HIỆP KHÁCH VƯƠNG PHI

Ngự hoa viên.

Trăm hoa đua nở, cảnh sắc thật lóa mắt người nhìn. Ngươi nghĩ xem, nhiều hoa như vậy, hương thơm vô số, làm thế nào để chọn ra loài hoa đẹp nhất đây?

Trong ngự hoa viên giờ phút này thật đông đúc. Các quý phụ nhân, tiểu thư khuê các buổi sáng không được góp mặt ở đại điển đều tụ tập ở đây. Kỳ thực Thất gia, thân là một vương gia, phải đi tiếp đãi sứ giả, nhưng hắn chẳng quan tâm, một mực bồi bên người Doanh Mai không biết là lo nàng bị bắt nạt hay sợ nàng chạy mất nữa.

- Tiểu thư, cô gia.

Doanh Mai nghe tiếng của Thanh nhi, buổi sáng nàng không được phép mang theo nha hoàn nên đã bảo Thanh nhi đợi ở đây, dù sao cung yến buổi tối cũng phải xuất hiện. Thanh nhi lại gần, đưa cho nàng một viên dược hoàn:

- Tiểu thư, hôm nay người chưa uống thuốc.

Doanh Mai dở khóc dở cười, còn tưởng nàng trốn được một hôm đấy. Nam Cung Diệp nhíu mày, vươn tay.

- Đưa cho ta.

Thanh nhi hiểu ý, lấy từ trong người ra một bình dược, bên trong có hơn chục viên dược hoàn. Nam Cung Diệp cất vào người, nhắc nhở hôm nào nàng quên sẽ dùng đến. Doanh Mai cảm thấy cuộc đời thật đen tối.

Giữa Ngự hoa viên đặt một bục diễn khá lớn, xung quanh hoa tươi nở rộ, đèn lồng đỏ thắm treo bốn góc tỏa sáng cả một vùng. Đơn giản mà xa hoa, yến tiệc trong hoàng cung thật khiến người khác lau mắt nhìn. Nam Cung Diệp dắt Doanh Mai đi tới chỗ ngồi, Thanh nhi kính cẩn đứng phía sau.

Chờ mãi, chờ mãi cuối cùng cung yến cũng diễn ra. Doanh Mai rất nhàm chán, bây giờ sức khỏe không như trước nữa, thật nhanh liền mệt mỏi. Nàng gục vào trong lòng Nam Cung Diệp mắt nhắm mắt mở xem những tiết mục trên đài. Xung quanh không ngớt lời ca ngợi chúc tụng, nịnh nót vỗ mông. Thật nhàm chán, cả một bầu trời nhàm chán. Nhìn sắc mặt vị trên cao kia còn thú vị hơn.

Hoàng thượng thong dong nhấp rượu, như một lão hổ ẩn mình trong bóng đêm chờ đợi con mồi xuất hiện. Ngài bình thản ung dung như thế, là để che dấu sự nguy hiểm sắc bén bên trong sao? Không thể không nói, Hoàng thượng nguy trang rất tốt. Doanh Mai chắc chắn ngài là người giang hồ, lại không cảm nhận được hơi thở khác thường nào. Mỗi người ở đây đều đang diễn kịch, còn Hoàng thượng là diễn viên tốt nhất. Doanh Mai ngay thẳng, sáng trong như ngọc lưu ly cảm thấy bản thân không theo kịp bọn họ.

- Thọ lễ của Hoàng thượng, Bỉ San xin dâng một điệu nhảy chúc mừng.

Cung Yến, các thiếu nữ đều ra sức thể hiện, không ngờ, công chúa Bỉ San cũng muốn góp vui. Đông Lăng muốn liên hôn là thật? Sắp xếp nội gián chuẩn bị chiến tranh nghe còn thật hơn.

Dáng người Đông Phương San mềm mại quyến rũ, những động tác uyển chuyển trong nền nhạc thật thu hút người nhìn, đến một nữ nhân như Doanh Mai còn phải tán thưởng, chí ít nàng ta cũng có chút tài mọn. Âm nhạc đến đoạn cao trào, vòng eo nàng ta không ngừng chuyển động dấy lên dục vọng nam nhân. Nhìn những ánh mắt say mê ngơ ngẩn nhìn nàng ta múa xem. Xuất sắc!

Doanh Mai nhấp một ngụm trà. Đáng tiếc cho Đông Phương San, nếu ở thanh lâu, nàng ta không làm hoa khôi thì còn ai nữa đây. Đáng tiếc, đáng tiếc, nam nhân cao tầng ở đây đâu phải người thường, ai không có chí lớn? Màn múa hút mắt của Đông Phương San chỉ nhận được sự tán thưởng từ họ mà thôi. Thái tử, Ôn Trác, Hoa Mạt Thư. A, tên Nam Cung Thành kia trông có vẻ chăm chú đấy. Còn nam nhân nhà nàng ư? Xem nào, tốt lắm, trực tiếp bỏ ngơ. Kỳ thực Doanh Mai muốn nói: Thất gia, ngài không cần cố kỵ ta ở đây đâu, người ta bỏ bao nhiêu công sức để quyến rũ ngài, ít ra cũng phải cho người ta một cái ánh mắt chứ? Này, ta nói thật đấy, ngài đừng bóc vỏ nho nữa.

Điệu múa kết thúc, Đông Phương San nhận được rất nhiều lời khen ngợi, ngay cả Hoàng thượng cũng lên tiếng:

- Bỉ San rất có phong phạm của một công chúa. Đông Lăng quả thật rất biết cách dạy dỗ.

Doanh Mai cúi đầu vừa nhận nho từ Thất gia vừa cười thầm, đây là khen nàng ta hay đánh mặt Đông Lăng? Nàng sai lầm rồi, Hoàng thượng không phải một lão hổ mà là một lão hồ ly.

- Đa tạ Sở hoàng khen ngợi, San nhi nghe nói Đại Sở người người tài hoa nên cũng muốn kiến thức một phen. Không biết Thất vương phi có thể cho San nhi mở mang tầm mắt không?

Đáy mắt Doanh Mai lóe lên, thật nhằm vào Thất gia? Công chúa Đông Lăng không thể làm thiếp, muốn vào Thất phủ, trước tiên phải hạ bệ nàng, nói nàng không đủ năng lực, không xứng với vị trí này quả là một lý do tốt! Hoàng thượng thâm trầm, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Doanh Mai. Vương Nhược Linh khinh bỉ nhìn nàng. Nam Cung Diệp lạnh băng:

- Tài hoa của vương phi, mình ta rõ đủ rồi, một vài người không có tư cách để biết đến.

Toàn trường nhất thời im lặng. Trong lòng Doanh Mai nổi bão. Cảm giác được che chở là như vậy sao?

- Chẳng phải muốn kiến thức tài hoa thôi sao. Đại Sở ta kỳ nữ rất nhiều, bản công chúa chơi với ngươi.

Bát công chúa Nam Cung Linh ngang ngược. Không thể không nói, vị công chúa này tuy chanh chua ương ngạnh nhưng rất biết vị trí của mình, bảo vệ mặt mũi Đại Sở và hoàng thất. Doanh Mai không còn thấy nàng ta đáng ghét nữa.

- Linh nhi, không được hổ nháo.

Hoàng thượng đạm bạc lên tiếng, phong phạm đế vương khiến người khác không dám trái lời. Những người có ý ủng hộ Bát công chúa liền im bặt. Đây là muốn đẩy vấn đề cho Doanh Mai? Hoàng thượng muốn thử nàng à?

- Bản thế tử nghe nói Thất vương phi tài năng hơn người, cũng muốn kiến thức một phen.

Hoa Mạt Thư cười cười nhìn nàng. Khốn kiếp. Hoa Mạt Thư, giỏi cho tên lòng lang dạ sói nhà ngươi, dám bỏ đá xuống giếng. Ta không xử lý ngươi thì không còn là Nguyệt Tam nữa. Hoa Mạt Thư cười cười. Muội muội của công tử sao có thể kém được đây? Sao nhìn thấy ánh mắt tiểu thư mà hắn lại thấy run thế nhỉ?

Doanh Mai bình tĩnh thong dong, không mặn không nhạt nói:

- Biểu diễn chỉ là trò đùa của các thiếu nữ mà thôi. Ta đã là thiếu phụ rồi, không còn thích hợp nữa. Tống Tử Yên tiểu thư, ngươi là đệ nhất tài nữ kinh thành, luận bàn cùng với Bỉ San công chúa cũng không mất mặt đi? Uh, tốt nhất là múa một bài, để cho công chúa biết thế nào mới là vũ kỹ thực sự.

Doanh Mai không nhanh không chậm đẩy vấn đề cho Tống Tử Yên, không phải ngươi vừa tình tứ hoan ái xong à? Ta gợi ý ngươi múa để ngươi biết thế nào là lên tiên xuống phàm nhé?

Tống Tử Yên dịu dàng lên tiếng:

- Tử Yên tài mọn, chỉ bảo vũ kỹ cho Bỉ San công chúa vẫn nên để vương phi tới thì hơn, Tử Yên xin ra sức đệm nhạc.

Đông Phương San vô cùng tức giận, nàng ta rất tự mãn về vũ kỹ của mình, mà từng người, từng người luôn nói nàng ta kém cỏi, một công chúa quen được xưng tụng sao có thể chấp nhận, tuy nhiên Đông Phương San rõ ràng được dạy dỗ rất tốt, vẫn nhớ được thân phận mình không thể lỗ mãn.

Doanh Mai nghe Tống Tử Yên nói thì bật cười vô cùng càn rỡ ngông cuồng.

- Trên đời này, người có thể đệm nhạc cho ta múa chỉ có Thất gia mà thôi.

Thái tử Nam Cung Mặc giật giật môi, các ngươi thể hiện ân ái trong hoàn cảnh này cũng được à? Có cần phải nhìn nhau thâm tình như thế không?

Người chưa quen ăn cẩu lương Hoa Mạt Thư bị sặc, ánh mắt ngu ngơ. Tiểu thư, cấp bậc chọc tức người của ngài xa xa trên ta.

Người bị phản bác- Tống Tử Yên gắt gao nắm chặt bàn tay, móng tay đâm vào da thịt để lại dấu vết thật sâu.

Đông Phương Hoài liếc mắt một lượt hoa viên, ánh mắt nhìn Doanh Mai càng thêm thâm sâu, biết nhất thời không chiếm được tiện nghi gì, đưa mắt ra hiệu gì đó với Đông Phương San. Ngay lập tức Đông Phương San quỳ xuống:

- Bẩm Sở hoàng, kỳ thực San nhi vẫn luôn ngưỡng mộ Thất vương gia, lần này ngàn dặm xa xôi đến Đại Sở chỉ để trông thấy phong thái của ngài ấy.

Giọng nói nhỏ nhẹ khiến người ta thương tiếc, một cô nương yểu điệu lại có thể thâm tình như thế. Quả thật khiến người người cảm động. Đông Phương Hoài đứng lên chắp tay nói:

- Muội muội tình sâu nghĩa nặng, phụ hoàng ta chỉ có thể đáp ứng. Đông Lăng và Đại Sở liên hôn, từ nay tình như thủ túc, gắn bó không rời.

Người nghe chưa kịp cảm thán về Bỉ San công chúa lại bị những lời Đông Phương Hoài làm cho kinh ngạc. Đôi mắt Hoàng thượng một mảnh tĩnh lặng, không nhìn ra suy nghĩ của ngài.

- Ý của Bỉ San công chúa là?

Đông Phương San một mặt e lệ lại quyết tâm:

- Theo San nhi thấy, Doanh Mai cô nương không xứng làm Thất vương phi.

Người ta đã nói thẳng như thế rồi, còn cần nói gì nữa đây? Hoa Mạt Thư một bộ dáng xem trò vui. 

Nam Cung Diệp bật cười vô cùng càn rỡ ngông cuồng. Điệu cười này sao nghe quen quen? Làm một đôi phu thê ân ái chính hiệu, xin hỏi: điệu cười cũng cần giống nhau như thế hả?

- Nói như Đông Phương cô nương, ai thích, ta đều phải đáp ứng? Chẳng lẽ ta ra ngoài đường có a miêu a cẩu theo về cũng phải phong chúng làm vương phi? Ha, thật nực cười.

Công chúa Nam Cương Bách Lý Thiên Diệp nâng mắt, nàng vốn ghét bỏ tranh đấu qua lại. Nam nhân này khiến nàng phải nhìn bằng con mắt khác, đáng tán thưởng.

Doanh Mai giật giật khóe môi, nàng biết Thất gia không biết nể mặt ai mà, có điều, nàng thích. Trong sự sững sờ và tức giận của đối phương, nàng nhẹ nhàng lên tiếng:

- Liên hôn đâu nhất thiết phải là Thất gia nhà ta. Đông Phương cô nương không phải muốn kiến thức tài hoa nữ tử Đại Sở sao? Ta tuy không muốn dạy bảo cô nương, nhưng có thể để tỳ nữ của ta chỉ giáo một hai. Thanh nhi.

Thanh nhi đứng phía sau kiêu ngạo không kém:

- Tiểu thư, muốn ta trổ tài cũng không phải dễ dàng như vậy.

Mọi người còn đang sững sờ vì tình thế thay đổi, chưa biết phải làm sao. Hoàng thượng liếc mắt tán thưởng. Đánh thật kêu.

Doanh Mai bình tĩnh:

- Không phải ngươi thích cửa hàng đó sao? Ta giúp ngươi thu vào trong túi.

Đó là Ngưng Sắc phường, cửa hàng quần áo trang sức ở kinh thành. Thanh nhi đã ngăm nghe cửa hàng này từ lâu, hôm qua nhận cung trang nàng còn nghe Thanh nhi lải nhải một hồi đấy. Thanh nhi hai mắt tỏa sáng:

- Tiểu thư nói phải giữ lời.

Doanh Mai nâng mắt nhìn trời, tự hỏi vì sao mình có tỳ nữ ham tiền đến vậy.

Một màn cười đùa thoải mái vừa rồi như muốn làm thủng mắt người khác. Đông Phương Hoài phát hỏa:

- Thất vương phi. Việc gì cũng phải có chừng mực.

Doanh Mai nhấc khóe miệng:

- Không biết chừng mực của Tứ vương tử là thế nào? Bỏ thê tử để lấy người khác có tính không? A, Tứ vương tử yên tâm, tỳ nữ của ta tuy kém một chút nhưng chỉ giáo Bỉ San công chúa cũng không vấn đề gì.

- Thất, vương, phi.

Đông Phương Hoài tức giận, vô cùng tức giận, từng tiếng như rít qua từ kẽ răng. Cả người bao phủ bởi một tầng âm u.

- Có vẻ Tứ vương tử nhớ thương tới vương phi của ta, như vậy thật không tốt.

Ây nha, Thất gia giận, khí lạnh cũng toát ra rồi. Phải dỗ.

- Thất gia, a miêu a cẩu làm sao so sánh được với ngài chứ? Không tức giận, không tức giận.

- Phụt.

Hoa Mạt Thư không thể kiềm chế được. Vô sỉ, một người so với một người càng thêm vô sỉ. Hắn nhịn cười sắp nội thương rồi, ha ha. Tiểu thư, hôm nay được chứng kiến bản lãnh của ngài không uổng công một chuyến của bản thế tử ta, ha ha.

Thái tử Nam Cung Mặc tiếp tục co giật khóe môi, ngươi mắng người ta như thế sẽ không sao chứ? Mắng muội muội còn không đủ, phải mắng cả ca ca mới vừa lòng sao?

Câu nói của Doanh Mai thật sự khiến toàn tường rung động, người đen, người trắng, người xanh, người đỏ, ha ha, mỗi người một sắc mặt. Thú vị vô cùng. Nam Cung Diệp cưng chiều nhìn nàng, thật là một con thỏ nhỏ nghịch ngợm. Có điều, hắn thích.

Công chúa Nam Cương Bách Lý Thiên Diệp nở nụ cười. Đôi phu thê này, thú vị.

Đông Phương Hoài đột nhiên cất tiếng cười làm người ta sởn tóc gáy. Rồi sau đó, không có sau đó. Hắn im lặng ngồi xuống chỗ ngồi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Thật đáng sợ! Đây là tiếng lòng của hầu hết quan viên có mặt. Hôm nay trở về bọn họ phải đi tìm đại phu! Phải bốc vài thang thuốc an thần!

Thanh nhi đã đi đến giữa đài cao, nàng kêu ngươi chuẩn bị một bàn thấp cùng một chiếc cổ cầm. Xong xuôi nàng thong dong ngồi xuống, chỉ cần nhìn khí độ kia cũng đã hơn hẳn danh môn khuê tú ở đây. Nàng thoải mái, thân thiết như tri kỷ với cây đàn. Nàng ngồi đó, lưng thẳng, tay vuốt ve dây đàn, giống như một đóa u lan trong sơn cốc, không tranh giành với đời.

Những nốt nhạc nổi lên, không khỏi khiến mọi người trầm trồ kinh ngạc. Du dương như tâm tình thiếu nữ, lại trầm bổng như biển rộng trời cao. Thanh nhi cất tiếng hát, giọng hát trong veo quyến luyến, hòa cùng tiếng đàn, không biết đâu là thực, đâu là mơ. Đoạn điệp khúc, âm điệu dồn dập như thúc giục người ta, giọng hát nàng cao vút, như chú chim khổng tước vươn cánh bay, cao ngạo như thế, xinh đẹp như thế, không nhà tù nào có thể giam cầm nàng, không khó khăn nào cản bước được nàng. Khổng tước, mãi luôn là khổng tước ngẩng cao đầu sánh với trời xanh, cao quý vô cùng. Hôm nay, một hình ảnh khổng tước cao ngạo của Thanh nhi đều in sâu vào tâm trí mỗi người ngồi đây.

Thanh nhi kết thúc một khúc, chầm chậm xuống đài, văn võ bá quan còn chưa hồi phục tinh thần, Doanh Mai lên tiếng khen ngợi:

- Không tồi, đã tiến bộ lên nhiều rồi.

- Tạ tiểu thư.

Nàng bình thản về chỗ của mình, không kiêu ngạo, không sủng nịnh như điều tự nhiên vốn có. Một nhân cách thanh cao như thế. Sao đến giờ này, Nam Cung Mặc mới trông thấy nàng. Vẻ khiếp sợ không thể che dấu được hiện lên trên khuôn mặt hắn, đôi tay run run, miệng mấp máy nói không thành câu.

- Quả là tài nữ hơn người, ngươi tên gì?

Nghe giọng Hoàng thượng, cảm xúc của Nam Cung Mặc nhanh chóng được dấu đi, chưa để ai phát hiện.

Thanh nhi phúc thân:

- Bẩm Hoàng thượng, tỳ nữ tên Thanh nhi.

- Ngươi muốn thưởng thứ gì?

Đối mặt với Hoàng thượng, Thanh nhi cũng không sợ hãi, lưu loát trả lời.

- Bẩm Hoàng thượng, tỳ nữ tấu nhạc theo lời dặn của tiểu thư, vốn không cầu mong gì. Hoàng thượng muốn thưởng có thể ban cho tỳ nữ vàng bạc châu báu ạ.

Hoàng thượng được Thanh nhi chọc cười vui vẻ. Không chỉ vì tính tình thẳng thắn đó mà còn vì trận này, Doanh Mai đánh thật hay, ngươi nói ta không đủ tư cách ư? Xem đi, đến tỳ nữ của ta ngươi còn thua kém hơn đấy.  Doanh Mai nhấp một ngụm trà, nàng biết Thanh nhi sẽ thế mà. Khí nóng trong ngực bỗng dồn lên, Doanh Mai cau mày, trà này!

Nam Cung Diệp thấy nàng chau mày, nhẹ giọng:

- Mai nhi?

Không chống đỡ được, Doanh Mai hoa lệ phun ra một hụm máu. Bên tai nghe mấy tiếng thất thanh:

- Mai nhi.

- Tiểu thư.

Thanh nhi nhanh chóng đút cho nàng một viên dược hoàn. Nam Cung Diệp rất hoảng loạn ôm nàng.

- Cô gia, cần phải trở về.

Nam Cung Diệp không quan tâm đến ai, ôm nàng, vốn định sử dụng khinh công, lại bị Doanh Mai giữ lại, nàng mở to con mắt long lanh nhìn hắn, nhắc nhở hắn phải bình tĩnh. 

Ngồi một bên, Nam Cung Mặc híp mắt hưởng thụ, lại nhanh chóng thay bằng vẻ mặt phức tạp, vô định.

Nam Cung Diệp ôm Doanh Mai sải bước thật nhanh ra cửa hoàng cung, lên xe ngựa. Thanh nhi theo sát phía sau.

Xe ngựa phi thật nhanh rời khỏi. Thanh nhi bắt mạch cho nàng, mày cau thật chặt, cuối cùng chỉ nói một câu:

- Trong trà.

Cả người Nam Cung Diệp như dưới hầm băng mới lên. Trong lúc Thanh nhi lên đài, trà đã được đổi. Kẻ nào dám hại Mai nhi của hắn?

Bình luận

Truyện đang đọc