HỒ NỮ

Trong bữa ăn, lúc luân chuyển giữa chiều và tối, Cảnh Thanh Viễn ôm chồn tuyết đi, rất nhanh đã quay lại bên cạnh hắn lúc này là một thiếu nữ mắt to cao gầy.

"Tiểu nữ Lưu Uyển Trân bái kiến sư phụ." Nàng ôm quyền chính thức ra mắt Hạ Lăng Vân.

Hạ Lăng Vân rất hài lòng về khí chất và dung mạo nàng, mỉm cười gật đầu: "Đứng lên đi, Trương Thành đã mang một bát đũa tới, con cũng ngồi xuống dùng cơm." Hai hàng lông mày của đứa nhỏ này lộ ra khí khái, là người hào phóng, xứng đôi với tiểu đồ đệ của hắn.

"Cảm ơn sư phụ." Lưu Uyển Trân khom người thi lễ sau đó đứng dậy, nhìn Lệ Quân Hoa thoạt nhìn mang nhiều tâm sự nói: "Lệ cô nương." Nàng lại quay về phía Thanh Đồng đang bất động "Thanh Đồng các hạ." Trước khi giới thiệu Thanh Đồng, Cảnh Thanh Viễn và Hạ Lăng Vân tiên quân đã nói Thanh Đồng là bát phẩm thiên hồ, Cảnh Thanh Viễn cũng gọi là Thanh Đồng các hạ.

"Miễn lễ." Thanh Đồng vô cùng hiếu kì động vật bình thường sao có thể biến thành hình người nên nhìn đánh giá Uyển Trân một phen. Sư đồ Hạ Lăng Vân không nói rõ nguyên nhân vì sao chồn tuyết biến thành người, hắn cũng không muốn để đối phương nghĩ hắn thiếu hiểu biết định sau khi trở về sẽ hỏi Lệ Quân Hoa(Lệ Quân Hoa dạy hắn rất nhiều, hắn coi nàng như là một kẻ vạn sự thông)

Thấy Lưu Uyển Trân chủ động chào hỏi mình, trong lòng Lệ Quân Hoa có cảm giác mất mát: "Lưu cô nương, nhanh ngồi xuống." Nàng cảm thấy Lưu cô nương này dù dung mao hay tư thái đều không bằng mình, nhưng Thanh Viễn ca ca đã lựa chọn nàng đành từ bỏ huynh ấy rồi.

Sau bữa ăn, Lệ Quân Hoa mang mấy hộp thức ăn và Thanh Đồng đi về. Nàng còn trẻ, hơn nữa phần lớn thời gian dùng để tu luyện nên không che dấu được tâm trạng.

Cảnh Thanh Viễn không nghĩ tới vấn đề kia, đợi sau khi Lệ Quân Hoa rời đi mới hỏi Hạ Lăng Vân: "Sư phụ, Quân Hoa muội muội giống như có tâm sự." <!--Ambient video inpage desktop-->

Hạ Lăng Vân thầm thở dài, nhưng gương mặt lại bình thản mỉm cười: "Không có gì, chắc mấy chuyện phiền nào của nữ hài tử, chờ mấy ngày nữa hẳn tốt hơn." Thanh Nhi đã không biết, vậy cũng không nên tăng phiền não cho hắn.

Tuyết Hoa cuộn tròn trong ngực Hạ Lăng Vân, trong lòng đau khổ suy tư. Có lẽ ngay từ đầu nàng lầm rồi. Lệ Quân Hoa chỉ thầm mến Cảnh Thanh Viễn, người hắn yêu chính là chồn tuyết. Mà Lệ Quân Hoa sau khi trải qua thất bại, từ nay về sau hăng hái tu luyện, coi nam nhân như mây bay. Mây bay cái gì một hay hai cái cũng không sao, cho nên thời gian dần dần qua nàng ta mới cùng mấy nam nhân, biến hậu cung thành cường đại.

Cảnh Thanh Viễn là một người ngay thẳng chất phát, không nghĩ tới Lệ Quân Hoa sẽ thích mình, thật sự là chân nhân bất lộ tướng.

Sư đồ họ có rất nhiều lời muốn nói, liền ngồi trò chuyện trong chính sảnh. Uyển Trân và Tuyết Hoa cũng theo ngồi. Thật lâu, Tuyết Hoa cảm thấy thân thể nóng lên, lập tức nói: "Lại bắt đầu rồi." Nói xong, nàng nhanh như chớp chạy tới gian phòng cách chính sảnh.

Cảnh Thanh Viễn tò mò hỏi: "Sư phụ, Tuyết Hoa làm sao, cái gì lại bắt đầu?"

Mặc Phong đang nằm dưới chân hắn đột nhiên nhổm dậy nói: "Chủ nhân ta muốn ra ngoài một lát." Tẩy Tủy Phạt Cốt Kim Đan đỉnh cấp bắt đầu có tác dụng, khiến bụng dưới của hắc lang đau đớn muốn bài tiết.

"Sư phụ, con đi cùng nó một lát." Cảnh Thanh Viễn tranh thủ thời gian nói.

Hạ Lăng Vân gật đầu, xoay người nhẹ nhàng nói với Uyển Trân: "Uyển Trân, có thể Tuyết Hoa cần trợ giúp, con đi giúp nàng." Đồ đệ không có chỗ này, hắn là sư phụ và đồ tức cần tránh hiềm nghi.

"Vâng, sư phụ." Lưu Uyển Trân cực kì thông minh, cũng đoán được ý sư phụ, lập tức đứng dậy gật đầu với Cảnh Thanh Viễn rồi đi về phía gian phòng bên.

Cảnh Thanh Viễn vội vàng mang Mặc Phong ra ngoài Thanh Lâm Quán, bởi vì sau khi phục dụng Tẩy Tủy Đan mùi tạp chất trong cơ thể rất khó ngửi, hắn cần phải mang Mặc Phong đi xa một chút mới được.

Sau khi tiến vào phòng, Lưu Uyển Trân nhìn thấy một thiếu nữ tóc trắng lộ tai hồ ly đang mặc xiêm y, dưới mông ῷ còn một cái đuôi hồ ly lông xù thật to, lập tức kinh ngạc. Tình huống của Tuyết Hoa là thế nào? Có chút giống nàng nhưng lại không giống.

Tuyết Hoa cười hì hì ngẩng đầu nói, "Tỷ đừng sợ, ta là hồ ly biến hóa, tu vi không đủ, còn ăn Hóa Hình Đan, kết quả biến thành dáng vẻ thế này."

Nàng và chồn tuyết lúc này là huynh đệ động cảnh ngộ rồi, chỉ có điều tình huống của chồn tuyết tốt hơn nàng, sau khi biến thành người thì không có những thứ thừa thãi.

Lưu Uyển Trân cũng là người trải qua cái chết rồi phục sinh thành chồn, thấy Tuyết Hoa hòa thuận, lập tức tiến lên nói: "Có cần ta giúp một chút không?"

"Không cần, ta tự mình làm được." Tuyết Hoa cười nói, "Đổi tới đổi lui, ta cũng quen rồi."

Hai thiếu nữ ở trong phòng bắt đầu... trò chuyện, sau đó cùng đi vào chính sảnh.

Bởi vì có người ngoài Tuyết Hoa không nhào tới cọ cọ vào ngực Hạ Lăng Vân mà ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn nói chuyện với Uyển Trân.

Hạ Lăng Vân yên lặng uống trà, nghe các nàng nói chuyện, thiện cảm dành cho tức phụ của đồ nhi tăng thêm không ít, quyết định sau khi trở về sẽ nói với Tuyết Hoa học tập một số nghi lễ với Lưu Uyển Trân.

Những đám mây trắng như được mặt trời chiếu sáng, mặt biển xanh lam trải dài ngàn dặm.

Hạ Lăng Vân ôm Tuyết Hoa đã biến về hình dáng hồ ly, cùng đồ đệ sườn núi.

Tần Đạo Nguyên mang theo đám đệ tử Hỏa Vân Cung tới tiễn. Sau lần này, chắc hắn và Hạ Lăng Vân sẽ bế quan để tìm hiểu thấu đáo tâm pháp ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh, chắc vài thập niên hoặc một hai trăm năm không gặp lại rồi.

"Lăng Vân, Thanh Viễn, Quân Hoa quyết định về quê thăm phụ mẫu, sẽ đi cùng mọi người một đoạn đường." Tần Đạo Nguyên nói, sau đó vẫy tay ra hiệu nữ đệ tử nhỏ nhất của mình tới.

Lệ Quân Hoa mặc y phục đỏ, sắc mặt khá tốt, không nhìn thấy vẻ ủ rũ như hôm qua. Thanh Đồng sau lưng nàng ta tỏ vẻ không vui, nhưng không nói một lời.

"Tiên Quân, Cảnh sư huynh, ta đã rời nhà hai mươi lăm năm, trong lòng nhớ thương phụ mẫu tuổi tác đã cao, quyết định hồi hương hầu hạ hai người. Ta và mọi người cùng đi một đoạn đường, trên đường mong mọi người chiếu cố." Lệ Quân Hoa nói xong, hành lễ với Hạ Lăng Vân và Cảnh Thanh Viễn. Sau khi hầu hạ dưỡng phụ dưỡng mẫu nang sẽ đi lịch lãm rèn luyện, tới nước Tây Lăng điều tra nguyên nhân mẫu thân bị đuổi giết, sau đó tìm hiểu phụ thân nàng là ai, còn trên thế gian không.

"Chớp mắt đã hai mươi lăm năm." Hạ Lăng Vân ôm tiểu hồ ly Tuyết Hoa cảm khái nói, "Ngươi nên về quê phụng dưỡng nhị lão, giải quyết xong chuyện trần duyên." Hắn nhỡ lúc gặp Lệ Quân Hoa dưỡng phụ dưỡng mẫu của nàng đã là trung niên, tuy rằng hắn có ban cho họ Duyên Thọ Đan, nhưng đoán chừng nhị lão cũng gần đất xa trời. Lệ Quân Hoa trở về lúc này vừa vặn chăm sóc nhị lão trước khi lâm chung.

"Thanh Đồng ở cạnh cho nên ngươi sẽ không có nguy hiểm gì, ta và sư phụ ngươi cũng an tâm."

Hạ Lăng Vân lời ít ý nhiều. Từ cổ chí kim linh sủng không muốn xa rời chủ nhân, cam tâm tình nguyện theo sát chủ nhân. Hắn nhìn sắc mặc Thanh Đồng đoán chừng nội tâm không muốn nhưng không thoát khỏi được khế ước linh sủng nên đành đi theo Lệ Quân Hoa hồi hương.

Tần Đạo Nguyên nghe vậy gật đầu, "Chính là có Thanh Đồng, huynh mới an tâm để Quân Hoa xuất sư."

Người trên đảo Hỏa Vân cũng biết Quân Hoa từ Thái Hư Huyễn Cảnh ra, đoán trên người nàng có trân bảo. Tuy đảo Hỏa Vân đã phong tỏa tin tức nhưng sẽ có một ít ngoại nhân sẽ có phương thức truyền ra ngoài, Hỏa Vân Cung không dám đảm bảo tin tức tuyệt đối không lộ ra ngoài.

"Tuyết Hoa, Hạ Lăng Vân, ta đi theo mọi người tới Thiên Linh Môn chơi vài ngày." Lệ Nhi cùng đưa tiễn đột nhiên nói ra, mà Lâm Vân Phàm ở sau lưng không làm ra hành động gì, vẻ mặt hơi sầm xuống. Xem ra hắn đã biết rõ quyết định của Lệ Nhi.

"Được. Cảnh bên hồ Nữ Thần cũng khá đẹp." Tuyết Hoa lập tức cao hứng mời.

Sáng sớm Tần Đạo nguyên đã nghe lời thỉnh cầu của hai đệ tử, nghe Lệ Nhi nói, mỉm cười: "Lăng Vân, Vân Phàm và Lệ Nhi đi Thiên Linh Môn chơi vài ngài, đệ giúp ta trông chừng bọn họ."

Hạ Lăng Vân có chút ngoài ý muốn, nghe xong cười nó: "Tất nhiên là được, Lệ Nhi hồ nữ thần không tệ, Thiên Trụ Sơn cũng có nhiều cảnh đẹp, ngươi tới đó sẽ có người chơi cùng Tuyết Hoa. Vân Phàm, lần gần nhất ngươi tới Thiên Linh Môn là hai trăm năm trước, đã lâu không tới, chắc giờ cũng quên mất vị trí hồ Nữ Thần rồi."

Lâm Vân Phàm tiến lên ôm quyền nói: "Tiên Quân, đệ tử và Lệ Nhi tới Thiên Linh Môn quấy rầy chư vị thanh tu rồi, kính xin Tiên Quân thứ lỗi."

Lệ Nhi tràn ngập hiếu kì với đại lục Ngũ Nguyên, Thiên Linh Môn chỉ là nơi đầu tiên nàng muốn tới thôi. Nàng du ngoạn khắp nơi, nói không chừng sẽ gặp rắc rối, hắn phải đi cùng nàng. Mặc dù phụ thân nàng có ban các loại pháp khí nhưng nàng lại không biết lòng người hiểm ác, nói không chừng bị người khác lừa gạt, hắn phải bảo hộ nàng. Phụ thân Lệ Nhi phó thác nàng cho hắn, hắn nhất định phải bảo hộ nàng không bị xây xát chút nào!

Hạ Lăng Vân quay mặt nhìn về phía đại lục Ngũ Nguyên nói: "Thiên hạ không có bữa tiệc nào khong tàn, Đạo Nguyên huynh, Triệu trưởng lão, Lưu huynh, Lăng Vân cáo từ. Ngày sau nếu có dịp, mời mọi người tới hồ Nữ Thần làm khách, đê tiểu đệ tận tình tiếp đón." Nói xong, hắn ôm quyền rồi ngự kiếm phi.

"Tần Cung chủ, Triệu trưởng lão, Lưu chân quân, Vân chân quân." Tuyết Hoa tranh thủ cáo biệt với những người mình đã gặp.

"Tần sư bá, Triệu trưởng lão, Lưu sư bá, Vân Hiên sư huynh, mọi người, Thanh Viễn cáo từ." Cảnh Thanh Viễn lễ phép cúi chào sau đó nhảy lên kiếm, bay lên cạnh sư phụ.

Chồn tuyết Uyển Trân nằm trên vai hắn không cách nào nói chuyện, liền nhìn mọi người gật đầu thi lễ. Ngày hôm qua, mấy người trên đảo Hỏa Vân cũng biết tình huống của nàng rồi, rất tò mò về lời nguyền vì sao người lại biến thành chồn tuyết, nhưng nàng là nữ tử lại không phải người của Hỏa Vân Cung, còn có Thanh Viễn và Hạ tiên quân che chở, cho nên không dám người nào tới gần xem xét.

"Sư phụ, sư bá, sư thúc. Quân Hoa rời núi, xin bái biệt mọi người." Lệ Quân Hoa quỳ trước mặt ba vị trưởng bối, hai mắt ẩm ướt. Năm tuổi nàng đã tới đây, ba vị trưởng bối đều không bạc đãi nàng, nhất là sư phụ, coi nàng như nữ nhi dốc hết tâm huyết.

"Quân Hoa nhanh chút." Tần Đạo Nguyên nâng ái đồ, nhìn gương mặt nàng, thiên ngôn vạn ngữ nghẹn trong yết hầu, lúc lâu mới nói: "Ở nhà phụng dưỡng nhị lão không nên quyên tu luyện, chuyện phụ mẫu con, tận lực là được rồi."

Hắn nhìn về phía Thanh Đồng đang khoanh tay hờ hững nói: "Thanh ĐỒng, đảo Hỏa Vân đối với các hạ hữu lễ, Quân Hoa cũng đối xử với ngươi khá tốt, chúng ta hi vọng khi Quân Hoa gặp nguy hiểm ngươi hãy bảo hộ Quân Hoa một chút." Ít nhất ở bên ngoài đại lục Ngũ Nguyên không có một bát phẩm Tiên Quân nào, cho nên Thanh Đồng bảo hộ, tính mạng Quân Hoa sẽ không nguy hiểm.

"Hừ, ta đã biết." Thanh Đồng bĩu môi nói, vẻ mặt tuyệt mĩ âm trầm tỏ vẻ không kiên nhẫn. Hắn cảm thấy dù thế nào Lệ Quân Hoa cũng là chủ nhân của hắn, hắn đường đường là bát vĩ thiên hồ nếu để kẻ khác giết chết chủ nhân mình, thể diện hắn để đâu?

Lâm Vân Phàm tiến lên cáo từ sư phụ sư bá sư thúc và các huynh đệ đồng môn, sau đó kéo nhẹ ống tay áo Lệ Nhi.

Lệ Nhi sững sờ, sau đó ôm quyền nói với mọi người: "Cáo từ." Nàng lập tức giữ chặt tay Lâm Vân Phàm rồi bay lên.

Lâm Vân Phàm bị nàng kéo tay trước mặt mọi người, gương mặt lập tức đỏ bừng. Bởi vì tu vi linh lực của nàng cao hơn hắn mà "Thực" và "Tiên" chênh lệch, cho nên trước mặt nàng hắn luôn có cảm giác không ngẩng cao đầu.

Nhưng hắn có tự tin, bởi vì Chi chủ Thái Hư Huyễn Cảnh, Hạo Linh Tiên Tôn phụ thân của Lệ Nhi đã truyền thụ cho hắn một tâm quyết linh căn Hỏa, nói chỉ cần hắn chịu khổ tu luyện, vượt qua Lệ Nhi là không vấn đề.

Tốc độ tu luyện của tu sĩ nhân loại vượt qua tất cả mọi sinh vật khác, một ngày nào đó hắn sẽ vượt qua Lệ Nhi, chính thức trở thành người bảo hộ nàng!

Bình luận

Truyện đang đọc