HÌNH NHƯ TÔI THÍCH NAM PHỤ RỒI


Nghe thấy có bạn hỏi rằng ai sẽ đóng vai hoàng tử, Lâm Hữu Kỳ liền nhíu mày.

Còn Lâm Hiểu Ninh thì đang dự định xin thầy chủ nhiệm cho mình bỏ vai.
Cô đã suy nghĩ kỹ rồi.

Cô không hứng thú lắm với việc đóng kịch.

Vì vậy, cô nên để lại cơ hội đóng vai công chúa cho một bạn khác.
Tuy nhiên, lý do chính khiến Lâm Hiểu Ninh bỏ vai là vì Lâm Hữu Kỳ.

Cô biết Lâm Hữu Kỳ sẽ không vui nếu cô diễn chung với người khác.

Và thật ra là chính cô cũng không muốn đóng cặp với bạn nam khác.

Cô không muốn mình là công chúa, nhưng hoàng tử lại không phải Lâm Hữu Kỳ.
Chính vì vậy, Lâm Hiểu Ninh quyết định sẽ xin thầy cho mình bỏ vai.
Chỉ là không ngờ rằng, Lâm Hữu Kỳ bỗng nhiên lại đứng dậy, nói với thầy chủ nhiệm: “Thưa thầy, em tự ứng cử bản thân vào vai hoàng tử.”
Lâm Hiểu Ninh bị câu nói này của Lâm Hữu Kỳ làm cho ngây ngốc.

Thầy giáo và các bạn trong lớp cũng ngây người khi nghe thấy Lâm Hữu Kỳ nói như vậy.
Lâm Hữu Kỳ bình thường ở trường chỉ biết học, giờ ra chơi cũng chỉ ngồi trong lớp đọc sách, từ trước đến giờ không hề giao du với bạn bè hay tham gia vào bất cứ hoạt động tập thể nào cả.

Vậy mà hôm nay Lâm Hữu Kỳ lại muốn đóng vai hoàng tử ư?
Thầy chủ nhiệm và các bạn đều khó có thể tin nổi.
Lâm Hiểu Ninh cũng cảm thấy khó tin.


Nhưng dường như cô đã đoán được lý do vì sao Lâm Hữu Kỳ lại làm như vậy.
Anh làm như vậy có lẽ là vì cô.
Lúc này, thầy chủ nhiệm suy nghĩ một hồi thì liền hỏi Lâm Hữu Kỳ: “Nếu để em đóng vai hoàng tử, em sẽ hoàn thành tốt vai diễn chứ?” Thầy chủ nhiệm cảm thấy ngoại hình của Lâm Hữu Kỳ rất phù hợp với vai hoàng tử.

Tuy nhiên, khuôn mặt anh hầu như lúc nào cũng chỉ có một biểu cảm lạnh lùng nên thầy chủ nhiệm hơi lo rằng anh sẽ không diễn được.
Thế nhưng, Lâm Hữu Kỳ liền nói: “Em sẽ cố gắng để hoàn thành vai diễn thật tốt.”
Nghe vậy, thầy chủ nhiệm còn chưa kịp lên tiếng thì Ngô Hải Mộng ở dưới lớp đã nói: “Thưa thầy! Em cảm thấy bạn Lâm Hữu Kỳ rất phù hợp đóng vai hoàng tử đấy ạ!”
Mấy cô bạn hay chơi chung với Lâm Hiểu Ninh và Ngô Hải Mộng nghe vậy thì cũng đồng tình: “Em cũng cảm thấy bạn Lâm Hữu Kỳ rất thích hợp.”
Nghe đến đây, thầy chủ nhiệm cũng không còn lý do gì để từ chối yêu cầu của Lâm Hữu Kỳ.
Thầy suy nghĩ mất mấy giây, sau đó liền đồng ý để Lâm Hữu Kỳ đóng vai hoàng tử.
Lâm Hữu Kỳ đạt được mục đích thì vui vẻ ngồi xuống.

Bỗng nhiên, Lâm Hiểu Ninh ở bên cạnh lại mỉm cười nhìn anh rồi bảo: “Vậy là bây giờ cậu đã trở thành hoàng tử của tôi rồi.”
Thình thịch.
Thình thịch.
Trái tim của Lâm Hữu Kỳ vì câu nói của Lâm Hiểu Ninh mà đập càng nhanh, càng mạnh.
Sau đó, anh cũng mỉm cười rồi nói: “Ừ.

Bây giờ tôi đã trở thành hoàng tử của cậu rồi.”

Sau khi tan học.
Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ liền lên xe để trở về biệt thự.
Lâm Hiểu Ninh vốn dĩ muốn bỏ vai diễn công chúa, nhưng Lâm Hữu Kỳ lại trở thành hoàng tử rồi nên cô đành thôi.

Bây giờ, cô tuyệt đối không thể từ bỏ vai diễn được.


Nếu không, người khác lại thay thế cô vào vai công chúa thì không phải Lâm Hữu Kỳ sẽ trở thành hoàng tử của người đó sao?
Lâm Hiểu Ninh đương nhiên sẽ không để ai trở thành công chúa của Lâm Hữu Kỳ rồi.
Về đến biệt thự.
Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ vừa vào đến cửa thì đã gặp Lâm Tuấn Trì.
Lâm Tuấn Trì vừa đi uống rượu với bạn bè về nên hơi say.

Thấy Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ đi cạnh nhau, anh liền trêu ghẹo: “Đôi vợ chồng son về đến nhà rồi à?”
Lâm Hiểu Ninh nghe thấy vậy thì hai tai đỏ bừng.

Nhưng cô và Lâm Hữu Kỳ còn chưa kịp lên tiếng, giọng nói của Lâm Thế Lăng đã vang lên: “Tuấn Trì! Em đang nói cái gì vậy?”
Lâm Thế Lăng đang ngồi trên ghế sofa liền đứng dậy rồi bước về phía Lâm Tuấn Trì, sau đó quát: “Say rượu rồi ăn nói hồ đồ! Đúng là không ra thể thống gì! Hiểu Ninh và Hữu Kỳ là anh em, sao em có thể nói năng như vậy?”
Nghe đến đây, đôi lông mày của Lâm Hữu Kỳ liền nhíu chặt lại.

Anh lớn tiếng: “Em và Lâm Hiểu Ninh không phải anh em!”
Lâm Thế Lăng nghe vậy thì ngơ người.
Lâm Tuấn Trì lúc này lại lên tiếng hỏi Lâm Thế Lăng: “Hiểu Ninh và Hữu Kỳ đâu có cùng huyết thống, anh cần gì phải kích động vậy?”
“Không cùng huyết thống nhưng vẫn là anh em.” Lâm Thế Lăng nói, “Chúng ta đều là con của mẹ nuôi, vì vậy phải yêu thương nhau như anh em ruột.

Đừng bao giờ nói ra mấy câu như là không cùng huyết thống nữa.”
Lâm Hữu Kỳ nghe đến đây thì siết chặt bàn tay.
Lâm Hiểu Ninh đứng bên cạnh thấy vậy thì liền cầm tay anh, bảo anh đừng kích động.

Còn Lâm Tuấn Trì thì phản bác lại lời của Lâm Thế Lăng: “Là anh em không cùng huyết thống thì nói là không cùng huyết thống, đâu có sai đâu? Anh, em và Hữu đều là con của mẹ nuôi, lại còn sống với nhau từ nhỏ, vì vậy yêu thương nhau như anh em ruột là đúng rồi.


Nhưng Hiểu Ninh mới đến đây không lâu, giữa con bé và Hữu Kỳ làm gì đã có tí “tình cảm anh em” nào chứ?”
Lâm Tuấn Trì đang say xỉn nhưng nói vẫn rất rõ ràng: “Hai đứa nó một nam một nữ, đang ở độ tuổi tràn trề nhiệt huyết với tình yêu.

Vậy mà anh đòi hai đứa phải xem nhau như anh em? Anh đùa em đấy à?”
Lâm Thế Lăng liền lớn tiếng trách móc: “Hiểu Ninh và Hữu Kỳ đang ở tuổi ăn tuổi học, em đừng có nói đến chuyện tình yêu, làm ảnh hưởng đến việc học của bọn trẻ.”
Lâm Tuấn Trì chép miệng, sau đó nói với Lâm Thế Lăng: “Anh cổ hủ vừa vừa thôi chứ! Yêu đương thì làm sao? Hiểu Ninh và Hữu Kỳ yêu đương cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến việc học cả.”
“Hồ đồ!” Lâm Thế Lăng quát: “Hiểu Ninh và Hữu Kỳ là anh em, yêu đương cái gì? Anh cảnh cáo em không được nói ra những câu như vậy lần nữa.

Người khác mà nghe được thì sẽ nhìn nhà họ Lâm của chúng ta như thế nào?”
Nghe đến đây, Lâm Hữu Kỳ thật sự không nhịn nổi nữa nên liền lớn tiếng: “Yêu đương thì làm sao? Tôi và Lâm Hiểu Ninh không phải anh em ruột, yêu nhau thì có vấn đề gì?”
Lâm Thế Lăng nghe đến đây thì sững sờ.
Lại nhìn thấy thái độ gay gắt của Lâm Hữu Kỳ, Lâm Thế Lăng liền nghi ngờ: Chẳng lẽ… Hữu Kỳ thích Hiểu Ninh?
Lâm Thế Lăng vừa nghĩ đến đây thì Lâm Tuấn Trì lại nói: “Hiểu Ninh và Hữu Kỳ yêu nhau thì đâu có sao đâu.

Anh không biết là rất nhiều gia đình nhận con nuôi rồi cho con nuôi kết hôn với con ruột của mình à? Nhà họ Tô ở thành phố B cũng thế đấy! Lúc trước ông bà Tô nhận nuôi một bé gái năm tuổi.

Sau khi lớn lên, bé gái ấy từ con nuôi trở thành con dâu của nhà họ Tô luôn, vậy mà đâu có ai nói gì đâu.

Người ta còn nhiệt tình chúc phúc cho nhà họ Tô, thậm chí còn khen ông bà Tô tinh mắt, chọn đúng cô con dâu ngoan, còn nuôi con dâu từ bé nữa đấy!”
Lâm Thế Lăng nghe vậy thì đơ người.
Chuyện của nhà họ Tô, anh có nghe qua nhưng chưa bao giờ để ý kỹ.

Bây giờ Lâm Tuấn Trì nói vậy, anh liền trầm mặc suy nghĩ hồi lâu.
Lâm Tuấn Trì thì liền quay lại, nói với Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ: “Đôi vợ chồng son mau lên trên tầng học bài đi! Lần thi tới phải đạt hạng 1, hạng 2 để cho anh Thế Lăng biết rằng yêu đương không hề ảnh hưởng đến học tập.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì vô cùng xấu hổ.

Nhưng cô chưa kịp lên nói lời nào thì Lâm Hữu Kỳ đã lên tiếng: “Tôi và Hiểu Ninh đương nhiên sẽ giành lấy vị trí đầu bảng.

Đến lúc đó hy vọng ai đó đừng có nói rằng yêu đương ảnh hưởng tới học tập, cũng đừng có nói rằng anh em nuôi không được yêu nhau nữa.”

Nói dứt lời, Lâm Hữu Kỳ liền kéo Lâm Hiểu Ninh lên tầng.
Lâm Hiểu Ninh ngơ ngác đi theo Lâm Hữu Kỳ.
Nhớ đến lời Lâm Hữu Kỳ vừa nói, trái tim của Lâm Hiểu Ninh không thể nào ngừng rung động.
Anh nói rằng anh và cô sẽ giành lấy vị trí đầu bảng để chứng minh cho Lâm Thế Lăng thấy rằng yêu đương không ảnh hưởng đến học tập.

Vừa rồi, anh cũng phản đối ý kiến anh em nuôi không được yêu nhau của Lâm Thế Lăng.

Như vậy đâu có khác nào như đang thừa nhận rằng cô và anh thật sự đang yêu nhau chứ?
Lâm Hiểu Ninh nghĩ như vậy thì liền đỏ mặt.
Gần đây, Lâm Hữu Kỳ chiều chuộng cô, dính lấy cô suốt ngày.

Thậm chí anh còn thường nắm tay cô, ôm cô,...!Và anh cũng đã hôn má, hôn môi cô.

Vì vậy, Lâm Hiểu Ninh liền nghĩ: Có lẽ… Lâm Hữu Kỳ thật sự có chút tình cảm với mình.
Thế là đến lúc đi đến trước cửa phòng Lâm Hữu Kỳ, cô liền nói với anh: “Những lời mà cậu vừa nói có thể khiến cho người khác nghĩ rằng chúng ta thật sự đang yêu nhau đấy.

Tôi còn suýt chút nữa tưởng rằng cậu thích tôi, muốn cùng tôi hẹn hò cơ.” Lâm Hiểu Ninh thăm dò Lâm Hữu Kỳ.
Trong khi đó, Lâm Hữu Kỳ xém chút nữa đã nói rằng: Đúng là tôi thích cậu, muốn hẹn hò với cậu mà.
Thế nhưng, Lâm Hữu Kỳ chợt nghĩ nếu anh nói thích cô thì không phải là đang tỏ tình với cô rồi sao?
Bây giờ anh không có hoa, không có quà thì làm sao tỏ tình được?
Anh muốn cho cô một buổi tỏ tình thật lãng mạn, khiến cô nhớ mãi không quên.

Nhưng bây giờ hai người đang ở trước cửa phòng anh.

Nếu anh tỏ tình thì lấy đâu ra lãng mạn chứ?
Lâm Hữu Kỳ nghĩ như vậy nên liền nói với Lâm Hiểu Ninh: “Vấn đề này chúng ta sẽ bàn luận sau.”
Nói dứt câu, Lâm Hữu Kỳ liền vào phòng rồi đóng chặt cửa lại.
Lâm Hiểu Ninh: “...”


Bình luận

Truyện đang đọc