HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT

Lâm Thượng bị bắt tại nhà bà ngoại cậu ta, cậu ta đối với quá trình nhận tội rất thẳng thắn. Mà quá trình gây án cậu ta nói ra cùng với suy luận của Tống Văn hoàn toàn nhất trí.

Lúc đó cậu ta đang rất xúc động cùng phẫn nộ liền đâm một đao vào tim cha của mình, Lâm Chính Hoa chết rất nhanh, bởi vì có dao chặn ở miệng vết thương nên máu chảy cũng không nhiều lắm. Cậu ta lúc đó rất sợ hãi nhưng Chung Tình lại rất bình tĩnh. Trước khi thi thể cứng lại, cậu ta cùng Chung Tình đem thi thể nhét vào một cái vali du lịch lớn chuyển đến cái phòng thuê kia.

Hai mẹ con làm như không có việc gì đến lớp học thêm, thế nhưng tất cả buổi học Lâm Thượng đều không có nghe được cái gì.

Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó thoát, tuy rằng Chung Tình đứng ra hy sinh, nguyện ý gánh tội thay cậu ta, thế nhưng cuối cùng Lâm Thượng cũng không chạy trốn khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

Tống Văn đem vụ án chỉnh sửa lại một lần, trên căn bản, tất cả các vấn đề đều đã có đáp án, lỗ thủng lớn cũng đã bù đắp được một nửa.

Lâm Thượng vẫn là trẻ vị thành niên, chờ đợi cậu ta chỉ có thể là vào trại quản giáo tiếp nhận giáo dục; Mã Minh Huy và Quách Tử cũng bởi cì tống tiền mà bị phạt; Chung Tình cũng sẽ bị xử tội vì bao che tội phạm và ngược đãi thi thể.

Trải qua ba ngày, bảy mươi hai giờ, một vụ án phân thây, thi thể còn nát như vậy, bốn tội phạm đều toàn bộ sa lưới.

Sau khí phá án, còn bận rộn tận mấy ngày để kết án, mấy người đội một hiếm khi đón được một cái cuối tuần. Đến buổi chiều chủ nhật, Tống Văn theo thói quen mang bản vẽ ra bắt đầu vẽ vời.

Anh vẽ từng cái, từng cái khuôn mặt người, Chung Tình, Lâm Chính Hoa, Lâm Thượng mãi đến khi đủ loại mặt chiếm hết cả trang giấy, anh mới khép quyển sổ kia lại.

Sau đó Tống Văn mở điện thoại di động ra, ngón tay anh trượt trượt trên màn hình, nhưng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, mở album ảnh ra, album bên trong có một tấm ảnh, đó là hình ngày đó anh phát hiện trong đống tài liệu vật chứng mà Trình Tiểu Băng chụp lại. Tấm hình kia đáng nhẽ không nên bị chụp lại, nhưng có lẽ tiểu cô nương kia bấm nhầm nút chụp, liền không nỡ đem nó xoá đi. Tống Văn phát hiện tấm hình này sau đó cũng không có để lộ ra, mà lại lưu lại một phần trong điện thoại di động.

Trong hình Lục Tư Ngữ đang cúi đầu, nhìn cốp sau chiếc xe của người bị hại, trên khuôn mặt thanh tú hiện thần sắc chăm chú.

Có một số việc, giống như từng viên, từng viên ngọc, nhìn qua không có liên hệ chút nào nhưng khi tỉ mỉ nhớ lại, lại sớm đã có một ít dấu hiệu, có thể mắc nối chúng thành một chuỗi. Tống Văn nhớ lại Chu Dịch Ninh từng nói, còn có kết quả điều tra trước đó, anh bỗng nhiên đứng dậy, cầm áo khoác đi ra cửa.

Buổi chiều 5h, Lục Tư Ngữ đang ở bên trong tiểu biệt thự ở phía Tây Nam thành nấu bữa tối, ngày hôm nay cậu nấu canh cá, con cá này là tự tay cậu làm thịt.

Lục Tư Ngữ động tác sạch sẽ dứt khoát, trước tiên đem cá đập ngất, loại trừ vảy cá, vây mang, nột tạng và cả màng đen trong bụng cá. Sau đó cậu mặt không đổi sắc đem cá rửa sạch, rửa đi vết máu trên tay. Nước trên người cá dùng giấy nhà bếp thấm hết đi, cho dầu vào chảo nóng, trước tiên chính là rán vàng, sau đó thêm nước, váng dầu màu vàng nhạt nổi lên, màu sắc nước trà từ từ biến trắng, vẫn luôn hầm đến màu sắc màu trắng sữa, dần dần sệt lại.

Lục Tư Ngữ vẫn cho rằng, độ tươi mới của đồ ăn cùng với sự tử vong của sinh vật có cùng một nhịp thở, nếu muốn làm ra đầy đủ món ăn ngon, nhất định phải tại thời gian đồ ăn tử vong ngắn nhất tiến hành chế biến. Cho nên khi mua các loại chim hay cá, đều là do chính cậu tự mình động thủ, gia cầm các loại máu đều nóng, cá thì máu lạnh, tôm thì sẽ nhảy nhót tưng bừng, chỉ có như vậy đồ ăn làm được mới có thể xưng tụng là nhân gian mĩ vị.

Hầm xong canh cá, Lục Tư Ngữ lại làm cà chua hầm thịt bò, để vào nồi áp suất bên trong, khoai tây hấp đem ép nhuyễn, trộn nước quả vào , bên trong lò nướng phát ra âm thanh xù xì của thịt nướng, dùng rau xà lách cuốn chính là mỹ vị.

Chờ những món ăn khác lục tục làm xong bày lên bàn, trong phòng phiêu tán ra mùi thơm của đồ ăn, đang chuẩn bị ngồi xuống hưởng dụng mỹ thực, Lục Tư Ngữ chợt nghe thấy tiếng chuông cửa, cậu hơi kinh ngạc mà ngẩng đầu, bên trong tiểu khu này, ngoại trừ chuyển phát nhanh cùng bảo an rất ít có người đến.

Lục Tư Ngữ xoa xoa tây, đi đến cửa, từ trong mắt mèo nhìn ra bên ngoài, liền thấy Tống Văn đang đứng ở cửa.

Lục Tư Ngữ phản ứng đầu tiên là muốn giả vờ không có ở nhà, xoay người lại nhìn một chút đen đuốc sáng choang, lại nhìn một chút cửa sổ sát đất không có kéo rèm che, suy tính một chút nếu cậu không có mở cửa, Tống Văn còn thật sự làm được việc nhảy cửa sổ mà vào, do dự một chút vẫn là chủ động giữ cửa, chậm rãi kéo ra, khéo léo kêu một tiếng: "Tống đội."

Tống Văn tựa như quen thuộc mà thay đổi giầy, Lục Tư Ngữ ngồi xổm ở cửa đem giầy của anh vừa thay ra chỉnh lại cho ngay ngắn, thẳng hàng với những đôi giày khác.

Tống Văn đi tới trong phòng, ngửa đầu theo thói quen mà tra xét hoàn cảnh.

Chỗ tiểu khu này thuộc về khu nhà giàu Nam thành, mỗi nhà đều là một biệt thự đơn còn có sân vườn.

Nghe nói nhà ở đây là do nhà thiết kế Tây Ban Nha thiết kế, cả cái biệt tự đều mang phong cách nước ngoài? Phòng khách trần cao tới bốn, năm mét, đỉnh mặt làm thành hình vòng cung, vừa vào cửa liền là một cái phòng khách thông với phòng ăn rộng khoảng hơn 100 mét vuông, phòng bếp bên trong là một khối hình vuông  22 mét vuông, xung quanh một vòng các loại thiết bị, lúc này đã làm xong cơm, nhưng nhà bếp lại thập phần sạch sẽ.

Tống Văn có bệnh nghề nghiệp, đem toàn bộ phòng khách đều quét mắt nhìn một lần, cuối cùng rơi vào trên người Lục Tư Ngữ, Lục Tư Ngữ đứng ở một bên cạnh, mặc một thân quần áo ở nhà mềm mại thư thái, mang theo một cái gọng kính màu vàng, mặt không thay đổi mà nhìn vị khách không mời mà đến này.

Tống Văn ánh mắt cuối cùng cũng đảo qua đồ ăn trên bàn, mỗi đĩa thức ăn đều sắp đặt chỉnh tề: "Cậu mỗi ngày đều ăn thịnh soạn như vậy sao?"

"Thói quen, làm cơm cũng là một loại nghỉ ngơi." Lục Tư Ngữ nhìn một chút Tống Văn, ngày hôm nay là ngày nghỉ, anh hiển nhiên là từ trong nhà trực tiếp tới, còn chuyên môn đuổi tới giờ ăn cơm, khách sáo một câu: "Tống đội còn chưa ăn cơm tối đi?"

"Tôi chỉ nói mấy câu, nói xong trở về ăn." Tống Văn ho nhẹ một tiếng, nghĩ một đằng nói một nẻo.

"Không phiền phức, chẳng qua chỉ là chuyện thêm một bộ bát đũa." Lục Tư Ngữ nói chuyện, lấy ra một bộ bát đũa, đặt ở trước mặt Tống Văn, sau đó liền đem chút hành hoa bỏ vào canh cá, dọn lên bàn, cuối cùng tri kỷ mà rót hai ly rượu đỏ. Lúc mới bắt đầu một cái cốc rượu hơi ít một chút, Lục Tư Ngữ cau mày, nâng cốc liền đổ thêm, hai ly rượu rót giống nhau, lúc này mới bưng một chén trong đó đưa cho Tống Văn.

Tống Văn ngược lại không khách khí, giống như chính mình vốn là đến cọ cơm vậy, ngồi ở trước bàn ăn cùng Lục Tư Ngữ bắt đầu ăn. Món ăn chính là canh cá mùi vị cực kỳ ngon, canh cá cực kỳ tươi nhưng không hề tanh, chỉ có một loại mùi thơm đặc biệt bắt nạt mũi người khác, không có giống như những loại thịt khác đầy dầu mỡ, uống vào bát canh ấm kia khiến Tống Văn cả người đều ấm áp thư thái.

Lục Tư Ngữ gắp một đũa thịt cá to, Tống Văn ngẩng đầu lên, liền nghe cậu thân mật gọi một tiếng, "Tiểu Lang..."

Tống Văn bỗng nhiên không nghĩ tới bị kêu nhũ danh, động tác dừng lại, nhìn về phía Lục Tư Ngữ. Nhũ danh này của anh đến đồng nghiệp cũng không biết, cũng rất khó khiến mọi người liên tưởng đến dáng vẻ của Tống Văn hiện tại. Anh đang muốn hỏi làm sao Lục Tư Ngữ biết nhũ danh của anh, thì đã thấy một con Samoyed màu trắng tinh từ bên trong phòng cho khách chạy ra ngoài, thuần thục để hai chân lên mặt bàn. Lục Tư Ngữ vừa đem miếng cá để xuống mặt bàn, con chó kia liền bắt đầu ăn. Lục Tư Ngữ cúi đầu, mặt không đổi sắc mà duỗi ra một cái tay trắng gãi gãi trên bụng con chó, con chó kia liền như rất suиɠ sướиɠ mà híp đôi mắt lại.

"...."

Rõ ràng là một con chó, tại sao cố tình muốn gọi là Lang cơ chứ?

Con chó kia bị sờ đến vui vẻ, Tống Văn nhìn Lục Tư Ngữ chơi với nó, không hiểu sao trong lòng lại nổi lên một tia kỳ quái, lúc thường là một người lạnh như băng vậy, một chút ôn nhu tất cả đều dùng trên người con chó.

"Tiểu lang, cùng khách nhân chào hỏi đi nào." Theo Lục Tư Ngữ ra lệnh một tiếng, con chó kia liền nhảy xuống, chạy tới chỗ quần bò của Tống Văn cọ tới cọ lui.

"Chó của nhà cậu dường như không sợ người lạ nha." Cảm giác dưới chân bị con chó cọ đến thân mật, Tống Văn không nhịn được vươn tay ra sờ đầu nó.

Lục Tư Ngữ có chút nhìn không nổi: "Tiểu Lang, đừng có đem mông cọ vào quần người khác như thế...."

Con chó kia bị phê bình, lộ ra biểu tính oan ức, hơi co lại thân thể, tại dưới chân Tống Văn nhấc một chân lên, làm cái động tác như muốn đi tiểu.

Tống Văn cầm đũa cứng lại rồi: "...."

Bỗng nhiên có một loại kích động muốn ăn lẩu chó.

Chó lại bị Lục Tư Ngữ ôm đi, Tống Văn nhìn cậu không nhịn được mà hỏi: "Con chó này tại sao lại gọi là tiểu Lang?"

"Làm sao? Không êm tai sao?" Lục Tư Ngữ bấm bấm khuôn mặt tròn của con chó, ngẩng đầu nhìn anh, sau đó giải thích: "Con chó này là tôi nhặt được, tôi khi đó vừa dọn ra khỏi ký túc xá, có chút sợ cô quạnh. Ở trên đường về nhà, tôi liền nhặt được nó, khi đó nó cả người bẩn thỉu, hướng về phía tôi nhe răng, hai chiếc răng nanh kia như răng sói, cái đầu nho nhỏ, thoại nhìn cũng không hung ác mà đặc biệt đáng yêu, tôi bỗng nhiên nghĩ tới cái danh tự này."

Tống Văn rút giấy ăn ở bên cạnh lau miệng, không chút lưu tình chọc thủng lời nói dối của cậu: "Có thể nhặt được một con Samoyed thuần chủng như vậy, vận may của cậu cũng quá tốt rồi."

Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, tựa như hoàn toàn không có nghe được hoài nghi cùng châm chọc trong lời nói của Tống Văn, cậu không giải thích nữa, cúi đầu sờ sờ bụng con chó kia, không biết đang suy nghĩ gì.

Một bữa cơm ăn xong, Tống Văn vừa mới để bát đũa xuống, lúc này mới vào vấn đề chính, anh theo thói quen đem ống tay áo tử tế gập lên: "Tôi hôm nay tới bên này, muốn cùng cậu nói chút chuyện."

Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, đem con Samoyed thả xuống, con chó kia liền cực kỳ thứ thời mà cong đuôi chạy vào ổ chó ở bên trong phòng khách.

Tống Văn dừng một chút rồi nói về đề tài chính: "Trước kết quả đánh giá tâm lý của cậu thành tích không được tốt lắm.

Trên khuôn mặt luôn không có biểu tình gì của Lục Tư Ngữ hiện ra một tia nghi hoặc, cậu đỡ một chút kính mắt, dường như có chút không hiểu vì sao lại có kết quả như vậy.

"Tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu." Tống Văn mở miệng hỏi cậu: "Tại sao muốn làm cảnh sát?"

Lục Tư Ngữ ho nhẹ một tiếng: "Tôi từ nhỏ đã có một giấc mộng như thế...."

Tống Văn cắt lời cậu, nhíu lông mày nói: "Nói thực tế chút, đừng có dùng mấy thứ học ở trường cảnh sát làm một bộ mặt lừa gạt tôi."

Lục Tư Ngữ nhìn về phía anh: "Như vậy, Tống đội, anh có thể hay không nói cho tôi biết, tại sao anh lại làm cảnh sát hình sự?"

"Trong thành phố này, có rất nhiều nhiều người xấu, cũng cần có người đi bắt những người xấu kia." Tống Văn ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tư Ngữ, "Đây là một việc cần phải có người đi làm."

Trong phòng ánh đèn yên tĩnh, Tống Văn nói tiếp: "Nhưng mà, tôi lựa chọn nghề nghiệp này, chủ yếu là bởi vì gia đình của tôi. Cục thành phố có rất nhiều người không biết, cha của tôi chính là một lão cảnh sát hình sự. Thời điểm ban đầu, hình tượng của cha tôi trong lòng tôi là vinh quang vĩ đại, nhưng sau đó, tôi phát hiện cha tôi cũng có những việc không thể làm được, cũng có việc khiến tôi thất vọng.  Hơn nữa cha của tôi cũng là loại người sĩ diện, ông ta vô cùng chí công vô tư, cũng chính như mọi người thường nói, phùng má giả làm người mập, ông ta mọi việc đều thích xông lên đầu tuyến, là người cảnh sát được ca tụng là rất tốt đẹp, có thể kỳ thực, một khi gặp vấn đề..... Ở trong lòng ông ta, con trai cũng được, vợ cũng được, hay tính mạng của chính ông ta cũng thế, cũng đều có thể vứt bỏ..."

Tống Văn chưa hề đem sự tình nói rõ ràng, thế nhưng Lục Tư Ngữ lại rõ ràng, trong đó nhất định có chuyện gì đó phát sinh khiến con trai ruột Tống Văn đối với Tống Thành cực kì thất vọng, hình tượng người cha trong lòng tụt dốc không phanh.

"Sau đó, tại thời điểm tôi 8 tuổi, cha tôi và mẹ tôi ly hôn."

Tống Văn nói đến chỗ này, ánh mắt Lục Tư Ngữ thoáng biến động, cậu chớp mắt dường như đối với chuyện này đồng tình.

Tống Văn nhún vai nói: "Ông ta và mẹ tôi giằng co lẫn nhau vài năm, sau đó lại phục hôn, nên tôi cũng không tính là trưởng thành trong gia đình độc thân. Chỉ là ở giữa có mấy năm, vị trí của người cha thiếu hụt, ông ta rất ít khi xuất hiện, một khi xuất hiện liền đối với tôi phi thường nghiêm khắc. Đến sau đó, tôi từ trong sự răn dạy cùng trách cứ của ông ta học được sự phản kháng. Theo thói quen cùng ông ta đối nghịch, ông ta càng không coi trọng tôi thì tôi càng làm cho ông ta xem, khi đó ông ta muốn tôi làm bác sĩ, tôi bỏ đi làm cảnh sát. Hiện tại, tôi còn rất yêu thích công việc này."

Những lời nói này Tống Văn rất ít khi nói cùng người khác, anh cùng Tống Thành hai người đều rất cứng đầu. Tống Thành hy vọng anh có thể cùng mẹ của mình giống nhau, trở thành một vị bác sĩ, thi vào học viện y khoa, tại vì Tống Thành cho rằng làm cảnh sát là một công việc vô cùng khổ cực hơn nữa bên trong còn có rất nhiều thị phi, khổ cực không nói mỗi ngày còn phải tiếp xúc với rất nhiều tội ác. Có thể Tống Văn chuyên môn muốn cùng Tống Thành đối nghịch, dự thi trường cảnh sát, sau khi tốt nghiệp lại tiến vào cục thành phố Nam thành.

Đến cuối cùng sau mấy năm làm cảnh sát hình sự, Tống Văn lại cảm thấy chính mình vô cùng thích hợp làm nghề này. Anh có thể đảm nhận được vị trí này, là một cảnh sát hình sự trời sinh. Vì vậy đối với kết quả của sự lựa chọn này, anh cũng bình thường trở lại. Theo tuổi tác mà trưởng thành, Tống Văn dần dần hiểu được sự thân bất do kỷ bên trong việc làm của Tống Thành, nhưng giữa cha con khoảng cách này cũng không phải chỉ dùng dăm ba câu nói là có thể hoá giải được.

Lục Tư Ngữ nghe xong Tống Văn nói, cúi đầu nói: "Ban đầu thời điểm tôi đi học, ghi danh chính là hệ pháp ý, sau đó có một lần, tôi chọn môn hành vi phạm tội và trinh sát tương quan trong chương trình học. Rất nhanh liền kết thúc học phần đó, giáo sư của khoa đó bỗng nhiên tới tìm tôi, ông ấy trịnh trọng kiến nghị để tôi suy xét một chút về quy hoạch nghề nghiệp tương lai là cuối cùng sẽ làm một pháp y hay một vị cảnh sát hình sự. Bên trong nghề nghiệp ông ấy miêu tả, nghề cảnh sát hình sự tựa hồ thích hợp với tôi hơn, cho nên tôi thận trọng cân nhắc, lựa chọn nghề nghiệp này."

Tống Văn tiếp tục hỏi: "Làm cảnh sát hình sự rất khổ, cậu xác định cậu có thể kiên trì sao?"

"Những việc trước đó làm, cảm thấy vẫn được." Do Lục Tư Ngữ kiên trì không ngừng cố gắng cùng nuông chiều bản thân mình cho nên cậu cũng không có chịu uỷ khuất gì.

"Cậu tới cảnh đội cũng hơn một tuần lễ rồi, vụ án lần trước cậu cảm thấy như thế nào?"

"Cảm giác học được không ít kiến thức."

Nói đến đây, biểu tình Tống Văn bỗng trở nên nghiêm túc: "Tôi có câu chuyện này muốn kể cho cậu nghe."

Lục Tư Ngữ tựa hồ như nhận ra bầu không khí khác thường, ngồi thẳng người lên, nhìn về phía Tống Văn, nét mặt Tống Văn bây giờ cậu có chút quen biết đó là biểu tình khi anh hỏi cung, giống như ngồi ở đối diện không còn là đồng nghiệp, thuộc hạ mà là một người bị tình nghi. Cặp mắt kia của anh, đã xuyên thủng tất cả.

"Câu chuyện này phát sinh vào mấy năm trước, tại một khu nhà trong trường cảnh sát có các viện và khoa, trong đó có khoa pháp y, trong một nhóm tân sinh viên có một sinh viên có thành tích vượt trội hơn người khác rất nhiều, hơn nữa nam sinh này nhìn rất đẹp trai khiến rất nhiều nữ sinh trong trường đều muốn theo đuổi hắn. Nhưng nam sinh này lạnh như băng, cự tuyệt rất nhiều người...." Tống Văn trầm giọng nói, dưới ánh đèn, trên mặt Lục Tư Ngữ vẫn không có biểu tình, giống như thuần tuý chỉ nghe kể chuyện.

".....Tình huống như vậy không thể nghi ngờ là khiến một ít nam sinh trong ký túc xá đố kị, nam sinh trong lớp bắt đầu lập thành nhóm, coi nam sinh kia làm kẻ địch, lúc mới bắt đầu một số ít vẫn không quá quan trọng chuyện này, sau đó liền bắt đầu trầm trọng hơn, bọn họ đem người nam sinh kia lừa gạt đến lầu thí nghiệm, trộm điện thoại di động của hắn, khoá cửa phòng giải phẫu lại. Mà ngày ấy phòng giải phẫu mới đưa đến một vài thi thể mới để chuẩn bị giải phẫu."

Tống Văn nói, mắt chỉ nhìn chằm chằm mặt Lục Tư Ngữ, không buông tha một biểu tình nhỏ bé nào: "Khi đó bọn họ vừa mới học năm nhất, tuy rằng có học hệ pháp y nhưng đều chưa có chính thức tiếp xúc qua thi thể, sau đó các nam sinh đùa dai nói bọn họ chỉ muốn hù doạ bạn học của mình một chút, khoá hắn một đêm diệt đi ngạo khí của hắn. Chuyện này đến buổi đêm 12h ký túc xá tắt đèn điều tra phòng mới bị nhân viên quản lý phát hiện, viện trưởng lòng như lửa đốt gọi mọi người đi cứu người. Chờ khi bọn họ mở cửa phòng giải phẫu ra, lại phát hiện người nam sinh kia đang lạnh nhạt đối mặt với bộ thi thể kia mà đem các loại nội tạng chia lìa, tỉ mỉ quan sát..."

Lục Tư Ngữ nghe được đến đây, rốt cuộc cũng mở miệng nói một câu: "Thời điểm đang đi học cơ hội giải phẫu rất hiếm có, đặc biệt là đơn độc đối mặt với thi thể."

"Nhưng mà khi đó, người nam sinh kia chẳng qua cũng chỉ mới 18 tuổi đi." Tống Văn nhìn người trước mặt, dưới ánh đèn, làn da của cậu trắng đến phát sáng, trên hầu kết có điểm đỏ lại đỏ đến mức như máu, không biết khi đó cậu là một bộ dáng yêu nghiệt như thế nào.

"Mấy vị nam sinh kia bị xử lý kỷ luật, người dẫn đầu thì bị đuổi học, mà người nam sinh kia mượn từ việc này được chấp thuận có thể không ở trong ký túc xá của trường. Trong trường học không có ai dám làm bạn với hắn, tất cả mọi người đều nói hắn là kẻ điên, biếи ŧɦái, thậm chí có người còn nói hắn đối với thi thể có chút đam mê đặc thù. Mà vị nam sinh kia trời sinh quá gở, hắn cũng không để ý đến cái nhìn của bạn học, ngược lại ở chung với các giáo sư đều rất tốt." Tống Văn nói đến chỗ này, ngẩng đầu lên, "Câu chuyện đến chỗ này, cũng chẳng qua chỉ là một câu chuyện phổ thông, học sinh xấu bị trừng phạt, học sinh tốt làm theo ý mình. Nhưng mà..."

Tống Văn cầm lấy cái cốc uống một ngụm hồng trà, nhìn về phía Lục Tư Ngữ: "Tiết Đồng, cái tên này cậu có ấn tượng đi." Đó là người học sinh bị đuổi học trong sự kiện kia.

"Tôi luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vẻ bề ngoài vậy, sau đó tôi liền tra xét một chút quan hệ xã hội của người này, sau khi bị đuổi học, hắn ta trở thành một vị tài xế lái xe bình thường, khi tôi hỏi hắn ta về sự kiến năm đó, hắn ta giống như sợ cái gì đó mà không dám nhiều lời. Khi tôi vẫn luôn chất vấn hắn ta, hắn ta mới nói vài chữ "đó là hy vọng của hắn", sau lần đó hắn ta liền cúp điện thoại, không bao giờ nguyện ý tiết lộ điều gì nữa." Tống Văn hỏi Lục Tư Ngữ, "Cậu cảm thấy Tiết Đồng nói câu này có nghĩa là gì?"

Bình luận

Truyện đang đọc