HIỀN THÊ NGỐC NGHẾCH

"Không xong, nhị hoàng tử điện hạ rơi xuống nước rồi!"

Chỉ nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi, tất cả du thuyền trên sông đều bị kinh động, hai chiếc du thuyền ở gần đấy nhất có một đám thiếu niên nhao nhao chạy ra xem, liền thấy nhị hoàng tử đang dãy dụa trong nước.

Mọi người đều kinh hãi, liền có chút bối rối, trong lúc nhất thời lại quên mất phải cứu người, may mắn lúc này có một giọng nói vang lên: "Các ngươi còn không mau cứu người."

Đại hoàng tử chỉ cảm thấy thanh âm kia có chút ấn tượng, nhưng trong lúc cấp bách cùng không suy nghĩ nhiều, vội vàng gọi thuyền phu và thị vệ nhảy xuống nước cứu người.

Nhưng có người so với đại hoàng tử còn nhanh hơn chính là người trên thuyền đối diện, lúc bọn họ còn đang chạy ra, đã cầm một cây trúc cao qua đây, phóng tới dưới nước cho nhị hoàng tử cầm tránh bị chìm thì nguy. Nhị hoàng tử không biết bơi, lại không đề phòng mà rơi xuống nước, bây giờ lại là cuối thu, nước sông lạnh như băng, làm thân thể hắn có chút chật vật, trong lúc cuống quýt chỉ có thể bám vào thanh trúc kia.

Lúc này bởi vì sự cố rơi xuống nước của nhị hoàng tử, mọi chiếc thuyền đều tập trung tại chỗ này, hai chiếc du thuyền liền gần sát nhau, người trên thuyền nhao nhao ngó đầu ra xem náo nhiệt. Vì thân phận nhị hoàng tử bất đồng, nên trên mặt các thiếu niên đều lộ ra bộ dáng lo lắng, nhưng người bên phía Vệ Triêu Ấp lúc này đều là chống nạnh thầm cười như điên không ngừng trong lòng, ước gì đối thủ ở dưới sông uống thêm nhiều nước chút.

Cũng bởi vì có cây sào trúc kia, nên nhị hoàng tử cũng không có chịu thê thảm bao nhiêu liền được hạ nhân thuận lợi cứu lên thuyền.

Lúc này, đại hoàng tử cũng nhìn thấy người cầm sào trúc bên kia, đột nhiên thấy lành lạnh, chỉ cảm thấy nữ tử đối diện có chút quen mắt, tựa hồ đã gặp qua ở đâu rồi. Bởi vì loại cảm giác này giống như đã từng trải qua, đại hoàng tử nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần, lại thấy nàng sau khi phát hiện ra ánh mắt của mình, không những không câu nệ e thẹn, trái lại còn cười nham nhở, thu sào trúc lùi về dựa vào bên người, hướng chính mình thi lễ, tự nhiên rộng rãi kêu một tiếng: "Đại hoàng tử điện hạ."

Đại hoàng tử bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, rốt cuộc biết cô nương này là ai. Đêm đó sắc trời hơi tối một chút, Ngự Hoa viên tuy rằng đèn đuốc sáng trưng, nhưng không so được với ánh sáng ban ngày, khi đó nàng một thân hoa phục, ở bên cạnh lại có một kinh thành đệ nhất mỹ nam làm bạn giống như một viên minh châu bên cạnh một khúc gỗ mục, không cách nào đục đẽo, căn bản không làm cho người ta chú ý nổi, nhưng bây giờ nàng một thân y phục giản dị lại sáng sủa hơn rất nhiều, làm hắn phải suy nghĩ thật lâu mới có thể nhớ được nàng.

Thế nhưng, nếu là người này, sẽ làm cho đầu hắn to ra, sau đó sẽ kéo theo một loạt sự tình xui xẻo rơi xuống đầu hắn.

Nhưng, nàng vì sao lại xuất hiện ở đây?

Đại hoàng tử bởi vì quá mức giật mình mà trừng mắt nhìn nàng, lại thấy nàng đột nhiên mở to mắt, vẻ mặt giật mình nhìn hắn, kêu lên: "Đại hoàng tử, cẩn thận a..."

Cẩn thận cái gì?

Đại hoàng tử còn đang mơ hồ, sau đó rất nhanh liền biết phải cẩn thận cái gì, thân thể bỗng nhiên đụng vào thành thuyền, trong mắt là biểu tình vô cùng thê thảm của nữ nhân kia, làm trong lòng hắn cực kì tức giận.

"Đại hoàng tử rơi xuống nước a!"

Lại thêm một hồi rối ren, hai vị hoàng tử rơi xuống nước rốt cuộc cũng được cứu lên đưa vào trong khoang thuyền thay đồ, cũng vì nước sông cuối thu quá lạnh, làm hai vị hoàng tử quấn chăn kín như bưng, hai người thị nữ cẩn thận lau tóc cho bọn họ, hai người cũng bởi ngâm nước lạnh quá lâu mà hắt xì liên tục.

Một đám thiếu niên chen chúc trong khoang thuyền, nhao nhao an ủi hai vị hoàng tử, thuận tiện trấn an bọn họ một phen rối ren. Mà bên ngoài khoang thuyền, mấy thiếu nữ cũng thấp thỏm đứng ở một bên, trong lúc chờ đợi cũng đang an ủi một thiếu nữ lã chã chực khóc, vừa rồi chính là nàng không cẩn thận đụng đại hoàng tử rớt xuống sông, mặc dù không phải là cố ý, nhưng cũng là nàng làm hại đại hoàng tử rơi xuống nước, trong lòng vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, càng sợ đại hoàng tử sẽ vì vậy mà giận chó đánh mèo với người nhà của nàng.

Đại hoàng tử cũng không để ý tới những thiếu niên quanh mình, chỉ nhìn về phía nhị hoàng tử, hỏi: "Đệ sao có thể rơi xuống sông?"

Nhị hoàng tử khuôn mặt tuấn tú đột nhiên đỏ bừng, ấp a ấp úng nói: "Cái kia... Chỉ là không cẩn thận mà thôi." Đánh chết cũng không thể nói là bị nữ nhân dọa cho không cẩn thận té xuống sông, chuyện này thật sự là rất mất thể diện, cũng tổn hại uy danh của hoàng tử a.

Đại hoàng tử hoài nghi nhìn hắn, cúi xuống, lại nói: "Đệ có biết lúc nãy người dùng sào trúc cứu đệ là ai không?"

Nhị hoàng tử không nói.

Đại hoàng tử cũng không nói, chỉ là thần sắc có chút âm trầm.

Xung quanh các thiếu niên đưa mắt nhìn nhau, không biết bọn họ đang nghĩ gì bí hiểm, trong đó một mỹ thiếu niên mắt xếch —— Hạng Thanh Xuân hơi hí mắt, khóe mắt hẹp dài tao nhã lộ ra vẻ xảo quyệt vô cùng, ôn tồn hỏi: "Đại hoàng tử, Mạc cô nương đang chờ người ở bên ngoài, nói muốn đền tội, có cho các nàng vào không?"

Đại hoàng tử liếc nhìn bộ dáng bây giờ của mình, để cho cô nương gia nhìn thấy rất mất thể diện, lắc đầu nói: "Ngươi đi nói cho nàng biết, ta cũng không trách tội nàng." Rũ mí mắt xuống che giấu tinh quang trong mắt, đụng hắn rơi xuống sông chính là quý nữ Mạc gia, con cháu Mạc gia trong triều rất có tiếng nói, cùng Mạc gia giao hảo rất có lợi cho hắn.

Hạng Thanh Xuân nghe xong, liền đi ra bên ngoài nhắn lại ý tứ của đại hoàng tử, đem lại nụ cười cho tiểu cô nương đang rưng rưng nước mắt, rồi để cho các thiếu niên đang chen chúc trong khoang thuyền ra ngoài, chỉ chừa lại mấy người giao hảo tốt với đại hoàng tử ở lại, Hạng Thanh Xuân liền ngồi xuống, nắm thật chặt ống tay áo dài, nói với hai vị hoàng tử: “Đại hoàng tử, nhị hoàng tử, tỉ thí còn muốn tiếp tục nữa hay không?"

Đại hoàng tử nhìn về phía ngoài cửa sổ, du thuyền phía đối diện là một mảnh náo nhiệt, đoán rằng bọn Vệ Triêu Ấp đang cao hứng tổ chức ăn mừng vì đối thủ bất ngờ rơi xuống nước cũng không chừng. Mặc dù bình thường hắn cùng Vệ Triêu Ấp không có thù hận gì, nhưng cùng học tập một trong thư viện, thỉnh thoảng cũng sẽ có một ít va chạm nho nhỏ, trong lòng lúc này cũng đang cực kì khó chịu.

"Đương nhiên phải tiếp tục!"

Hạng Thanh Xuân nghe xong, thở dài nói: "Thế nhưng chúng ta chắc chắn đã định trước thất bại."

Hai vị hoàng tử nghe xong đều im lặng.

Hạng Thanh Xuân nhìn bọn hắn, sau đó lại có thiếu niên không phục nói: "Thật không biết bọn họ là tìm ai ra đề, tất cả nội dung đều liên quan đến binh pháp bày trận, không phải là làm khó dễ chúng ta sao?"

Nghe nói như thế, đại hoàng tử và nhị hoàng tử lại nhịn không được nhìn về phía du thuyền đối diện, đột nhiên nhìn thấy một tiểu cô nương bước ra từ trong khoang thuyền, theo sau nàng là một tiểu tử mập mạp đang xun xoe, làm cho người ta rất muốn trực tiếp đem cái vẻ mặt mập mạp cười đến ngu ngốc kia đạp xuống sông.

Hạng Thanh Xuân ánh mắt cũng nhìn theo tầm mắt của bọn họ, nhìn thấy thiếu nữ xa lạ kia, liền "A" một tiếng, cười nói: "Nguyên lai bọn họ có thể thỉnh được một cô nương. Nhìn một thân khí chất cùng quần áo của cô nương kia, có thể đoán được cũng là tiểu thư quan gia, chẳng lẽ tiếng tiêu lúc nãy là do nàng tấu?"

Các thiếu niên khác nghe xong, nhao nhao mở to hai mắt ra nhìn, vội vàng chen đến bên cửa sổ vây xem, chỉ tiếc tiểu cô nương đã đi xa, vòng qua phía bên kia của chiếc thuyền.

Người nói vô ý, người nghe có ý, đại hoàng tử và nhị hoàng tử cũng không phải là người vụng về, đầu mối từng cái từng cái rõ ràng như thế, trong lòng hai người có cùng một đáp án.

"Đại ca, chẳng lẽ... người kia đang ở bên đó?" Nhị hoàng tử sắc mặt vốn đã tái nhợt nay lại càng trắng hơn, vẻ mặt cực kì đau khổ.

Đại hoàng tử trầm mặc một chút, than thở: "Tám chín phần mười rồi."

Sau đó hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, vừa vặn Hạng Thanh Xuân quay đầu lại, thấy nhị hoàng tử xưa nay luôn ôn nhã ung dung thế nhưng lại thất thố đỏ mắt vành mắt, lập tức giật mình, lại nghe thấy đại hoàng tử thở dài nói: "Xem ra gặp được nữ nhân kia... chúng ta luôn luôn xui xẻo."

Nữ nhân nào?

"Đại ca, tiên sinh có phải đã mưu tính chuyện này từ lâu rồi?"

"Hẳn là không có đi..." Nếu loại chuyện này mà hắn cũng tính kế, vậy thì thật là quá đáng sợ rồi.

Thế nhưng nhị hoàng tử lúc nãy do ấn tượng quá sâu sắc mới làm hắn mất bình tĩnh, mặt nghẹn tới đỏ bừng, xoa xoa thân thể mình đang bị bọc kín mít nói: "Đệ, đệ sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ dính dáng vào nữ nhân nữa. Nữ nhân thực sự là quá đáng sợ!" Bộ dáng hắn vẫn còn rất sợ hãi.

"Nhị đệ..."

Đại hoàng tử không biết nói gì đành kêu lên, so sánh với nữ nhân quá mức may mắn kia, hắn cảm thấy tiên sinh càng đáng sợ hơn nữa, dường như là một ngọn núi lớn đè trên đầu hắn.

Ở bên cạnh chăm sóc hai huynh đệ Hạng Thanh Xuân lấy làm kinh hãi, trong lòng kinh ngạc nghi ngờ không thôi, bọn họ nói tiên sinh không phải là cái "Tiên sinh" kia chứ? Nhưng có thể làm cho hai vị hoàng tử cung kính xưng hô một tiếng tiên sinh, trừ vị được đích thân hoàng thượng bổ nhiệm kia sẽ không có người khác.

Chớp mắt, Hạng Thanh Xuân rất nhanh liền có chủ ý.

Nhưng cái chủ ý này của hắn rất nhanh liền bị hai vị hoàng tử cùng bác bỏ.

"Nếu như Ôn tiên sinh thực sự có mặt trên chiếc thuyền kia thì sao? Đến lúc đó làm sao bây giờ? Buộc hắn ra ngoài?" Sau đó ngươi xác định sẽ không bị hắn nhân cơ hội lại tính kế thêm một lần nữa?

Hạnh Thanh Xuân không nói, lại bắt đầu trầm tư suy nghĩ, muốn nắm được nhược điểm của đối thủ, cũng là để cho đại hoàng tử bọn họ không thua quá khó coi.

***

Bên kia, hai vợ chồng hoàn toàn không biết chính mình đã lưu lại bóng mờ trong lòng hai vị thiếu niên, liền ngồi chung một chỗ lột đậu phộng rang muối tán gẫu nói chuyện phiếm.

"Thật tức cười nha, nhị hoàng tử tự mình không cẩn thận rơi xuống sông không nói, đại hoàng tử rõ ràng đang đứng vững, ai biết một cô nương ở đâu từ phía sau đi tới không cẩn thận vướng chân ngã đụng vào hắn làm hắn bay ra ngoài. Xem ra bọn họ hôm nay thật xui xẻo." Như Thúy cô nương bóc một củ lạc, hoàn toàn không biết mình mới là đầu sỏ gây nên nguyên nhân làm hai vị hoàng tử rơi xuống nước.

Ôn Lương bóc đậu phộng cho nàng, mỉm cười nhìn khuôn mặt nàng thanh thoát vui vẻ, đột nhiên hỏi: "Chơi thật vui sao?"

"Chơi rất vui a." Như Thúy cô nương thoải mái nói.

Ôn Lương ý cười sâu sắc, lúc vị cô nương nào đó ngó đầu ra ngoài cửa sổ chào hỏi hai vị hoàng tử hắn thế nhưng thấy rất rõ ràng nha, sau đó chuyện cô nương này lấy sào trúc cứu người cũng xem đủ, nhưng nhị hoàng tử trong lúc đang thê thảm lại bị cây trúc cao kia chọt lên chọt xuống làm cho uống một bụng đầy nước, có thể đoán được là do nàng trượt tay, chứ nàng không có lá gan to như vậy mà chỉnh ác hai vị hoàng tử đâu?

Chắc hẳn sau việc này, nhị hoàng tử lại càng có ấn tượng sâu sắc hơn nữa về nàng.

Đang nói chuyện, Vệ Triêu Ấp sắc mặt vui mừng dẫn theo Chu Chửng Hú chạy qua đây, đầu tiên là cung kính thi lễ, sau đó mới ngồi xuống hưng phấn nói: "Tiên sinh, bởi vì đại hoàng tử và nhị hoàng tử rơi xuống nước, thân thể khó chịu, nên bọn họ nhận thua."

Ôn Lương liếc hắn một cái, chậm rì rì phe phẩy cây quạt nói: "Có cái gì tốt mà cao hứng? Bọn họ mặc dù chịu thua, nhưng ở trong mắt người ngoài chỉ là bởi vì ngoài ý muốn mà không thể không tiếc nuối chịu thua, chứ không phải là bởi vì bọn họ tài nghệ không bằng người. Ngược lại các ngươi đi nhặt loại tiện nghi này mới để cho người xem thường."

Vừa nghe nói như thế, các thiếu niên còn đang cao hứng lập tức ủ rũ.

"Quả nhiên, Chu Chửng Hú nói không sai, vì lưu lại mặt mũi cho đại hoàng tử, chúng ta có nhường cuộc tỉ thí này cũng không giải quyết được gì, liền coi như bởi vì ngoài ý muốn mà không thể phân cao thấp nữa."

Mặc dù trong lòng họ ước gì đem đại hoàng tử và nhị hoàng tử làm cho mất mặt là tốt nhất, nhưng rốt cuộc bọn họ vẫn là hoàng tử hoàng tôn, cũng không thể làm cho bọn họ quá mất mặt, đối với tương lai của chính mình sẽ bất lợi.

Thế là Vệ Triêu Ấp lại đi ra ngoài, tìm đến bọn người đại hoàng tử.

Chu Chửng Hú ở lại trong khoang thuyền, nhìn hai vợ chồng vẫn đang ngồi nguyên tại chỗ kia, trông thấy Như Thúy cô nương lột vỏ đậu phộng không ngừng đút cho nam tử kia, trong lòng có loại cảm giác tiêu tan.

Đại khái là ánh mắt của hắn quá mức ba chấm, Như Thúy cô nương nhìn về phía hắn, hỏi: "Muốn ăn đậu phộng sao?"

Chu Chửng Hú máy móc lắc đầu.

"Muốn ăn đậu phộng giống như Ôn đại nhân đã lột vỏ sao?"

Chu Chưởng Húc đờ đẫn gật đầu.

Như Thúy cô nương thở dài, nói: "Chu công tử, ngươi có bệnh mà không biết a, ta chân thành giới thiệu Hồ thái y cho ngươi, hắn là ngoại tổ phụ của Tiếu Tiếu, tin rằng ngươi cũng biết người này."

Chu Chửng Hú phục hồi lại tinh thần, lập tức thần sắc có chút xấu hổ, thiếu niên tuấn tú nhã nhặn lại có chút chân tay luống cuống, sau đó quyết định không thèm nhìn Như Thúy cô nương hại hắn xấu hổ trong lúc vô ý, hai mắt sáng lên nói với Ôn Lương: "Ôn đại nhân, thỉnh ngài thu ta làm đệ tử đi."

Bình luận

Truyện đang đọc