Lam Trinh Liệt vừa lái xe vừa nói khi nghe xong điện thoại của tôi liền đặt ngay vé máy bay, xuống máy bay lập tức đến ngăn tôi, người nào đó lèm bèm, tôi ngồi bên cạnh người ấy, mỉm cười lắng nghe người ấy lải nhải không thôi.
“ Chuyện gì thế ?” Tôi hỏi người nào đó, bởi vì người ấy dừng xe ở một nơi tương đối vắng vẻ.
Ánh mắt người nào đó dừng trên ngực tôi, giọng nói trầm thấp khàn đục : “ Lâm Tứ Nguyệt, em ảnh hưởng anh lái xe .”
Nói xong, thân người liền ghé sát qua, tôi đẩy người nào đó ra : “ Trinh Liệt, anh muốn làm gì ?”
“ Làm gì ? Lâm Tứ Nguyệt, em thật khéo giả vờ .” Người nào đó đưa tay bắt lấy tay tôi đang đặt trên ngực người ấy, sau đó cứ thế di chuyển xuống dưới : “ Em biết anh muốn làm gì mà.
Lần trước chẳng phải em cũng rất thích đó sao ?”
“ Xấu xa, anh đúng là nghiện rồi mà.” Vừa nhắc đến lần trước, mặt tôi thật khó coi.
“ Uhm, nghiện mất rồi .”
“ Anh điên à, nếu có người đi ngang qua phải làm sao đây ?”
“ Không đâu mà, sẽ không ai chú ý đâu.” Bàn tay của người nào đó đã tiến sâu vào trong váy của tôi : “ Tứ Nguyệt, đã bao lâu rồi anh chưa yêu em, hửm ? Tiểu biệt thắng tân hôn đấy.”
Bàn tay người nào đó vừa kéo, ghế xe đã chuyển sang kiểu nằm, bàn tay cũng gấp gáp vội vàng tìm kiếm móc khoá áo lót của tôi, cái miệng càng không rảnh rang.
Giữa lúc ý loạn tình mê, củi khô bén lửa sắp cháy bùng lên, có người gõ lên cửa kính xe.
“ Các bạn trẻ, cách đây không xa có nhà nghỉ, các bạn ở đây cản trở lối đi của người khác rồi, nơi này không thích hợp cho màn biểu diễn cực hạn của các bạn.”
Quỷ tha ma bắt, Lam Trinh Liệt lại dừng xe ngay ở cổng tiểu khu.
“ Hay là, Tứ Nguyệt, chúng ta đi tìm nơi khác.” Lam Trinh Liệt dãn cả khuôn mặt, cười xấu xa, tôi đưa tay phát mạnh vào người nào đó cái bốp.
Vừa đóng cửa lại, Lam Trinh Liệt lại nhào người qua, ép tôi lên trên cửa, tay đã tiến sâu vào trong quần áo của tôi.
“ Khụ khụ khụ.
.
.” Âm thanh đột ngột vang lên như sấm dậy giữa trời hoang, Lam Trinh Liệt giấu tôi ra sau lưng mình, trong miệng đã văng ra một tràng tiếng Pháp.
Dưới ánh đèn mập mờ không rõ, một vị vãn bối đứng thẳng người, vị kia lưng hướng ngược sáng, không nhìn rõ dung mạo, cái nhìn đầu tiên khiến cho người ta cảm giác hiện hữu rành rành, như tùng bách sừng sững giữa núi đồi.
Lam Trinh Liệt xoay người lại, kéo ngay ngắn quần áo cho tôi, cúi thấp đầu, nói bên tai tôi : “ Về phòng trước đợi anh.”
Khi tôi bước lên cầu thang, cảm giác sau lưng từ đầu đến cuối luôn có một ánh mắt khóa chặt lấy tôi, như gai nhọn trên lưng.
Tắm rửa xong, tôi ngồi ngẩn ra, nếu như tôi đoán không sai, tôi nghĩ, vị vãn bối kia chắc hẳn là ông nội của Lam Trinh Liệt, tôi còn nhớ ở Detroit đã từng nghe không ít tin tức liên quan đến ông cụ, một vị có kinh nghiệm lâu năm trong giới truyền thông từng phỏng vấn ông cụ đã đánh giá về ông, ông ta dẫn dụng một câu thành ngữ của Trung Quốc để hình dung ông cụ, vận trù duy ác (1).
Ông ta nói Lam Niệm Tổ, đó là một kẻ lãnh đạo trời sinh.
(1) Ý nói một người chỉ huy hành sự luôn có suy tính mưu lược.
Đang thấp thỏm bất an, Lam Trinh Liệt đã bước vào, trên mặt trưng ra nụ cười nhẹ nhõm, nghiêng người qua hôn lên mặt tôi một cái trước, rồi đánh mắt liếc nhìn áo ngủ của tôi, nói, ngoan thật.
Sau đó lại bảo, không sao, ông nội anh muốn sớm đến xem mặt cháu dâu, chỉ là, thời gian có hơi không đúng lúc, hôm khác anh sẽ giới thiệu hai người với nhau.
Ngốc quá, ai lại đi chọn cái giờ giấc này để đến xem người đây.
Trong phòng vang lên tiếng thở gấp của hai chúng tôi.
“ Trinh Liệt, bao.
.
.
anh.
.
.
anh không mang bao.” Tôi ngăn người nào đó, rất khẽ khàng, tôi nghe thấy người ấy thở dài một hơi.
Hóa ra, người nào đó cũng đang bất an, bởi vì bất an nên mới muốn dùng đứa bé buộc chặt chúng tôi lại với nhau.
Nhưng mà, Trinh Liệt, có lẽ anh vẫn chưa hiểu, đưa một sinh mạng sắp chào đời đến với cái thế giới này sẽ nói lên được điều gì ?”
Một tuần tiếp sau đó, ngược lại gió yên biển lặng, chỉ là khi đưa đón tôi đi làm đều do Lam Trinh Liệt phụ trách, có đôi khi người nào đó không đến kịp, cũng sẽ do Tiểu Quang thay thế, tôi biết người nào đó đang lo lắng những gì, nhưng vị Lam lão tiên sinh kia không hề tìm đến tôi, ngược lại hai hàng mày Lam Trinh Liệt thường xuyên để lộ sự bất an, ngay đến lúc ngủ cũng ôm lấy tôi thật chặt.
Rốt cuộc, có một ngày.
Trong trà quán cao cấp sang trọng.
“ Cô Lâm, tôi là ông nội của Lam Trinh Liệt, hôm nay tôi đến là muốn nhìn xem người mà cháu tôi mê đắm.” Ông cụ ngồi ở đó, dáng vẻ gió thoảng mây trôi, so với gương mặt góc cạnh rõ ràng của mình hình thành nên sự tương phản rõ nét.
Ông cụ nói, mê đắm, một từ ngữ mang tính chất có giới hạn về thời gian.
Nói không khẩn trương là gian dối, ông cụ này đây, có thể ngửa tay gom mây, sấp tay phun mưa.
Còn tôi, vốn không phải một đấu sĩ.
Tôi mỉm cười nhìn ông cụ : “ Vậy cảm thấy thế nào ạ ?”
Ông cụ nhấp một ngụm trà : “ Cũng tạm, rất phù hợp với một anh chàng trai tơ có hoang tưởng về nữ giới, chính chắn, mơ mộng, Trinh Liệt của chúng tôi từ nhỏ đã sống một mình, khó tránh, sẽ muốn qua lại với người phụ nữ chính chắn hơn.
Tôi lại cười : “ Lam tiên sinh, Trinh Liệt là cháu của ông, anh ấy có khuynh hướng kia hay không chắc hẳn ông càng rõ hơn ai hết.”
“ Có khuynh hướng kia hay không tôi chẳng quan trọng, nhưng cô Lâm này, tôi phải nói với cô, tôi và Trinh Liệt có một giao ước, trước khi nó tròn hai mươi lăm tuổi, tôi sẽ không can dự vào cuộc sống của nó, bao gồm cả việc nó sống cùng ai, thế nhưng, tôi phải nhắc nhở cô, cô vẫn nên an phận một chút cho tôi, đừng lại gây chuyện tương tự như ở Hong Kong .”
Tôi thở dài một hơi, dường như tất cả người trên đời này đều chạy đến chỉ trích tôi.
“ Nghe những lời của Lam tiên sinh có vẻ như sau khi Lam Trinh Liệt hai mươi lăm tuổi tôi phải rời xa anh ấy thôi.”
“ Đúng vậy.” Bàn tay ông cụ đang đặt lên chiếc nhẫn giá trị đeo trên ngón tay : “ Khi đó, nó phải kế thừa sự nghiệp của tôi, cưới người vợ có thân phận tương xứng, giúp ích được cho nó.”
Câu chuyện kịch cũ rích, thật không hiểu sao nó cứ hết lần này đến lần khác diễn ra trong thế giới hiện thực của tôi.
“ Lão tiên sinh, tôi nghĩ, hiện giờ ông đã đến độ tuổi thông thấu sự đời rồi, sao vẫn cố chấp theo đuổi những thứ kia ? Có lẽ, vinh quang, giàu có, quyền lực đối với ông mà nói rất quan trọng, nhưng sao ông không thử đi hỏi Trinh Liệt, xem anh ấy có cần không ? Anh ấy có muốn không ?”
Tôi đã rơi vào trong câu chuyện kịch kinh điển, còn thốt ra những câu thoại kinh điển kia, nhưng khi thốt ra chúng, tôi mang theo sự phẫn nộ, tôi còn muốn nói, Lão tiên sinh, lẽ nào, còn phải mang cả những thứ kia theo xuống âm tào địa phủ hay sao ?
Nét mặt Lam Niệm Tổ bình tĩnh, nhàn nhạt liếc nhìn tôi, nói :
“ Cô gái trẻ, lời cô nói với tôi chỉ là một chuỗi khẩu hiệu hô hào mà thôi, trên cuộc đời này mỗi một người đều có số mệnh riêng của mình, tôi cũng hi vọng bản thân có thể được sinh ra trong một gia đình bình thường, vui vẻ bình dị sống trọn một đời, nhưng vấn đề là tôi không được lựa chọn, khi bố của tôi dùng mồ hôi và máu để giành lấy sản nghiệp giao nó vào trong tay tôi, tôi càng có nghĩa vụ phải giữ vững nó, thân làm con cháu Lam gia, Trinh Liệt của chúng tôi cũng như tôi thôi.”
Tôi lặng im rất lâu.
Trên mặt ông cụ này đây có dấu ấn của sự từng trải, thiết nghĩ, đó nhất định là một thời kì đỉnh cao.
“ Lam Tiên Sinh, Lam Trinh Liệt là người có năng lực, tôi tin tưởng anh ấy có thể không cần sự trợ giúp của người khác cũng có thể làm rất tốt.” Tôi khẽ nuốt nước bọt : “ Lam tiên sinh, tôi rất yêu Trinh Liệt.
Tuy rằng, tôi không có thân thế hiển hách, nhưng tôi yêu anh ấy, yêu đến nỗi nguyện vì anh ấy thay đổi bản thân, thế nên, tôi sẽ học hỏi từng chút một, học làm người vợ có thể giúp được cho anh ấy.
Như vậy, được không ?”
“ Nhưng tôi không cho phép Trinh Liệt cưới một người có tính cách khiếm khuyết, cô Alice này, trong khoảng thời gian từ năm cô hai mươi hai tuổi đến năm hai mươi bốn tuổi đã từng tiếp nhận điều trị tâm lý.”
Nụ cười khổ sở bao trùm trên khuôn mặt tôi, trên thế gian này quả nhiên không có bức tường nào kín gió.
“ Tiên sinh, ngầm tra đời tư của người khác, đây là một thói quen rất xấu xa, tôi không cảm thấy tiếp nhận điều trị tâm lý là một loại tính cách khiếm khuyết, ngược lại tôi cảm thấy đó là một kiểu trạng thái tích cực, ít ra, nó đại diện cho sự cầu tiến, muốn được thoát ra ngoài, muốn được nếm trải sự khởi đầu mới .”
“ Được.
Cô Lâm, tôi cũng thừa nhận mình làm như vậy có phần phi quân tử, nhưng tôi không thể không làm thế.
Tôi thật không muốn đến khi ấy đối thủ của tôi dùng những chuyện kia để làm đề tài.
Như cô đã nói, ở thời đại này rồi, chuyện kia cũng không đáng gì, nhưng chỉ cần cô trở thành vợ của người thừa kế Lam gia, những chuyện thế này vẫn sẽ diễn ra hết lần này đến lần khác, ban đầu có lẽ chỉ là một bệnh nhân tâm lý, tiếp theo sẽ là con riêng của một ai đó, lại tiếp tục thêm vụ bê bối bất luân, khi đó, cô muốn để Trinh Liệt ở đâu ? Lam gia bất luận thế nào cũng không cho phép những chuyện bê bối thế kia .”
Khi nói những lời này nét mặt ông cụ vô cùng bình tĩnh, như thể đang kể về tình tiết trong một đoạn phim nào đó.
Còn tôi, tôi nghĩ, giờ đây sắc mặt của mình nhất định đã trắng bệch như ma, cứ như thế mở to hai mắt nhìn ông cụ trân trân, tôi thậm chí không suy nghĩ được ý nghĩa những lời ông nói.
“ Lợi Liên Thành, trong tay tôi có bệnh lý của cậu ta, cũng có ghi chép khi cậu ta thôi miên, tôi nghĩ, cô Lâm đây chắc hẳn không muốn tiếp tục làm hại thằng bé này nữa đâu, dẫu sao, cậu ta cũng là em trai cô.”
Lam Niệm Tổ sau cùng đã nói với tôi như thế, không có châm biếm, không có thóa mạ, chỉ nói một cách lãnh đạm, như một cỗ máy lạnh lẽo..