HIỀN THÊ NGỐC NGHẾCH

Tây Sơn ở hướng tây bắc kinh thành, từ xưa đến nay là khu vực săn bắn của hoàng gia, xuất phát từ kinh thành phải mất hết một ngày. Bãi săn Tây Sơn thuộc đại doanh Tây Bắc, phạm vi bãi săn tương đối lớn, đông tây nam bắc cách nhau ước chừng ba bốn trăm dặm, trong đó các loại thú phân bổ tùy theo địa hình, phân biệt thành sáu mươi bảy khu nhỏ, mỗi lần đi đều tới một số khu không nhất định.

Sáng sớm đội ngũ liền xuất phát lên đường.

Ôn Ngạn Bình mặc một thân trang phục cưỡi ngựa tím, viền đen, kiểu dáng gọn gàng, nổi bật khí khái bừng bừng của tiểu cô nương.

Như Thúy và Ôn Lương nhìn tia nắng ban mai tỏa sáng trên tư thế oai hùng của thiếu niên, trong lòng đột nhiên hoài nghi đây thật sự là tiểu cô nương sao? Rõ ràng chính là tư thế hiên ngang oai hùng của một chàng thiếu niên, những nam nhân chân chính cũng cực ít người vượt qua nha, bất chợt trong lòng Ôn Lương không xác định được, con gái lớn có thể gả đi được sao? Sẽ không có ngày nàng đột nhiên mang một cô nương về, nói cho hắn biết đây là thê tử chứ? Cái này thật sự đáng sợ... =.=

Lâm vào bối rối tiếng lòng Ôn đại nhân run rẩy, quyết định sau khi kết thúc cuộc săn bắn mùa thu sẽ tiếp tục bắt Tiểu Ngạn Bình ở trong nhà học nữ công, hắn không tin với bản lĩnh của mình và ma ma giáo dưỡng trong cung mà không dạy ra được một thục nữ.

Đám ba đứa nhỏ không biết bối rối trong lòng phụ mẫu, thấy Ôn Ngạn Bình đi tới, A Tuyết kêu lên vui mừng chạy tới, được Ôn Ngạn Bình ôm lấy sau đó bắt đầu tung hứng, đứa nhỏ vui sướng thét chói tai vang vọng buổi sáng yên tĩnh. Tung hứng A Tuyết xong, Ôn Ngạn Bình lần lượt ôm Trường Trường, Quý Quý mấy lần, ba tiểu bánh bao vây quanh người nàng, ngửa đầu thấy nàng ăn mặc rất có khí chất, thậm chí Quý Quý còn duỗi bàn tay nhỏ bé lôi kéo vạt áo màu đen trên y phục nàng.

"Đại ca, đi đâu thế?" Trường Trường hỏi.

A Tuyết ganh tỵ không ngừng, khát vọng kêu lên: "Đại ca, A Tuyết cũng muốn đi ~~"

Rõ ràng Quý Quý rất thích một thân xiêm y này, nắm không tha, mắt to chớp chớp, tỏ vẻ muốn ở một chỗ với đại ca.

"Cái này không thể được, các đệ còn quá nhỏ, không thể đi ra bãi săn." Ôn Ngạn Bình tươi cười chân thành lần lượt sờ đầu mấy tiểu bánh bao, lại nói: "Nhưng mà các đệ yên tâm, ca ca nhất định săn rất nhiều thỏ con mang về cho Trường Trường A Tuyết."

Không ngờ Trường Trường lắc đầu nói: "Không được, có Đại Bạch và Tiểu Bạch, thỏ thỏ gặp sẽ ăn chúng mất." Bởi vì tiểu quận chúa phủ Túc vương nuôi thỏ chỉ cho ăn thịt, mỗi lần con thỏ kia thấy hai con hồ ly, liền hung mãnh nhào về phía trước há miệng muốn ăn thịt chúng, để lại cho tiểu bánh bao ấn tượng xấu.

A Tuyết suy nghĩ một chút, ôm một chân của nàng, trong mong nhìn nàng, nói: "A Tuyết muốn cùng đi với đại ca ~~"

Quý Quý thấy thế, cũng ôm một chân khác, tha thiết nhìn nàng, mềm nhũn nói: "Quý Quý muốn đi với đại ca ~~"

Trường Trường nhìn một lát, chạy tới chỗ Ôn Lương, ôm một chân hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ đắc ý, "Trường Trường muốn đi cùng phụ thân."

Có thể thấy Trường Trường là thông minh nhất, biết rõ phụ thân mới là người quyết định, đại ca có lợi hại cũng phải nghe lời phụ thân. Chỉ cần phụ thân đồng ý, thì không cần nói thêm câu nào nữa.

Ôn Lương đương nhiên hiểu ý của con trai lớn, trong lòng không khỏi buồn cười. Tính cách ba đứa nhỏ thật là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, Con trai lớn thông minh quá mức, do quá thông minh nên bình thường giống một tiểu lão đầu nghiêm mặt làm ra vẻ ổn trọng, hoàn toàn làm người ta bỏ qua tuổi của bé. A Tuyết hoạt bát quá mức, trò đùa dai nào cũng do bé bày đầu, nói đơn giản chính là sợ thiên hạ không đủ loạn, có chuyện gì vui tuyệt đối không thể thiếu bé. Con gái nhỏ là nhu thuận thành thật nhất, thành thật đến chưa bao giờ nói dối, một là một, hai là hai, có đôi khi lời nói vui chìu lòng người cũng không nói, thật sự rất sầu người.

Cuối cùng Ôn Lương bày ra phong phạm "Nhất gia chi chủ", không khách khí từ chối yêu cầu của ba tiểu bánh bao, ngoài ra còn cảnh cáo con gái lớn để nàng thu liễm một chút, xong xuôi mới dẫn nàng ra cửa.

***

Chạng vạng tối, nhiều binh sĩ đã đến ngoại vi Tây Sơn, bắt đầu canh giữ, dưới trời chiều, cây rừng xanh um, đồng cỏ tươi tốt, cảnh đẹp ý vui.

Đến nơi, Ôn Ngạn Bình nhảy xuống xe ngựa, duỗi lưng một cái.

Một lát sau, nhóm người hầu đã dựng xong lều, Tiểu Lộ Tử đi theo sau lưng Ôn Ngạn Bình, nhẹ nhàng mời nàng vào lều nghỉ ngơi. Làm ổ trên xe ngựa suốt một ngày, Ôn Ngạn Bình phát hiện xương cốt đều mệt mỏi, hận không thể lập tức nhảy lên ngựa đi vui chơi thỏa thích một trận, sao có thể an phận vào trong lều, tròng mắt đảo tới đảo lui khiến Tiểu Lộ Từ hãi hùng khiếp vía.

Lúc này, đám người Vệ Triêu Ấp đi tới.

"Tiểu sư đệ!", Mạc Tiềm cao hứng nhảy qua: "Bây giờ sắc trời còn sớm, chúng ta cưỡi ngựa đi loanh quanh chơi một chút đi."

Quả thật là buồn ngủ gặp người kê gối, Ôn Ngạn Bình đương nhiên không có ý kiến khác, nhanh chóng gọi thị vệ dắt ngựa của nàng tới.

Vệ Triêu Ấp và Chu Chửng Hú nhìn thoáng qua, sau đó âm thầm lắc đầu thở dài, bất kể đã qua vài năm, Tiểu Bàn vẫn cứ đơn giản ngốc nghếch, làm việc chưa bao giờ xem xét, mà Ôn Ngạn Bình là người luôn e sợ thiên hạ không đủ loạn, hai người thập phần hợp nhau, thường làm mấy chuyện khiến người ta tức đến vô lực.

"Trời sắp tối rồi, không nên ra ngoài." Hạng Thanh Xuân trực tiếp phản đối, trừng mắt với Mạc Tiềm: "Sư phụ vừa nói thế nào, đệ đã quên?"

Sau khi Mạc Tiềm nghe xong, gãi gãi đầu, cười hắc hắc một tiếng, vội nói xin lỗi.

Đối với chuyện lần này Ôn Ngạn Bình có thể tới Tây Sơn săn bắn mùa thu, những người khác cũng không có suy nghĩ gì nhiều, hoàn toàn không biết nàng có thể tới đây hoàn toàn là nhờ phúc của hoàng đế. Mà Hạng Thanh Xuân vốn biết rõ Ôn Lương không có ý định cho nàng tới đây, nhưng bây giờ lại tới, trong lòng rất giật mình, lúc sáng trên xe ngựa thấy nàng, vẫn còn không dám tin, lại cân nhắc, liền chắc chắn có ẩn tình bên trong.

Vừa lúc bọn họ dàn xếp ổn thỏa, Ôn Lương vội vàng chạy tới, dặn dò bọn họ mấy câu, để bọn họ trông chừng tiểu sư đệ. Kỳ thật bọn họ cảm thấy với võ nghệ của Ôn Ngạn Bình, căn bản không cần bọn họ quan tâm, nhưng thấy thần sắc Ôn Lương không tốt, giống như rất lo lắng, chỉ có thể đáp ứng. Tuy bọn họ hiểu được Ôn Lương quản rất chặt nghĩa tử này, nhưng nghĩ đến Ôn Lương không phải người bắn tên không thấy đích, nhất định có thâm ý, cho nên mấy thiếu niên không thắc mắc nữa.

Ôn Ngạn Bình nghe xong ý tứ Ôn Lương, lập tức yểu xìu.

Mạc Tiềm cười ha hả tới sờ đầu nàng, nói: "Nếu không chúng ta tới rừng cây phía trước dạo chơi, thăm dò một chút, không đi vào là được."

Ba năm qua, Mạc Tiềm từ một tiểu tử đại béo biến thành một tiểu béo, tuy vẫn mập hơn người bình thường một chút nhưng không tính là mập lắm, gầy xuống xong, ngũ quan không còn bị thịt chen lấn, thoạt nhìn rất đẹp mắt. Cũng không biết có phải lúc trước quyết tâm cưới Tôn Tiếu Tiếu quá mãnh liệt hay không, vì một câu Tôn Tiếu Tiếu nói không thích nam nhân quá béo, vậy mà trong lúc Mạc mẫu gấp gáp nhét thức ăn vẫn gầy xuống. Hai năm trước lấy Tiếu Tiếu cô nương yêu dấu, thời gian tân hôn trải qua rất có tư vị, quả thật khiến người ta chán chết, ngay cả khi bụng Tiếu Tiếu vẫn không có tin tức gì, Mạc mẫu bắt đầu hối thúc, thế nhưng Tiểu Bàn vẫn một dáng vẻ không nhanh không chậm, khuyên bảo Mạc mẫu qua vài năm nữa hãy có con, khiến Mạc mẫu tức giận nhiều lần giơ chân.

Ôn Ngạn Bình đương nhiên đồng ý, nhanh như chớp kéo Mạc Tiềm chạy tới rừng cây cách doanh trướng không xa.

Đám người Hạng Thanh Xuân, Vệ Triêu Ấp liếc nhau, chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo.

Từ rừng cây đi dạo một vòng ra, sắc trời đã tối hẳn, vừa trở lại doanh trướng, liền nghe một hồi tiếng vó ngựa, hơn nữa tiếng vó ngựa kia giống như chạy về hướng này. Mấy người nhìn lại, thấy kỵ sĩ là một thiếu niên khí khái hào hùng bừng bừng phấn chấn, bên hông đeo đai lưng xanh ngọc, phía trên đeo ngọc bội Long Phượng.

Là Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử lập tức nhảy xuống, động tác lưu loát tiêu sái, thập phần khí suất.

Đám người Vệ Triêu Ấp nhanh chóng bước lên hành lễ thỉnh an.

Đại hoàng tử đứng trước mặt Ôn Ngạn Bình, dáng vẻ tươi cười cởi mở: "Ngạn Bình, sao không đi dạo chơi?"

Ôn Ngạn Bình quan sát ngựa của hắn, trên mặt mang ý cười: "Trời sắp tối, cha dặn thần không được chạy loạn, có mấy vị sư huynh bồi cùng, dù sao ngày mai là có thể săn thú, tạm thời không gấp." Nói xong, nhún nhún vai, dáng vẻ không thèm để ý.

Đại hoàng tử nhìn về phía đám người Vệ Triêu Ấp, ánh mắt lướt qua Hạng Thanh Xuân, con mắt lạnh như băng hơi tối xuống, cười nói: "Ôn tiên sinh quản ngươi quá chặt rồi, nam hài tử nên có nhiều rèn luyện, vây ở bên trong không cách nào trưởng thành được."

Ôn Ngạn Bình tìm được một tri âm, bắt đầu người một câu ta một câu đối đáp với Đại hoàng tử, trong mắt người khác, có vẻ quan hệ hai người rất tốt. Trái lại đám người Vệ Triêu Ấp đứng một bên, chỉ ngẫu nhiên xen vào một hai câu.

Hạng Thanh Xuân âm thầm lo lắng, trong lòng rất muốn lôi tiểu tử nào đó đang trò chuyện vui vẻ với Đại hoàng tử ra hành hung một trận, biết rõ Đại hoàng tử không có ý tốt, nhưng hết lần này đến lần khác cùng Đại hoàng tử mới quen mà như thân lắm, lúc nào gương mặt cũng tươi cười lễ độ, cực kỳ khéo léo đưa đẩy, sử dụng một ít khôn vặt, chẳng trách Ôn Lương không yên lòng về hắn.

So với sự lo lắng của Hạng Thanh Xuân, đám người Vệ Triêu Ấp cảm thấy Ôn Ngạn Bình non nớt căn bản không thể so sánh với Hạng Thanh Xuân cay độc khéo léo đưa đẩy đấy, Hạng Thanh Xuân đã bái Ôn Lương làm thầy, bên ngoài coi như không cùng chiến tuyến với Đại hoàng tử, thế nhưng không những Đại hoàng tử không tức giận hắn, vẫn đối xử với hắn như cũ, có đại sự gì cũng tìm hắn, quả nhiên là Hồ ly tinh quỷ kế đa đoan, rất biết cách mê hoặc lòng người.

Hẹn Ôn Ngạn Bình ngày mai đi săn bắn xong, Đại hoàng tử mới mang theo tùy tùng rời đi.

Săn bắn mùa thu năm nay, tuy hoàng thượng khâm điểm năm vị hoàng tử tùy giá, Đại hoàng tử mười bảy tuổi, Nhị hoàng tử mười sáu tuổi, Tam hoàng tử mười bốn tuổi, Tứ hoàng tử mười tuổi, Ngũ hoàng tử chín tuổi. Các hoàng tử ngày càng lớn, sóng ngầm ngày càng mãnh liệt, sau lưng bắt đầu tranh đấu cho vị trí kia, như Đại hoàng tử hiện tại, liên tục tiếp xúc với triều thần, đạt được một ít đại thần âm thầm ủng hộ.

Đại hoàng tử nhìn chằm chằm Ôn Ngạn Bình tuyệt đối không kỳ quái, với địa vị thanh danh và tài trí Ôn Lương bây giờ, nếu được Ôn Lương ủng hộ, đối với việc hắn tranh thủ địa vị kia rất có lợi. Đương nhiên, chuyện mấy năm trước Đại hoàng tử tính kế Ôn Lương, Đại hoàng tử biết rõ không qua mắt được Ôn Lương, nhưng hắn tự tin chỉ cần nhận được sự ủng hộ của Ôn Ngạn Bình, Ôn Lương vì tương lai của Ôn Ngạn Bình đương nhiên sẽ có suy tính lựa chọn.

Sau khi đại hoàng tử rời đi, Ôn Ngạn Bình mời mấy người đến trướng uống trà, sai Tiểu Lộ Tử canh gác bên ngoài.

"Tiểu sư đệ, ngày mai đệ thật sự đi săn với Đại hoàng tử sao?" Vệ Triêu Ấp hỏi.

Chu Chửng Hú liếc mắt nhìn vị hung thần Hạng Thanh Xuân đang ở đây, hùa theo: "Đúng vậy nha, tiểu sư đệ, nên suy nghĩ cẩn thận lại đi." Bởi vì có Hạng Thanh Xuân đang ở đây, hắn cũng không thể nói trong lòng Đại hoàng tử có quỷ.

Ôn Ngạn Bình rất sảng khoái đem trà uống cạn, lau miệng cười nói: "Không sao, Đại hoàng tử đã hẹn đệ mấy lần, nhân lúc này cho hắn mặt mũi một chút." Sau đó nhìn Hạng Thanh Xuân, đắc ý hất cằm, hừ hừ nói: "Quyết định rồi, lần nay đệ muốn săn thật nhiều hồ ly, hồ ly hồng, hồ ly trắng, hồ ly xám, hồ ly xanh, hồ ly hoa..."

Vẻ mặt mọi người đầy hắc tuyến, sao chuyện lại chuyển tới hồ ly thế?

Ngược lại Hạng Thanh Xuân vô cùng bình tĩnh, ngay cả mắt cũng không thèm liếc, uống trà xong liền đứng dậy.

Hắn vừa muốn đi, Ôn Ngạn Bình liền nhảy qua nắm chặt ống tay áo hắn, ngăn lại động tác của hắn. Ôn Ngạn Bình kéo hắn vào trong góc, trừng mắt với hắn: "Hồ ly tinh, huynh là người của Đại hoàng tử sao?"

Hạng Thanh Xuân trừng mắt, trách mắng: "Tiểu tử đệ đừng tùy tiện đoán lung tung.” Chuyện trên triều hắn không muốn nói với nàng.

Ôn Ngạn Bình nhăn mũi, bất mãn: "Huynh cho rằng đệ không phát hiện mỗi lần Đại hoàng tử nhìn huynh đều có thâm ý sao? Hai ta đã thân như thế, huynh đừng phủ nhận, mặc kệ huynh là người của ai, cha đệ là ân sư của huynh mãi mãi không thay đổi, chắc huynh sẽ không làm ra chuyện khi sư diệt tổ chứ?"

Ngón tay phía trong áo run rẩy, Hạng Thanh Xuân có loại xúc động muốn đem tiểu quỷ đáng ghét này hành hung một trận. Nhìn dáng vẻ nàng "Ta biết rõ ngươi một bụng ý nghĩ xấu, cho nên ta mới thành thật nói cho ngươi biết", Hạng Thanh Xuân không khỏi hít một hơi thật sâu làm mình tỉnh táo lại, mới nói: "Miệng của đệ không thể sạch sẽ một chút sao? Chuyện của ta không cần đệ xen vào, Về phần Đại hoàng tử chỗ đó, đệ ít tiếp cận đi, miễn gây thêm phiền phức cho sư phụ."

Ôn Ngạn Bình làm mặt quỷ với hắn, nhảy tới chỗ Mạc Tiềm.

Thấy mấy thiếu niên trò chuyện với nhau vui vẻ, thậm chí Mạc Tiềm còn duỗi tay ghì chặt cổ Ôn Ngạn Bình, Hai người cười nghiêng ngả. Mắt Hạng Thanh Xuân tối xuống, nhịn xuống xúc động tách hai người ra.

Hắn cảm giác tính tình của mình gần đây không tốt lắm, mà đối tượng khiến hắn bạo phát như vậy, chính là tiểu tử xấu xa kia.

Cảm giác này thật sự quá tồi tệ, nhất định phải bài trừ nó!

~~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hồ ly tinh đáng thương, loại thiếu niên tâm tư vi diệu này, khó chịu bối rối, chậc chậc chậc ~~

Mà Ngạn Bình tiểu cô nương, bây giờ là một hắn tử tâm tư thô thiển, cho nên quá mức chờ mong với diện mạo của nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc