HIỀN THÊ NGỐC NGHẾCH

"Tiểu sư đệ, sao thế?" Vệ Triêu Ấp ghìm dây cương, quay đầu nhìn thiếu niên đột nhiên thu hồi cung tên bên cạnh.

Ôn Ngạn Bình nhíu nhíu mày, nói với Vệ Triêu Ấp: "Không thấy Hồ ly tinh."

"Có lẽ lúc này hắn đang bên cạnh Đại hoàng tử, đệ cũng biết, Đại hoàng tử rất tín nhiệm hắn." Trên mặt Vệ Triêu Ấp hiện lên vẻ đùa cợt.

"Hình như cũng không thấy Đại hoàng tử." Ôn Ngạn Bình nói tiếp.

Rốt cuộc Vệ Triêu Ấp nhìn thẳng vào vấn đề, sắc mặt lập tức không tốt lắm.

Ôn Ngạn Bình trực tiếp quay đầu ngựa nói với Vệ Triêu Ấp: "Huynh đi tìm người hỗ trợ, đệ đi xem một chút. Nói xong, chạy vào trong rừng cây, thân ảnh biến mất giữa rừng rậm.

Người nào đó chạy quá nhanh, hành động dũng mãnh khiến Vệ Triêu Ấp không nhịn được chửi mắng, trong lòng hơi tức giận, nhiều hơn là lo lắng, nhanh chóng quát thị vệ bên cạnh: "Còn không mau đuổi theo? Bảo vệ Ôn thiếu gia an toàn!"

Mấy thị vệ vội vàng giục ngựa đuổi theo, Vệ Triêu Ấp phía sau nhìn theo nhíu mày, mặc dù những thị vệ này đều tinh anh, nhưng không hiểu tại sao, hắn cảm thấy tốc độ này quá chậm, không thấy được đứa nhỏ kia thoáng một cái đã chạy thật xa sao?

Vệ Triêu Ấp gọi một thị vệ tới nói thầm vài câu liền chạy về nơi trú quân, tên đường đi trùng hợp gặp Nghiêm Khác tới tìm Ôn Ngạn Bình đi săn, chớp mắt một cái, không chút do dự kéo đích tử Vệ Quốc Hầu vào cục diện rối rắm này.

Bên kia, Ôn Ngạn Bình chạy ra khỏi rừng cây, nhìn dãy núi trùng điệp kéo dài, sau đó nhảy lên đứng trên lưng ngựa phóng tầm mắt ra xa, hai mắt híp cảm cảm thụ mùi gió đưa tới. Hồi lâu sau hai mắt mở ra, lại ngồi xuống trên lưng ngựa, đi vào trong núi. Thị vệ đuổi theo phía sau thiếu chút nữa bỏ mạng, một lần nữa nhận thức năng lực hành động của người nào đó, đặc biệt mạnh mẽ, bọn hắn là thị vệ tinh anh được huấn luyện nghiêm chỉnh, suýt bị nàng bỏ rơi mấy lần, nói ra ai tin chứ.

"Ôn thiếu gia, phía trước đã ra ranh giới bãi săn Tây Sơn." Thị vệ lớn tiếng nhắc nhở.

Người phía trước hướng phía trước phất phất tay tỏ vẻ đã biết, tốc độ không giảm xuống ngược lại còn nhanh hơn.

Lần nữa tiến vào rừng cây, Ôn Ngạn Bình đột nhiên nắm chặt dây cương, móng ngựa giơ lên cao, không đợi ngựa dừng lại người trên ngựa đã nhảy xuống, ngồi xổm trên đất --sờ sờ cỏ khô trên mặt đất, cuối cùng tìm ra một ít vết máu màu đỏ sậm, vê một ít đưa lên mũi hít hà.

Vài tên thị vệ phía sau cuối cùng đã đuổi kịp, thấy động tác của Ôn Ngạn Bình, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Ôn thiếu gia, cái này là..."

"Máu người." Ôn Ngạn Bình khẳng định, đầu lông mày nhăn lại, trực giác đám người Hạng Thanh Xuân lúc này đang gặp nguy hiểm. "Các ngươi đi xung quanh tìm xem, có thể sẽ có đầu mối gì đó."

"Vâng."

Mấy thị vệ đáp lời, trở mình xuống ngựa tìm tòi xung quanh, thời gian chớp mắt liền có phát hiện, là mấy thi thể thị vệ. Ôn Ngạn Bình đi qua xem xét cẩn thận, khẳng định: "Là thị vệ bên cạnh Đại hoàng tử." Những ngày qua tiếp xúc với Đại hoàng tử, đương nhiên nhận ra thị vệ bên cạnh hắn.

Nếu như thị vệ Đại hoàng tử gặp nạn chỗ này, như thế đoán chừng tình huống Đại hoàng tử cũng không tốt lắm. Cũng không phải Ôn Ngạn Bình lo lắng cho Đại hoàng tử, so sánh ra, nàng lo lắng cho Hạng Thanh Xuân trói gà không chặt chỉ biết sử dụng âm mưu quỷ kế hơn, coi như một bụng ý nghĩ xấu nhưng khi đụng đến vũ lực chỉ có thể chờ bị làm thịt.

Nghĩ xong, Ôn Ngạn Bình không hề lãng phí thời gian, tiếp tục phóng lên ngựa đi vào trong núi.

Đã ra ranh giới bãi săn Tây Sơn, chỗ này lộ ra mùi rừng rậm nguyên thủy nồng đậm, thân cây cao lớn, lá cây dầy đặc che lấp ánh sáng phía trên, toàn bộ rừng già u ám nặng nề.

"Hí...iiiii --"

Tiếng ngựa hí vang, Ôn Ngạn Bình ghìm dây cương chặt chẽ, thân thể dán sát trên lưng ngựa, ánh mắt bức thiết chú ý xung quanh, bất ngờ phát hiện đây là một sườn dốc, lúc trước cây rừng che chắn căn bản không thể phát hiện nơi đây khác thường, ngựa mạnh mẽ ngã xuống, Ôn Ngạn Bình buông dây cương, đạp thân ngựa một cái nhảy về phía trước, mượn quán tính lăn trên dốc vài vòng mới dừng lại.

Ôn Ngạn Bình đứng dậy nhìn ngựa lăn xuống dưới khe núi, phần bụng bị tảng đá sắt nhọn đâm thủng, chắc không sống nổi, trong lòng không khỏi có chút khổ sở, nàng rất yêu thích con ngựa đã làm bạn với mình vài ngày này.

Nhưng nàng không có nhiều thời gian thương cảm, mắt thấy sắc trời tối lại, còn chưa tìm được Đại hoàng tử và Hạng Thanh Xuân, không nhịn được nóng lòng.

Ôn Ngạn Bình đứng thẳng người, đón gió nhắm mắt lắng nghe, trong gió thoang thoảng mùi máu tươi -- đột nhiên trợn mắt, thân hình bắn nhanh về phía trước, thẳng một đường đi xuyên qua khe núi, chạy tới ngọn núi đối diện.

Rất nhanh, liền nghe được tiếng đánh nhau, còn có sói tru.

Ôn Ngạn Bình biến sắc, khom người băng qua rừng rậm, xa xa nhìn thấy hai người rơi vào trong bầy sói. Hai người dựa vào thân cây đại thụ, Hạng Thanh Xuân dựa vào thân cây, sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn rất phù hợp với hình tượng thư sinh yếu đuối của hắn, Đại hoàng tử đứng trước mặt hắn bảo vệ không cho những con sói kia tới gần, trên thân hai người toàn là máu và bùn, chật vật không chịu nổi. Đột nhiên một con sói xảo quyệt núp trong bụi cỏ gần đó, thừa dịp hai người mệt mỏi đối phó với đàn sói, từ bên hông đánh tới, mở to miệng chứa đầy răng sắc nhọn.

"Hưu...u...u!"

Một tiếng roi vang lên, Hạng Thanh Xuân thấy con sói đang lao tới người mình bị một cây roi quật trúng văng lên thân cây đại thụ, phát ra âm thanh kêu gào thê lương, sau đó một dáng người nhỏ nhắn nhảy ra từ cành cây, nhảy tới chỗ bọn họ.

Hạng Thanh Xuân mở to hai mắt nhìn, không dám tin tiểu thiếu niên xuất hiện ở đây, sau đó sắc mặt càng khó coi hơn, phẫn nộ trừng liếc nàng, đến cùng không nói lời nào, chỉ là trong lòng ghi nhớ chuyện này. Về phần ghi nhớ để làm gì, sau này suy nghĩ rõ ràng rồi tính sau.

"Ôn Ngạn Bình!" Đại hoàng tử vừa mừng vừa sợ kêu lên, thần sắc mệt mỏi lập tức chấn động, không giữ lại khí lực nữa, ra sức lao tới chém giết sói.

Ôn Ngạn Bình nhe răng cười cười với hắn, đem roi quấn về bên hông, trong ống tay áo trượt ra một thanh đoản kiếm dài hơn nửa cánh tay một chút, quang kiếm hiện lên, một nhát chặt đầu sói, Ôn Ngạn Bình hơi ngiêng đầu, máu sói bắn lên mặt Đại hoàng tử.

Vẻ mặt Đại hoàng tử đầy máu trừng lên nhìn nàng.

"Đại hoàng tử, trước hết chúng ta giết hết lũ súc sinh này đi."

Nói rồi, một cước đạp bay con sói muốn tấn công Hạng Thanh Xuân, lại chém một nhát lên con sói đang tấn công phía Đại hoàng tử, chiếu cố trái phải, hóa giải nguy cơ hai người, áp lực trên người của hai người cũng buông lỏng.

Có Ôn Ngạn Bình tham gia, đàn sói số lượng lớn rất nhanh mất đi. Sói là một động vật rất thông minh, phát hiện Ôn Ngạn Bình hung tàn có thể đối phó chúng, tru một tiếng, buông tha con mồi, nhanh chóng biến vào rừng rậm.

Thấy sói còn sống sót chạ thoát, trong lòng Hạng Thanh Xuân và Đại hoàng tử thả lỏng, Đại hoàng tử cũng bất chấp thân phận hoàng tử, trực tiếp co chân ngồi trên đất.

Ôn Ngạn Bình nhìn thoáng qua, xung quanh toàn là thi thể sói, trong không khí tỏa ra mùi máu tươi nồng đậm, dễ dàng thu hút các loại thú dữ khác, không phải nơi nghĩ ngơi tốt bèn nói: "Nơi này mùi máu tươi quá nồng dễ dàng dẫn dụ các loài thú khác, chúng ta đi trước rồi hãy nói."

Đại hoàng tử cười khổ một tiếng: "Trên người ta có thương tích, lúc nãy gặp thích khách, tay phải bị thương, mà Thanh Xuân còn bị gãy chân."

Ôn Ngạn Bình đột nhiên hiểu ra, chẳng trách Hạng Thanh Xuân một mực đứng dựa vào thân cây, Đại hoàng tử cầm kiếm bằng tay trái. Ôn Ngạn Bình đi về hướng Hạng Thanh Xuân, thò tay đến một nữa liền rụt trở về, không vén áo bào lên xem chân bị thương của hắn.

Đại hoàng tử hơi ngạc nhiên, không hiểu nàng có ý gì, mày kiếm Hạng Thanh Xuân nhíu lại, trừng mắt nhìn nàng.

Bị hắn trừng mắt, Ôn Ngạn Bình cũng cảm thấy mình quái đản, đều là huynh đệ tốt, coi như là xú nam nhân cũng nhịn. Ôn Ngạn Bình ngồi xổm, cách quần áo sờ đùi phải Hạng Thanh Xuân, đúng là gãy rồi, may mắn là không nghiêm trọng lắm bằng không thì sẽ trở thành người thọt, đoán chừng đời này sẽ bị phá hủy.

Hạng Thanh Xuân gãy chân, trên người Đại hoàng tử bị thương, đi đường còn miễn cưỡng, căn bản không có cách nào cõng Hạng Thanh Xuân -- huống hồ thân hắn là hoàng tử quý giá, sao có thể hạ mình cõng thần tử? Coi như người nọ là phụ tá cũng không được. Nhìn hai đại nam nhân này, Ôn Ngạn Bình thở dài thườn thượt, sắc mặt hai người đều không tốt, cảm thấy thập phần nghẹn khuất, vậy mà rơi vào tình trạng phải nhờ một đứa nhỏ tới cứu.

Sau đó Hạng Thanh Xuân phát hiện đời này của hắn càng nghẹn khuất.

Bởi vì một đại nam nhân như hắn bị một đứa nhỏ chưa cao tới ngực hắn bế lên -- bế thì thôi đi -- còn bế kiểu công chúa... Hạng Thanh Xuân đã phát ngốc.

Đại hoàng tử đồng dạng ngây ngốc nhìn người nào đó đang thoải mái bế một đại nam nhân đi lại, trực tiếp lung lay trong gió. Sau đó người phía trước phát hiện hắn không đi theo, quay đầu kêu lên: "Đại điện hạ, sao còn chưa đi? Chẳng lẽ chân ngài cũng bị thương không đi được?"

Nghe thế, Đại hoàng tử đuổi theo sát, đừng hòng hắn chịu để một đứa nhỏ lùn dùng tư thế ôm nữ nhân bế đi, cảm giác lòng tự trọng thật sự bị tổn thương, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn mình chỉ bị thương ở tay, không có té gãy chân.

Mà khi Hạng Thanh Xuân kịp phản ứng, trên mặt hiện lên vẻ hỗn loạn, thậm chí ngửi được mùi huân hương nhàn nhạt trên người thiếu niên, trên mặt không hiểu sau nóng lên, phát sốt.

Đi được nửa canh giờ, Ôn Ngạn Bình dẫn bọn hắn tới khe núi phía trước, chọn một tảng đá lớn đặt Hạng Thanh Xuân xuống, để hai người ở chỗ này nghỉ ngơi, sau đó nhanh nhẹn đi xung quanh nhặt một ít nhánh cây khô đốt lửa. Sau khi khói bay lên, Ôn Ngạn Bình để họ chờ một lúc, tìm cách trở lại đường cũ nơi mình té xuống, thi thể ngựa vẫn còn, đã không còn thở. Ôn Ngạn Bình cởi túi treo trên lưng ngựa xuống, lại cắt một khối thịt, dùng lá cây bên khe nước gói lại, quay trở lại chỗ cũ.

Ngày mùa thu nhiệt độ hơi thấp, sau khi đốt lửa thì ấm áp hơn, xua tan chút lạnh giá, khiến hai người dễ chịu hơn một tý.

Đại hoàng tử và Hạng Thanh Xuân thấy thiếu niên đang bận rộn, sau đó không khỏi nhìn nhau cười khổ, bọn hắn đường đường là đại nam nhân, thế mà lưu lạc tới mức để một đứa nhỏ đến cứu, nghĩ thế nào cũng khó chịu.

Sắc trời tối xuống, Ôn Ngạn Bình ngồi trước mặt bọn họ, thông qua ánh lửa xem xét nét mặt bọn họ, sau đó lấy trong túi ra một ít thuốc trị thương, nói: "Trước hết hai người bôi chút dược đi. Không cần lo lắng, trước khi tới đệ đã nhờ Vệ sư huynh đi truyền tin, phía sau còn có mấy thị vệ, sẽ nhanh chóng tìm được chúng ta."

Đại hoàng tử nhẹ nhàng thở ra, Hạng Thanh Xuân như có như không hoài nghi nhìn nàng, lo lắng trời tối mấy thị vệ kia sẽ không tìm được tới đây.

Cả cánh tay Đại hoàng tử đều là máu, Ôn Ngạn Bình dùng kiếm cắt bỏ ống tay áo của hắn, liền thấy rõ vết thương kéo dài từ bả vai xuống khuỷu tai, xem xét kỹ, phát hiện chỉ là tổn thương da thịt, không tổn hại đến gân cốt, dưỡng mấy ngày là khỏe. Xử lý vết thương đơn giản cho Đại hoàng tử xong, Ôn Ngạn Bình ngồi xổm trước mặt Hạng Thanh Xuân, nhìn hắn.

Hạng Thanh Xuân nhìn lại, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần không biểu tình.

"Khụ, Hồ ly tinh, đệ không biết nối xương." Ôn Ngạn Bình xấu hổ xoa xoa tay, nói tiếp: "Nhưng mà đệ có thể thử xem." Hai mắt sáng long lanh.

Hạng Thanh Xuân hừ một tiếng: "Ta càng không dám cho đệ tùy tiện nối xương."

Thấy hắn không chịu nể mặt, Ôn Ngạn Bình cũng không bối rối: "Đệ đi nướng cho hai người chút thịt."

Ôn Ngạn Bình vót nhọn một đầu nhánh cây, sau đó đem thịt ngựa đã xử lý sạch cắt ra từng khối từng khối, xuyên vào nhánh cây, nướng một lát liền lấy hương liệu trong túi nhỏ bên cạnh vảy lên.

Hạng Thanh Xuân ngồi trước đống lửa, nhìn thịt bị nướng cháy, khóe miệng có chút run rẩy, không nhịn được nữa mà tiếp nhận thịt nướng, tự mình làm. Tuy hắn không có trình độ nướng ngon như gã sai vặt nhưng so với Ôn Ngạn Bình thì tốt hơn gấp bội, tối thiểu sẽ không làm thịt cháy đen bên ngoài bên trong sống.

Ôn Ngạn Bình cười hì hì đưa cho hắn đống thịt sống, sau đó ngồi xổm một bên hỏi tình huống của bọn hắn.

Màu mắt Đại hoàng tử tĩnh mịch phẫn nộ: "Những thích khách kia không giống người Trung Nguyên, thông thạo việc ám sát, nếu không phải thân vệ hi sinh tính mạng giúp chúng ta tranh thủ thời gian chạy trốn sợ là chúng ta đã sớm gặp bất trắc." Nhưng mà chạy trốn thích khách lại chẳng may xông vào ổ sói, thật sự là xui xẻo. “Thanh Xuân, ngươi có ý kiến gì không?"

Màu lửa ánh lên mặt thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần, tuy rằng lúc này tóc tai lộn xộn, y phục rách rưới nhưng không tổn hại đến vẻ đẹp của hắn, một đôi mắt sâu thẳm phản chiếu ánh lửa. Hạng Thanh Xuân chậm rì rì nói: "Vũ khí của bọn chúng là loại loan đao dẹp, là một trong các loại vũ khí đặc thù của các đảo quốc. Trước kia ta từng xem qua "Hải ngoại tạp văn", biết được một vài đặc điểm của nơi đó -- Uy quốc, thân thể của bọn họ khác với người Đại Sở chúng ta, thường không cao, vũ khí sử dụng chính là loại loan đao này..."

Hạng Thanh Xuân chậm rãi nói, từ một số dấu vết tìm ra điểm đáng ngờ, rất nhanh liền đoán thích khách có thể là người Uy quốc phái tới làm mật thám trong Đại Sở. Đại hoàng tử nghe được vừa giận vừa sợ, một quyền nện lên tảng đá bên cạnh, da thịt lập tức bong tróc, có thể thấy là cực kỳ tức giận.

"Đại hoàng tử đừng vì vài thứ không đáng mà làm tổn thương chính mình, quả thật không đáng." Ôn Ngạn Bình khuyên nhủ: "Ngài nhìn xem, người không biết chuyện còn tưởng ngài có điều khó mở miệng nên mới tức giận như thế."

"..."

Đại hoàng tử ngậm một búng máu trong cổ họng xém chút nữa nghẹn chết.

Hạng Thanh Xuân hít vào một hơi thật sâu, nói: "Đệ cũng bớt tranh cãi đi." Chọc giận Đại hoàng tử không có gì tốt.

Ôn Ngạn Bình vô tội nhìn bọn họ, không phải mình đang an ủi Đại hoàng tử sao? Sai chỗ nào thế?

Một bộ dáng vô tội hết sức, khiến Đại hoàng tử một lần nữa cảm thấy nghẹn khuất – Con trai Ôn Tử Tu quả nhiên không phải người đơn giản.

Bình luận

Truyện đang đọc