"Tiên Quân, ta rất sợ hãi."
Toàn thân ướt sũng, hai chân trước Tuyết Hoa bổ nhào vào Hạ Lăng Vân,
kéo ống quần hắn kêu khổ: "Ta chỉ muốn đuổi theo người, thật không ngờ
bên ngoài rất đáng sợ, có nhiều người bảo phải giết hồ ly, nói máu linh
hồ có thể kéo dài tuổi thọ." Nàng chớp chớp đôi mắt ướt sũng, đôi mắt
lập tức lấp lánh lệ quang.
Vũ Đình chân nhân thương tiếc nói, "Tuyết Hoa đáng thương. Sư thúc,
người tha thứ cho nó tội vi phạm mệnh lệnh của người trốn ra ngoài đi.
Nó ra ngoài cũng chỉ vì tìm người."
Vài đồng môn Thiên Linh Môn đi dọc bờ sông phụ cận Thiên Trụ Sơn tìm
kiếm tiểu hồ ly, chỉ có hắn đi theo dọc bờ sông là chính xác. Ven đường
đi thấy có người nghị luận thấy tiểu hồ ly màu trắng, nằm trong chậu gỗ
trôi trên sông.
Hạ Lăng Vân cúi đầu nhìn tiểu hồ ly giây trước còn uy phong lẫm lẫm, lúc này lại đáng thương vô cùng.
Nàng đã quên chủ nhân trước, trước khi gặp hắn thì chỉ sinh hoạt trong
dãy núi Hằng Cổ, về sau đi theo hắn cũng chỉ đi loanh quanh một thôn
trang hay một thị trấn, còn đâu vẫn sinh hoạt ở Thiên Linh Môn, căn bản
nàng không hề biết lòng người hiểm ác.
Tuyết Hoa ngập tràn nước mắt nói: "Tiên Quân, ta đã nói ta là linh sủng
của Tiên Quân Thiên Linh Môn rồi, bọn hắn lại càng kiên quyết giết ta.
Ta nhớ kĩ lời người nói không chủ động công kích người, bọn họ tiếp tục
tổn thương ta, ta mới đánh bọn họ đấy."
"Vũ Đình, chuyện ở đây ngươi hãy giải quyết." Hạ Lăng Vân xoay mặt nhìn
Vũ Đình nói. Khúc sông này trải qua trận đánh của tiểu hồ ly và bốn gã
tu sĩ bị tàn phá, tuy không tổn hại nhiều nhưng người xung quanh cũng
gặp tai bay vạ gió. Nếu không phải hắn và Vũ Đình âm thầm trợ giúp một
số người bị rớt xuống nước, có lẽ đã có người chết đuối. <!--Ambient video inpage desktop-->
"Vâng, Hạ sư thúc." Vũ Đình chân nhân gật dầu, vung phất trần, mang
gương mặt hiền lành mỉm cười thân thiện đi về phía đám người.
"Sư thúc tổ." Hai đồ đệ sau lưng Vũ Đình chân nhân ôm quyền thi lễ với Hạ Lăng Vân, sau đó đi theo sư phụ bọn hắn.
Bờ môi khẽ cong tạo thành nụ cười vui vẻ, Hạ Lăng Vân ngồi xuống nói:
"Tuyết Hoa, mới bốn ngày không gặp, trình độ nói chuyện của ngươi tiến
bộ nhanh lắm rồi." Vừa nói chuyện, tay của hắn phất một cái, đem toàn bộ nước trên người của nàng xua tan, để cho bộ lông của nàng lại khô ráo.
Vốn dĩ hắn đang trên đường tới đảo Hỏa Vân, đột nhiên thiên lý truyền âm thạch bay tới, ở trước mặt hắn xoay quanh. Chỉ có chuyện vô cùng trọng
yếu chưởng môn hoặc các đệ tử của hắn mới sử dụng thiên lý truyền âm
thạch. Hắn tranh thủ thời gian tiếp nhận truyền âm thạch, sau đó mở pháp trận, nghe được tin tức bên trong.
Hóa ra là tin tức do thất đồ đệ Lưu Thanh Bình truyền đến. Lưu Thanh
Bình nhanh chóng nói chuyện về tiểu hồ ly cho hắn biết, thỉnh hắn quay
về tìm tiểu hồ ly.
Tuyết Hoa muốn học ngự kiếm đuổi theo hắn? Cái đầu nhỏ của nàng làm sao có thể nghĩ ra được chủ ý này?
Nửa đêm Tuyết Hoa trộm rất nhiều chậu gỗ vại nước, ý định đi theo dòng
sông đi về phía Đông tới biển lớn? LỚn mật, vớ vận, nhưng lại có khả
năng thực hiện!
Những... thứ này là do nàng nghĩ ra hay có người dạy bảo nàng?
Hắn kinh ngạc lập tức nhớ tới bản đồ của vương triều Kim Phượng ở đại
lục Ngũ Nguyên, lại nhớ tới mấy nhánh sông phía đông Thiên Trụ Sơn, xác
định nếu Tuyết Hoa đi theo phía đông dòng sông, óc khả năng đi qua sông
Giang Hà lớn nhất của vương triều Kim Phượng, đi ra biển.
Hắn nhanh chóng đuổi tới, lúc này nàng đang bị bốn gã tu sĩ truy kích.
Hắn muốn nhìn xem nàng sẽ ứng phó thế nào nên ẩn nấp đứng xem cuộc
chiến.
Vũ Đình cũng mang theo hai gã đệ tử từ thượng du chạy tới, hắn liền ngăn bọn họ ra tay, mọi người cùng ẩn nấp xem cuộc chiến.
Tiểu hồ ly nhớ kĩ lời hắn nói không chủ động công kích nhân loại, chỉ là sau khi người khác chủ động nàng mới phản kích mãnh liệt. Dùng bản năng động vật cùng với pháp thuật công kích, một địch bốn nhanh chóng giết
chết đối phương.
Nhìn thấy Tuyết Hoa cố ý đoạt pháp khí của người khác, hắn cảm thấy hơi
xấu hổ, lòng tham của tiểu hồ ly nhà hắn hơi lớn nha, học xong tính cách giết người đoạt bảo của tu sĩ nhân loại.
Cùng đám người Vũ Đình quan sát trân chiến của tiểu hồ ly, hắn càng thêm tin tưởng tiểu hồ ly được chủ nhân trước giáo dưỡng cẩn thận, ngoại trừ bản năng chiến đấu của động vật còn có sách lược chiến đấu của nhân
loại. Hài tử thông minh như thế này, hắn thật sự muốn dạy dỗ nàng cẩn
thận, khiến nàng trở thành hồ tiên mà tu sĩ nhân loại cũng phải kính nể, chứ không phải là hồ ly tinh yêu ma mà mỗi người trong giới tu tiên
truy giết.
"Ta, ta, ta..."
Thấy gương mặt Hạ Lăng Vân lạnh nhạt, tiểu hồ ly Tuyết Hoa trong lòng có quỷ tranh thủ thời gian nói dối: "Ta cũng không biết, tự dưng muốn nói
như vậy."
Nàng dụi dụi vào chân Hạ Lăng Vân, giọng điệu sợ hãi nói: "Tiên Quân, ta rất nhớ người, cho nên ta mới đi tìm người."
Thấy hắn thờ ơ, nàng lập tức oa oa ô ô khóc lớn: "Bên ngoài thật đáng
sợ, khắp nơi đều là người. Ta không nhìn thấy một con hồ ly đồng loại
nào. Ta ngồi trong chậu gỗ trôi theo dòng sông, nhưng mà có rất nhiều
người muốn cướp chậu gỗ của ta. Người nói ta không được phép chủ động
công kích người khác, ta đành phải vứt bỏ chậu gỗ chạy trốn."
Đứa nhỏ đáng thương...
Gương mặt Hạ Lăng Vân có chút động, ánh mắt nhìn tiểu hồ ly nhu hòa hơn rất nhiều.
Tuyết Hoa tiếp tục kêu lên ô ô: "Vừa rồi bốn người kia có rất nhiều pháp khí, ta chỉ muốn chạy trốn, nhưng mà bọn hắn lại dùng ngự kiếm, mặc kệ
ta chạy trốn thế nào cũng không thoát được, cho nên ta mới công kích bọn họ." Nam thần là người, hắn tất nhiên không thích nàng công kích nhân
loại, nhưng mà chuyện phát sinh như vậy nàng không thể khoanh tay chịu
chết nha.
"Ngươi đã đoạt đi hai pháp khí trung cấp." Hạ Lăng Vân nghiêm mặt nói,
"Bọn họ công kích ngươi, ngươi phản kích không sai, nhưng sau khi chiến
thắng ngươi lại còn đoạt pháp khí của bọn họ. Cái đó với hành vi giết
người đoạt pháp khí của tu sĩ tà ác có gì khác nhau?" Bốn gã tu sĩ muốn
bắt tứ phẩm linh hồ, lột da lấy máu luyện đan, bọn chúng không biết
lượng sức bị chết chính là gieo gió gặt báo, không thể trách Tuyết Hoa
ra tay độc ác.
Tuyết Hoa ủy khuất nói: "Hai pháp khí này rất lợi hại, chẳng lẽ ta để
lại cho bọn hắn thừa dịp ta không chú ý tiếp tục công kích ta?" Đây là
chiến lợi phẩm của nàng, nàng cầm thì có quan hệ gì? Nếu không phải Hạ
Lăng Vân và mấy người Thiên Linh Môn xuất hiện, nàng còn định lục túi
càn khôn của bọn chúng, xem có mặt hàng nào tốt không.
Vốn muốn nhân cơ hội để giáo dục tư tưởng đạo đức cho nàng, Hạ Lăng Vân lập tức im lặng, bởi vì tiểu hồ ly nói không sai.
Hồ ly, rất giỏi bao biện nha!
Nhẹ nhàng lắc đầu, Hạ Lăng Vân bế tiểu hồ ly đang dùng móng vuốt cào cào chân mình lên, dùng ngón tay chải nhẹ bộ lông cho nàng, sau đó phủi đi
bùn đất, vuốt ve cái đầu nhỏ của nàng.
Tuyết Hoa lập tức vui vẻ ghé vào trong ngực Hạ Lăng Vân, lầm bầm nói:
"Tiên Quân, người đừng bỏ ta lại được không? Ta thích người, người cũng
thích ta được không? Ta sẽ ngoan, sẽ trở nên mạnh mẽ, không đem lại
phiền toái cho người."
Hạ Lăng Vân nhìn sự cố chấp và dũng cảm của nàng cũng không còn cách
nào, đành nói: "Ta không bỏ lại ngươi, sẽ mang ngươi đi Hỏa Vân đảo,
nhưng mà về sau không cho phép ngươi được thi triển pháp thuật mở rộng ở những nơi người dân thường ở."
"Vâng, ta đã biết." Tuyết hoa lập tức tranh thủ: "Tiên Quân, ta vĩnh
viễn thích người, người cũng vĩnh viễn yêu thích ta có được không?"
Nhìn ánh mắt lo lắng vội vàng của nàng, Hạ Lăng Vân lập tức mỉm cười,
"Ta thích ngươi." Cho nên hắn mới mang nàng tới Thiên Linh Môn, cho nàng ăn các loại linh đan giúp nàng mau chóng mạnh mẽ, sau đó sẽ thu nàng
làm đệ tử.
Tuyết Hoa lập tức hoan hô, "Tiên Quân, là người nói đó nhé, người vĩnh viễn yêu thích ta, sẽ không vứt bỏ ta."
Hạ Lăng Vân hơi sững sờ, nhẹ nhàng gật đầu. Mặc kệ nàng có nguyện ý gọi
hắn một tiếng sư phụ hay không, hắn cũng bắt đầu coi nàng là đệ tử thân
truyền thứ mười ba. Linh thú và người khác nhau, nàng dù có năng lực
xuất sư rồi, nhưng cũng sẽ không rời khỏi hắn.
Trận chiến chấm dứt, nam thần ở bên cạnh, Tuyết Hoa cảm thấy an tâm, lúc này mới cuộn lại trong lòng Hạ Lăng Vân khẽ nhắm mắt lại.
Chỉ chốc lát sau, nghe được tiếng hít thở chậm rãi trong ngực, Hạ Lăng
Vân biết rõ nàng ngủ rồi, khóe miệng nở ra nụ cười ấm áp. Đứa bé này,
dính hắn như vậy, nhưng hắn lại không cảm thấy phiền, còn rất hưởng thụ, cảm giác giống như là thỏa mãn.
Ôm tiểu hồ ly đang ngủ, Hạ Lăng Vân đi tới bên cạnh Vũ Đình chân nhân hỏi: "Giải quyết thế nào?"
Bắt linh thú luyện đan là chuyện bình thường trong giới tu tiên, không
phân biệt chính phái hay tà phái. Nhìn pháp khí và chiêu thức của bốn gã tu sĩ kia, có thể nhận thấy chúng là nhị phẩm tu sĩ của những môn phái
bình thường.
"Sư thúc, bọn hắn theo thứ tự là đệ tử của Hàn Băng Động, và Kim Sa
Thành, kết bạn ở bên ngoài cùng lịch lãm, được thế tử Hán Dương khoản
đãi, muốn tới kinh thành." Vũ Đình chân nhân đáp.
Hàn Băng Đọng, Kim Sa Thành đều là môn phái tu tiên thứ hai thứ ba, thực lực bình thường, căn bản không thể so sánh với những tu sĩ tinh anh của Thiên Linh Môn.
"Con đã để đồ đệ chữa thương đồng thời nói cho bọn hắn biết, Thiên Linh
Môn sẽ viết thư gửi cho chưởng môn của bọn hắn nói bọn hắn biết rõ tứ
phẩm linh hồ được trưởng lão Thiên Linh Môn nuôi dưỡng, còn có ý định
giết tiểu linh hồ lấy máu, bị chết và bị thương chính là gieo gió gặt
bão." Vũ Đình chân nhân nói.
Hạ Lăng Vân khẽ gật đầu, "Xử trí như vậy là tốt rồi. Vũ Đình, ta còn có
chuyện quan trọng phải tới Hỏa Vân đảo, ngươi đền bù tổn thất cho những
dân chúng gặp nạn rồi trở về." Có ít người vì gặp sóng lớn nên thuyền bị dâng cao rơi xuống vỡ nát, có người thì hàng hóa bị rơi xuống sông, có
người...
"Vâng, con đã biết." Vũ Đình ôm quyền khom người nói.
Hạ Lăng Vân đang muốn phi thân, đột nhiên có một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào đỏ thấm đột nhiên xông tới, vội vàng kêu lên, "Tiên Quân đại nhân,
Tiên Quân đại nhân."
Tuyết Hoa bị tiếng ồn đánh thức, khẽ động cơ thể. Hạ Lăng Vân đưa tay vỗ nhẹ trấn an nàng, thấp giọng hỏi: "Thế tử có việc?"
Nhìn chiếc thuyền lớn xa hoa trên sông nếu không phải là hắn đã thi
triển pháp thuật bảo vệ, có lẽ cũng bị sóng nước mạnh mẽ hất lên rồi rơi xuống hỏng rồi.
Thế tử có vài phần anh khí nhìn Hạ Lăng Vân chắp tay thở dài nói: "Tiên
Quân đại nhân, đương kim hoàng thượng tuổi tác đã cao, dán thông báo cầu người tu tiên khắp thiên hạ ban thưởng linh đan diệu được, tục nhân
Phương Thiếu Hoa vô tình gặp được Tiên QUân, nguyện ý kính dâng kì trân
dị bảo, tuyệt thế giai nhân, khẩn cầu Tiên Quân ban thưởng linh đan diệu dược kéo dài tuổi thọ." Nói xong, hắn vung cẩm bào quỳ trước mặt Hạ
Lăng Vân.
Tuy tất cả mọi người thế tục đều gọi tu sĩ là tiên nhân, tiên sư, nhưng
người mà được tu sĩ gọi là Tiên Quân, thì chính là Tiên Quân hàng thật
giá thật, trường sinh bất lão thanh xuân vĩnh trú.
Vị Tiên Quân này thoạt nhìn tuổi chưa tới 24-25 tuổi, lại khí độ thong
dọng, gương mặt tuyệt mĩ sáng như ngọc, nhất định là tiên quân có tu vi
cực cao.
Không thấy tiểu sủng vật trong ngực của Tiên Quân có thể giết bốn gã tu sĩ như hoa trôi nước chảy sao?
Nghe xong lời khẩn cầu của thế tử Hán Dương, Hạ Lăng Vân bình thản nói:
"Thế tử, trên đời không có loại linh đan không cần tu luyện linh lực cải biến thể chất mà đạt được trường sinh. Đương kim hoàng thượng đã có
được tài phú của năm châu bốn biển, chắc đã phục dụng nguyên khí đan kéo dài tuổi thọ của giới tu tiên rồi, cho nên, ta cũng không có phương
pháp xử lí gì tốt hơn. Hoa nở hoa tàn, tự nhiên chi đạo, thanh xuân bất
lão không phải là người tu tiên trải qua ngàn năm thì cũng đừng suy nghĩ xa."
Giơ tay lên lấy ra một viên dược màu vàng, nói: "Đây là Thiên Vương đan, có thể kéo dài một năm tuổi thọ cho những người già yếu là đan dược cao cấp kéo dài tuổi thọ, ngươi mang về kính hiến cho hoàng đế."
Hoàng đế lớn tuổi cho nên để tranh đoạt ngôi vị thế tục sẽ lại phải trải qua một trận gió tanh mưa máu. Hi vọng một viên Thiên Vương đan này có
thể cho lão hoàng đế có thể tìm được người kế thừa.
Nhớ tới âm mưu quỷ kế tranh giành quyền lực của những kẻ thế tục, giọng
điệu của Hạ Lăng Vân mạnh mẽ: "Thiên Vương đan là linh đan an toàn đẳng
cấp trong giới tu tiên, ta hi vọng ngươi để y nguyên mà kính hiến cho
hoàng đế." Thế tử Hán Dương không có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Bị đôi mắt đen thâm thúy nhìn như vậy, thế tử Hán Dương lập tức có cảm
giác linh hồn của hắn bị rút ra rồi, không tự chủ nói: "Tiên Quân yên
tâm, tại hạ nhất định sẽ đem linh đan còn y nguyên như vậy kính hiến cho hoàng thượng."
Sau khi bắt ý thức của hắn tiếp thu mệnh lệnh của mình, Hạ Lăng Vân khẽ
gật đầu, gật đầu với Vũ Đình chân nhân một cái, rồi ôm tiểu hồ ly ngủ
say bay mất.
Mấy ngày mấy đêm không ngủ đối với hắn, chỉ là hơi mệt mỏi một chút
thôi, đợi buổi tối tiểu hồ ly tỉnh lại, hắn sẽ cùng nàng nghỉ ngơi.