HIỆP KHÁCH VƯƠNG PHI

Hồ Nguyệt Thủy

Doanh Mai cùng Nam Cung Diệp ngồi trên một chiếc thuyền hoa, thời tiết hai ngày này không tồi, nắng ấm gió nhẹ, đi thuyền hoa ra giữa hồ rồi để thuyền nhẹ nhàng trôi, vừa ngắm phong cảnh vừa uống trà, bên tai lại nghe tiếng đàn réo rắt thì còn gì hưởng thụ hơn.

Trà ngon, nước ấm, Mộ Dung gia được mệnh danh thiên hạ đệ nhất trà, so với trà tiến cống trong hoàng cung còn ngon hơn vài phần, nàng may mắn có được mối quan hệ, hàng tháng sẽ có người chuyển trà tới để dùng. Năm xưa đi theo đại ca, trà nghệ của nàng cũng không tồi, thuận tay rót một chén cho Nam Cung Diệp, dường như hắn rất hài lòng, im lặng thưởng thức.

- Vương gia, hẳn là chiếc thuyền kia đi.

Doanh Mai chỉ lên một chiếc thuyền phía xa, so với thuyền nàng đang ngồi hẳn là rộng hơn, lại được trang trí xa hoa, tỉ mỉ.

- Vương phi quan sát không tồi.- Nam Cung Diệp gật đầu, phân phó hạ nhân.- Chèo thuyền tới gần.

Thuyền chầm chậm tới gần, tiếng ca nhạc truyền đến, lại nghe thấy vài tiếng nói, nếu là trước kia nàng sẽ nghe rõ ràng bọn họ nói cái gì, bây giờ dù thính lực tốt cũng chỉ nghe được vài tiếng rầm rì. Doanh Mai rất ảo não.

- Xin hỏi có phải là thuyền của Thất vương gia. Chủ nhân nhà ta có lời mời.

Là được mời, không sang thì thật thất lễ đấy, Nam Cung Diệp dẫn Doanh Mai sang thuyền đối diện, Thanh nhi cũng theo phía sau.

Trên thuyền có khoảng hơn chục người, thấy Nam Cung Diệp liền lên tiếng hành lễ. Dựa theo vị trí ngồi, Doanh Mai liếc thấy thái tử Nam Cung Mặc ngồi chính diện, áo bào màu vàng, dáng điệu nhàn nhã. Bên trái hắn hẳn là Nam Cung Thành, y bào màu lục, đôi mắt cao ngạo vẫn dừng trên người Nam Cung Diệp nãy giờ, ngồi dưới hắn một nữ tử, một thân hồng y, Tống Tử Yên, vị hôn thê của hắn. Nàng ta cũng đang nhìn chằm chằm Nam Cung Diệp, ánh mắt đó khiến Doanh Mai nhíu mày.

Ngồi bên phải thái tử là một nữ tử váy xanh, bộ dáng cao ngạo, hai phần giống giống Nam Cung Diệp, chín phần là công chúa. Người này không có trong danh sách hôm qua nàng xem, có lẽ là bướng bỉnh đòi đi. Mà vị công chúa được cưng chiều nhất hoàng thất chính là Bát công chúa.

Ngồi phía dưới nàng ta là một nam tử, phong thái thế gia, mặt mày anh khí, Ôn Trác, hắn thấy Nam Cung Diệp và nàng đi tới, liền chủ động nhường ghế cho nàng, Doanh Mai không khỏi có hảo cảm với người này.

- Thất đệ nhiều năm không ra khỏi phủ, hôm nay lại có nhã hứng như vậy.

Người mở miệng là Nam Cung Thành, hắn đúng là nóng vội, còn không thèm để ý đến một thái tử đang ngồi đây. Nam Cung Diệp không mặn không nhạt đáp trả:

- Bổn vương là dẫn vương phi của mình đi ngắm cảnh.

- A, thì ra đây là vương phi của Thất vương, ngài nên quan tâm nàng nhiều hơn, sự việc vừa qua hẳn khiến nàng rất khó chịu.

Tống Tử Yên đúng lý hợp tình nói lại khiến sắc mặt Nam Cung Diệp trầm xuống, biết rõ Doanh tướng quân mất đi, người chịu đả kích lớn nhất là Doanh Mai, nàng ta còn cố ý nói ra. Doanh Mai lại không sao cả liếc nhìn Tống Tử Yên, hồng y lay động, yểu điệu thục nữ, ngũ quan xinh đẹp, là một mỹ nhân hiếm có, chẳng qua tính tình lại nóng vội như Nam Cung Thành, không hổ là một đôi, đồng lòng như thế?

- Tạ Tống tiểu thư, vương gia rất quan tâm đến ta.

Thâm ý trong nụ cười Tống Tử Yên đột nhiên mất đi, phượng mâu xẹt qua tia bất mãn, rất nhanh liền giấu đi, có điều dấu không nổi Doanh Mai nàng.

- Vương phi không cần khách sáo, ngày trước Tử Yên vẫn muốn thân cận vương phi nhưng ngài lại ở trong phủ tướng quân không ra khiến cho ta chưa có dịp gặp mặt, sau này ta có thể trò chuyện cùng vương phi nhiều hơn rồi.

Doanh Mai cười gật đầu, lại cầm lấy tay Nam Cung Diệp, "thẹn thùng" nói:

- Thế thì còn gì bằng, có điều vương gia nhà ta vốn thích yên tĩnh, ta không muốn làm chàng khó xử.

Điệu bộ cùng lời nói của nàng thành công làm nụ cười Tống Tử Yên cứng ngắc, ẩn ẩn tức giận. Nàng ta cũng được coi là tu dưỡng tốt, hồi phục lại rất nhanh. Tuy nhiên có người không tu dưỡng tốt được như thế.

- Doanh Mai, ngươi quá đáng, đừng tưởng rằng gả được cho Thất ca ca liền lên mặt, ngươi chỉ là kẻ bệnh tật ốm yếu, có tư cách gì mà nói như vậy với Tử Yên tỷ tỷ?- Giọng nói chanh chua vang lên, là của Bát công chúa, Nam Cung Linh. 

Nam Cung Diệp còn chưa hết bất ngờ vì bị Doanh Mai cầm tay, đáy mắt hiện lên tức giận lại nghe giọng nói sắc bén của Doanh Mai vang lên:

- Nói chuyện với Tử Yên cô nương, Thất vương phi như ta là không có tư cách? Bát công chúa, ngươi là được giáo dưỡng nói chuyện với tẩu tử mình như vậy?- Nàng ta không nói thì nàng cũng không quên mình là người bệnh tật ốm yếu đâu.

Nam Cung Diệp hài lòng, không có hắn nàng cũng làm rất tốt. Lời vừa nói ra khiến không khí bỗng chốc im bặt, vài vị tiểu thư vốn cùng bất mãn giống Bát công chúa lại không dám hé răng câu nào. Tống Tử Yên vội vàng giải vây:

- Vương phi bớt giận, người nói với Tử Yên như vậy là rất phải, Bát công chúa chỉ là nhất thời nóng giận chưa kịp suy nghĩ mà thôi.

- Bát công chúa nóng giận liền có thể nói mà không suy nghĩ?- Hừ, Tống Tử Yên bộ dáng nhẹ nhàng nhưng lại giả nhân giả nghĩa.

- Bát muội, không được vô lễ.- Thái tử lên tiếng chặn những những lời phản bác của Bát công chúa xuống.

- Bát muội còn nhỏ, Thất đệ muội không nên để trong lòng.

- Thái tử nói phải.

Vị thái tử này vẫn im lặng từ nãy đến giờ, thời điểm mở miệng lại thích hợp như thế, so với Nam Cung Thành kia thì thú vị hơn nhiều. Sau biến cố không lớn không nhỏ này, mọi người trên thuyền nhanh chóng nói sang chuyện khác. Không khí căng thẳng cũng nhanh chóng mất đi như chưa từng xảy ra. Có điều, một vài người thì lại không như thế, Bát công chúa ẩn ẩn bất mãn không nói chuyện, Nam Cung Thành tức giận cho vị hôn thê, vì thế thi thoảng châm chọc Nam Cung Diệp vài câu, lại bị hắn như có như không bỏ qua.

Những chủ đề văn hóa núi non được bàn tán, Doanh Mai im lặng uống trà, trà Bích La Xuân, không tệ, có điều mỹ vị của nàng được chiều chuộng quen rồi nên không uống được bao nhiêu, lại nhàm chán nghịch tay Nam Cung Diệp, vừa nãy cầm tay hắn vẫn chưa bỏ ra. Bàn tay thon dài, lòng bàn tay có nhiều vết chai, so với tay nàng còn muốn dày hơn. Người này chinh qua chiến trường bao nhiêu năm, ngay cả phụ thân nàng cũng có vài phần kính nể khi nhắc đến hắn. Bình thường thì luôn một bộ dáng ôn nhã, nhưng mấy năm trên chiến trường làm sao dấu nổi khí thế sát phạt, lại cộng thêm phong thái vương giả trời sinh, không biết khi bộc phát ra sẽ kinh diễm như thế nào, nàng thật là chờ mong a.

- Chỉ nói chuyện cũng nhàm chán, chi bằng chúng ta thay phiên làm thơ, các vị thấy thế nào?- Tống Tử Yên phong thái khoáng đạt đề nghị.

Doanh Mai đang chăm chú nghịch tay Nam Cung Diệp liền cảm nhận có ánh mắt hướng tới. Nàng trước giờ nhạy cảm hơn người, liền phát hiện địch ý bất thiện hiện lên trong mắt Tống Tử Yên dù đã cố gắng đè xuống. Nhằm vào nàng a, nghĩ nàng là kẻ thô tục không biết thơ phú. A, nàng quên hiện tại mình là tiểu thư bệnh tật quanh năm ru rú trong tướng quân phủ. Hừ, Tống Tử Yên này, nàng ta rảnh rỗi đến vậy?

Ý kiến của Tống Tử Yên nhanh chóng được mọi người tán thành, thế là theo vòng bắt đầu làm thơ. Từng bài từng bài xuân ý vô hạn, tài tình tinh tế lần lượt được các tiểu thư khuê tú, công tử quý tộc thể hiện, ngay cả Nam Cung Thành cũng xướng một bài nhận được lời khen không dứt.

- Thất vương phi, ngươi cũng mau làm một bài đi.

Bát công chúa vẫn là giọng nói chanh chua cao ngạo. Doanh Mai thở dài trong lòng, chút tức giận liền không chịu được? Hài tử được cưng chiều từ nhỏ liền trở nên phách lối như thế? Thấy nàng ta xuất hiện ở đây là biết mức độ được nuông chiều thế nào rồi.

- Bát muội.- Nam Cung Diệp trầm giọng cảnh cáo, hắn chưa nói, nha đầu này một bước liền tiến một bước?

- Bát muội nói cũng không sai, Thất đệ muội cũng làm một bài để mọi người mở mang một phen.- Nam Cung Thành hiển nhiên chưa hết tức giận. 

Doanh Mai nhìn nụ cười thâm ý của Tống Tử Yên liền thấy chán ghét, nàng ta tưởng dễ dàng thao túng nàng? Nực cười. Doanh Mai liền "yếu ớt" dựa vào người Nam Cung Diệp, ở trong lòng hắn "suy yếu" nói:

- Thất gia, ta mệt mỏi.

Nam Cung Diệp nhìn nàng như con mèo nhỏ nhu thuận, đáy mắt hiện lên ý cười. Giọng nói nàng mềm nhẹ, một tiếng "Thất gia" nghe rất thuận tai. Hắn trước giờ không đam mê nữ sắc, thậm chí thấy nữ nhân rất phiền phức thế nhưng vòng tay ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng lại lưu luyến không muốn buông.

- Vậy ta đưa nàng về phủ nghỉ ngơi.- Giọng nói có phần nhu hòa hơn thường ngày.

Lần thứ hai khiến nụ cười Tống Tử Yên cứng ngắc, Doanh Mai sảng khoái vô cùng. Nam Cung Diệp ôm Doanh Mai trở lại thuyền của mình, thuyền hoa nhanh chóng chuyển hướng về phía bờ. 

Thấy hai người rời khỏi, thái tử Nam Cung Mặc cũng đứng dậy:

- Các vị cứ tự nhiên, ta có việc đi trước.

Theo sau hắn, Ôn Trác cũng không ngồi lại, Bát công chúa vì theo hắn từ hoàng cung nên cũng buồn bực đi ra. Nam Cung Thành một trận tức giận trong lồng ngực, một thái tử hữu danh vô thực, một tên vương gia gần như vô dụng cũng không thèm xem hắn ra gì, cố tình hai người đó lại có danh vị cao hơn hắn. Nam Cung Thành nhìn chằm chằm bóng lưng thái tử như muốn khoét một lỗ thật sâu.

Ra đến đầu thuyền, Nam Cung Mặc liếc thấy hai người đi sau, cũng không quay người mà nói:

- Ôn Trác, ngươi đưa Bát muội về cung trước.

Sau đó liền dùng khinh công phi thân rời đi.

Trên bờ, Nam Cung Diệp đang dìu nương tử "yếu đuối". Thật ra thì nàng cũng thực mệt mỏi, từ sau khi trúng độc, sức khỏe nàng suy yếu rất nhanh. Hôm nay ngồi thuyền cả ngày, hao tốn khí lực rất lớn. Bỗng nhiên, nàng cảm nhận được một ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đang nhìn mình, dù không có võ công nhưng cảm giác của một sát thủ chi vương là không thể khinh nhờn. Doanh Mai dừng chân, ngước mắt lên đỉnh ngọn cây bên đường. Một bóng dáng kim y hiện lên trong mắt nàng.

- Thái tử hoàng huynh thật có nhã hứng.

Nam Cung Diệp từ lúc lên bờ đã biết, lại không quan tâm hắn phát điên cái gì. Thái tử bị phát hiện cũng không xấu hổ mà đáp xuống.

- Trên đó ngắm cảnh rất đẹp.- Hắn còn gật gật đầu cho như phải, con ngươi đen tuyền đảo đến trên người Doanh Mai.- Thất đệ muội quan sát thật tốt.

-Ngươi cứ một mực nhìn...

Câu nói của nàng chưa dứt, Nam Cung Diệp đã ôm lấy nàng di chuyển sang một bên. Thanh nhi đứng gần đó rút nhuyễn kiếm bên hông chặn một ám khí. Còn hai cái, Nam Cung Mặc nhảy lên tránh né, ám khí vượt qua người hắn, ghim sâu vào thân cây phía sau. Doanh Mai phục hồi tinh thần, vừa rồi lúc Nam Cung Diệp ôm đi, nàng mới cảm nhận được không khí dao động, ám khí này không mang theo quá nhiều sát khí, nhưng hiển nhiên là muốn hướng tới thái tử. Ngước mắt nhìn lên không trung, nơi ám khí bắn ra, lại không nhìn thấy gì, một lần thất bại liền bỏ cuộc? Lại nhìn đến vật kim loại trên cây, dưới ánh mặt trời phản chiếu ra tia sáng chói mắt. Doanh Mai tiến đến, nhặt ám khí bị Thanh nhi chặn đang nằm dưới mặt đất, lại tới thân cây, rút hai cái còn lại, tất cả bọc trong một chiếc khăn tay. Xong xuôi mới cất chúng vào tay áo.

- Thất đệ muội, dù sao ám khí cũng hướng tới ta, có phải nên đưa chúng cho ta hay không?

A, hắn còn dám nói.

- Thái tử nói thật đúng.

Nàng mở khăn tay ra, đưa đến trước mặt hắn. Thái tử vươn tay lấy, lại "không cẩn thận" bị ám khí cắt một nhát lên đầu ngón tay. Lập tức, bàn tay hắn tê rần, vội vàng phong bế huyệt đạo. Doanh Mai mỉm cười hài lòng, gói lại chúng rồi cất vào tay áo.

- Thế nào, giờ còn muốn hay không?

Muốn, đương nhiên muốn mang chúng về điều tra, lại nhìn thấy ánh mắt Doanh Mai, trong lòng không nhịn được run lên, muốn mới điên.

- Ha ha, Thất đệ muội cứ giữ lại chơi đi.

- Ừm, Thanh nhi, ngươi xem vết thương thái tử ra sao.

Thanh nhi nghe lời, tiến lên ngửi ngửi đầu ngón tay bị thương của Nam Cung Mặc, sau đó lấy từ trong người ra một lọ thuốc đưa cho hắn, mùi hương hoa nhài nhàn nhạt lan tỏa trong không khí. Thanh nhi và nàng cùng lớn lên tại Bích Nguyệt sơn trang, luận về y dược, nàng ấy có khi còn cao minh hơn nàng đấy.

Xong xuôi, Doanh Mai mệt mỏi cũng không muốn ở lại. Nam Cung Diệp đưa nàng lên xe ngựa trở về phủ.

Thất vương phủ

Doanh Mai từ sau bình phong bước ra, trung y màu trắng, mái tóc xõa xuống ngang vai, nàng vừa tắm xong, bây giờ rất muốn lên giường đi ngủ, lại nhìn thấy Thanh nhi đứng một bên, liền nhớ lại hình ảnh lúc chiều, rõ ràng Thanh nhi đứng sau nàng, lại để Nam Cung Diệp ôm nàng đi, còn nàng ta đứng đó chặn ám khí, Thanh nhi không phải nên quan tâm nàng trước hay sao?

- Thanh nhi, ta không cần biết ngươi suy nghĩ gì, nhưng ngươi phải nhớ rõ, hiện tại ngươi là thiếp thân thị nữ của ta.

- Tiểu thư, ta hiểu rõ.- Bộ dáng chuẩn mực cung kính.

- Được rồi, ngươi ra đi, ta muốn nghỉ ngơi.

Thanh nhi dìu nàng lên giường, đắp chăn gọn gàng, thổi tắt nến rồi mới bước ra. Trong phòng một mảnh tối đen. Doanh Mai dù cơ thể mệt mỏi nhưng tâm trí lại rất thanh tỉnh, hồi tưởng lại những sự việc hôm nay xảy ra. Nàng thở dài trong lòng, hiện giờ nàng mất hết võ công sao vẫn tùy hứng như trước, vẫn còn nghĩ bản thân lợi hại? Phải mất một lúc mới bình ổn được tâm tình, nàng cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc