HIỆP KHÁCH VƯƠNG PHI

Một đêm không mộng mị, Doanh Mai rời giường thì mặt trời đã lên cao, trong phòng thoang thoảng mùi đàn hương chứng tỏ Nam Cung Diệp thật đến đây đêm qua. Thanh nhi bưng nước ấm vào hầu hạ, lâu lắm nàng mới cảm thấy thoải mái như thế này.

- Hôm qua em đi đâu?

Thanh nhi thu dọn khăn rửa mặt, lại đặt lên bàn bát cháo nóng.

- Tiểu thư, hôm qua người về muộn, vương gia đã đi tìm người khắp nơi.

Động tác ăn cháo của Doanh Mai đột nhiên cứng đờ, thảo nào mà đêm qua nàng nghe thấy tiếng nói bên cạnh, vì mơ màng chỉ nghe được đứt quãng không rõ. Nàng vốn cho rằng đó là ảo giác, thậm chí khi đó nàng còn ậm ừ vài câu. Xem ra, là thật rồi.

Thư phòng

Nam Cung Diệp lật xem tin tức, Thái tử hai hôm nay đang điều tra người ám sát hắn, Nam Cung Thành lại không yên tĩnh như thế, bên phía Đông Lăng cũng thấy có dị động. Còn tên Vân Tiêu làm người ta chán ghét kia sáng sớm nay đã rời khỏi Đại Sở, chuyển hướng tới Đông Lăng. Nam Cung Diệp biết kế hoạch của Doanh Mai đã bắt đầu rồi, còn vài ngày nữa là hết một tháng, nếu nàng không hành động ngay thì sẽ mất thời cơ tốt. Vừa nghĩ đến, đã thấy Doanh Mai bước tới, trên tay cầm một bát canh. Nam Cung Diệp quyết định hôm nay phải dạy dỗ nàng thật tốt.

Doanh Mai một thân vàng nhạt, vì tối qua ngon giấc nên khí sắc rất tốt, đôi mắt cũng linh động sáng rõ. Nàng nhẹ nhàng đi tới ngồi bên cạnh hắn, đặt bát canh bên cạnh.

- Ta nghe Thanh nhi nói, đêm qua khiến vương gia lo lắng rồi. Đây là canh đậu đỏ, vương gia uống nóng mới ngon.

Có vẻ như nàng cũng biết lỗi lầm đấy, hắn có vài phần nhu hòa nhưng vẫn không bỏ qua:

- Vương phi có điều không biết, ta không thích đậu đỏ.

Chân mày Doanh Mai hơi giật giật, tức giận đến vậy? Nàng đã nhún nhường trước còn không vừa lòng, trước giờ nàng làm việc tùy ý, chưa từng đi lấy lòng ai đâu.

- Là thiếp thân không tìm hiểu kỹ, làm phật lòng vương gia. Dù sao ta cũng là Thất vương phi, không biết vương gia thích gì, lại không thích gì? Sau này, thiếp thân sẽ làm theo sở thích vương gia, được không?

Hóa ra nàng cũng biết mình là Thất vương phi đấy, "thiếp thân" ư? Nàng tức giận thì không cần đi lấy lòng hắn đâu. Nam Cung Diệp híp mắt trầm giọng:

- Vương phi, tối hôm qua nàng đi đâu?

Nàng biết mình không có khả năng dỗ ngọt người khác mà, đặt bát canh sang một bên, đã thẳng thắn như vậy thì nàng cũng không cần ngụy trang:

- Ta đi gặp bằng hữu, giải quyết vài sự vụ của ta, vương gia, ngài tức giận cái gì?

- Ta tức giận cái gì, nàng còn không biết sao? Một tên hái hoa tặc tử cũng dễ dàng trở thành bằng hữu của nàng, còn có thể nói chuyện hai canh giờ như vậy?

- Chưởng quầy nói với ngài là ta ở đó hai canh giờ?- Doanh Mai híp mắt, giọng nói trở nên lạnh lẽo.

- Hiện giờ cái nàng quan tâm là ai nói điều đó với ta sao?

Nam Cung Diệp một trận buồn bực, những gì hắn nói nàng vốn không hề để tâm? Lại còn dùng giọng điệu lạnh lẽo đó nói chuyện với hắn?

- Vương gia, cả ta và ngài đều biết, ta ở vương phủ là lợi cho hai bên, chức vị vương phi này chỉ là hữu danh vô thực, ta làm việc sẽ tự biết chừng mực.

Giữ nàng lại vương phủ một phần vì đáp ứng với Doanh tướng quân, một phần vì yên ổn binh lực ông để lại. Tuy Doanh tướng quân mất đi, nhưng danh vọng trong quân rất cao, bọn tướng lĩnh dưới trướng vẫn luôn nhìn chằm chằm xem hắn đối xử với Doanh Mai thế nào. Nàng nói đúng, hôn lễ của họ chỉ là giao dịch.

Có điều, khi nghe thấy những lời đó, Nam Cung Diệp vô cùng bất mãn. Trong ngực lộn một mớ tức giận mà không phát tác được.

- Dù là như vậy, nàng đi đâu đều phải báo lại cho ta biết. Ta đã chọn cho nàng bốn ám vệ, sau này ra ngoài nhất định phải mang theo bọn họ.

Ám vệ, ám vệ sao? Một sát thủ mà luôn bị người ta nhìn chằm chằm, không cần nghĩ cũng biết khó chịu dường nào.

- Ta đã nói sẽ tự biết chừng mực, ta không cần ám vệ.

Đôi mắt Nam Cung Diệp trở nên sắc bén, giọng nói cũng trở nên nghiêm nghị:

- Bây giờ nàng không như trước nữa, không thể muốn làm gì cũng được. Ám vệ nhất định phải có, hơn nữa nàng muốn làm gì, đi đâu phải báo lại với ta. Nếu không thì nàng hãy ngoan ngoãn ở vương phủ, chuyện điều tra ta sẽ thay nàng làm.

Đôi mắt Doanh Mai lập tức dậy sóng, những cơn sóng ngầm cuồn cuộn thi nhau ập đến, phá vỡ bình phong ngăn chặn mỏng manh, vỡ nát. Những cảm xúc dồn dập kéo đến, cuối cùng hóa thành một nỗi tức giận. Doanh Mai đập tay xuống bàn "bang", nhưng vẫn không giải tỏa được nỗi uất ức này, không thể nào hóa giải nổi. Nỗi uất ức dồn nén đến bóp nghẹt lấy nàng. Không thể nào thở nổi.

- Vương gia, ngài điều tra cũng đâu cho ta biết, việc của ta không phiền ngài xen vào.

Doanh Mai tức tối đứng dậy, đi đến cửa phòng không biết nghĩ thế nào, quay lại cầm bát canh đậu đỏ, một đường về thẳng Lạc Hà các.

Nàng biết nàng không còn võ công, không cần hắn phải nói ra như vậy. Nàng biết mình là kẻ vô dụng, không cần hắn tới đả kích nàng như thế. Lại cố tình là hắn, chọn lúc nàng không hề phòng bị mà đào lên nỗi đau của nàng, mổ xẻ, khinh bỉ. Nàng điên rồi.

Doanh Mai nhìn chằm chằm bát canh đậu đỏ trên bàn, màu đỏ như tơ khiến nàng thấy chói mắt. Bản chất của một sát thủ là luôn luôn cảnh giác, không tin tưởng bất kỳ ai. Còn nàng, từ khi nào đã mất đi phòng bị. Từ khi nào mà cứ thế tin tưởng, uống thuốc hắn đưa tới. Từ khi nào mỗi sớm thức dậy sẽ vào bếp nấu canh để rồi nhận nỗi đau thương thế này. Doanh Mai cười thê lương một hồi, Doanh Mai a Doanh Mai, người thân duy nhất của mi đã chết rồi. Ngươi phải nhìn cho rõ vào. Doanh Mai, ngươi điên rồi, ngươi điên thật rồi.

Nam Cung Diệp từ lúc nàng rời khỏi vẫn ngồi trong thư phòng ngẩn người. Không phải như thế, không nên như thế. Dự định ban đầu của hắn là khác kìa. Lúc nói chuyện với nàng sao hắn có thể tức giận mà nói nàng dừng lại? Tức giận sẽ làm hỏng việc. Nam Cung Diệp ngồi trong thư phòng cả buổi lại không thể làm được việc gì. Không rõ trời tối từ bao giờ, trong lòng hắn loạn thành một mảnh, chân vô thức bước tới trước cửa Lạc Hà các, ánh đèn đã sáng. Đèn trong phòng hắt lên cánh cửa một bóng người. Người đó ngồi như thế cả đêm, Nam Cung Diệp cũng đứng nhìn cả đêm.

Bình luận

Truyện đang đọc