HÌNH NHƯ TÔI THÍCH NAM PHỤ RỒI


Nghe Lâm Thế Lăng hỏi Lý Kha Lộ là ai, Lâm Hiểu Ninh đã biết chắc chắn người đe dọa Lý Kha Lộ không phải là anh ta rồi.
Nhưng không phải Lâm Thế Lăng thì có thể là ai chứ?
Chẳng lẽ là mẹ nuôi?
Lâm Hiểu Ninh vừa nghĩ đến đây thì Lâm Thế Lăng lại hỏi: “Giữa em và cái người tên Lý Kha Lộ có vấn đề gì sao?”
Lâm Hiểu Ninh ngay lập tức đáp: “Có chút vấn đề nhưng đã giải quyết xong rồi ạ! Bây giờ em lên phòng đây!” Lâm Hiểu Ninh nói xong thì định quay người đi lên phòng.

Thế nhưng, Lâm Thế Lăng lại nói: “Chúng ta ngồi nói chuyện một chút đi.”
Lâm Hiểu Ninh dù không muốn nhưng lại chẳng thể cự tuyệt, đành phải ngồi xuống nói chuyện với Lâm Thế Lăng.
Cô vừa ngồi xuống ghế, Lâm Thế Lăng đã hỏi: “Rốt cuộc hôm nay ở trường đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Hiểu Ninh trả lời qua loa: “Em có chút xích mích với bạn bè trong lớp thôi.

Không có chuyện gì to tát đâu ạ.”
Lâm Thế Lăng nghe vậy thì cũng biết rằng Lâm Hiểu Ninh không muốn trả lời câu hỏi của anh.

Vì vậy, anh bèn khuyên nhủ: “Anh là anh của em, có trách nhiệm quan tâm, chăm sóc em.

Thế nên có chuyện gì khó khăn thì em cần nói với anh, đừng giấu trong lòng.”
Nhớ đến lúc vừa về nhà, Lâm Hiểu Ninh đã hiểu lầm rằng anh giúp cô giải quyết việc ở trường, Lâm Thế Lăng liền nói: “Anh không biết lần này ai đã giải quyết vấn đề giúp em, nhưng anh hy vọng lần sau người giải quyết mọi việc cho em sẽ là anh.”
Lại nghĩ đến câu nói “Công ty có việc mà anh lại phải giải quyết chuyện ở trường cho em.

Em làm phiền anh quá!” của Lâm Hiểu Ninh, Lâm Thế Lăng liền bảo: “Em đừng suy nghĩ rằng anh bận nên em sẽ làm phiền anh.

Đối với anh, công việc luôn luôn xếp sau gia đình.


Vì vậy, anh sẽ không bao giờ cảm thấy phiền phức nếu em tìm anh để nhờ giúp đỡ, em hiểu chưa?”
Lâm Hiểu Ninh ngoài miệng thì đáp: “Vâng, em hiểu rồi.” Nhưng trong lòng, cô lại thầm nghĩ: Anh không phiền nhưng tôi phiền! Chuyện của tôi, tôi có thể tự giải quyết.

Không giải quyết được thì tôi nhờ mẹ nuôi giải quyết chứ việc gì phải đi tìm anh chứ? Mà anh đã nói đủ chưa vậy? Nói xong rồi thì cho tôi iđ đi! Tôi không muốn ngồi với anh nữa đâu!
Lâm Thế Lăng đương nhiên không biết được suy nghĩ của Lâm Hiểu Ninh lúc này.

Trong mắt anh, Lâm Hiểu Ninh là một cô bé ngoan ngoãn, lễ phép.

Mà nhớ đến thường ngày, Lâm Hiểu Ninh rất giữ khoảng cách với mình nên Lâm Thế Lăng đoán rằng cô hơi sợ anh.
Vì vậy, Lâm Thế Lăng liền thu lại dáng vẻ nghiêm khắc.

Anh nở một nụ cười trìu mến để Lâm Hiểu Ninh cảm thấy mình không phải là một người khó gần, sau đó lại đưa tay xoa đầu Lâm Hiểu Ninh để kéo gần khoảng cách với cô.
Lâm Hiểu Ninh bị bất ngờ xoa đầu thì không kịp tránh.

Đúng lúc này, Lâm Hữu Kỳ lại từ bên ngoài bước vào, bắt trọn khoảnh khắc Lâm Thế Lăng xoa đầu Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hữu Kỳ nhíu mày, ngay lập tức lớn tiếng: “Anh làm cái gì vậy?”
Lâm Thế Lăng nghe thấy tiếng của Lâm Hữu Kỳ thì liền thu tay lại, sau đó quay đầu nhìn Lâm Hữu Kỳ.

Còn Lâm Hiểu Ninh nhìn thấy Lâm Hữu Kỳ thì ngay lập tức nhớ đến lúc gọi điện thoại cho anh, cô đã nghe thấy giọng của một cô gái.

Vì vậy, cô bực mình, quay ngoắt mặt đi, không thèm nhìn Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ thấy thái độ của Lâm Hiểu Ninh như vậy thì cáu kỉnh hỏi: “Sao cậu nhìn thấy tôi thì lại quay mặt đi? Cậu đang có ý gì đấy?” Vừa hỏi, Lâm Hữu Kỳ vừa bước về phía Lâm Hiểu Ninh.
Lúc này, trên vai Lâm Hữu Kỳ đeo cặp sách của mình, nhưng trên tay anh lại xách một chiếc cặp sách khác.


Chiếc cặp sách này làm bằng da, có màu đen, giống như là đồ vừa mới mua, nhưng bên trong lại đựng khá nhiều sách.
Lâm Hiểu Ninh nhìn thấy chiếc cặp sách trên tay Lâm Hữu Kỳ thì liền nhíu mày, thầm nghĩ: Không phải cậu ta mang cặp sách của bạn gái về nhà đấy chứ?
Nghĩ đến đây, Lâm Hiểu Ninh tức không chịu nổi.
Lâm Thế Lăng lại hỏi Lâm Hữu Kỳ: “Sao bây giờ em mới về nhà vậy? Anh tưởng em phải tan học từ lâu rồi chứ?”
“Em có chút chuyện nên về muộn.” Lâm Hữu Kỳ nói, “Còn anh? Sao đang yên đang lành anh xoa đầu Lâm Hiểu Ninh làm gì? Trông gớm chết đi được! Em ghét nhất là có người xoa đầu em nên anh đừng có xoa đầu Lâm Hiểu Ninh nữa.

Cậu ấy cũng không thích bị người khác xoa đầu đâu.

Mà khoan đã! Anh đã rửa tay chưa vậy? Anh có biết tay bẩn mà đặt lên đầu người khác là rất bất lịch sự không?”
Lâm Thế Lăng nghe vậy thì cạn lời với cậu em trai.

Còn Lâm Hiểu Ninh sau khi nghe xong lời Lâm Hữu Kỳ nói thì bắt đầu thấy hoang mang, thầm nghĩ: Lâm Thế Lăng đã rửa tay chưa nhỉ? Rõ ràng là chưa! Anh ta mới lái xe về nhà mà đã xoa đầu mình rồi! Trời ạ! Không biết tay anh có bẩn lắm không.

Chốc nữa lên trên phòng phải gội đầu ngay mới được.
Lâm Hiểu Ninh vừa nghĩ đến đây, Lâm Hữu Kỳ bỗng nhiên lại hỏi: “Sao cậu lại ngồi ở đây hả Lâm Hiểu Ninh? Không phải bình thường đi học về cậu đều ở trên phòng sao?”
Lâm Hiểu Ninh trong lòng đang khó chịu nên liền đáp: “Tôi ở đây để chờ anh Thế Lăng.

Anh Thế Lăng cực kỳ tốt, dù bận việc nhưng vẫn quan tâm đến tôi.

Không như cậu, học cùng trường với tôi nhưng lại chẳng để ý đến tôi, còn bỏ mặc tôi để đi hẹn hò với bạn gái.”
Nghe đến đây, Lâm Hữu Kỳ ngay lập tức cau có.
Lâm Hiểu Ninh chờ anh Thế Lăng? Còn nói rằng anh Thế Lăng cực kỳ tốt, quan tâm đến cậu ta?
Mà khoan đã!

Sao Lâm Hiểu Ninh lại bảo mình bỏ cậu ta để hẹn hò với bạn gái chứ?
Bạn gái nào?
Lâm Hữu Kỳ nghĩ đến đây thì Lâm Thế Lăng lại hỏi: “Em đã có bạn gái rồi sao?”
“Bạn gái đâu ra?” Lâm Hữu Kỳ cáu kỉnh nói, “Em không có bạn gái!”
“Đừng có chối!” Lâm Hiểu Ninh lớn tiếng, “Lúc gọi điện thoại cho cậu, tôi đã nghe thấy rất rõ giọng của bạn gái cậu đấy! Bạn gái cậu nũng nịu đòi cậu mua sách, còn gọi cậu là anh yêu nữa!”
Lâm Hữu Kỳ nghe thấy vậy thì bỗng nhớ đến lúc nói chuyện điện thoại với Lâm Hiểu Ninh, hình như ở bên cạnh anh có đôi nam nữ nào đó đang chuyện trò với nhau.

Thế nhưng, Lâm Hữu Kỳ chỉ chăm chú nghe điện thoại của Lâm Hiểu Ninh nên đâu có để ý đến đôi nam nữ kia nói chuyện gì.
Bây giờ Lâm Hiểu Ninh hiểu lầm rằng anh có bạn gái, Lâm Hữu Kỳ liền tức giận phủ nhận: “Tôi nói là tôi không có bạn gái! Lúc nói chuyện điện thoại với cậu, tôi đang ở hiệu sách.

Ở bên cạnh tôi lúc đó có một nam một nữ nói chuyện với nhau.

Tôi không biết họ nói cái gì, nhưng tuyệt đối không có liên quan đến tôi.

Tôi đến hiệu sách một mình.

Tôi không có bạn gái.

Tôi không có bạn gái, nghe rõ chưa?”
Lâm Hữu Kỳ nói to như vậy, Lâm Hiểu Ninh đương nhiên là nghe thấy.

Không chỉ Lâm Hiểu Ninh, mà cả Lâm Thế Lăng, cô giúp việc, chú thợ làm vườn cũng đều nghe thấy.
Lúc này, Lâm Hiểu Ninh tròn mắt nhìn Lâm Hữu Kỳ.
Nghe những lời Lâm Hữu Kỳ vừa nói, Lâm Hiểu Ninh cũng đã hiểu ra vấn đề.
Lâm Hữu Kỳ đi vào hiệu sách.

Ở bên cạnh anh có một đôi nam nữ nói chuyện với nhau.


Lâm Hiểu Ninh đoán có lẽ là giọng nói của cô gái nói chuyện với chàng trai đã lọt vào điện thoại của Lâm Hữu Kỳ nên khiến cô mới hiểu lầm.

Vậy là…
Lâm Hữu Kỳ không có bạn gái.
Nhưng mà…
“Nhưng mà chiếc cặp sách kia là sao?” Lâm Hiểu Ninh chỉ vào chiếc cặp sách trên tay Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ liền cục cằn nói: “Mua cho cậu đấy! Đồ ngốc!”
“Mua cho tôi?” Lâm Hiểu Ninh ngạc nhiên, “Tự nhiên mua cặp sách cho tôi làm gì?”
Nghe Lâm Hiểu Ninh hỏi, Lâm Hữu Kỳ giận dỗi nên không đáp, chỉ vứt cặp sách xuống ghế.
Lâm Hiểu Ninh định xách thử cặp sách lên thì thấy khá nặng, liền hỏi: “Trong này đựng gì vậy?”
Lâm Hữu Kỳ hậm hực đáp: “Cặp sách thì đương nhiên là để đựng sách, nếu không thì còn đựng gì nữa?”
Lâm Hiểu Ninh cảm thấy khó hiểu, liền mở cặp sách ra thì thấy bên trong có khá nhiều sách mới.
Lâm Hữu Kỳ lại nói: “Đây là sách tôi mới mua cho cậu.

Từ nay cậu dùng mấy cuốn này, còn mấy cuốn bị Lý Kha Lộ ném xuống đất rồi giẫm lên, cậu vứt đi là được rồi.

Cặp sách cũng vậy! Dùng cặp sách mới đi.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì tròn mắt nhìn Lâm Hữu Kỳ, hỏi: “Cậu… biết chuyện giữa tôi và Lý Kha Lộ sao?”
Lâm Hữu Kỳ đáp: “Đương nhiên là biết rồi!”
Lâm Thế Lăng đứng bên cạnh đã nghe hết cuộc đối thoại của Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ nên liền hỏi: “Giữa Hiểu Ninh và người tên Lý Kha Lộ kia đã xảy ra chuyện gì? Tại sao người đó lại ném sách cửa Hiểu Ninh xuống đất?”
Lâm Hiểu Ninh không muốn tiếp tục nói chuyện với Lâm Thế Lăng nên liền đáp nhanh gọn: “Chỉ là cậu ta không ưa em nên trút giận lên sách vở của em thôi.

Vừa nãy cậu ta đã gọi điện xin lỗi em rồi, anh không cần để ý đến chuyện này nữa đâu”
Lâm Thế Lăng nghe vậy thì lại suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Anh nhớ lúc về nhà, em có hiểu lầm rằng anh là người giúp em giải quyết chuyện ở trường với người bạn tên Lý Kha Lộ này, đúng không nhỉ?”
Lâm Hiểu Ninh vừa đáp: “Vâng.”, mặt mũi của Lâm Hữu Kỳ tối sầm lại.

Anh nhìn chằm chằm về phía Lâm Hiểu Ninh rồi hỏi: “Cậu hiểu lầm rằng anh Thế Lăng giúp cậu giải quyết Lý Kha Lộ?”


Bình luận

Truyện đang đọc