HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT

Lục Tư Ngữ lúc đầu là ngốc ở trong xe, nhưng sau đó cậu nghe được tiếng súng, cũng biết phòng khám bệnh đang đánh nhau, cậu do dự một chút, có chút lo lắng Tống Văn, vẫn ra khỏi cửa xe, lúc vừa đi tới bên này, vừa vặn gặp phải Tiết Cảnh Minh chạy ra.

Tiết Cảnh Minh thấy có người cản hắn, uy hiếp mà vung một chút đao trong tay, lưỡi đao sắc bén phát ra tiếng vang phá không. Nhìn Tiết Cảnh Minh máu me khắp người, Lục Tư Ngữ do dự nháy mắt, trong cơ thể đau đớn kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh của cậu, làm cho cậu càng ngày càng tỉnh táo. Nhìn Tống Văn phía xa đang chạy tới, Lục Tư Ngữ nhấp một chút môi, nhanh chóng làm ra lựa chọn, cậu không có né tránh mà là trực tiếp đón nhận ngăn cản Tiết Cảnh Minh.

Thời khắc hai người đan xen, đao trong tay Tiết Cảnh Minh cơ hồ dán vào ngực Lục Tư Ngữ mà xẹt qua, hắn dùng lực rất lớn, nếu như đâm vào, chắc chắn xuyên thấu nội tạng, máu me tung tóe.

Lục Tư Ngữ tránh thoát một đao kia, loại gần tử vong này, làm cho cậu có chút hưng phấn. Cậu đưa tay phải ra chặt chẽ tóm lấy tay cầm đao của Tiết Cảnh Minh, sau đó trên tay dùng sức, đem cánh tay Tiết Cảnh Minh ném lên trên.

Tiết Cảnh Minh một cái tay bị hạn chế, một tay khác trên bả vai có thương tích, lúc này là chó cùng rứt giậu, phát hiện giãy dụa không ra, liền bất chấp mà kéo cậu ra, Lục Tư Ngữ cách tường phòng khám không xa, miễn cưỡng bị đẩy ra xa hai mét, phía sau lưng liền đụng phải trên tường. Một giây sau, Tiết Cảnh Minh mặt lộ vẻ hung quang, nhấc lên đầu thúc lên bụng Lục Tư Ngữ.

Trong nháy mắt kia, Lục Tư Ngữ chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều bị đập đến lộn xộn, trong cơ thể đau tới cực điểm, không khỏi a một tiếng.

"Con mẹ nó, buông tay!" Tiết Cảnh Minh gào thét một câu, càng đem trọng lượng thân thể ép xuống đi.

Lục Tư Ngữ ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, cắn răng không có buông tay, trong ánh mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn, cậu một tay chống đỡ đao trong tay Tiết Cảnh Minh, một cái tay khác dựa vào sự quyết tâm, đem nhiệt kế trong tay trực tiếp cắm vào vết thương trên bả vai Tiết Cảnh Minh.

Nhiệt kế như là một cái kim châm, đâm vào vai Tiết Cảnh Minh, vết thương vừa khâu bị đâm xuyên, trong lúc nhất thời huyết quang tung toé, ngay cả thuốc gây mê cũng mất đi hiệu quả, Tiết Cảnh Minh đau đến a mà hét thảm một tiếng, rốt cục buông ra đao bên trong tay, keng ầm một tiếng rơi trên mặt đất.

Lục Tư Ngữ có cơ hội, ra tay phản chế, khuỷu tay đánh vào đầu Tiết Cảnh Minh, vết thương trước bị Tống Văn đả thương chảy máu càng nhiều, dán vào đôi mắt Tiết Cảnh Minh, Lục Tư Ngữ liền một quyền đi lên, đánh đến đối phương khóe miệng chảy máu. Theo sát mà không chờ hắn phản ứng lại, một cái nhấc đầu gối đá chéo, khiến Tiết Cảnh Minh lảo đảo lui về phía sau hai bước.

Lục Tư Ngữ tuy rằng phát sốt, thế nhưng cậu chịu qua huấn luyện chuyên nghiệp, coi như trong cơ thể đau đớn náo động, thân thể vẫn sẽ làm ra ứng đối tự nhiên. Ba chiêu này làm liền một mạch, ra chiêu tàn nhẫn, Tiết Cảnh Minh hoàn toàn bị phản chế, không có sức lực chống đỡ lại.

Toàn bộ quá trình nói đến chầm chậm, kỳ thực bất quá chỉ có mười mấy giây, lúc này, Tống Văn cuối cùng đã đuổi tới, anh từ phía sau Tiết Cảnh Minh nhào tới, dùng cùi chỏ mạnh mẽ ghìm lại cổ họng của đối phương. Tiết Cảnh Minh bị khóa cổ họng, bị lôi vài bước, thân thể mất đi cân bằng, Tống Văn trên chân dùng sức, đem hắn ấn ngã xuống đất, thân thể đè lên. Tiết Cảnh Minh khuôn mặt bị ép xuống đất, gây nên một mảnh bụi bặm, trên mặt quẹt qua đá sỏi, nhất thời cọ ra một mảnh vết máu.

Tống Văn động tác không ngừng, một tay đè vai Tiết Cảnh Minh xuống đất, đồng thời từ sau hông lấy ra hai cái còng tay, đem từng tay Tiết Cảnh Minh còng vào lan can bệnh viện. Tiết Cảnh Minh lúc này mới bất động, nằm nhoài trên vòng bảo hộ bên cạnh, trên mặt bị đánh đến máu thịt be bét, thở hổn hển.

Bắt được Tiết Cảnh Minh, Tống Văn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, anh quay đầu lại có chút lo lắng hỏi Lục Tư Ngữ, hô một tiếng: "Cậu không có bị thương chứ?"

Lục Tư Ngữ vừa nãy đang đánh nhau, có như vậy mấy giây, cơ hồ quên mất thân thể mình không khỏe, lúc này bị Tống Văn vừa nhắc nhở, mới phát giác được bụng sau khi bị dính một đòn thì trong dạ dày như bị hỏa thiêu vậy, khuôn mặt tuấn tú của cậu không lộ vẻ gì, trong mắt lại tràn đầy mông lung, chân mềm nhũn muốn ngã sấp về phía trước. Tống Văn phát hiện cậu có chút không đúng, vội vàng đứng dậy giơ tay đỡ lấy cậu. Lục Tư Ngữ ngẩng đầu nhìn về phía Tống Văn, muốn nói gì, lại cảm thấy được trong họng nổi lên một luồng máu tanh.

Trong phòng thuốc đèn lại được người mở lên, ánh đèn màu trắng chiếu lại đây,dưới ánh đèn chiếu rọi, Lục Tư Ngữ sắc mặt tái nhợt đến như là trong suốt, cậu trầm thấp ho khan hai tiếng, bỗng nhiên từ trong miệng phun ra một ngụm máu.

Hộc ra máu, Lục Tư Ngữ chính mình cũng ngây ngẩn cả người, cau mày nhìn một chút màu đỏ sậm kia, muốn nói cái gì, lại một cái chữ cũng không nói ra được.

"Lục Tư Ngữ!" Tống Văn kêu một tiếng, chỉ cảm thấy quanh thân lạnh lẽo, cả xương cốt cũng bị đông lại, người trong ngực, gầy gò lợi hại. Tống Văn vẫn là lần đầu tiên thấy có người thổ huyết, sợ đến tim cũng muốn ngừng đập, anh đưa tay ra lau máu dính trên khoé môi Lục Tư Ngữ, không nghĩ người trong ngực mi mắt khẽ nhúc nhích, cổ ưỡn một cái liền sặc ra một ngụm máu, màu sắc đỏ sậm thuận khóe miệng chảy xuống cằm, nhiễm đỏ cổ áo trắng như tuyết.

Tống Văn vừa nãy cực kỳ anh dũng, đến nơi này hoàn toàn hoảng loạn, trên dưới kiểm tra một chút trên người Lục Tư Ngữ phát hiện không có vết đao, càng ngày càng không biết làm sao, tiểu y tá kia nghe thanh âm bên ngoài, từ trong nhà chạy ra xem tình huống nói: "Có thể là dạ dày xuất huyết, đem đầu anh ấy nghiêng đi, đừng làm cho anh ấy sặc, ai, anh vẫn là đem anh ấy dìu vào để bác sĩ Đoạn xem một chút đi, tôi đi liên hệ xe cứu thương."

Tống Văn lúc này mới như vừa tình giấc chiêm bao, không để ý tới xử lý Tiết Cảnh Minh, ôm ngang Lục Tư Ngữ lên, tiến vào phòng khám, đem cậu đặt ở trên giường.

Bác sĩ Đoạn vừa nãy vội vã băng bó vết thương cho vợ mình, lúc này gấp bận xoay đầu lại xem tình hình Lục Tư Ngữ. Trước ông cũng ở trong phòng nghe được miêu tả bệnh tình của Tống Văn, lúc này đơn giản kiểm tra một chút, vén lên quần áo Lục Tư Ngữ, lấy tay mới vừa chạm được dạ dày Lục Tư Ngữ, còn không có ấn xuống, Lục Tư Ngữ liền cau mày đè xuống tay ông, thân thể run rẩy liền ho nhẹ lên. Bác sĩ Đoạn nhẹ nhàng gõ gõ một chút, bên trong có tiếng nước, như thế hơi động, Lục Tư Ngữ liền che miệng lại nôn ra một trận, cậu nỗ lực lăn hầu kết, nhịn chốc lát không nhịn được liền phun ra một ngụm máu.

"Vẫn luôn buồn nôn muốn ói có đúng không?" Bác sĩ cau Đoạn mày hỏi cậu: "Nơi này đau sao? Có một đoạn thời gian rồi đúng không?"

Lục Tư Ngữ thần trí vẫn luôn tỉnh táo, hướng ông gật gật đầu.

Bác sĩ Đoạn hỏi: "Trước đây có loét dạ dày đi?"

Lục Tư Ngữ gật gật đầu.

Bác sĩ Đoạn lại hỏi: "Trước mới vừa uống nước?"

Lục Tư Ngữ lại gật gật đầu.

Tống Văn nghe lời này tâm lý nhảy một cái, lúc chuẩn bị đi anh rót cho cậu một cốc nước ấm, anh khi đó cũng không biết Lục Tư Ngữ nghiêm trọng đến nông nỗi dạ dày xuất huyết, lòng tràn đầy tự trách.

Bác sĩ Đoạn đơn giản phán đoán: "Có thể là loét dạ dày gây nên sốt cao, chịu ngoại lực tạo thành dạ dày tĩnh mạch xuất huyết. Bảo trì nằm nghiêng, không được uống nước cũng không được ăn đồ ăn, hạ nhiệt độ vật ký bằng chườm lạnh trán, sau đó uống chút Vân Nam bạch dược trước tiên đem máu ngừng lại đi. Tôi cho cậu dùng một chút dịch ngưng huyết ngưng còn có bồi bổ, cụ thể còn phải thêm một bước kiểm tra."

Một bên cạnh Trương Dĩnh mới vừa nói chuyện điện thoại xong với xe cứu thương, lúc này ai một tiếng, đi chuẩn bị thuốc ngay, phòng khám trong thôn tuy rằng thuốc không nhiều, thế những thứ căn bản vẫn đều có.

Tống Văn lần đầu tiên nghe nói loại phương pháp ăn Vân Nam bạch dược để trị liệu này, Lục Tư Ngữ ngược lại không cảm thấy kinh ngạc, cả người bình tĩnh cực kỳ, tựa hồ đối với chuyện này đã sớm tập mãi thành quen, tiếp nhận thuốc Trương Dĩnh đưa tới liền đổ vào trong miệng nuốt xuống. Tống Văn nhận khăn lông ướt, đắp ở trên trán của cậu.

Bác sĩ Đoạn dùng cái gối đem chân Lục Tư Ngữ kê lên, nói là có lợi cho máu chảy trở về tim, bảo đảm đại não cung cấp đủ mái, thuốc ngấm còn phải cần một khoảng thời gian, Lục Tư Ngữ nằm một lúc. Đoạn bác sĩ đo huyết áp cho cậu, huyết áp có giảm xuống, nhịp tim tăng nhanh, nhưng vẫn ở bên trong phạm vi bình thường.

Lục Tư Ngữ nghiêng đầu nằm ở trên giường, thần trí coi như tỉnh táo, Tống Văn nhìn ngón tay của cậu siết chặt khăn trải giường, ngồi ở bên giường hỏi cậu: "Còn vô cùng đau đớn sao?"

Lục Tư Ngữ khẽ ừ một tiếng, tóc mái bị mồ hôi thấm ướt, kề sát ở thái dương, khẽ nhíu mày lông mi rung động, trên mặt hiện ra trắng không bình thường, vành mắt nhưng vẫn luôn hồng hồng.

"Vừa nãy quá nguy hiểm..." Tống Văn bây giờ nghĩ đến mà sợ hãi, may là chỉ là dạ dày xuất huyết, nếu như vừa nãy Tiết Cảnh Minh một đao đâm trúng cậu, vậy anh e rằng muốn hổ thẹn cả đời.

"Tôi sợ hắn lại thương tổn thêm người khác." Lục Tư Ngữ cuống họng khá hơn một chút, rốt cục có thể mở miệng nói chuyện, ho khan một tiếng nhẹ giọng nói, "Là tôi thắng."

"Được được, là cậu thắng, cậu vừa nãy đặc biệt anh hùng, nhưng mà... sau này nhất định phải chú ý an toàn, làm theo khả năng." Tống Văn nói chuyện, nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của cậu, giúp cậu lai đi vết máu dính trên đó. Anh cảm thấy được lúc Lục Tư Ngữ gặp chuyện, đối với tính mạng của chính mình có một loại hờ hững, giống như không thèm để ý sinh tử.a Tống Văn tình nguyện cậu vẫn luôn tiểu tổ tông tiếc mạng sống của chính mình. Khiến người ta nâng ở trong lòng bàn tay che chở, cũng tốt hơn khiến người ta lo lắng đề phòng như thế.

Lục Tư Ngữ nháy mắt một cái nói: "Tôi cảm thấy tôi có thể ngăn lại hắn." Sự thực cũng là như thế, cậu nói câu nói này tựa là để chứng minh chính mình không phải là khinh xuất, mà là kết quả sau khi cân nhắc.

Lục Tư Ngữ trong đôi mắt ngậm lấy nước, thoạt nhìn óng ánh long lanh. Sự tình nguy hiểm hơn nữa, cũng là cần phải có người đi làm, tội phạm hung ác cần thiết cản lại, bằng không có thể tạo thành càng nhiều gϊếŧ chóc, cái người kia không phải cậu, thì chính là Tống Văn, hoặc là những người khác, như vậy, còn không bằng để cậu kết thúc tốt việc này.

Tống Văn giúp cậu nhìn một chút cái cặp nhiệt độ, chườm lạnh trong phút chốc nhiệt độ đã hạ xuống, đến khoảng 38°, nhìn Lục Tư Ngữ lông mày nhíu cả lại, cả người nhẹ nhàng run rẩy, Tống Văn biết đau đớn của cậu cũng không giảm bớt, nhìn cậu khó chịu, không biết sao, trong lồng ngực của anh cùng có một loại lạnh đau, đau lòng vô cùng, anh không muốn cậu chịu một chút thương tổn nào, hận không thể chịu thay cậu.

Để Lục Tư Ngữ nghỉ ngơi, Tống Văn đứng dậy nhỏ giọng hỏi bác sĩ Đoạn: "Bác sĩ, có thể sử dụng thuốc giảm đau không?"

Bác sĩ Đoạn nói: "Hai vị ân nhân, không phải tôi không muốn dùng, là nếu như dùng, chờ sau đó đến bệnh viện trấn trên còn phải kiểm tra. Tốt nhất kiên nhẫn một chút." Trên thực tế, rất nhiều lúc thuốc ngưng đau hiệu quả sẽ làm bệnh tình nặng hơn, ông lúc này cẩn thận, cũng không dám cho Lục Tư Ngữ dùng quá nhiều thuốc.

Tống Văn lại hỏi: "Tình huống bây giờ của cậu ấy có nghiêm trọng không?"

Bác sĩ Đoạn nói: "Cậu ấy vốn là có loét, lại bị ngoại lực đánh, tạo thành huyết quản trong dạ dày vỡ tan, cũng chính là dạ dày xuất huyết, cũng may xử lý tương đối đúng lúc, nếu như xuất huyết ngừng lại, sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng. Nếu như xuất huyết không ngừng được..." Bác sĩ Đoạn muốn nói lại thôi, dạ dày xuất huyết nếu như quá nặng, là có nguy hiểm đến tính mạng, ông nhìn một chút Lục Tư Ngữ trấn an Tống Văn đạo, "Bây giờ tình huống vẫn tính là ổn định, cậu ấy còn trẻ, khôi phục lại tương đối nhanh."

Tống Văn lại hỏi: "Vậy trừ dạ dày xuất huyết, loét dạ dày làm sao chữa a." Anh chỉ biết là loét dạ dày là bệnh mãn tính, cụ thể không rõ lắm.

Đoạn bác sĩ giải thích: "Đau dạ dày, chính là cái loại kiều bệnh, lúc thường đúng giờ ăn cơm, uống thuốc, đúng hạn kiểm tra, không thể ăn lạnh, kiêng khói kiêng rượu, số lượng vừa phải, thể dục rèn luyện, chậm rãi dưỡng. Còn có phải giữ vững tâm tình suиɠ sướиɠ, dạ dày là bộ phận chịu ảnh hưởng của tâm tình nhất, buồn bực mất tập trung, tâm tình hậm hực liền dễ bị đau dạ dày."

Tống Văn ừ một tiếng, thế mới biết Lục Tư Ngữ lúc thường không phải yếu ớt, có một số việc sớm đã có dấu hiệu, anh như có điều suy nghĩ trở lại bên giường Lục Tư Ngữ bên, Lục Tư Ngữ nháy mắt một cái, nhìn về phía Tống Văn, lại phát hiện ống tay áo của anh bị rách. Lục Tư Ngữ nhẫn nhịn đau dạ dày, muốn giãy giụa đứng dậy, Tống Văn sợ cậu lại thổ huyết, đè lại nói: "Ngoan, chớ lộn xộn, bác sĩ nói phải nằm yên tuyệt đối."

"Hiện tại biết là vấn đề gì, bác sĩ lại ở bên cạnh, tôi không có chuyện gì." Lục Tư Ngữ nói chuyện, duỗi ra một cái tay nắm lấy ống tay áo của anh, khàn cổ họng hỏi: "Anh bị thương?"

Trên ống tay áo của Tống Văn có một ít vết máu, cậu nguyên bản đều quên mất, chờ Lục Tư Ngữ nhắc nhở, mới nhớ tới chính mình mới vừa rồi cùng Tiết Cảnh Minh tranh đấu, cánh tay bị đao xẹt qua một vết, anh đem ống tay áo tuốt lên, "Không có chuyện gì, một chút vết thương nhỏ, không sâu, hiện tại máu đều đã ngừng chảy, tôi sẽ cùng bọn họ xin chút cồn iốt xoa một chút là được. Ngược lại là cậu, nằm im đó, chờ sau đó xe cứu thương tới." Nói xong, Tống Văn cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lục Tư Ngữ, đau lòng nói, "Cậu xem cậu ngày hôm nay đi, rốt cuộc vẫn phải nằm trên xe cứu thương một lần."

" Anh tốt nhất tiêm một chút phòng bệnh uốn ván ." Lục Tư Ngữ nhìn vết thương kia xác thực không lớn, lúc này mới yên lòng lại, trừng mắt nhìn nhỏ giọng nói, "Tôi nếu như lúc đó nằm trên xe cứu thương, anh đã không bắt được Tiết Cảnh Minh."

Tống Văn nhìn cậu nói nhiều lên, hơi hơi yên lòng: "Xem như là công lao của cậu."

Bên này đang nói, Trương Đại Hải cuối cùng đã tới, lúc sáng sớm, hắn còn đối hai người lính cảnh sát có chút không tín nhiệm, nhìn ngang liếc dọc đều không vừa mắt, có thể trải qua một ngày một đêm qua, đã sớm đối với bọn họ phục sát đất. Vừa nãy hắn nghe nói bọn họ chặn được hung thủ, cả người đều trở nên hưng phấn. Lúc này tiến vào phòng khám liền nịnh: "Ai, cảnh sát Tống, anh thật là có bản lĩnh, tôi thấy Tiết Cảnh Minh bị còng ở bên ngoài."

Tống Văn nói: "Cũng là đúng dịp."

Việc này có tính may mắn nhất định, nếu như không phải Lục Tư Ngữ vừa vặn buổi tối phát bệnh, hai người đi tới phòng khám, e rằng sẽ có thêm người bị chết, hậu quả khó mà lường được.

Trương Đại Hải đôi mắt liếc nhìn trên giường, thấy Tống Văn ở nơi đó chiếu cố Lục Tư Ngữ, cậu cảnh sát kia không biết bị thương ở nơi nào, lúc này sắc mặt trắng bệch khóe môi mang máu cuộn tròn ở trên giường, cũng có chút hù doạ, vội hỏi : "Tiểu Lục cảnh sát đây là làm sao vậy?"

Tống Văn thấy sắc mặt Lục Tư Ngữ khá hơn một chút, tâm lý hơi hơi an định một ít, không cùng Trương Đại Hải nói tỉ mỉ, đơn giản giải thích: "Trong quá trình bắt tội phạm bị thương nhẹ, có chút dạ dày xuất huyết."

Trương Đại Hải liền ló đầu nhìn một chút gò má Lục Tư Ngữ trắng như tuyết, thái dương của cậu có mồ hôi, cổ áo nhuốm máu. Trương Đại Hải tâm lý có chút kỳ quái, tại sao có người càng chật vật lại càng xinh đẹp, hắn cũng không tự chủ được mà đau lòng lên: "Việc này không thể khinh thường, hi vọng cậu ấy không có chuyện gì, nhất định phải dưỡng cho tốt."

Nói xong lời này, Trương Đại Hải từ cái túi vải bên trong lấy ra mấy bao nhỏ đồ vật: "Cái này, cảnh sát Tống, cảnh sát Lục, lần này thật sự là cám ơn các anh, tôi đây, chính là một cảnh sát thâm niên mà không có tiền đồ, nếu không có mấy người các anh, vụ án này không biết bao giờ mới có thể phá. Anh xem các anh thuốc lá cũng không huý, rượu cũng không thích, đây là lá trà của thôn chúng tôi, còn có cẩu kỷ phơi nắng, không có chất hoá học, các anh mang về ngâm trà hay làm cái gì đó, cũng là một phần tâm ý của tôi."

Tống Văn vẫn đối với Trương Đại Hải này không có ấn tượng gì tốt, lúc này nghe hắn nói như vậy, nhưng từ biểu tình cùng thần thái cảm thấy được người nọ là đang chân thành cảm kích.Trương Đại Hải này nhát gan, năng lực có hạn, có chút láu lỉnh, thế nhưng cũng không phải là người xấu. Nói hắn thân là cảnh sát phải thủ vệ quê hương an bình quá phóng đại, nhưng là nếu là ít đi một số người như hắn, rất nhiều nơi cũng không biết thành hình dáng gì.

Xem Tống Văn không nói lời nào, Trương Đại Hải sốt sắng mà xoa xoa tay: "Cái kia, thật sự không quý, không đáng bao nhiêu tiền..."

"Nhận đi." Lục Tư Ngữ nằm gần lại đây một chút, đối Tống Văn nói: "Quay lại đưa Lâm ca một chút, có thể pha trà uống."

Trương Đại Hải nghe Lục Tư Ngữ mở lời, vội vàng đem đồ vật kín đáo đưa cho Tống Văn, "Tôi lúc này biết sai rồi, nếu không phải vụ án chết đuối trước đó tôi không nhìn ra chân tướng, cũng sẽ không làm thành lớn như vậy chuyện này. Tôi đều đã báo lên, cuối cùng xem lãnh đạo làm sao xử phạt..." Hắn thở dài còn nói, "Lộc Ninh chúng tôi này, non xanh nước biếc, lá trà rất ngon, cảnh sắc cũng rất đepj, đừng bởi vì mấy cái người xấu kia, liền hỏng ấn tượng của các anh, cái kia, hai người các anh nghỉ ngơi thật tốt, lần sau lại tới chơi, tôi mời khách."

Tống Văn nhận lấy đồ vật, nói tiếng cám ơn, sau đó lắc lắc đầu nói: "Những thứ kia ăn thật ngon, phong cảnh không tôic, dừng chân cũng vẫn được, nhưng mà sau này đại khái không có nhiệm vụ không gặp qua đến."

Trương Đại Hải cho là chính mình đắc tội người, lắp bắp hỏi: "Cái kia... Vì sao a..."

Tống Văn nói: "Tôi ban đầu có chút không nghĩ ra, tại sao nơi này và Nam thành có khoảng cách gần như vậy, các loại phong tục tập quán, hình thức ở chung giữa người và người, còn có quan niệm lại sai nhiều như vậy. Đến bây giờ tôi có chút minh bạch, những người ở nơi này có thể trở nên có tiền, thành thị cùng nông thôn có thể có giới hạn mơ hồ, nhưng là vẫn có một ít việc thủy chung là không thay đổi. Cũng đại khái là bởi vì vậy, cho nên có rất nhiều người, muốn vứt bỏ quê hương sinh nuôi của chính mình, phấn đấu lên thành phố lớn mà đi."

"Tôi hiểu ý của anh, nơi này, quả thật là có rất nhiều không chỗ tốt. Rất nhiều tập tục thói quen, đều cũng hại người. Trọng nam khinh nữ, các loại lễ nghi phiền phức, phong kiến mê tín, có hàng xóm bát quái, cũng có thúc kết hôn bàn luận gả, con gái của tôi cũng không muốn trở về, sợ buộc nó kết hôn. Coi như mọi người trong túi có tiền, những tập tục đó vẫn là nhất thời thay đổi không được, một ít thành kiến khắc ở bên trong cốt tủy. Giống như là vụ án này, bởi vì lưu ngôn phỉ ngữ, liền gϊếŧ chết người một nhà. Có người chỉ là há há mồm, liền tạo thành kết quả như thế." Trương Đại Hải dừng một chút, thần sắc mờ đi, "Nhưng là nơi này, là nhà của tôi a..."

Tống Văn ngược lại an ủi hắn: "Lần này cũng là tình huống tương đối đặc thù, nơi này phần lớn người vẫn là thiện lương, hơn nữa, còn có rất nhiều người sẽ đem cái mới bên ngoài mang về, nơi này cũng là đang chậm rãi thay đổi."

Trương Đại Hải bình thường trở lại: "Cám ơn anh, tôi hiểu được, sau đó xem duyên phận đi."

Ở trong thành thị, mọi người quay mắt về phía con chuột bàn phím người phía sau móc tim móc phổi, lại không biết hàng xóm nhà mình họ gì tên ai. Tại trong hương thôn, giữa người và người liền thiếu hụt không gian riêng tư, có các loại lời đồn đãi. Có thể là xã hội loài người chính là như vậy, một đời người rồi một đời người mà sinh sôi trùng điệp, hướng phía trước tiến hóa. Sinh hoạt vẫn luôn phải tiếp tục, sẽ càng biến đổi càng tốt.

Lục Tư Ngữ nghe bọn họ nói cũng kha khá rồi, mở miệng nói với Tống Văn: "Phía tôi bên này có bác sĩ rồi, khá hơn một chút, anh và hắn đi xử lý chuyện Tiết Cảnh Minh đi, lưu hắn ở nơi đó khó tránh khỏi hại người."

Tống Văn không yên lòng cậu, nhưng còn có chuyện phải xử lý, anh nhìn một chút xe cứu thương cũng sắp đến rồi, đối Lục Tư Ngữ nói: "Vậy cậu trước tiên nằm một lúc, tôi đi giao tiếp chút, chờ sau đó cùng cậu đi bệnh viện."

Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, cuộn tròn thân thể, nhắm hai mắt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc