Editor: Ochibi
“Lâm Thanh Thanh, tiếc quá, lần thi cuối kỳ này, tôi mới là hạng nhất.”
Cô ta chỉ ba chữ phía, “Mà cô, chỉ có thể quỳ gối dưới chân tôi.”
Lăng Thanh Huyền không có biểu tình kinh ngạc, cũng không có phẫn nộ, chỉ có lãnh đạm giống ngày thường.
Như thể mọi thứ Khương Tuyết làm, cô đều không để vào mắt.
Khương Tuyết tức khắc bốc lên lửa giận, cũng không màng bên cạnh có học sinh khác hay không, cô ta đẩy Lăng Thanh Huyền.
Tay vươn đi nhanh chóng bị ném ra, xung quanh bỗng yên tĩnh.
Người tới phun ra lời trong miệng, “Khương Tuyết, từ hôm nay trở đi, cô bị hội học sinh khai trừ rồi.”
Hứa Hướng Dương chạy đến, cũng là mang Lăng Thanh Huyền vào trong lòng ngực mình, may quá may quá, may mà hắn đến kịp lúc.
Nếu không em yêu đã bị người khác đẩy ngã.
Người trong lòng không chấn kinh, cô chỉ nhẹ nhàng cầm tay hắn, khiến trong lòng hắn tức khắc vui rạo rực.
ZZ, ngươi thấy không, móng tay Khương Tuyết thật nhọn, thiếu chút nữa đã làm bổn tọa bị thương.
【……】 Người thường nếu có thể đả thương đến ký chủ, nó sẽ tự đi nướng mình luôn.
Khương Tuyết không rõ ý tứ Viên Việt, vẻ mặt oán giận, “Tại sao hội trưởng lại muốn khai trừ em? Sau này em chính là học bá Giang Lân, có thể chống lưng cho hội học sinh, không phải hội trưởng nên khen em sao?”
Viên Việt trấn định lấy ra chứng cứ Khương Tuyết tự mình ẩu đả học sinh, là một vài ảnh chụp với ghi âm, chụp Khương Tuyết rất rõ.
Trước sắc mặt cứng đờ của cô ta, Viên Việt duỗi tay, “Huy chương.”
Cô ta che ngực, mặt đầy kháng cự, “Vì sao? Em không phải người hội học sinh sao? Trừng phạt bọn học sinh không nghe lời đó, có gì sai chứ?”
Lăng Thanh Huyền lạnh giọng đánh gãy ảo tưởng của cô ta, “Làm người, tâm ác, đó là sai.”
“Không thể tưởng tượng được cô ta là loại người đó, thật ghê tởm.”
“Người không biết còn tưởng cô ta bị tinh thần phân liệt đấy, được cái hạng nhất thật đúng là trời cao, quả thực không để người khác vào mắt.”
“Các cậu có nhận ra không, thành tích Khương Tuyết, hình như trọn điểm đó.”
Có người nhắc, bọn họ lại nhìn về bảng điểm, điểm của Lâm Thanh Thanh cách điểm tối đa mười điểm, nhưng Khương Tuyết lại là điểm tối đa.
Xưa nay, ngay cả Viên Việt cũng không phải trọn điểm, bởi vì đề tồn tại tính khách quan, chỉ cần không trả lời rõ ràng, nhất định không được trọn điểm.
Cho nên thành tích cô ta, có vấn đề.
Lúc ấy quá khẩn trương, cô ta vậy mà… Chưa sửa một chữ đã chép hết đáp án.
Sét đánh giữa trời quang nện trong lòng, Khương Tuyết như phát điên đẩy người bên cạnh ra.
“Cút ngay! Đừng vây quanh tôi! Tôi là hạng nhất! Tôi là hạng nhất! Tôi sẽ không rời khỏi hội học sinh!”
Có được thành tích và địa vị, ở cao trung, sẽ không ai dám ngỗ nghịch cô ta, một khi Viên Việt tốt nghiệp, cô ta chính là người có thể mang đến vinh dự cho trường, tiền đồ tương lai sáng lạng, sao cô ta có thể thua ở đây?
Người chỉ sống trong thế giới của mình, vĩnh viễn sẽ không cho rằng bản thân mình sai.
Các lão sư xong việc mới giật mình tỉnh, thành tích này không thích hợp, thẩm tra đối chiếu xong, mới phát hiện đáp án của Khương Tuyết rập khuôn, biết được hành vi của cô ta, nên đuổi học cô ta.
Lăng Thanh Huyền nhắm mắt cảm thụ chút áp bách được giảm bớt trên trên trái tim, nghe ZZ đang hội báo.
【 Trong nguyên tác Khương Tuyết gián tiếp làm cho nguyên chủ tử vong, lần này khiến Khương Tuyết gặp hậu quả xấu, xem như giải được khí oán hận của nguyên chủ. 】
Nếu lúc trước không xảy ra chuyện gì, nguyên chủ nhất định vẫn sẽ sống tốt.
Một sinh mệnh trẻ tuổi, nói không liền không.
Lăng Thanh Huyền nắm chặt bánh mì trong tay.
Bổn tọa giết chết cô ta, là báo thù cho nguyên chủ.
【……】 Xã hội pháp trị, xin hãy bình tĩnh!
Sau khi Khương Tuyết bị chủ nhiệm giáo dục mang đi, Hứa Hướng Dương liền chỉ vào xếp hạng của mình muốn thưởng, chỉ có 30 suất vào lớp một năm ba, tên hắn vốn nằm ở 31, vừa trừ đi Khương Tuyết, hắn trở thành người thứ 30, vừa chuẩn.
Viên Việt nhìn bọn họ một cái, rồi đi xử lý chuyện của mình.
“Muốn thưởng gì?”
Bị Lăng Thanh Huyền nhìn chằm chằm, Hứa Hướng Dương bỗng trở nên không được tự nhiên, “Thưởng gì cũng được hả?”
“Ừ.”
Nói lẹ đi, bổn tọa còn bận học.
【……】 Sợ ký chủ mình sẽ biến thành con mọt sách quá.
Thiếu niên do dự một lát, cầm lấy tay cô, đặt trước ngực mình.
“Về sau trong lòng anh, chỉ có một mình em, cho nên em có để đáp ứng anh, tương lai lúc anh cầu hôn em, em sẽ không từ chối anh không?”
Ngực thiếu niên no đủ có độ cứng, trái tim tươi sống bên trong đang nhảy lên.
Chỉ cần Lăng Thanh Huyền dùng sức, trái tim này khả năng sẽ không còn.
Khi ZZ đang hoảng loạn, Lăng Thanh Huyền chỉ là nhẹ giật mình.
“Vì sao phải từ chối?”
Kinh hỉ thật lớn đánh úp lại, Hứa Hướng Dương kéo cô vào trong lòng, “Nói phải giữ lời.”
Bộ bổn tọa là loại người không có chữ tín à?
Sau khi Viên Việt tốt nghiệp, vị trí hội trưởng hội học sinh không còn, bọn họ nhìn trúng học bá Lâm Thanh Thanh, nhưng mà Lăng Thanh Huyền dùng lời lẽ chính đáng cự tuyệt.
Cô bận học, không rảnh.
Mọi người hội học sinh:…… Cô tưởng mọi người mắt mù hết rồi ư? Cô rảnh yêu đương, không rảnh tới hội học sinh?
Lăng Thanh Huyền lại không cho rằng mình đang yêu đương, cô chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ khi cô cưới hắn, độ hảo cảm mới đạt đủ giá trị.
Thời gian một năm năm ba nhanh chóng trôi qua, Lăng Thanh Huyền và Hứa Hướng Dương nhận được thư thông báo trúng tuyển cùng trường đại học, tuy không phải đại học hàng hiệu như Hứa Hướng Dương nói lúc trước, nhưng cũng không tồi.
Viên Việt biết em gái nhà mình cố ý làm sai vài đề, chỉ biết an ủi trong lòng, bây giờ tiện nghi cho tên Hứa Hướng Dương kia, sau này thành thông gia phải hết sức tra tấn cậu ta.
Hoàn thành hai nhiệm vụ chủ tuyến, ban đêm Hứa Hướng Dương dẫn cô đi ra ngoài, trong con hẻm nhỏ mấy chục người lao tới, vây quanh bọn họ.
Vu Khả Khả vẫn luôn không xuất hiện biến thành nữ nhân lưu manh, cốt truyện xoay chuyển, cô ta xui khiến lưu manh tìm hai người họ gây phiền toái.
“Nam đánh cho tàn phế, nữ thì chờ lát nữa các cậu thay phiên nhau chơi.”
Cô ta không còn là cô gái chỉ thích mặt và gia thế Hứa Hướng Dương trước đây nữa, cô ta muốn trả thù hai kẻ ân ái trước mặt này, phát tiết oán hận của mình.
Cô ta đợi lâu như vậy, là vì hôm nay.
Chờ bọn họ công thành danh toại, rồi một đòn đẩy xuống vực sâu, mới là tuyệt nhất.
Hứa Hướng Dương bảo vệ Lăng Thanh Huyền ở sau người, không ngờ tới tối hôm nay sẽ bị vây đánh.
Lăng Thanh Huyền nhìn những người đó, hàn quang trong mắt hơi lóe, cứ tưởng cuối cùng nhiệm vụ cũng sẽ hoàn thành, không ngờ Vu Khả Khả trở thành cá lọt lưới.
ZZ vội vàng nhắc nhở,【Hoàn cảnh hạn chế, ký chủ không thể động thủ.】
Ở vị diện hiện đại, dưới hoàn cảnh có nhiều người, không thể để lộ tình huống khác hẳn với người thường, nếu không sẽ nhiễu loạn vị diện này, ảnh hưởng hướng đi.
Bởi vì hạn chế này, Lăng Thanh Huyền không thể sử dụng linh lực, nhưng công phu quyền cước vẫn có.
Đám kia người vây công lên, Hứa Hướng Dương bảo hộ Lăng Thanh Huyền ở sau người.
“Không cần lo lắng, anh ở đây!”
Lăng Thanh Huyền cũng không lo lắng, nhưng lời nói thiếu niên kiên định, lại khiến cô có loại cảm giác khác lạ.
Âm thanh quyền cước chạm vào nhau quanh quẩn trong không gian chật hẹp.