xấu dữ, sợ quá lùi về sau mấy bước.

“Hắn là ai thế?”

Hệ thống: “Một pháo hôi chỉ xuất hiện tổng cộng hai lần trong cốt truyện, Ninh Kha Tư.”

“Thà chết?”

Hàn Chấn nghĩ thầm, đây thật đúng là một cái tên hay.

Trong bộ tuyệt tác tiên hiệp này, Ninh Kha Tư là một pháo hôi còn pháo hôi hơn cả Hàn Chấn, cuối cùng chết vì trúng thiên lôi. Chung quy hắn không chỉ xấu, mà còn mưu toan nhúng chàm thụ chính —— Ân Húc Đạo Quân. Mấy năm trước hắn không được nhận làm đồ đệ Tử Đàn Phong, đã thù hận Hàn Chấn, nhiều lần nhảy ra gây sự.

Có thể là bởi vì vị đạo huynh Ninh Kha Tư này thật sự quá low, công chính Lệ Đại Hải cũng ngại thừa nhận vị này chính là tình địch của hắn, dứt khoát trời giáng thiên lôi đánh chết là được.

Suy đi nghĩ lại, Hàn Chấn vẫn quyết định không nên chấp nhặt vị đạo huynh Ninh Kha Tư này. Chúng ta đều là pháo hôi, hà tất phải thương tổn lẫn nhau?

Cậu giả bộ mình không nghe thấy, tiếp tục nói với tạp dịch: “Quần áo bình thường có những kiểu dáng nào? Ta lựa thử xem.”

Tạp dịch cung kính trả lời: “Phiền đạo huynh cùng ta lên lầu hai chọn thêm.”

Hàn Chấn đi theo sau tạp dịch chưa được vài bước. Ninh Kha Tư vẫn không chịu buông tha: “Không ngờ Hàn sư huynh lại bất lịch sự như vậy, sao thế, coi thường đệ tử Hoàng Hiên phong chúng ta ư?”

“Nào, sao thế được.”

Hàn Chấn xoay người, theo thói quen nở nụ cười công nghiệp: “Gần đây tai hơi lãng, vừa rồi không nghe thấy ngươi nói.”

Đứng trước cửa là một biển đệ tử Hoàng Hiên phong mênh mông bát ngát. Tất cả bọn họ đều mặc áo vàng, vàng nổi bật, vàng lóa cả mắt, vàng thành một hệ tư tưởng!

Ở trong cốt truyện, bọn họ còn có một cái tên chung rất hiện đại, fc của Ân Húc Đạo Quân.

Thân là thụ chính vạn nhân mê, ắt người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Người ái mộ Ân Húc Đạo Quân trải rộng trên dưới Thanh vân phái, nhiều vô kể, nên đã tự phát thành lập một tập thể có tổ chức có kỷ luật như vậy.

Một nữ đệ tử tinh mắt chú ý tới đạo bào trắng như tuyết không vương một hạt bụi trên người Hàn Chấn bèn cao giọng nói: “Hàn sư huynh, sao ngươi lại mặc quần áo của Ân Húc Đạo Quân?”

Hàn Chấn vừa định mở miệng giải thích, lại bị một vị đệ tử khác cướp lời: “Giỏi lắm! Ngươi vậy mà dám có gan ăn cắp đạo y Ân Húc Đạo Quân thường mặc! Ta phải bẩm báo với đạo quân, nhanh chóng đuổi cổ tên trộm cắp ngươi khỏi Tử Đàn Phong!”

Ở cốt truyện gốc, cả Thanh vân phái đều biết quan hệ giữa hai thầy trò Hàn Chấn và Ân Húc Đạo Quân không hợp. Nghe nói trước kia Ân Húc Đạo Quân cũng không muốn nhận đồ đệ, nhưng nghe Lục trưởng lão của Xích Diễm phong tận tình khuyên bảo, cuối cùng mới miễn cưỡng nhét một tên phế linh căn vào môn, lấy danh nghĩa là sẽ không quấy rầy việc tu luyện của hắn.

Cho nên khắp Thanh vân phái không một ai tôn trọng Hàn Chấn.

“Thói đời ngày nay, lòng người khó ngờ……”

“Quá bẩn thỉu xấu xa! Trông Hàn sư huynh cũng ra dáng, sau lưng thế mà lại là loại người như vậy!”

“Mau tống cổ hắn khỏi Thanh vân phái! Quá mất mặt, ăn trộm quần áo của đạo quân còn dám ngang nhiên mặc ra ngoài.”

“Nếu như vậy, Ân Húc Đạo Quân sẽ không còn đồ đệ! Ha ha ha ha ha ha…… Chúng ta lại có cơ hội rồi!”

Hàn Chấn: “Các vị đạo hữu, nhường ta nói một câu……”

“Nói cc! Tiểu nhân nhà ngươi, miệng thối sủa xàm!”

Hàn Chấn: “……”

Sức chiến đấu của fan quả thực có thể so sánh với fan XXBOYS và mấy nhóm nhạc nam Hàn Quốc.

Tạp dịch khúm núm hỏi: “Đạo huynh, chúng ta có lên lầu hai nữa không?”

Hàn Chấn gật đầu, dự định lén lút chuồn đi. Cậu mới vừa xoay người, đã nghe thấy Ninh Kha Tư ở sau lưng hét toáng: “Dừng! Ngươi muốn chạy đi đâu?”

“Chào ngài, ta đi lên lầu hai.”

“Ngươi ngươi ngươi ngươi không thể đi được! Ta phải áp giải ngươi về Tử Đàn Phong, tố cáo chuyện cẩu thả ngươi làm với Ân Húc Đạo Quân!”

Không khí bỗng nhiên yên ắng.

Hàn Chấn hít sâu một hơi, ngay vào lúc cuối cùng cậu cũng có cơ hội mở miệng giải thích lai lịch món đồ này thì —

Một giọng nói thanh lãnh trầm thấp vang lên, “Hắn làm việc cẩu thả gì?”

Ân Húc Đạo Quân lại một lần nữa lặng yên như tờ xuất hiện trước mắt Hàn Chấn. Mọi người dồn dập tỏ vẻ ngưỡng mộ, đặc biệt là Ninh Kha Tư, lần đầu tiên được nói chuyện với đạo quân, lại càng háo hức tới mức hai mắt sáng rỡ: “Đạo quân, ta muốn bẩm báo với ngài! Hàn Chấn hắn trộm quần áo của ngài!”

“Ồ.” Ân Húc Đạo Quân nhàn nhạt đáp: “Đó là ta tặng hắn.”

Ninh Kha Tư đầy khiếp sợ: “!!!”

Hôm nay Ân Húc Đạo Quân mặc trường bào trắng tựa trăng non, nhìn kỹ sẽ thấy hoa văn trên vạt áo giống hệt với bộ trên người Hàn Chấn.

Mọi người không khỏi liên tưởng kỳ quái.

Vì sao… lại giống quần áo đôi thế nhỉ?

“Ngươi là đệ tử dưới tòa ai?”

Ân Húc Đạo Quân liếc nhìn Ninh Kha Tư.

Ninh Kha Tư kích động đến mức run giọng: “Hoàng, Hoàng Dịch đạo quân!”

“Đồ đệ của tên Hoàng Đại Niên bảo sao không biết lễ nghĩa như vậy.” Ân Húc Đạo Quân mặt cảm: “Hàn Chấn là đệ tử quan môn của ta, đại sư huynh của Tử Đàn Phong, ngươi sao có thể gọi thẳng tên hắn?”

Ninh Kha Tư cúi đầu nói: “Thật xin lỗi……”

“Không có lần sau.”

Ân Húc Đạo Quân khẽ nhíu mày, mặc kệ những người khác nghĩ ra sao, lập tức đi về phía Hàn Chấn, sai bảo tên tạp dịch: “Chọn ra 500 bộ quần áo tốt nhất đắt nhất, may theo số đo của hắn, ghi vào tên ta.”

Hàn Chấn ngưng thở, cảm nhận được tác phong đại gia nồng nặc ập vào mặt. Nhưng lãng phí đáng xấu hổ, cậu vẫn nhịn đau từ chối: “Nhiều quá.”

“Không sao.” Khuôn mặt lạnh như băng của Ân Húc Đạo Quân hiếm hoi để lộ ra phong tình khác: “Mua nhiều vào, thay cho ta xem.”

Mọi người nghe thấy vậy: “……”

E đây là Ân Húc Đạo Quân giả.

Cuối cùng, Hàn Chấn xách theo túi càn khôn đựng 500 bộ quần áo cùng Ân Húc Đạo Quân trở về Tử Đàn Phong.

Ân Húc Đạo Quân biết ngự kiếm phi hành. Hàn Chấn nghĩ thầm máy bay miễn phí không ngồi thì phí, lập tức nhảy lên chuôi đại hắc kiếm uy vũ hoành tráng, nắm lấy góc áo nho nhỏ của đạo quân.

“Ôm chặt ta.”

Hàn Chấn: “……”

Trăm triệu lần không ngờ, sư tôn có vẻ cao lãnh còn sến hơn cả cậu.

Giây sau, phi kiếm đột nhiên vọt lên không trung. Giữa gió dữ cấp mười tám, Hàn Chấn như một con cá tám chân quấn chặt lên người Ân Húc Đạo Quân, lực ôm mạnh mẽ, suýt nữa lột áo trong của người ta xuống.

Ân Húc Đạo Quân khó khăn nói: “Không bảo ngươi ôm chặt như vậy.”

Hàn Chấn thoáng xấu hổ, buồn bã nói: “Gió to quá.”

Ân Húc Đạo Quân dừng phi kiếm trước căn phòng Hàn Chấn trú, liếc mắt đã nhìn ra trên đôi chân khuỵu của cậu có vết thương, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai ta đi bắt một con tiên hạc cho ngươi, sau này dùng để thay đi bộ.”

Hàn Chấn cảm động khôn xiết: “Cảm ơn sư tôn.”

“Không cần gọi xa lạ như vậy.” Ân Húc Đạo Quân cười nhẹ: “Sắp sửa thành hôn, sau này gọi ta Cẩn Nhiên đi.”

Hàn Chấn rặn ra một câu: “Cẩn Nhiên.”

Ân Húc Đạo Quân gật đầu, “Quan hệ giữa hai ta là đạo lữ, khỏi cần khách sáo với ta nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc