Mấy ngày sau.
Cửa Minh đức y quán bị đá văng, một đám cẩm y vệ ào ào xông vô, chỉ vào y sư nói: “Có người báo chỗ ngươi tư tàng tội phạm truy nã!”
Y sư cười xuề, “Sao thế được, chỗ ta chỉ là y quán bình thường, chữa trị người mắc bệnh phụ khoa……”
Thủ lĩnh cấm y vệ không dao động, vung tay lên cao giọng nói: “Chúng tiểu nhân! Lục soát cho ta!!”
Y sư: “……”
Bọn họ thật sự không lục soát được gì. Thủ lĩnh cấm y vệ nửa tin nửa ngờ nhìn thoáng qua y sư, rồi quay đầu sang thanh lâu bên cạnh.
Sáng tinh mơ, nơi này sao có thể kinh doanh. Thủ lĩnh đá văng cửa, gân cổ hét: “Có người báo ở đây tư tàng tội phạm truy nã!”
Tú bà đang mơ ngủ bèn ba chân bốn cẳng chạy tới, ân cần nói: “Ui, vị gia này, Di Hồng Viện chúng ta sáng sớm không tiếp khách. Các huynh đệ đã mệt mỏi một đêm, ngài không thể cho bọn họ nghỉ ngơi lúc sao, ghét ghê~”
Thủ lĩnh cẩm y vệ không dao động, vung tay lên cao giọng hô: “Chúng tiểu nhân, lục soát cho ta!”
Đám cẩm y vệ phía sau lập tức lục soát từng gian nhà, sau một hồi binh hoang mã loạn, bọn họ đẩy cánh cửa cuối cùng…
“Quỷ tà răm, sáng sớm đã rờ ngực người ta……”
Chỉ thấy bên trên giường lớn là một nam tử không thấy rõ mặt đang động tay động chân với ca nhi nằm dưới.
Đám cẩm y vệ sợ đóng cửa lại, hai mặt nhìn nhau, dồn dập cảm thán hai vị này thật đúng là tinh lực tràn trề, sáng sớm tinh mơ đã muốn diễn xuân cung sống.
Lầm rầm lầm rầm.
Tiếng bước chân dần đi xa.
Hàn Chấn bị nhét vào chăn ló đầu ra, nhìn xung quanh, nói: “Bọn họ đi rồi à?”
“Đi rồi.”
Hà Cẩn Nhiên mặt trầm như nước, giữ chặt Hàn Chấn, dùng giọng khàn khàn nói: “Vừa nãy ngươi kêu n*ng vậy làm gì?”
Hàn Chấn: “…… Ta kêu n*ng vậy là để mau chóng dọa đám người kia đi.”
Ánh mắt Hà Cẩn Nhiên tối đi, hắn ngùn ngụt lửa giận nói: “Ta cảnh cáo ngươi, không được n*ng với ai ngoài ta!”
Hàn Chấn: “………………”
Cậu tê dại dùng ý thức hỏi hệ thống: “Hà Cẩn Nhiên cầm nhầm kịch bản hở?”
“Không.” Hệ thống hiển nhiên cũng thấy khó hiểu, “Có thể là hắn làm hoàng phi lâu rồi, nhất thời tác dụng phụ hơi mạnh.”
Thấy Hà Cẩn Nhiên sắp luồn tay vào trong cổ áo mình, Hàn Chấn cuống quýt kêu ngừng: “Đại ca, ngươi mới vừa phá thai đấy!!!”
Hà Cẩn Nhiên nói: “Y sư nói cơ thể ta đã khỏe.”
Hàn Chấn khuyên nhủ: “Hắn chỉ nói ngươi có thể xuống giường đi lại thôi, không nói ngươi có thể làm việc dưới cổ.”
“Thôi được.” Hà Cẩn Nhiên như đang suy tư gì đó.
Hai người ẩn náu trong kinh thành mấy ngày, chờ phong ba qua đi rồi cùng một thương đội đến Yến quốc. Hà Cẩn Nhiên tuấn mỹ trắng trẻo, trông không hề giống người thường. Hắn không bó chân nên đóng giả thành đàn ông cũng không bị ai nhận ra.
Hàn Chấn bịa cho bọn họ hai thân phận, nói là dự định đi du học Yến quốc. Diện mạo bọn họ ưu tú, thực sự giống quý công tử nhà giàu nhàn rỗi nhàm chán.
Đường xá xa xôi, dọc đường Hàn Chấn ngồi xe ngựa nhiều tới mức sắp nôn được cả dạ dày ra. Hà Cẩn Nhiên rõ ràng mới vừa khỏi bệnh nặng lại không hề say xe, còn luôn phải chăm sóc Hàn Chấn.
Nửa tháng sau đi được nửa đường. Hôm nay thương đội dừng lại nghỉ ngơi, Hàn Chấn nôn thốc nôn tháo, Hà Cẩn Nhiên đứng dậy nấu cháo cho cậu.
“Ồ, Hà lão đệ, lại nấu cơm cho bạn ngươi hả?”
Thủ lĩnh thương đội là một thương nhân họ Tề, mọi người đều gọi hắn là Tề ca.
Hà Cẩn Nhiên gật đầu, mượn thương đội nồi, đổ một nhúm gạo đã vo vào trong, dùng lửa nhỏ đun chậm. Hắn ngồi bên đống lửa, bộ dạng an tĩnh, ánh lửa sáng ngời chiếu sáng nửa bên mặt, mày như tranh vẽ.
Tề ca vào nam ra bắc nhiều năm, đã nhận ra xuất thân hai vị này thiếu gia nhà giàu này bất phàm. Thanh niên gầy yếu sắc mặt tái nhợt trước mắt lúc mới đầu còn chẳng biết vo gạo, sau đó vì nhóc con hay say xe kia mà dần dần học cách nấu cơm, ngày nào cũng nấu một bát cháo cho đối phương ăn.
“Ăn đi.”
Hà Cẩn Nhiên đỡ Hàn Chấn dậy ngồi vào bộ bàn ghế thương đội dựng tạm, bưng chén cháo trắng đặt xuống trước mặt cậu, kèm hai món mặn.
Thương đội ồn ào tiếng người, đám đàn ông cao lớn quây quần uống rượu ăn thịt, sảng khoái vô biên. Trái lại chỗ bọn họ lạnh nhạt lặng lẽ, hai người uống cháo tạm bợ cho qua.
Hàn Chấn trở về xe ngựa nằm nghỉ ngơi, Hà Cẩn Nhiên ở bên ngoài rửa bát. Mấy ngày nay cậu luôn suy nghĩ một vấn đề nghiêm túc, rốt cuộc nên hoàn thành nhiệm vụ như thế nào?
Thân phận của cậu trong tiểu thuyết chỉ có vài chữ “mật thám Yến quốc” ít ỏi. Bởi vì kết truyện chóng vánh, tác giả chưa hề giải thích cậu rốt cuộc có thân phận gì ở Yến quốc.
Dù sao cậu cũng đã tính toán là sau khi đến Yến quốc, chờ Hà Cẩn Nhiên từ từ làm quen với hoàn cảnh có nam có nữ xong, thì sẽ để Hà Cẩn Nhiên cưới vợ sinh con, sống hạnh phúc mỹ mãn.
Sau đó, cậu có thể nhận tiền lương nhiệm vụ, trở về thế giới hiện thực, ăn chơi chè chén……
Ngẫm tới cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, cậu hơi phấn khích.
Hệ thống phũ phàng phá vỡ ảo tưởng của cậu, “Không đơn giản như bạn nghĩ đâu.”
“Tao biết mày đang lo Hà Cẩn Nhiên không thích phụ nữ…… Yên tâm đi, có tao ở đây……”
“Có bạn thì làm được cđg?!” Hệ thống tức giận tới mức run số liệu, “Vừa rồi tổng bộ gửi đến tin mới nhất, tác giả đáng chết kia đã bắt đầu viết phần sau rồi!! Đã viết đến chương 5 đăng trên một trang web của đại lục!!”
Hàn Chấn: “…… Thì?”
“Bạn biết mụ viết ra cái xl gì không?” Hệ thống đau đớn nói: “Máu chó vđ luôn!!”
Hệ thống gửi năm chương kia vào đầu Hàn Chấn.
Sau khi xem xong, cậu cũng sợ ngây người.
Nói ngắn gọn, cậu và Hà Cẩn Nhiên thần bí sống lại ở phần sau, đi theo thương đội trốn sang Yến quốc. Khi sắp tới biên giới Yến quốc, bọn họ bị toán cướp quỷ dị tàn sát, mọi người trong thương đội đều chết, chỉ hai người bọn họ chạy thoát thân.
Thân phận thực tế của Hàn Chấn ở Yến quốc là ngự tiền thị vệ. Còn Hà Cẩn Nhiên…… hắn được từ trên xuống dưới Yến quốc ngộ nhận là thái tử thất lạc nhiều năm.
Hoàng đế Yến quốc cả đời chỉ có một mụn con, lại mất tích từ lúc năm tuổi. Suốt đời hắn tìm kiếm đứa con này, mãi cho tới khi trông thấy Hà Cẩn Nhiên với diện mạo giống hệt hắn thời trẻ, thế là dưới cơn kích động, hắn băng hà.
Rồi sau đó, Hà Cẩn Nhiên đăng cơ thành hoàng đế. Chuyện bỗng nhiên cụt ở đó.
“……”
Hàn Chấn âm thầm bị sợ hãi bao phủ, chẳng lẽ cậu sẽ lại…… bị Hà Cẩn Nhiên đã hắc hóa cầm tù giống như thế giới trước đó?!
Hệ thống: “Rất có thể.”
Hiện tại, mấu chốt hoàn thành nhiệm vụ nằm ở song nhi quốc. Chỉ cần làm Hà Cẩn Nhiên không tấn công song nhi quốc, giữ chế độ của song nhi quốc bất biến như hiện tại, mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng.
Hàn Chấn bỗng nhiên cảm thấy bị cầm tù cũng không tệ. Chẳng phải chỉ là bị XXX thôi sao…… Cậu hi sinh thân mình đổi lấy hoà bình, thật tốt! Nghĩ hoài, cậu không nhịn được nhỏ vài giọt lệ cảm động vì tinh thần bác ái của bản thân.
Hệ thống: “………………”
Thôi, lười vạch mặt ký chú.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Quãng thời gian say xe này Hàn Chấn sống không bằng chết, mỗi ngày nếu không phải đang nôn thì là đang nghẹn nôn. Hà Cẩn Nhiên lại rất chi là thích thú, bận bịu luôn tay, đêm còn dậy lau chân cho cậu.
Về phần tại sao Hà Cẩn Nhiên lại thích thú như vậy…… Hàn Chấn cũng nào hay, cậu thậm chí còn không hiểu tại sao lúc nâng chân cậu lên đối phương lại phấn khích?!
Đm chắc là bị cuồng chân.
Cốt truyện mau chóng tiến vào đoạn tao ngộ toán cướp tàn sát. Trước đó Hàn Chấn đã cảnh báo thương đội, nhưng người của thương đội không hề tin cậu, vẫn cứ ung dung đi về phía trước.
Hàn Chấn cũng rất bất lực với chuyện này, nhưng việc đã đến nước ấy, cậu vẫn nên giữ được mạng mình thì hơn.
Lúc trước Hàn Chấn cuỗm theo không ít vàng bạc trang sức, mang đi bán đổi hết thành ngân lượng cũng xem như kẻ lắm tiền. Xe ngựa bọn họ tách ra khỏi thương đội, đi đường khác.
Đêm hôm đó, không chờ cho đám cướp hiện thân, cậu đã bảo Hà Cẩn Nhiên cưỡi xe ngựa nhân lúc tối trời đào tẩu. Sau khi rời xa thương đội, Hà Cẩn Nhiên mới dừng lại, hỏi cậu rốt cuộc là thế nào.
Hàn Chấn nói: “Dù sao cũng sắp đến Yến quốc, chúng ta đi qua một mình vẫn thuận tiện hơn.”
Hà Cẩn Nhiên nửa tin nửa ngờ, nói: “Sau khi đến Yến quốc ngươi có dự định gì không? Trở về gặp người nhà ngươi?”
“Ta không có người nhà, bọn họ đã qua đời từ lâu rồi.” Hàn Chấn nói: “Ta là ngự tiền thị vệ, về nước rồi sẽ phụng lệnh. Ngươi cứ…… tạm thời đi theo ta đi.”
Mấy ngày trước, Hàn Chấn đã giới thiệu cho Hà Cẩn Nhiên tình hình chung của Yến quốc, Yến quốc không có ca nhi, chỉ có đàn ông và phụ nữ, là xã hội nam tôn nữ ti điển hình.
Hà Cẩn Nhiên nắm roi ngựa, giọng có vẻ khó đoán, “Ở Yến quốc ngươi đã lập gia đình chưa?”
“Ta chưa.” Hàn Chấn nói: “Cưới vợ tốn tiền lắm, trước kia ta lúc nào cũng nghèo, không cưới nổi.”
“Không có tiền là không cưới nổi vợ?”
“Đúng vậy.” Hàn Chấn thuận miệng nói: “Cưới phụ nữ về nhà phức tạp hơn cưới ca nhi nhiều, còn phải đưa sính lễ các thứ nữa.”
Không biết có phải là ảo giác của Hàn Chấn hay không, cậu như thể đã thấy hai mắt Hà Cẩn Nhiên sáng rỡ. Những ngày sau đó, cậu hoàn toàn mất đi tay hòm chìa khóa.
****** ****** ****** ******
Hai tháng sau.
“Ngươi, không sai, chính là ngươi, tân hoàng đăng cơ, ngày đại hỉ sao ngươi dám mặc bạch y?!”
Khi bị tiểu thái giám gọi lại, Hàn Chấn đang ngồi xổm trong phòng bếp ăn vụng đá bào mới làm. Cậu mờ mịt cúi đầu nhìn bộ áo bào trắng đêm qua Hà Cẩn Nhiên mặc cho mình, nói: “Hoàng Thượng bảo ta mặc.”
“Ngươi dọa ai đấy?” Tiểu thái giám kia mặt mày khinh thường, ánh mắt dừng ở bát đá bào trên tay cậu, “Ngươi đang ăn vụng gì?”
“Đá bào ta mới làm.”
Tiểu thái giám khoanh tay trước ngực, nhìn từ trên cao xuống nói: “Chia cho ta một nửa, ta sẽ không tố cáo ngươi.”
Hàn Chấn: “……” Thôi được rồi chia cho ngươi một nửa.
Có lẽ con đường trốn đến Yến quốc quá bôn ba, giờ cậu thi thoảng sẽ bị đau dạ dày. Hà Cẩn Nhiên lại không cho cậu ăn đá lạnh, cậu chỉ có thể tranh thủ trốn tới Ngự Thiện Phòng chấm mút chút bõ thèm.
Dù sao cũng đang giữa hè, Yến quốc lại nóng bức hơn song nhi quốc rất nhiều.
Hai người ngồi xổm dưới bàn, chia nhau bát đá bào hữu nghị.
“Ta tên là Kim Trạch, ngươi tên là gì? Ngươi là đầu bếp Ngự Thiện Phòng hả?”
Tiểu thái giám vừa ăn vừa hỏi.
“Ta tên là…… Hàn Chấn.”
“Ồ, tên này sao nghe quen quen nhỉ.” Kim Trạch múc một muỗng đá bào nhét vào miệng, vừa rơi lệ vừa nói: “Tay nghề ngươi đỉnh quá! Ăn quá ngon! Ta lần đầu được ăn thứ mát lạnh như vậy.”
“Đâu có.”
Hàn Chấn nghĩ thầm, đây chính là món ngon trẻ con hàng xóm cũng thèm khóc, chẳng lẽ không làm tiểu thái giám ngươi khóc được?
Nhưng hai người còn chưa ăn được nửa đã bị bắt quả tang.
Kim Trạch run rẩy quỳ dưới đất, giọng hoảng sợ nói: “Tham kiến Hoàng Thượng……”
Làm biếng trốn trong phòng bếp ăn vụng còn bị Hoàng Thượng tận mắt chứng kiến…… Kim Trạch cảm thấy chắc mình tiêu đời rồi.
Kết quả là Hoàng Thượng căn bản không thèm đếm xỉa hắn, lập tức đi đến trước mặt thanh niên bạch y, giọng như hàn băng: “Ai cho ngươi ăn thứ này?”
“Ta cứ muốn ăn đấy~”
Nghe thấy thanh niên tự xưng “Ta” cùng với giọng làm nũng, Kim Trạch giật bắn người, đôi mắt trợn tròn to hơn cả tiền xu.
“Hồi cung.” Giọng nói lạnh nhạt của Hoàng Thượng vang lên.
Trước khi đi, thanh niên hãy còn vương vấn ngoái nhìn bát đá bào, dùng khẩu hình nói với Kim Trạch, cho ngươi hết.
Kim Trạch: “……”
Một chốc sau, Kim Loan Điện.
Cửa bị cung nữ đóng lại, cửa sổ cũng đóng chặt. Hàn Chấn ủ ê ngồi trên mép giường, rũ mắt nói: “Yến quốc quá nóng, còn như thế nữa ta sẽ chết luôn trong mùa hè này.”
“Nhịn thêm một thời gian.” Hà Cẩn Nhiên hững hờ: “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần không được ăn thứ đó, ngươi không nghe lời ta?”
“Ơ, ta biết giờ ngươi đã thành hoàng đế, nhưng chẳng lẽ ngươi cũng quên bằng sạch tình nghĩa ta cứu ngươi ra khỏi cung trước kia sao……”
Hàn Chấn đang nói đột nhiên im bặt.
Bởi vì Hà Cẩn Nhiên đã đè cậu xuống dưới thân hắn, ngăn đôi môi cậu lại. Trường bào thêu hoa văn rồng màu vàng che khuất tầm mắt, cảm giác bàn tay đối phương hình như đang giở trò không an phận, Hàn Chấn cuống quýt la hét giãy giụa bắt ngừng, “Ngươi bị điên hả!!”
“Đúng, ta bị điên.” Hà Cẩn Nhiên chống người dậy, trước mặt Hàn Chấn hắn chưa bao giờ xưng “Trẫm”.
Hàn Chấn: “Ngươi bị điên thì mau uống thuốc!!”
Đế vương mới lên ngôi mặt lạnh băng, duỗi tay nhấc cằm Hàn Chấn lên, dịu dàng nói: “Ngươi chính là thuốc của ta.”
Hàn Chấn: “……”
Trời ơi nghe nó sú đện.
Dù sao cậu cũng đã quen, bị ép buộc nhiều lần như vậy, có là con heo chắc cũng có phản xạ. Cậu buông xuôi nằm trên giường lớn, định thủ thỉ bên gối.
Nhưng Hà Cẩn Nhiên không cho cậu cơ hội mở miệng nói chuyện.
Hàn Chấn vừa chịu đựng áp lực sinh mạng không thể chịu đựng, vừa mắng mỏ hệ thống: “Phát triển hài hòa mày nói đâu?? Hóa ra đều là lừa đảo……”
“Thế không phải tại bạn à?” Hệ thống vừa ngoáy mũi vừa nói: “Tại bạn quá có sức hút còn gì?!”
Hàn Chấn câm nín nghẹn họng, nhưng lại cảm thấy hệ thống nói rất có lý.
Xong việc, Hà Cẩn Nhiên vỗ mặt cậu, nói nhỏ: “Ngươi rất giống mèo.”
Hàn Chấn: “????”
“Đôi khi ngoan ngoãn, đôi khi lại chỉ hận không thể dùng móng vuốt cào người. Làm ta nhớ tới một con mèo trước nuôi trong cung, sau đó nó chạy mất, cuối cùng không trở về nữa.”
Hàn Chấn nghĩ, một ngày nào đó cậu cũng sẽ rời đi, nghĩ tới còn hơi kích động.
“Ngươi cũng sẽ rời khỏi ta sao?” Hà Cẩn Nhiên ngoảnh sang nhìn cậu, giữa hai hàng lông mày lần đầu tiên để lộ yếu mềm.
Hàn Chấn vội vàng trợn mắt nói dối, “Ta sẽ không đi, ta cũng không nỡ rời bỏ ngươi.”
Cậu cảm giác giọng mình rất giống giọng nữ chính phim Quỳnh Dao.
“Ngươi lừa ta.”
Hà Cẩn Nhiên mặt mày vô cảm như chỉ đang trần thuật.
“Ta lừa ngươi làm gì? Lừa ngươi ta được ăn thịt ư?”
Hà Cẩn Nhiên nhìn chằm chằm cậu, lạnh lùng nói: “Nếu không lừa ta, vậy ngươi làm Hoàng Hậu của ta đi.”
Hàn Chấn: “……”
Tạ ngài, nhưng đời này cậu chưa có ý định làm Hoàng Hậu.
Hệ thống lại phấn khích, “Mau nhận lời đi mau nhận lời đi, Hoàng Hậu đấy, oách dã man luôn!”
Hàn Chấn muốn đấm vỡ đầu nó, “Lạy bố, con là đàn ông, mày thấy thằng đàn ông nào làm Hoàng Hậu chưa??”
Hệ thống: “Song nhi quốc bên cạnh chả có cả đống còn gì.”
Hàn Chấn nghĩ ngợi rồi khuyên nhủ: “Không phải ngươi luôn khát vọng xây dựng một quốc gia mà ai cũng được bình đẳng sao? Giờ ngươi hoàn toàn có thể thực hiện ở Yến quốc, đàn ông phải đặt kiến quốc lập nghiệp lên hàng đầu.”
“Nhưng giờ ta đổi ý rồi.” Hà Cẩn Nhiên nhàn nhạt nói.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Làm ngươi.”
Hàn Chấn: “………………”
Chúng ta có thể hài hòa hơn được không bạn ơi?
Cậu muốn Hà Cẩn Nhiên hiểu rõ một đạo lý, “Ta không làm Hoàng Hậu của ngươi ngươi cũng làm ta được mà, dù sao ta cũng không trốn thoát được.”
“Không được!” Hà Cẩn Nhiên dứt khoát từ chối, “Như vậy không công bằng với ngươi.”
Hàn Chấn yếu ớt nói: “Ta không cần công bằng.”
“Vậy ngươi cần cái gì?”
Hàn Chấn buột miệng: “Ta muốn thế giới hoà bình!”
Hà Cẩn Nhiên nhíu mày, hoài nghi: “Nghĩa là sao?”
“Khụ khụ.” Hàn Chấn giả bộ: “Chính là không đi tấn công quốc gia khác, quốc thái dân an, thiên hạ thái bình.”
Hà Cẩn Nhiên như đang suy tư, “Không nhìn ra ngươi lại yêu nước thương dân vậy đâu.”
“Đúng thế đúng thế.” Hàn Chấn điên cuồng gật đầu.
“Vậy tại sao ngươi lại muốn đi song nhi quốc làm mật thám ám sát cẩu hoàng đế?” Hà Cẩn Nhiên nói sang chuyện khác: “Như vậy chắc chắn sẽ khơi mào mâu thuẫn giữa hai nước, ngươi phải hiểu điều đó chứ.”
“Ta bị ép!” Hàn Chấn vội nói: “Ta đâu có muốn!”
Hà Cẩn Nhiên nửa tin nửa ngờ, nhưng không hỏi tiếp nữa.
Ăn xong cơm tối, hai người nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ. Hà Cẩn Nhiên nói: “Ta đặt cho ngươi cái tên mới được không? Quên đi quá khứ, coi như khởi đầu mới giữa hai ta.”
Hàn Chấn: “Ngươi định đặt thế nào?”
“Bọn họ đều gọi ngươi là Tiểu Hàn, ta đặt cho ngươi cái tên khác đi, Chấn Chấn.”
Hàn Chấn chê: “Khó nghe lắm.”
“Vậy ngươi đặt cho ta cái tên dễ nghe đi?”
“Không thèm đặt!”
“Trẫm ra lệnh, ngươi dám nói không?” Hà Cẩn Nhiên rướn qua cù cậu, nói: “Ngươi không đặt về sau sẽ phải gọi ta là phu quân.”
“Thôi được rồi.” Hàn Chấn thuận miệng đáp bừa: “Hà Hà, được chưa?”
“Quá khó nghe.” Hà Cẩn Nhiên nhìn chằm chằm vào cậu, khàn giọng nói: “Hôn ta một cái, ta sẽ tha thứ ngươi.”
Hệ thống ? “hết nghe nổi rồi, sến muốn ọe.”
Hàn Chấn hai mắt rưng rưng, “Cuộc sống cuối cùng cũng xuống tay với mèo con.”
Hệ thống: “…………”
Chung quy, Hàn Chấn vẫn hôn Hà Cẩn Nhiên một cái. Thổi tắt đèn, cậu bò lên giường đang định ngủ, lại nghe thấy từ sau lưng vang tới một tiếng “Chấn Chấn” loáng thoáng, sợ tới mức trượt chân, cả người lăn vào gầm giường.
Hà Cẩn Nhiên duỗi tay kéo cậu lên, lo lắng xốc quần áo lên soi mọi chỗ, nói: “Không sao chứ? Đau ở đâu?”
Hàn Chấn tức giận nói: “Ngươi có thể đừng dọa ta buổi tối đi được không? Ta sợ quá là ngươi phải nuôi ta cả đời đấy?”
Hà Cẩn Nhiên cười, “Đơn giản.”
Hệ thống: “…………”
Mù mắt, nó muốn báo cảnh sát!!!
Đám nhân loại này là ma quỷ ư???
****** ****** ****** ******
Năm ngày trước, song nhi quốc.
Biết được quý phi trước kia của mình lắc mình trở thành hoàng đế Yến quốc, Lệ Đại Hải vẫn rất bình tĩnh. Gã phủi tay thở dài: “Thế sự khó lường, kệ hắn đi.”
“Hoàng Thượng…” Trần cô cô lưỡng lự, rồi nói: “Trong cung đã tra ra Tiểu Hàn là mật thám Yến quốc, hắn cũng đã cùng Thục phi nương nương về Yến quốc.”
Tiếng thét chói tai vang lên.
“Hoàng, Hoàng Thượng sao ngài lại ngất xỉu?! Người đâu! Mau truyền thái y!!”
“……”
Sau khi tỉnh lại, Lệ Đại Hải ngồi tựa vào giường, lạnh lùng nói: “Truyền lệnh đại tướng quân, lập tức khởi quân tấn công Yến quốc trong ngày!”
“Hoàng Thượng! Ngài bớt giận!” Trần cô cô nhào tới khóc nước mắt nước mũi giàn giụa, “Ngài không thể chỉ vì nóng giận nhất thời mà không màng giang sơn xã tắc được!”
Lệ Đại Hải cười lãnh ngạo, gã ngửa mặt lên trời thét dài, hai giọt nước mắt lăn xuống theo khuôn mặt: “Không có đá bào, trẫm muốn giang sơn để làm gì?”
Trần cô cô nức nở: “Nô tỳ có thể đi khẩn cầu Tiểu Hàn, trao đổi lấy công thức đá bào của hắn.”
“Ừm, vậy cũng được.” Lệ Đại Hải trầm ngâm rất lâu rồi nói: “Hành động nhanh chóng lên, nếu như trẫm chưa được ăn, trẫm đành phải đích thân đến Yến quốc đoạt!”
Thế là, đường đường đại tướng quân song nhi quốc Nghiêm Khoan dẫn một đội binh mã tinh anh không ngừng vó tiến vào Yến quốc chỉ vì mang vạn lượng hoàng kim đổi lấy công thức bí truyền làm đá bào.
Nhưng vừa vào lãnh thổ Yến quốc bọn họ đã bị tập nã, giam cầm, trục xuất đến kinh thành giao cho đương kim Thánh Thượng định đoạt.
Bất kể Nghiêm Khoan có giải thích ra sao, cũng không một ai tin tưởng lời hắn nói. Thế gian này há có kỳ vật mê hoặc tới vậy? Có thể khiến cho hoàng đế dị quốc phái đại tướng quân Nghiêm Khoan trăm trận trăm thắng đến đổi lấy?
Đây tuyệt đối là một âm mưu. Một âm mưu từ đầu chí cuối.
Ba ngày sau, đoàn người Nghiêm Khoan bị áp đến kinh thành Yến quốc. Đại Lý Tự Thiếu Khanh vỗ kinh đường mộc, quát lớn: “Nghiêm Khoan to gan, ngươi nhận tội chưa?”
Nghiêm Khoan quỳ dưới đất, ngẩng đầu ưỡn ngực, “Tại hạ có tội gì?”
Vừa dứt câu, ngoài cửa đã vọng vào tiếng ồn ào. Nghiêm Khoan loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi cung kính “Hoàng thượng”, lòng hắn chợt lạnh, có một linh cảm chằng lành.
Hắn nghiêng đầu ngó người mới tới, hít sâu một hơi, kinh ngạc không thôi. Khi nghe nói Thục phi nương nương trở thành hoàng đế Yến quốc, phản ứng đầu tiên của mọi người đều là khinh thường. Quan niệm ca nhi vốn phải phò chồng dạy con đã ăn sâu bén rễ, bọn họ đều nghĩ rằng Thục phi nương nương… không xứng ngồi lên ngai vàng chí cao vô thượng.
Nhưng nam tử trước mặt khoác long bào, dung nhan tuấn mỹ tựa như hàn băng sáu thước, khí thế như hồng. Khi hắn bước vào công đường, đằng sau còn có một thanh niên anh tuấn mặc bạch y.
Hà Cẩn Nhiên dùng ánh mắt ngươi cách cái chết không xa nhìn chằm chằm vào Nghiêm Khoan, lạnh lùng nói: “Gian tế địch quốc phái đến, kéo xuống chém.”
Nghiêm Khoan giật bắn người. Cận vệ bên cạnh còn nhanh hơn hắn một bước, vội vàng ôm lấy chân Hoàng Thượng khóc gào: “Bệ hạ!! Chúng ta thật sự tới trao đổi bí phương! Hoàng Thượng chúng ta nói, nếu không chiếm được bí phương… hoàng thượng sẽ tấn công Yến quốc!!”
Câu này vừa được nói ra, mọi người đều nhìn nhau như đang phán đoán suy luận xem lời bọn họ là thật hay giả. Dù sao hoàng đế song nhi quốc trong lời đồn có vẻ cũng không phải người hoang đường như thế.
Hàn Chấn ở bên cạnh lặng lẽ hóng chuyện tức khắc cảm thấy sợ hãi. Không phải sợ hãi vì Lệ Đại Hải, mà là sợ hãi vì cảm nhận được hậu quả nghiêm trọng khi không được ăn đá bào, nhớ lại ký ức đen tối hồi còn nhỏ, cậu mà không được ăn đá bào, sẽ gào khóc bắt mẹ mua cho mình……
Cậu vội vã tiến lên một bước, nói với Nghiêm Khoan: “Ta có bí phương, sao ngươi không nói sớm, đâu phải ta không cho.”
Nghiêm Khoan vô duyên vô cớ bị tống ngục: “……”
Đâu ai cho hắn cơ hội nói……
Cuối cùng, đám người Nghiêm Khoan vẫn lấy được công thức đá bào, thuận lợi về nước. Bọn họ vốn cứ ngỡ Hoàng Thượng sẽ dừng lại, trăm triệu lần không ngờ đây chỉ là một khởi đầu bình yên.
“Hương vị không đúng!” Lệ Đại Hải nhíu mày, hung hăng hất bát đá bào do ba đại ngự trù làm ra, lửa giận như thiêu sạch được cả thảo nguyên.
“Chỉ có Tiểu Hàn! Chỉ có đá bào hắn làm là ngon nhất!!”
“Hoàng Thượng……” Trần cô cô bi ai kêu than, “Ngài tuyệt đối không được tấn công Yến quốc! Nô, nô tỳ giờ sẽ phái người đi làm một chén khác……”
Lệ Đại Hải cười nhạt, dửng dưng: “Ngươi không hiểu tiếng người sao? Thứ trẫm muốn từ đầu tới cuối chỉ là Tiểu Hàn mà thôi.”
“Đương nhiên, còn cả đá bào hắn đích thân làm.”
Vị hoàng đế lãnh ngạo thống trị song nhi quốc nói thêm một câu.
“Nô tỳ lập tức phái người đi đổi lấy Tiểu Hàn về!”
“Ừ, tốt lắm.” Lệ Đại Hải hài lòng: “Vừa hay lâu ngày không gặp, trẫm cũng hơi nhớ hắn.”
Tướng quân Nghiêm Khoan nghỉ ngơi chưa được mấy ngày đã lại một lần nữa dẫn quân khởi hành, đi thay bọn họ đòi Yến quốc một vị nam tử họ Hàn.
Vì đá bào, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!
****** ****** ****** ******
Sự thật là, sau khi đám người Nghiêm Khoan bày tỏ ý định đến đây lần này, hoàng đế Yến quốc không buồn chớp mắt đã quyết đoán nói: “Kéo xuống chém sạch.”
“Đừng!” Hàn Chấn nhanh chóng hòa giải, nói: “Hoàng Thượng các ngươi có nói tại sao nhất định phải đòi ta về không?”
Nghiêm Khoan nghĩ rồi nói: “Ngài muốn ăn đá bào đích thân ngươi làm.”
Hà Cẩn Nhiên sa sầm mặt, khoát tay ôm Hàn Chấn vào ngực, hất hàm phân phó thị vệ: “Chém hết.”
“Đừng!!” Hàn Chấn nổi quạu, quay đầu sang mắng Hà Cẩn Nhiên: “Ngươi còn làm vậy là ta giận ngươi bây giờ!”
“Ta làm sao?” Hà Cẩn Nhiên cười như không cười, một bàn tay giấu dưới bàn thò vào trong quần sịp cậu, “Làm như vậy?”
Hàn Chấn ho khan, nói như không có chuyện gì xảy ra: “Nói tóm lại, hai nước không thể phát sinh chiến tranh!”
“Nếu cần ngươi làm trao đổi, ta tình nguyện nghênh chiến.”
Hà Cẩn Nhiên không dao động.
Giờ khắc này, Hàn Chấn vô cùng hối hận trước đó đã làm đá bào cho Lệ Đại Hải. Thấy nhiệm vụ sắp sửa hoàn thành, đột nhiên tòi ra chuyện xấu, thật sự rất muốn đánh người á……
Hiển nhiên, Hà Cẩn Nhiên chỉ hận không thể cầm tù cậu sẽ không để cậu đến song nhi quốc. Nếu Lệ Đại Hải thật sự bị bại não phái binh tấn công Yến quốc, vậy thì trên dưới 50 vạn binh lính Yến quốc cũng tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.
Yến quốc cởi mở cường thịnh gấp song nhi quốc không biết bao nhiêu lần. Cuộc chiến này, một khi song nhi quốc thua, chắc chắn sẽ không chạy thoát số phận bị thôn tính.
Mà nếu như song nhi quốc bị thôn tính, cũng có nghĩa là nhiệm vụ của Hàn Chấn hoàn toàn thất bại, chẳng kiếm được cắc bạc nào.
Hệ thống nói với cậu, “Bạn yểm hộ bọn họ, nhân cơ hội này cùng mấy người Nghiêm Khoan trốn sang song nhi quốc là được rồi mà?”
“Như vậy Hà Cẩn Nhiên chắc sẽ giận điên mất……”
Không hiểu sao, tình huống này có gì đó quen thuộc.
“Hoàn thành nhiệm vụ quan trọng hơn.” Hệ thống khuyên nhủ: “Chẳng nhẽ bạn suốt ngày dính với Hà Cẩn Nhiên nảy sinh tình cảm rồi? Đây chỉ là thế giới giả tưởng, đừng có tình cảm thật.”
“Tao, tao không có.”
Tuy nói như vậy, nhưng Hàn Chấn nhớ tới vô số lần hai người mây mưa trên giường, vẫn cảm thấy không đáng tin. Nếu như tất cả đều là giả, là giả tưởng, vậy thì Hà Cẩn Nhiên thích cậu thì sao? Khoái cảm ăn ý với nhau chẳng lẽ cũng đều là giả?
Hệ thống nói: “Đừng nghĩ nhiều thứ vớ vẩn vậy, nhiệm vụ quan trọng nhất. Nghĩ xem, tương lai có cả đống tiền chờ bạn tiêu, có phải là có động lực rồi không?”
Hàn Chấn chấp nhận, gật đầu nói: “Quyết thế đi!”
Một ngày nọ, tranh thủ lúc Hà Cẩn Nhiên đi vào triều sớm, Hàn Chấn chuồn vào nơi giam giữ hung phạm. Đám người Nghiêm Khoan trông thấy cậu, hai mắt nhòe nhoẹt khóc than: “Chẳng lẽ là chém chúng ta thật?”
Hàn Chấn an ủi: “Yên tâm, ta sẽ an bài cho các ngươi rõ ràng.”
Ở Yến quốc cậu cũng có một chút thế lực, hẳn là có thể trợ giúp bọn họ vượt ngục chạy trốn.
Vài ngày sau, cậu hạ thuốc mê vào chén trà của Hà Cẩn Nhiên, sau đó trộm lệnh bài của Hoàng Thượng ngang nhiên tiến vào ngục giam, cứu đám người Nghiêm Khoan ra ngoài.
Bọn họ suốt đường phóng ngựa chạy băng băng, sắp rời khỏi lãnh thổ Yến quốc, lại bị mười vạn đại quân Yến quốc bao vây.
Tất cả thất bại trong gang tấc.
Hà Cẩn Nhiên mặc áo giáp ngồi trên lưng ngựa nhìn Hàn Chấn từ xa, trong mắt hắn ngập đầy phẫn nộ vào đau khổ chưa từng thấy, dường như ngay sau đó sẽ tiến tới xé xác bọn họ thành trăm mảnh.
Hắn phun ra một câu, “Ngươi lừa trẫm.”
“Nên làm sao đây?”
Nghiêm Khoan bị mũi tên bắn trúng ngực tóm lấy ống tay áo của Hàn Chấn, nhỏ giọng nói: “Chúng ta liều chết bảo vệ ngươi thoát khỏi vòng vây, có lẽ vẫn còn con đường sống.”
Hàn Chấn lắc đầu, bi thương nói: “Ngươi không hiểu. Các ngươi mau chạy đi, nếu các ngươi chạy trốn được, hắn sẽ không bám riết nữa đâu.”
Dứt lời, cậu nhét công thức được viết cẩn thận vào lồng ngực Nghiêm Khoan, đau lòng nói: “Nói với Hoàng Thượng các ngươi, ta đã tự chặt tay mình, cả đời đều không thể làm đá bào cho hắn nữa. Bảo hắn đừng tìm ta.”
“Ngài bảo trọng.” Một người đàn ông như Nghiêm Khoan lại cảm động rơi nước mắt, “Tại hạ chưa bao giờ gặp ai vĩ đại như ngài!”
“Ta chỉ hy vọng, Hoàng Thượng hắn có thể quen với đá bào người khác làm…… hoàn toàn lãng quên ta.”
Hàn Chấn nhìn lên không trung một góc 45 độ.
“Tại hạ nhất định sẽ bẩm báo Hoàng Thượng như sự thật!”
Nói xong, Nghiêm Khoan gắng gượng đứng dậy, cùng huynh đệ chạy thoát đi.
Đáng bất ngờ là, vậy mà không bị ai ngăn cản.
Hà Cẩn Nhiên bế bổng Hàn Chấn lên, ném xuống lưng ngựa, cả đường phóng như bay về hoàng cung. Truy tìm suốt ngày đêm làm hắn gầy xọp, hắn ném Hàn Chấn lên giường, khẽ vuốt khuôn mặt đối phương, lẩm bẩm nói: “Ngươi làm ta hiểu ra một đạo lý.”
Hàn Chấn thoáng hoảng sợ, “Đạo lý gì……”
Hà Cẩn Nhiên cười ác độc, hừ lạnh nói: “Miệng đàn ông, rặt là nói dối!”
Hắn cúi xuống lấp kín môi Hàn Chấn, động tác thô bạo xen lẫn dịu dàng, tựa như mưa phùn trong cơn bão, miên man không ngớt.
“……”
Xong việc, Hàn Chấn hoang mang. Cậu muốn bò dậy đi tiểu, lại chân mềm nhũn ngã xuống người Hà Cẩn Nhiên.
“Ngươi muốn làm gì?” Người nọ nhíu mày nói.
“Ừm…… Ta, ta muốn… đi nhà xí.”
Người nọ ngang ngược nói: “Ta bế ngươi đi.”
Hàn Chấn liều mạng giãy giụa, “Không!! Ta đứng được!!”
Nhưng đôi chân không chịu điều khiển của cậu lại mềm oặt.
Lần này tới lần khác, cậu gục vào người Hà Cẩn Nhiên, uể oải bất lực.
Hà Cẩn Nhiên dễ dàng bế cậu lên, nhắm thẳng vào cái bô cạnh đó. Nghe tiếng xuy xuy, cậu bỗng dưng ngượng chín, trong đầu chửi hệ thống không ngóc đầu lên nổi.
“Một công như tao bị thận hư thành như vậy!! Đều do mày làm hại!!”
Hệ thống cười mỉa: “Đàn ông bất lực ở phương diện này, bạn còn trơ mặt trách người khác?”
Hàn Chấn: “…… Mày không phải người, mày là thống.”
****** ****** ****** ******
Ngự Thiện Phòng lại tức tốc làm ra đá bào dâng lên hoàng thượng.
Lệ Đại Hải nhấm nháp một miếng, nói: “Hương vị rất giống Tiểu Hàn làm.”
Trần cô cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Vậy là tốt rồi. Hoàng Thượng, ngài còn muốn ăn vị gì nữa? Ngự Thiện Phòng đều có thể làm được.”
Ăn mãi, Lệ Đại Hải bỗng nhiên lại quăng chén. Gã nhíu mày như đang suy tư một vấn đề rất thâm sâu, thì thầm: “Trẫm muốn ăn vị dưa hấu. Lần đầu tiên, Tiểu Hàn đã làm cho trẫm đá bào dưa hấu.”
Trần cô cô: “………………”
Ngay cả hắn cũng không khỏi cảm thấy Hoàng Thượng rách việc.
“Trẫm nhìn thấu rồi!” Mắt Lệ Đại Hải sáng như sao, hắn nói: “Thục phi nương nương chắc chắn đã phát hiện ra ưu điểm của Tiểu Hàn, cho nên mới cố ý giữ hắn lại Yến quốc, muốn một mình chiếm hữu……”
“cây đá bào có một không hai đó!”
Gã nghẹn ngào nói: “Chỉ có đá bào của Tiểu Hàn là to nhất, dài nhất, ngon miệng nhất!! Trẫm, trẫm thật muốn thử……”
Trần cô cô chết lặng nói: “Tiểu Hàn đã chặt tay, hắn không làm đá bào được nữa.”
“Trẫm không nghe!!!” Lệ Đại Hải khóc òa như một đứa trẻ, “Trẫm đau xót quá!”
Trong đầu gã hiện lên giọng nói, dáng hình, nụ cười của Tiểu Hàn. Lần đầu tiên hai người tương ngộ trong Ngự Hoa Viên, đối phương ngây thơ khờ dại bưng chè đậu xanh, từng cử chỉ điệu bộ đều không giống người thường, khác hẳn những yêu diễm đồ đê tiện bên người trẫm như trời với đất.
Mà gã thì, vì sao lúc trước không biết trân trọng?
Đường đường đế vương song nhi quốc lại không nhịn được nhỏ giọt nước mắt hối hận.
Ngoài cửa sổ trời đổ cơn mưa to, sét đánh lên khung giấy cửa sổ. Gã đơn độc đứng lặng bên mép giường, ngắm nhìn giang sơn tuyệt mỹ, trái tim bị giẫm đạp lại lạnh băng như màn mưa.
Sắp không thở nổi.
Chẳng phải chỉ là một cây đá bào thôi ư?
Tại sao, tại sao gã lại khổ sở như vậy……