HÌNH NHƯ TÔI THÍCH NAM PHỤ RỒI


Lâm Hiểu Ninh đang đọc sách thì chợt phát hiện ra có một nam sinh đang đứng cách cô không xa cứ nhìn cô chằm chằm.
Lúc đầu, Lâm Hiểu Ninh cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Nhưng được một lúc, cảm nhận rằng ánh mắt của nam sinh đó vẫn dính chặt trên người mình, Lâm Hiểu Ninh liền đặt quyển sách đang đọc lên bàn, sau đó quay mặt lại, nhìn thẳng về phía nam sinh đó.
Còn tưởng rằng nam sinh đó sẽ ngại ngùng rồi quay mặt đi.

Nhưng không ngờ, cậu ta lại như bị hóa đá, hai mắt vẫn thẫn thờ nhìn về phía Lâm Hiểu Ninh không rời.
Lâm Hiểu Ninh cảm thấy không thoải mái nên liền đứng dậy, cầm lấy mấy quyển sách trên bàn rồi chuẩn bị đi sang chỗ khác.

Không ngờ rằng nam sinh đó vừa thấy vậy thì liền vội vàng chạy tới chỗ của Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh đang thắc mắc nam sinh đó muốn làm gì cậu ta đã giới thiệu: “Chào cậu, tớ tên là Lương Hiên.”
Lương Hiên?
Lâm Hiểu Ninh tròn mắt nhìn nam sinh trước mặt mình, trong lòng thầm hỏi: Đây chính là Lương Hiên - người có khuôn mặt đẹp trai và được vô số nữ sinh ngưỡng mộ sao?
Lâm Hiểu Ninh quan sát khuôn mặt Lương Hiên thật kỹ thì thấy quả thật anh cũng ưa nhìn.

Tuy nhiên, cô cảm thấy vẻ đẹp của anh vẫn chưa đủ để khiến cô phải trầm trồ, công nhận.
Chẳng lẽ là do tiêu chuẩn về cái đẹp của cô quá cao sao?
Lâm Hiểu Ninh nghĩ đâu có cao lắm chứ.

Đến cả Lâm Hữu Kỳ mà cô còn thấy đẹp trai thì làm sao tiêu chuẩn về cái đẹp của cô có thể gọi là cao được.

Chắc là do khuôn mặt của Lương Hiên không phải gu của cô nên cô mới không thấy anh đẹp trai thôi.

Lâm Hiểu Ninh đang nghĩ đến đây thì Lương Hiên lại hỏi cô: “Cậu tên là gì vậy?”
Lâm Hiểu Ninh từ tốn đáp: “Tớ tên là Lâm Hiểu Ninh.”
Nghe thấy ba chữ “Lâm Hiểu Ninh”, Lương Hiên vô cùng bất ngờ, thầm nghĩ: Hóa ra cô ấy chính là Lâm Hiểu Ninh.

Cô ấy chính là người được nói là hợp với mình.
Trái tim Lương Hiên không ngừng loạn nhịp.

Anh khẽ mỉm cười, sau đó lại nói: “Tớ học lớp 12-1, còn cậu?”
Lâm Hiểu Ninh nghe thấy Lương Hiên hỏi đến lớp học thì bèn trả lời: “Tớ học 12-5.” Sau đó, cô lại nói: “Tớ rất muốn chuyển tới lớp 12-1.

Nhưng mà đã học năm cuối rồi, không biết liệu có thể chuyển được không nhỉ?”
Lương Hiên nghe vậy thì rất nhanh đã liền đáp: “Được.

Chỉ cần kỳ thi tháng nằm trong top 20 là có thể chuyển đến lớp 12-1.”
Nói đến đây, Lương Hiên bỗng nhớ ra chuyện thi vào top 20 không phải là điều dễ dàng.

Vì vậy, anh lại vội vàng nói: “Nếu cậu gặp khó khăn gì trong việc học thì có thể tìm tớ.

Tớ luôn sẵn sàng giúp đỡ.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì mỉm cười rồi đáp: “Cảm ơn, nhưng không cần làm phiền cậu đâu.”
Sau đó, cô cầm sách rồi rời đi, trong lòng cảm thấy hơi là lạ.
Cô nhớ trong tiểu thuyết, Lương Hiên tuy là một người thân thiện nhưng đâu có nhiệt tình như thế này nhỉ?
Nếu không phải đã đọc tiểu thuyết và biết rằng Lương Hiên chỉ chú tâm vào việc học tập và không muốn yêu đương, Lâm Hiểu Ninh nhất định sẽ nghĩ rằng Lương Hiên đã có ý với cô rồi.
Trong khi đó, Lương Hiên đang ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng của Lâm Hiểu Ninh, trong lòng thầm hy vọng Lâm Hiểu Ninh có thể chuyển đến lớp của mình.

Sáu giờ tối.
Lâm Mộng Na từ nước ngoài trở về, còn mang theo rất nhiều quà để tặng cho các thành viên trong gia đình.

Và người được nhận nhiều quà nhất chính là Lâm Hiểu Ninh.
Mà Lâm Hiểu Ninh từ nhỏ đến lớn đã không được sống trong tình thương của gia đình.

Vì vậy, khi nhận được quà từ mẹ nuôi của mình thì Lâm Hiểu Ninh đã vô cùng hạnh phúc.
Cô ôm lấy mẹ nuôi, sau đó nói: “Con cảm ơn mẹ.

Mẹ thật là tốt.”
Lâm Mộng Na nghe thấy vậy thì rất vui vẻ, tình cảm đối với cô con gái nuôi cũng ngày một tăng lên.

Còn Lâm Thế Lăng khi nhìn thấy Lâm Hiểu Ninh ôm mẹ nuôi thì cũng cảm nhận được sự chân thành và tình cảm của cô dành cho mẹ.
Trong khi đó, Lâm Hữu Kỳ nghe thấy mấy lời của Lâm Hiểu Ninh thì thầm nghĩ: Đúng là đồ dẻo miệng.

Một lúc sau.
Đến giờ ăn tối.
Lâm Hữu Kỳ lại phải ngồi cạnh Lâm Hiểu Ninh nên tâm trạng của anh không được mấy vui vẻ.
Trong lúc đó, Lâm Hiểu Ninh cũng cảm thấy không vui.

Bởi vì cô phát hiện ra từ lúc ngồi vào bàn cơm đến giờ, Lâm Thế Lăng rất hay nhìn về phía cô.
Mà sự thật thì quả đúng là Lâm Thế Lăng cứ thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lâm Hiểu Ninh.

Bởi vì anh nghĩ hôm qua Lâm Hiểu Ninh đã nhắc nhở và quan tâm đến sức khỏe của anh thì anh cũng nên quan tâm và để ý đến cô.

Hơn nữa, anh vẫn cố gắng làm một người anh trai tốt, quan tâm đến các em của mình.
Mặc dù Lâm Hiểu Ninh mới chuyển đến đây không lâu, tình cảm anh em chưa khăng khít.

Nhưng Lâm Thế Lăng nghĩ bản thân không được vì vậy mà ít quan tâm đến cô.
Hơn nữa, Lâm Hiểu Ninh là con gái, lại rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Vì vậy, Lâm Thế Lăng nghĩ mình nên đối xử ân cần và dịu dàng với cô hơn.
Thế nhưng, Lâm Hiểu Ninh đương nhiên sẽ không cần sự dịu dàng và ân cần của Lâm Thế Lăng.

Hơn nữa, Lâm Hiểu Ninh còn rất lo ngại rằng Lâm Thế Lăng sẽ thích mình.
Mặc dù cô đã cố giữ khoảng cách với anh.

Hơn nữa, cô thấy tính cách của bản thân cũng không giống nữ chính, vì vậy chắc sẽ không phải hình mẫu lý tưởng của anh.

Tuy nhiên, cô lại có gương mặt vô cùng xinh đẹp.

Mà đàn ông ai lại không thích con gái xinh đẹp chứ?

Lâm Hiểu Ninh cũng vì vậy mà cảm thấy lo lắng.

Mà đang thấy lo lắng thì Lâm Thế Lăng lại một lần nữa đưa mắt nhìn về phía cô, khiến cho cô bỗng nhiên nổi cả da gà.
Và rồi, một ý nghĩ bỗng hiện lên trong đầu của Lâm Hiểu Ninh.
Anh muốn nhìn tôi? Được! Tôi cho anh nhìn đến phát sợ luôn.
Lâm Hiểu Ninh nghĩ như vậy rồi khẽ nhếch môi cười.

Sau đó, cô gắp một lúc ba miếng thịt lớn vào trong bát rồi liền nhìn chằm chằm Lâm Thế Lăng.
Mà Lâm Thế Lăng rất nhanh đã cảm nhận được ánh mắt của Lâm Hiểu Ninh đang hướng thẳng vào mình.

Vì vậy, anh cũng nhìn về phía Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh thấy hành động này của Lâm Thế Lăng thì biết thời cơ đã tới.

Ngay lập tức, cô há miệng to hết cỡ, sau đó gắp một lúc ba miếng thịt lớn lên rồi cho thẳng vào miệng mình, nhai nhồm nhoàm.
Mà Lâm Thế Lăng vốn đang nhìn thẳng về phía Lâm Hiểu Ninh nên đã thu trọn được cảnh tượng này vào mắt.
Ngay sau đó, anh liền đưa mắt nhìn sang chỗ khác.
Lâm Hiểu Ninh thấy vậy thì vô cùng đắc ý, trong lòng thầm nghĩ: Thế nào hả Lâm Thế Lăng? Trong tôi ăn có xinh đẹp không? Nhìn tôi ăn như vậy anh có thích tôi được nữa không?
Trong khi đó, Lâm Thế Lăng lại nghĩ trông cách ăn của cô em gái thật là buồn cười.

Nhưng mà…
Cũng khá dễ thương..


Bình luận

Truyện đang đọc