HỒ NỮ

Hạ Lăng Vân ngồi ở ven bờ hồ dưới cây cổ thụ nhắm mắt tu luyện. Nơi này có nước, có cây, linh khí nồng đậm, đúng là thích hợp để hắn tu luyện.

Tuyết Hoa thì không hứng thú, đứng ở cạnh hắn, lấy đồ trong vòng cỗ chơi đùa.

Băng tinh ngọc liên, là chiến lợi phẩm đầu tiên của nàng, nhìn thế nào cũng thấy thích, hi vọng Lưu Thanh Bình am hiểu luyện khí có thể biến pháp khí này thành pháp khí cao cấp chuyên dụng cho nàng sử dụng.

Đãng Hồn Linh, tuy là pháp khi trung cấp, nhưng lúc chiến đấu với bọ cạp tinh ở sa mạc, nó cũng có tác dụng rất lớn. Cái pháp khí này tạo hình hơi kém, không phù hợp với thẩm mĩ quan của nàng. Hơn nữa tuy rằng nó là vũ khí công kích tinh thần nhưng lại không phân biệt được địch ta, cho nên sau này khi sử dụng nàng phải cẩn thận.

Trâm cài san hô vạn năm, là pháp khí cao cấp thuộc tính thủy, nhưng mà nàng không búi tóc, hơn nữa còn hai lỗ tai hồ ly, cần phải tìm cách tạo kiểu tóc phù hợp mới được.

Vòng lệ nhân ngư, cái này coi như là pháp khí tẩm bổ cho bản thân, đeo lâu dài có thể khiến da thịt mát mẻ mịn màng, linh căn thủy. Vuót vuốt viên trân châu sáng lấp lánh, nàng đeo lên cổ mình. Vừa đeo lên, nàng cảm giác được toàn thân có một luồng thủy linh khí chạy qua, khiến cả người nàng mát mẻ. Được, cái này tốt, trời mùa hè đeo vào có thể khiến da thịt mát mẻ.

Ngũ thải linh thạch vô cùng xinh đẹp, bên ngoài sáng long lanh, màu sắc lưu động, xanh biếc, thanh lam, đỏ tươi, vàng đất năm loại linh quang. Nếu làm đồ trang sức, tuyệt đối sẽ là thứ mà toàn bộ nữ nhân trên đời điên cuồng khát vọng có được.

<!--Ambient video inpage desktop-->

Làm gì thì tốt? Đồ trang sức, vòng cổ, hoa tai, vòng tay? Nếu có thể thì làm hai chiếc nhẫn một lớn một nhỏ.

Tuyết Hoa nghĩ lại, nàng thấy một số tu sĩ đeo nhẫn trên tay, không chỉ một cái, hơn nữa đều là pháp khí. Hạ Lăng Vân ngoại trừ đeo vòng càn khôn bên tay trái, thì trang sức gì cũng không có. Nếu hắn nguyện ý, nàng cũng sẽ nhờ Lưu Thanh Bình làm một đôi nhẫn, tương lai... Ha ha, tương lai nàng và hắn cùng đeo.

Tuyết Hoa tưởng tượng tới cảnh đẹp tương lai, khóe miệng kẽ cong lên, cười đến ngọt ngào.

Ngắm nghía trong chốc lát, nàng cảm thấy nhàm chán, mà quanh thân Hạ Lăng Vân còn dang bao phủ linh quang màu xanh lá đậm đặc, rất rõ ràng là còn đang tu luyện, liền đứng dậy đi tới bên hồ, cởi trường bào nhảy xuống nước, bắt đầu dùng hình người mà bơi lội.

Sau khi Hạ Lăng Vân trải qua một khoảng thời gian dài đằng đẵng tu luyện đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng- thiếu nữ khỏa thân tắm rửa trong hồ, chắc chắn sẽ khiến hắn khắc sâu ấn tượng với thiếu nữ đó. Bây giờ nàng phá hủy cảnh tượng gặp gỡ bất ngờ của bọn họ, hắn sẽ không có ấn tượng đặc biệt với Lệ Quân Hoa nữa rồi. Nếu lúc này nàng mô phỏng lại cảnh tắm rửa của Lệ Quân Hoa, biét đâu có thể gây ấn tượng trong lòng nam thần.

Hai cánh tay trắng nõn đưa ra, nàng dựa theo bản năng của cơ thể bắt đầu bơi lội. Nhàn nhã đùa nghịch dưới nước, khi thấy cá, nàng cũng không dùng pháp thuật mà là đưa tay bắt.

Không có pháp thuật hỗ trợ, con cá lnh hoạt từ bàn tay nàng trườn ra ngoài rồi trốn thoát.

Ta không tin, không có pháp thuật thì không bắt được các ngươi!

Tuyết Hoa nhành rỗi vô sự nên bắt đầu hăng hái so đo bắt cá. Trong lúc không để ý, mười ngón tay búp măng trắng nõn nhanh chóng biến thành móng tay dài sắc nhọn.

Thấy ngón tay thay đổi bất thường, nàng lập tức sợ hãi kêu lên, tranh thủ thời gian quay đầu nhìn Hạ Lăng Vân một cái, phát hiện thấy hắn vẫn còn tu luyện, mới đưa lưng về phía hắn kiểm tra lại bản thân, đột nhiên móng tay lại dài ra một tấc. Đây chính là móng vuốt tiêu chuẩn của yêu quái đó nha!

Nàng theo thói quen dùng ý niệm thu hồi móng tay lại, sau đó liền thấy một tấc móng tay kia lập tức biến mất, khôi phục chiều dài bình thường.

Về sau cái dáng vẻ xấu xí này không nên để nam thần nhìn thấy.

Tuyết Hoa thầm nghĩ, lặng lẽ bơi gần bờ, đứng ở vị trí mà Hạ Lăng Vân tỉnh lại có thể nhìn ra đươc giả vờ gội đầu, xoa bóp cơ thể trắng nõn vốn không hề bị bẩn chút nào.

Lúc nào nam thần mới tu luyện xong để ngắm nhìn nàng đây, làn da của nàng cũng bị ngâm tới mức trắng bệch rồi.

Tuyết Hoa ở trong hồ chờ đợi thật lâu, thân thể lại nóng lên, phát nhiệt đảo mắt biến lại thân hình hồ ly.

Ai, ở trong nước ngâm một hồi, sớm biết như vậy không bằng tu luyện.

Nàng ảo não bơi về phía bờ, nhân tiện còn chộp một con cá lớn, chuẩn bị làm cá nướng.

Trong lúc nàng bận rộn, Hạ Lăng Vân đã tu luyện xong lặng lẽ mở mắt ra. Lúc Tuyết Hoa lặng lẽ bên cạnh hắn chơi đùa rồi đi tới hồ bơi lội, thần trí của hắn đã nhận ra. Cảm ứng được một số động tác kì cục của nàng, hắn chỉ nghĩ nàng bắt chước Lệ Quân Hoa. Chỉ là cảnh tượng này quá xấu hổ quá ướt át rồi, hắn không tiện mở mắt ra, vẫn tiếp tục tu luyện, chờ đợi hiệu lực của Hóa Hình Đan biến mất trở về trạng thái hồ ly.

Nam hài tử có thể nuôi dưỡng tùy tiện, nhưng nữ hài tử tâm tư tinh tế tỉ mỉ, sẽ xuất hiện tình huống không được tự nhiên, hắn về sau phải chú ý nhiều. Hiện tại xem ra, để hắn dạy bảo nàng không tiện, về sau nếu nàng còn ở cạnh hắn, hắn phải cho nàng tiếp xúc thêm với nhiều nữ tu sĩ.

Tuyết Hoa rất biết chăm sóc bắt hai con cá lớn, rắc chút gia vị, tỉ mỉ làm hai con cá nướng thơm ngon.

Sau khi nàng làm xong nhìn về phía Hạ Lăng Vân, chỉ thấy hắn mỉm cười nhìn mình, lập tức vui vẻ bổ nhào vào ngực hắn, nói: "Tiên Quân, người đói bụng không? Ta đã làm xong bữa trưa." Hiện tại mặt trời lên cao, đối với con người mà nói thì đó là bữa trưa.

"Được, Tuyết Hoa càng ngày càng giỏi rồi." Hạ Lăng Vân cười vuốt ve đầu nàng, cổ vũ.

"Tiên Quân, ta dùng gia vị người cho, người ăn xem, mùi vị thế nào?" Tuyết Hoa nhẹ nhàng nói, vui vẻ nhìn mặt hắn. Nàng hi vọng hắn có thể nhìn thấy nhiều điều tốt đẹp của nàng, để hắn có thể vượt qua cảm giác chủng tộc để yêu nàng.

"Ta thấy được, ngươi rất giỏi." Hạ Lăng Vân vuốt ve đầu nàng tán dương. Móng vuốt của nàng huấn luyện khá tinh xảo, tuy không bằng tay người, lúc rắc gia vị không khống chế được lượng muối, một lần mà văng rất nhiều ra đất, chỉ có thể dùng cách ngưng tụ ra nước pha loãng, cho đến khi nàng cảm thấy thích hợp rồi chế biến. Tuyết Hoa, thật sự có thành ý.

"Tiên Quân, cá vẫn còn ấm, chúng ta cùng ăn." Tuyết Hoa mời nói, vẻ mặt chờ đợi. Đây là lần đầu tiên nàng dùng gia vị của nhân loại, nàng hi vọng nam thần sẽ không cảm thấy khó ăn.

"Được." Hạ Lăng Vân đứng dậy, ôm tiểu hồ ly tới hòn đá hôm qua bọn họ vừa nướng cá, sau đó lấy đĩa sứ ra, hắn giúp nàng gỡ thịt các, lựa xương to ra.

Tuyết Hoa đợi Hạ Lăng Vân cũng chuẩn bị xong mới bắt đầu ăn. Ăn xong miếng đầu, nàng kêu thảm thiết: "Mặn quá."

Hạ Lăng Vân lấy chiếc đũa trong vòng càn khôn kẹp miếng thịt cá ăn một miếng, khen ngợi: "Tuyết Hoa, cá này không mặn không nhạt vừa miệng. Cho ngươi."

Nói xong hắn lập tức gắp vần các ở trong đĩa của nàng, rồi cắn một miếng.

"Hơi mặn một chút." Hắn nói xong, lai nếm miếng thịt cá khác trong đĩa sứ, "Cái này không mặn. Tuyết Hoa, ngươi rắc muối không đều."

Tuyết Hoa ngơ ngác nhìn qua, nhắc nhở: "Tiên Quân, người ăn miếng cá ta vừa ăn qua." Nàng bây giờ là hình thái hồ ly, chỉ là động vật trong mắt nhân loại, nhưng đồ nàng vừa ăn hắn lại ăn hết.

Hạ Lăng Vân hơi sửng sốt, cười vỗ vỗ đầu nàng nói: "Nhanh ăn đi, cá nguội sẽ tanh." Nói xong hắn không ngại ăn tiếp phần cá nàng vừa ăn, ăn được một lát, hắn bắt đầu uống nước, sau đó lấy quả dại, cho nàng ăn.

Tuyết Hoa được ăn mĩ vị, cái đuôi vui vẻ đong đưa, con mắt cười híp lại như hình bán nguyệt. Bởi vì nàng cảm thấy, hành động này có thể xác định trong lòng nam thần nàng đã bắt đầu thoát li khỏi khái niệm động vật, trở thành người có thể ngồi cùng bàn ăn với hắn rồi.

Sau khi ăn xong cơm trưa, Hạ Lăng Vân ôm Tuyết Hoa nghỉ ngơi dưới bóng cây, hưởng thụ quá trình yên tĩnh hiếm có trong thí luyện gian khổ. Thật lâu hắn nói: "Ở đây rất đẹp và yên tĩnh, nói không chừng có thể xây dựng một căn nhà nhỏ để ở lại lâu dài, đáng tiếc không thích hợp với chúng ta, nên xuất phát thôi." Vẫn còn trong thí luyện, hắn vẫn hi vọng mình thông qua thí luyện rời khỏi. Thiên Linh Môn có quá nhiều điều hắn cần lo lắng, hắn muốn trở về.

"Vâng." Tuyết Hoa trong vòng ôm của hắn, nói "Ta ở một chỗ với người." Phụ thân nàng cũng đồng ý rồi.

Quyến luyến vuốt ve tiểu tinh linh trong ngực ngữ khí của Hạ Lăng Vân ngưng trọng nói: "Xem duyên phận của chúng ta rồi." Nếu phụ thân nàng không cho phép, hắn không có chút biện pháp nào, bởi vì từ hơn bảy nghìn năm trước, Hạo Linh Tiên Tôn đã có thực lực để bạch nhật phi thăng.

Đứng dậy, hắn nhìn xung quanh, để nàng lên vai hắn, nói: "Ảo cảnh biến đổi liên tục, ngươi cố gắng đứng trên người ta." Nói như vậy, để nếu có lỡ bị truyền tống bọn họ cũng tới cùng một chỗ.

"Vâng." Bốn móng vuốt của nàng bám chặt quần áo hắn, đứng trên bờ vai hắn, còn cuốn cái đuôi vòng qua vai hắn.

Thấy nàng đã đứng vững, Hạ Lăng Vân lấy ra pháp kiếm Thanh Hoa rời khỏi bờ hồ đi về phía rừng cây âm u nguyên thủy. Khác với sa mạc, quặng mỏ, núi lửa, tu luyện trong rừng rậm phù hợp với linh căn của hắn hơn.

"Kì quái." Đi cả buổi, Hạ Lăng Vân không nhịn được bật thốt lên.

"Làm sao?" Tuyết Hoa dò hỏi.

"Nếu ảo cảnh này dùng để thí luyện ta... thật sự ta không biết thí luyện ta cái gì?" Hạ Lăng Vân nói. Sa mạc núi lửa, quặng mỏ đen tối đều rèn luyện ý chí và sức lực chiến đấu của hắn, mà rừng rậm nguyên thủy này đến tận giờ không xuất hiện linh thú cường đại công kích hắn.

Là yên lặng trước khi bộc phát sao?

Nhưng hắn không cảm thấy bất kì dị thường nào cũng không cảm giác được nguy hiểm.

"Không biết thì cứ đi thẳng về phía trước đi." Tuyết Hoa lạc quan chỉ đạo. Phụ thân nàng là chi chủ của Thái Hư Huyễn Cảnh, tuyệt đối không có khả năng ngồi nhìn nữ nhi gặp nguy hiểm trong ảo cảnh.

"Được." Hạ Lăng Vân gật đầu, tiếp tục đi sâu vào rừng rậm.

Trải qua năm sáu ngày trong rừng rậm, rốt cuộc có cũng xuất hiện ánh sáng. Trước mặt là một hồ nước to, giữa hồ là một cung điện phỉ thúy. Cung điện trang nghiêm theo phong cách cổ xưa, đập vào mắt hai người là tấm biển ghi: Thái Nguyên Cung

Bình luận

Truyện đang đọc