HỆ THỐNG XUYÊN NHANH: VAI ÁC ĐẠI LÃO KHÔNG DỄ CHỌC

Editor: Ochibi

Cho nên lớp bị kiểm tra, đều bị hai người bọn họ nghiêm túc dọa sợ, sôi nổi thành thật ngồi đọc sách.
Năm hai lớp tám, là lớp Hứa Hướng Dương, hai người còn chưa tới phòng học, đã nghe thấy trong phòng học truyền ra tiếng ồn ào.
Lăng Thanh Huyền thấy thiếu niên nửa chống đầu, xoay bút viết.
“Người hội học sinh tới ~” Bọn họ giống như cũng không bất ngờ với hội học sinh đã đến, cũng không làm động tác quy củ gì.
Thiếu niên nghe thấy động tĩnh, hơi ngước mắt, thấy đôi nam nữ đứng chung một chỗ, đôi mắt tức khắc sáng lấp lánh.
“Em yêu ~” hắn tùy tiện gọi Lăng Thanh Huyền, lớp ầm ĩ tức khắc lặng ngắt như tờ.
“Bên cạnh hội trưởng chính là chị dâu?”
“Không phải nói Lâm Thanh Thanh đã xấu còn ngu ngốc sao? Nữ sinh kia trông rất xinh đẹp mà, đại ca hoa mắt chăng.”
“Ôi, đại ca đang trừng mày kìa!”
Lăng Thanh Huyền nhìn lướt phòng học qua bọn họ, quy quy củ củ mà cho điểm.
“A? Thấp quá vậy, chị dâu hãy vì mặt mũi đại ca, chấm cao điểm đi.” Có người nhìn lén, bất mãn rầm rì, bọn họ vốn không thèm để ý cái điểm này, chẳng qua là bởi vì Lăng Thanh Huyền chấm điểm, cho nên cố ý muốn chọc cô.
Hứa Hướng Dương cong khóe miệng, tâm tình tốt xoay bút viết.
Bọn đàn em rất hiểu chuyện, tiếng chị dâu này rất được lòng người.
Lăng Thanh Huyền đang muốn nói, hội trưởng bên cạnh liếc mắt nhìn nam sinh vừa mới nói chuyện kia, “Tuyên truyền lời đồn, trừ thêm mười điểm.”
“Hình tượng thành viên hội học sinh, không phải để những thiếu niên bất lương mấy cậu chửi bới.”
Hắn là đang biểu đạt, chuyện Lăng Thanh Huyền và Hứa Hướng Dương ở bên nhau là lời đồn, hơn nữa không tán thành bọn họ tuyên dương.
Đồng thời cũng phân rõ giới hạn hội học sinh và bọn họ.
“Hội trưởng đây là có ý gì, muốn công kích chúng tôi sao?”
“Cho rằng mình là hội trưởng thì ghê gớm lắm, nếu không phải vì mặt mũi, bọn tôi chẳng thèm cho anh sắc mặt tốt.”
Viên Việt không nghe bọn hắn nói chuyện, nghiêng mắt nhìn Lăng Thanh Huyền.
“Hội học sinh rất chú trọng hình tượng, là tấm gương cho học sinh khác, nhờ bạn học Lâm làm sáng tỏ một chút, quan hệ giữa em và Hứa Hướng Dương.”
Mọi người đều đang chờ đợi cô trả lời, thiếu niên bên cửa sổ cũng thế, bút trên tay hắn vẫn xoay, nhưng đôi mắt cứ nhìn cô.
“Quan hệ bạn học.” Theo giọng nói thanh lãnh, bút nước rơi xuống đất.
Hứa Hướng Dương xoay người nhặt lại, thế nhưng mới vừa bắt được trên tay, liền bực bội mà ném sang một bên.
Hắn không hé răng, học sinh trong lớp cũng không dám nói chuyện.
Chỉ là trong chốc lát, cái bàn hắn lại bị cặp chân thon dài kia đá văng.
“Phá hư của công, trừ thêm mười điểm.”
Viên Việt rất bình tĩnh, không có nửa điểm sợ hãi bộ dáng hắn.
Lăng Thanh Huyền nhìn điểm số tiêu cực trên quyền vở, xoay người cùng Viên Việt đến phòng học tiếp theo.
Trên hành lang thật dài, Viên Việt đột nhiên hỏi: “Ngày thường bạn học Lâm và Hứa Hướng Dương gần gũi như vậy, còn tưởng là đôi tình nhân, không ngờ chỉ là quan hệ bạn học thôi sao?”
Lăng Thanh Huyền không thích ngữ khí hắn, cho nên không để ý đến hắn.
A, không thể tùy tiện đánh người, tay ngứa.
【 Ký chủ bình tĩnh, nhưng mà, mới nãy vì sao không thừa nhận quan hệ giữa cô và vai ác chứ? 】
Bổn tọa và tên nhóc kia còn có quan hệ nào khác sao?
Bọn họ chưa xác định quan hệ người yêu, cũng không có yêu đương, dĩ nhiên chỉ là quan hệ bạn học.
【……】ZZ có hơi sầu.
Đến phòng năm hai lớp ba, khi bọn họ thấy Lăng Thanh Huyền và Viên Việt cùng nhau tiến vào, sắc mặt có chút xấu hổ.
Lúc trước còn dõng dạc nói muốn dựa vào Khương Tuyết, giờ thì hay rồi, người bọn họ cần lấy lòng là Lăng Thanh Huyền.
Khương Tuyết siết chặt bút, tiến lên tiếp đãi bọn họ.
“Chào hội trưởng, lớp chúng em có chỗ nào cần sửa đổi sao?”
“Không có vấn đề gì, bạn học Lâm, chấm điểm đi.”
Lăng Thanh Huyền chấm điểm, lúc hai người chuẩn bị đi, Khương Tuyết ra tới gọi lại Viên Việt, “Hội trưởng, anh còn nhớ em không? Hôm phỏng vấn em cũng tới, em tên Khương Tuyết, có thể nói cho em biết một chút, vì sao em không trúng tuyển không?”
Cô ta xác thật là hiện diện xinh đẹp trong đám nữ sinh, nhưng Viên Việt không phải loại người chỉ xem mặt, cũng không giống nam sinh bình thường bị mê hoặc.
Hắn đẩy đẩy mắt kính, “Bạn học Khương Tuyết, lần sau nỗ lực.”
Đúng là lời ít mà ý nhiều, khoảng cách thích đáng.
Thấy bọn họ phải đi, Khương Tuyết nhịn không được hỏi: “Vậy vì sao Lâm Thanh Thanh lại được chọn, rõ ràng thành tích cô ta kém như vậy, nhân phẩm cũng không tốt.”
Viên Việt dừng bước chân, ngoái đầu nhìn lại cô ta, “Không bằng chờ em lên làm hội trưởng, rồi đến quyết định lựa chọn thay tôi?”
Cái loại tầm mắt này, Khương Tuyết có thể  rõ ràng cảm giác được, bản thân mình bị chán ghét.
Môi cô ta run rẩy, gắt gao nắm bút trong tay, bút chì nhựa kia, chỉ thiếu chút nữa sẽ gãy.
Chuyện hội trưởng hội học sinh mang theo Lâm Thanh Thanh mới gia nhập nơi nơi kiểm tra, toàn trường đều đã biết.
Hai người đứng chung một chỗ, kỳ thật rất xứng đôi.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ hội trưởng hội học sinh không chán ghét cô, rất hiếm có.
“Đại ca, nữ sinh toàn trường nhiều như vậy, không cần cô ta, mình đổi một cô khác được không?”
“Khương Tuyết kia chẳng phải hoa hậu giảng đường sao, em mang cô ấy đến làm chị dâu thế nào?”
“Đại ca à, đừng ngủ mà, chúng em đang nói chuyện với anh đấy!”
Không giả bộ ngủ, thì sẽ nhớ tới hình ảnh kia, cô thanh lãnh đứng, rất bình thường nói, trong mắt cô hắn không tồn tại.
Rõ ràng người ta nói đúng, cô lại không đáp ứng hắn, bọn họ không phải quan hệ bạn học thì là gì.
Nhưng thời điểm chính tai nghe thấy cô nói như vậy, trái tim vẫn nhịn không được đau đớn.
Bọn họ thế nào đi nữa, cũng chỉ quan hệ bạn học.
Khuôn mặt tuấn tú chôn dưới cánh tay, hắn nhịn không được nhớ tới Viên Việt và cô đứng chung một chỗ.
Khí chất bọn họ rất xứng đôi, Viên Việt là học bá, mà hắn nhiều lắm chỉ tính là một giáo bá, thanh danh không tốt.
Nếu cô cùng người nọ ở bên nhau, phát triển sẽ càng tốt.
Người ta còn có thể dạy cô làm bài tập nữa.
Nói không chừng sau này còn sẽ cùng vào đại học, thuận tiện bước luôn vào cánh cửa hôn nhân.
"Đùng!"
Cái bàn trước mặt Hứa Hướng Dương bị đập lõm vào.
Hắn chịu không nổi, chịu không nổi.
Đàn em bên cạnh vội vàng trấn an, “Đại ca đừng nóng giận, nữ sinh như vậy không đáng, vậy mà còn dám từ chối anh, chúng em nhất định sẽ giáo huấn cô ta thật tốt.”
Cổ áo đàn em bị túm lên, con ngươi thiếu niên tối tăm nhìn chằm chằm hắn, ngữ khí nguy hiểm, “Mày vừa mới nói cái gì?”
“Ách, chính là, cô ta, giáo huấn Lâm Thanh Thanh không có mắt kia.”
“A!” Đàn em bị ngã trên mặt đất, rất đau.
Thiếu niên trên cao nhìn xuống chỉ vào bọn họ nói: “Tụi mày không ai được phép khi dễ cô ấy, nói cô ấy cũng không được, nếu như bị tao phát hiện, đánh chết chúng mày!”
Đại ca không nói hai lời, lời này là thật, bọn họ không dám nói bậy về Lăng Thanh Huyền nữa.
Thiếu niên thở ra một hơi, thành thật lấy bài tập trong ngăn kéo ra làm.
Bọn đàn em đều thấy hắn điên rồi, đường đường giáo bá mà làm làm bài tập gì đó, mục tiêu của chúng ta là đánh nhau, chinh phục vườn trường đấy!
Chỉ có chính hắn biết, hắn không điên, chỉ do hắn muốn vì người nào đó, nên phải nỗ lực.
Tan học, Hứa Hướng Dương không tới cửa lớp học, nhưng có người mang bánh mì giao cho Lăng Thanh Huyền.
Ngữ khí và cử chỉ đều cung kính dị thường.
Liên tiếp vài ngày, đều như thế, mỗi ngày đều có nam sinh khác nhau chuẩn bị cơm trưa và trà chiều cho Lăng Thanh Huyền.
Lăng Thanh Huyền nhận bánh mì, lại nhìn không thấy bóng dáng Hứa Hướng Dương.

Bình luận

Truyện đang đọc