HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT

Chương 35

Liên tục hơn một tuần, trên trời không phải hạ mưa to, chính là hạ mưa nhỏ.

Mùa mưa đã tới sớm một tháng rồi, chăn, ráp trải giường, vách tường, gạch, đâu đâu cũng ẩm ướt. Buổi tối ngủ, đều cảm thấy được chăn màn đắp lên người, phảng phất xoay người liền vắt nổi trên mặt nước. Cũng may trải qua tối hôm qua một đêm mưa, sáng sớm hôm nay, khí trời tốt, hiếm khi lại thấy mặt trời.

Nam thành cục cảnh sát sáng sớm, trước sau như một, khoảng thời gian này đội một tương đối thanh nhàn, ngược lại là đội trưởng đội hai Điền Minh bận bịu tứ phía.

"Cho nhờ chút! Cho nhờ chút"

Tống Văn vừa vào văn phòng liền nghe lão Giả một bên hô một bên từ hành lang đi qua, trong tay mang theo mấy chén sữa đậu nành cùng sữa bò, hiển nhiên là đang giúp mọi người mang bữa sáng. Tuần trước hắn và trong đội mấy người làm cho quan hệ có chút cứng, một tuần này, lão Giả đặc biệt ân cần.

Thấy Tống Văn đi tới, lão Giả hút bụng cấp thủ trưởng nhường đường, hắn nỗ lực chếch thân, nhưng  hành lang này chỗ có thể đi vẫn chật hẹp như cũ.

Tống Văn liếc mắt một cái lão Giả bụng ngày càng dần đầy đặn: "Ai, lão Giả, nhìn vóc người của anh này tôi có thể được nhắc nhở một câu không, cuối năm khảo sát thể năng anh cũng đừng xếp cuối cùng đấy. Hiện tại cục thành phố đối cảnh sát hình sự yêu cầu rất nghiêm, Cố cục còn nói muốn thử tiến hành chế độ đào thải cuối cùng, thời đại này người tiến vào khó càng thêm khó, vụ án thì không thấy ít, người thì lại muốn đào thải, đó là tính giảm quân số không thể chiến đấu."

Lão Giả cười nói: "Sự tình sát hạch yên tâm đi, tôi đã khảo hạch đã bao nhiêu năm, có kinh nghiệm. Lâm trận mới mài gươm, không nhạy cũng sáng. Còn nữa tôi hẹn mỹ nữ tan việc đi phòng tập thể hình, không ăn no làm sao có sức lực giảm béo."

Chu Hiểu cười ha ha: "Tan tầm đi phòng tập thể hình thì điểm tâm phải ăn nhiều lên mới được, súc lực này của anh thời gian không đủ dài a."

"Cuối năm khảo hạch? Đó là cái gì?" Lục Tư Ngữ nhấc đầu hỏi một tiếng, cậu đối những việc này không quá quen thuộc.

Tống Văn nhìn Lục Tư Ngữ liếc mắt một cái, ngày hôm nay cậu mang  một bộ mắt kiếng gọng vàng. Qua một tuần, băng cá nhân trên mặt Lục Tư Ngữ đã được lấy xuống, vết thương khôi phục rất tốt, cơ bản không thấy được từng chịu qua thương tổn. Mấy ngày nay đại khái là nghỉ ngơi không tồi, vành mắt đen do trước một đoạn thời gian thức đêm đã biến mất, liền bởi vì ngày hôm nay mưa tạnh trời trong ra mặt trời, trên người thanh lãnh khí ít đi một chút, hiện ra cả người trắng mịn thanh tú cực kỳ, như là một viên kẹo sữa thỏ trắng đã mở bao giấy gói kẹo, lộ ra một luồng vị sữa đặc biệt.

Tống Văn đang muốn giảng giải quy củ khải hạch cuối năm, liền bị Phó Lâm Giang đoạt trước tiên: "Làm cảnh sát cũng cần phải thi , ăn tết sát hạch, chủ yếu là kiểm tra thân thể, khảo sát thể năng, kiểm tra tâm lý, giống lúc cậu nhận việc tiến hành không sai biệt lắm, đoàn đội chủ yếu là kiểm kê vụ án, tính phá án, tiến hành đoàn đội tổng kết."

Tống Văn nhìn một chút Lục Tư Ngữ, nhớ tới cú điện thoại trước đó của Chu Dịch Ninh kia, cố ý thăm dò: "Tôi cảm thấy được bác sĩ Chu thật giống đặc biệt chú ý cậu, gần nhất vẫn cùng tôi gọi hỏi tình huống của cậu như thế nào."

Lục Tư Ngữ không hề nói gì, cũng không có cho anh biểu tình cùng phản ứng, thấp đầu mở ra máy vi tính.

Tống Văn nhìn một chút, tám giờ, bắt chuyện mọi người: "Đều về chỗ ngồi đi, không vụ án cũng không có thể buôn chuyện, Chu Hiểu, ghi chép điện tử làm được đến đâu rồi?"

Gần nhất cục cảnh sát bắt đầu phổ biến bổ sung điện tử hóa hồ sơ cũ, quá khứ chất đống tư liệu vụ án tất cả đều muốn chỉnh lý thành bản điện tử, mấy chục năm vụ án toàn bộ đewù phải lấy ra để tiến hành quét hình nhập kho, toàn bộ là một công việc có khối lượng không nhỏ, gần nhất này một tuần đội một không có vụ án, nhiệm vụ này liền rơi xuống trên đầu bọn họ.

Chu Hiểu thoái thác nói: "Làm một nửa, lão Giả bên kia có chút không để ý tới chưa chỉnh lý xong đâu."

Lão Giả bữa sáng còn chưa ăn xong, trên trời liền rớt xuống một cái chảo: "Ai, phòng hồ sơ chỉ có mình tôi thu thập, các người cũng không phải không biết, bên trong hồ sơ cũ mốc meo mốc meo, bị con chuột cùng sâu cắn cũng không ít, thật nhiều bản văn đều nát hết, đều phải từng tờ từng tờ tìm, làm sao có khả năng nhanh được chứ?"

Lục Tư Ngữ tại một bên bàng thính chen lời lời nói: "Tôi chỗ này đã vuêts xong báo cáo vụ án, nếu không tôi và các anh đồng thời chỉnh lý đi, như vậy còn có thể nhanh một chút."

Lão Giả không nghĩ tới, vụ án trước hắn vẫn luôn nhằm vào Lục Tư Ngữ, có thể đến thời điểm mấu chốt, ngược lại là người ta bất kể hiềm khích lúc trước đối với hắn đưa tay ra viện trợ, lão lưu manh nét mặt già nua càng đỏ.

Nói tới chỗ này, Lục Tư Ngữ chếch đầu, từ cửa thủy tinh nơi đó dò ra nửa gương mặt thanh tú hỏi Tống Văn: "Tống đội, có thể không?"

Xem Lục Tư Ngữ một bộ trưng cầu ý kiến, Tống Văn chỉ có thể phất phất tay: "Được rồi, được rồi. Các người  chỉnh lý nhanh lên mọt chút, đem việc này sớm làm xong coi như xong việc."

Nam thành cục thành phố phòng hồ sơ có mấy gian, tư liệu người có liên quan cùng với văn kiện trọng yếu có mấy cái tiểu cô nương bên bộ hồ sơ quản lý, mà bọn họ nơi này muốn thu thập, là những vụ án chuyên môn. Đống hồ sơ này được dựa theo niên đại bày ở bên trong rương giấy lớn, mỗi cái rương chiếm một cái giá cách.

Lục Tư Ngữ mang theo kính mắt màu vàng, đứng ở trước một cái giá còn cao hơn cậu một cái đầu, khách khí, hào hoa phong nhã hỏi lão Giả: "Tiền bối, tôi nên từ nơi nào bắt đầu?"

Lão Giả bị một tiếng tiền bối làm cho thấp thỏm lo âu, thêm vào vụ án trước đối với Lục Tư Ngữ nổi nóng mà hổ thẹn, tường tường tế tế dạy cho cậu thấy thế nào trên giá đánh số, sau đó nói cho cậu biết: "Cậu chỉnh lý cái giá bên phải kia đi."

Phòng hồ sơ bên trong coi như sạch sẽ, nhưng quét tước sạch sẽ cũng không tránh được không khí ẩm ướt bên trong, không ngăn được đám chuột cùng sâu đó nghe hương giấy thì chạy tới.

Trong đám hồ sơ đó, năm tháng càng lâu, cũng là bị hao tổn càng nghiêm trọng hơn.

Lục Tư Ngữ chuyển xuống dưới một cái rương, bắt đầu mở ra hồ sơ bên trong, bước đi này chủ yếu là đối chiếu đống hồ sơ này, xem có hay không có thiếu hụt để sót, tiến hành bước đầu chỉnh lý sau đó, lại cho Chu Hiểu nhập vào máy tính. Bởi lâu năm, rất nhiều hồ sơ đều bị rối loạn, các loại ghi chép tư liệu tán loạn, phải từ đầu gom lại.

Nhân loại là loại động vật tự gϊếŧ lẫn nhau, đống rương này đều là đựng những tội ác trong cái thành phố này, nhất là quá khứ âm u, có thể có vài việc cái thành phố này đều quên, người từng trải qua cũng đã quên mất, nhưng là đống hồ sơ này, còn thay bọn họ nhớ kỹ.

Lục Tư Ngữ hỏi lão Giả: "Tiền bối, đống vụ án này là không phá đi?"

"Ai, cậu đừng gọi tôi là tiền bối, giống như những người khác gọi lão Giả là được." Lão Giả nghe hai chữ tiền bối  tuy rằng được lợi, nhưng cả người không dễ chịu, hắn đi sang xem xem cái rương Lục Tư Ngữ cầm, chỉ vào mặt trên một cái đánh dấu màu đỏ nói: "Đúng, có cái này ký hiệu này đều là vụ án chưa phá, quá khứ vụ án chưa có phá của Nam thành cục thành phố mấy chục năm gần đây, ngoại trừ chuyên án 519, còn đâu đều ở nơi này."

Lục Tư Ngữ con mắt giật giật, xem cái rương trong tay, lại nhìn một chút mấy cái rương trên giá, đếm đếm, tổng cộng có bảy cái.

Lão Giả gãi gãi sau não: "Nước ta nguyên tắc nói là hung án tất phá, nhưng mà chỉ là nguyên tắc mà thôi, rất nhiều vụ án bởi vì các loại nguyên nhân mà thành án treo, đặc biệt quá khứ, hình sự trinh sát kỹ thuật không phát đạt, đến DNA đều không cách nào chiết xuất, tháng ngày tích lũy, liền để lại những vụ án đó, mỗi lần đến thời điểm ăn tết, hoặc là chuyên gia xuống kiểm tra, có vài vụ án liền bị lấy ra phơi một chút, thảo luận một chút, nếu như không có manh mối, thì lại trả về."

Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, cầm lên một quyển mở ra, bên trong vẫn là bút máy ghi chép, chữ viết hơi ngoáy, thế nhưng cơ bản có thể thấy được, là một vụ án ác tính gϊếŧ người.

Lão Giả lại gần nói: "Tôi nhớ tới, bên trong những vụ án chưa phá, có một vụ người cầm rìu chuyên chém trẻ con, đúng rồi, còn vụ phân thây thi thể ở Đông Kiều, tôi công tác năm ấy gặp phải, cả người bị chia làm mấy khúc, dung nhập vào bên trong xi măng. Ai, còn có cái vụ kia nổi danh nhất, số người tử vong đông đảo, vụ án Vu Sơn viện dưỡng lão, ác ma bác sĩ Hạ Vị Tri, đến bây giờ còn chưa bắt được đâu."

Lão Giả nói, những vụ án làm người sởn cả tóc gáy không phải câu chuyện, mà là trong thành phố chân thực phát sinh qua. Hắn tựa là để chứng minh, Lục Tư Ngữ  một tiếng "Tiền bối" kia không phải nói không, cho nên hắn thuận miệng nói về mấy vụ án treo này.

Hung thủ bên trong những vụ án này, có khả năng ngụy trang ở trong đám người, không gϊếŧ người nữa, có khả năng di cư, có khả năng bởi vì cái tội khác mà bị bắt, còn có có thể đã chết, phần lớn vụ án, cũng sẽ không bao giờ có kết quả.

Lục Tư Ngữ tâm tư cẩn thận, đối văn án công tác có loại trời sinh nhạy bén, cậu nghe lão Giả giảng giải, tốc độ so với hắn nhanh hơn rất nhiều. Rất nhanh liền sửa sang lại hai cái rương.

Chờ cậu đứng lên chuẩn bị tiếp tục, Tống Văn bỗng nhiên đẩy cửa ra đi vào.

"Lục Tư Ngữ, cậu cùng tôi đi ra ngoài một chuyến." Tống Văn nói xong liền giải thích một câu, "Là đi công tác, đi Lộc Ninh bên kia, cùng đi với bên pháp y. Bên kia trong thôn đã xảy ra vụ án, xin cục thành phố viện trợ."

Nam thành phía dưới có bảy cái huyện, huyện phía dưới còn có thôn, trong huyện vụ án tương đối ít, tình cờ đã xảy ra tương đối nghiêm trọng vụ án, phía dưới nhân lực không đủ, sẽ hướng về cục thành phố xin trợ giúp, cũng như vậy, trong thành phố nếu như phát sinh đại án, trong tỉnh cũng sẽ có chuyên gia cùng pháp y xuống dưới hiệp trợ điều tra.

Lộc Ninh vụ án là sáng nay bị phát hiện, bên kia mấy vị cảnh sát khoảng chín giờ đuổi đến hiện trường, cảm thấy được quan hệ trọng đại, vội vàng gọi điện thoại liên lạc bên này.

Tống Văn nói xong nhìn một chút bên cạnh người Lục Tư Ngữ một tờ chỉnh tề văn kiện, tiện tay lật qua lật lại, mỗi trang giấy đều bị tỉ mỉ mà chỉnh lý quá, chiết lên góc viền cũng biết bằng phẳng, giống như cậu ghi chép các loại văn kiện đều chỉnh tề như vậy, không nhịn được mở miệng biểu dương nói: "Ân, làm rất tốt, tốc độ còn rất nhanh, những tài liệu này đủ để Chu Hiểu quét hình hơn nửa ngày rồi."

Lão Giả nói tiếp: "Tiểu Lục đi đi, tôi một người cũng có thể xong."

Lục Tư Ngữ ừ một tiếng: Lúc này mới thả đồ vật cùng Tống Văn đi ra, Tống Văn nhìn hắn cười: "Rất hoà thuạn nha. Tôi còn lo lắng  nhóm hai người đồng thời có đánh nhau hay không đây."

Lục Tư Ngữ không lên tiếng, nghiêng đầu nhìn Tống Văn liếc mắt một cái.

Hai người đi tới trong hành lang, Tống Văn thuận miệng lại hỏi: "Các người vừa nãy đang nói chuyện gì? Tôi tiến vào có phải là đánh gãy các người không?"

"Không có gì, đều là quá khứ một ít vụ án, thấy được liền hàn huyên vài câu."

Tống Văn nhìn về phía cậu: "Cậu muốn nghe vụ án gì, có thể hỏi tôi a. Trong cục cảnh sát này, không có ai so với tôi quen hơn nữa. Chúng ta còn có thể thảo luận một chút mấy vụ án treo đó, nói không chắc cái nào có thể bị phá rồi đó."

Lục Tư Ngữ ngẩng đầu lên, ánh mặt trời vừa vặn chiếu rọi đến trên người cậu, phản chiếu làn da trắng như tuyết như là đang phản quang giống nhau, cậu đẩy kính mắt, có một sợi ánh mặt trời chiếu tại kính mắt của cậu trên hình, mang ra một tia lưu quang: "Chờ lần sau lúc rãnh rỗi chúng ta thảo luận, hiện tại vụ án Lộc Ninh là chuyện gì xảy ra?"

Tống Văn đứng đối diện với cậu, chỉ cảm thấy Lục Tư Ngữ cả người giống như là từ bên trong tranh đi ra, từ sống mũi khi đến cằm, mỗi một nét đường cong đều trôi chảy thật vừa lúc, anh lấy lại bình tĩnh nói: "Là vụ án diệt môn, tình huống cụ thể không rõ ràng lắm." Điện thoại là trực tiếp gọi cho Cố cục, Tống Văn cũng chỉ biết đại khái, thế nhưng bằng vào hai chữ diệt môn, cũng đủ để biết đến tính chất nghiêm trọng cùng trình độ hung hiểm của vụ án.

"Kia... Phải mất mấy ngày a?" Lục Tư Ngữ đi tắt máy vi tính.

"Ít nhất hai ngày đi, cụ thể xem vụ án tiến triển. Cậu đi nhanh chút, chúng ta lái xe đi, trước bữa trưa có thể đến, không làm lỡ giờ cơm của cậu."

Lục Tư Ngữ gật gật đầu, yên lặng đem sổ ghi chép và bút thu vào trong ba lô, lại từ trong ngăn kéo lấy ra quần áo dự phòng, vì phòng ngừa đột nhiên đi công tác, bọn họ đồ dùng dự phòng đều ở trong cục cảnh sát thả một phần.

Tống Văn nói: "Thị trấn chung quanh đây, nửa năm cũng là không được vài lần gọi viện trợ, ai bảo cậu đến đúng lúc này. Trong các huyện, vụ án gϊếŧ người do cảm xúc mạnh nhiều lắm, cũng không nhất định sẽ trì hoãn rất lâu."

Nói chuyện, Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ ngồi vào xe quân cảnh. Hai người quay đầu lại, liền thấy Lâm Tu Nhiên mặc một thân âu phục vừa vặn ngồi ở chỗ ngồi phía sau, hai tay của hắn thả ở trước người, hai chân vắt chéo, nhìn qua như là một vị thương mại tinh anh muốn đi sân bay công tác, mà không giống như là một vị pháp y muốn đuổi đến hiện trường phạm tội.

"Lão Lâm anh lần này tự thân xuất mã a? Tôi còn tưởng rằng Đoan Ngọ hoặc là tiểu Trương đi chứ." Tống Văn khởi động xe.

"Lần này người bị hại có ba người." Lâm Tu Nhiên mở miệng nói, "Cho dù có Lộc Ninh bên kia pháp y hỗ trợ, phỏng chừng cũng phải mất mấy tiếng. Bọn họ tay quá yếu, không thích hợp."

Tống Văn: "Ai, lập tức ba bộ thi thể, các anh công việc này có thể so với chúng tôi còn khổ cực hơn nhiều."

Lâm Tu Nhiên lạnh nhạt nói: "Cùng  các cậu có vụ án phá không xong vậy, những thi thể này, đã là một phần sinh hoạt của chúng tôi, như ăn cơm ngủ nghỉ giống nhau." Pháp y tiền lương không cao, cực kỳ khổ cực, thậm chí so với cảnh sát hình sự còn muốn gian khổ rất nhiều, lại là cái nghề nghiệp toàn bộ xã hội không có cách nào thiếu hụt.

Xe một đường hướng phía trước mà lái, phong cảnh biến hóa, một bên cửa sổ chỗ Lục Tư Ngữ mở một cái khe nhỏ, gió thổi tới thổi lên tóc của cậu, cậu yên tĩnh nghe hai người nói chuyện, không có xen mồm.

"Đúng rồi, mấy ngày trước vụ án kia của đội hai có kết quả không?" Tống Văn lại hỏi. Vụ án trước thẩm tra xong Lâm Oản Oản, anh đúng dịp thấy Lâm Tu Nhiên từ nhà tang lễ trở về, thuận miệng liền hỏi một câu.

Lâm Tu Nhiên biết đến đội trưởng đội hai Điền Minh vẫn luôn đem Tống Văn coi như kẻ quân địch, Tống Văn với đội hai thêm một phần để ý, liền cho giới thiệu sơ lược cho anh: "Kéo một quãng thời gian, còn chưa có xác định người bị tình nghi, ngày đó bị phát hiện chính là một bộ thi thể nữ, vị trí là mặt sau đường Liên Hoa chỗ đất hoang bên trong, thi thể có chút kỳ quái, người bị hại trên mặt đắp một khối khăn lụa, gáy thi thể có vết trói rõ ràng, xương cổ gãy, nguyên nhân cái chết là bị ghìm chết, hung khí là tất làm bằng sợi tơ tằm." Hắn trầm giọng nói đến đây chút, trả lời nối liền, thuộc như lòng bàn tay.

Lục Tư Ngữ nghe miêu tả, đem ngón tay đặt ở bên môi cắn hai lần, lúc cậu suy nghĩ chăm chú, lông mày hơi ngưng lại, giờ khắc này lông mi thật dài khẽ run lên, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Tu Nhiên.

"Để xá định thân phận của cái xác đã bỏ ra nửa ngày thời gian, là một vị nữ tiêu thụ tên là Lý Linh." Nói tới chỗ này, Lâm Tu Nhiên dừng một chút, "Người phụ nữ này năm nay 38 tuổi, nhà ở phố Kiều Phường. Thời gian tử vong là hơn mười một giờ khuya, đội hai đã hoàn nguyên hành trình của cô ấy, suy đoán là trên đường về nhà thì bị hại, video giám sát cuối cùng phát hiện Lý Linh xuống từ một chiếc xe bus, sau đó mất tích, không có người làm chứng, không có manh mối, vụ án này rất khó khăn."

Nói chuyện phiếm xong vụ án, trong xe nhất thời yên tĩnh lại, Tống Văn lái xe quân cảnh đi xuống một đoạn đường cao tốc, chuyển lên quốc lộ, xe càng đi vào thị trấn, tình hình giao thông lại càng không tốt.

Huyện Lộc Ninh là cái huyện thành nhỏ, cách Nam thành không xa lắm, địa phương bọn họ muốn đi, là thị trấn cùng thôn xóm cách vách chỗ giao giới, nơi này ven đường đều là cột điện, lôi kéo dây tuyến màu đen, dọc theo đường là các ngôi nhà hai tầng kiến tạo, bên ngoài là gạch sứ, khoảng thời gian xây dựng khá lâu, thoạt nhìn như là một bộ thành hương quá khứ kết hợp.

Lâm Tu Nhiên tới qua nơi này, nói cho bọn họ một chút tình huống ở Lộc Ninh bên này.

Càng đi về phía trước, xe đi ngang qua một cái đền thờ, tiến vào núi, lượn đường núi đi lên mấy cây số, Tống Văn lái đến một cái khe núi, nhìn thấy phía trước ngừng hai chiếc xe cảnh sát, sát đường xe chạy: "Đến rồi, định vị chính là chỗ này."

Tuy rằng việc này thuộc về đồn công an huyện Lộc Ninh quản, thế nhưng kỳ thực nơi này đã là phía dưới thôn, này một bên có núi, có nước, là cái thôn trang nhỏ tương đối độc lập, gọi là Văn Đầu thôn. Bởi vì sát bên thị trấn, cách Nam thành cũng không xa, rất nhiều nông gia dùng việc bán các loại trà mà sống, trên đỉnh núi có rất nhiều vườn trà, lại hướng nơi sâu mà đi, trong núi có các loại sản vật núi rừng, cho nên nơi này vẫn tính là giàu có, cũng không phải thâm sơn cùng cốc.

Hiện tại chính là buổi sáng mười một giờ, Lục Tư Ngữ mang ba lô đi xuống, Lâm Tu Nhiên đi ta cốp sau cầm hòm dụng cụ pháp y, trong núi tối hôm qua mới vừa mưa xong, thập phần mát mẻ, giẫm trên đất, trên chân có chút dính bùn. Nơi này đâu đâu cũng có cây, là một chỗ thiên nhiên dưỡng thành, trong rừng có thể nghe đến các loại tiếng chim hót.

Một nhà phát sinh án mạng là ở vị trí đầu thôn nơi này, nằm ở hướng Tây nhắm hướng Đông, một người một nhà, cách những thứ khác cùng mấy gian nhà dân khác mấy chục mét. Lục Tư Ngữ ngẩng đầu nhìn, ngày hôm nay hiếm thấy là trời trong xanh, ánh mặt trời chiếu cho cậu nhẹ nhàng nheo lại mắt, chỗ này phía trước là đường, mặt sau chính là mấy ngọn núi. Gần nhất một ngọn núi không tính quá cao, là một gò núi nhỏ khoảng trăm mét, trên đỉnh núi là bằng phẳng chỉnh tề.

Nhìn như vậy đi, này một nhà này xây có chút khí thế, tường vây cao hai mét  vây quanh tiểu viện, cửa sắt hai cánh rộng gần ba mét, hiện tại đang khép  hờ.

Chính lúc này, trong cửa đi ra một vị cảnh sát thâm niên, thấy được Lâm Tu Nhiên phảng phất như gặp được cứu tinh giống nhau chạy thẳng tới: "Ai nha, lão Lâm, anh rốt cuộc cũng đã tới!"

Lộc Ninh bên này ba năm trước từng tìm ra một cái vụ án xác thối, người bị hại bị phát hiện thời điểm thi thể cũng đã mục nát, nghiệm không ra nguyên nhân cái chết, khi đó cục thành phố phái Lâm Tu Nhiên lại đây, hai ngày liền làm xong vụ án, Lộc Ninh bên này cảnh sát hình sự phối hợp chính là vị này, lúc đó vị đại ca này liền đối Lâm Tu Nhiên phục sát đất, còn muốn kéo hắn đi uống rượu, hận không thể làm tràng kết bái huynh đệ, đối với cái này Lâm Tu Nhiên lý trí mà cự tuyệt, không nghĩ tới lần này tới Lộc Ninh tra vụ án, hai người liền tại nơi này gặp nhau.

Lâm Tu Nhiên giới thiệu cho bọn họ: "Vị này chính là đội trưởng đồn công an Lộc Ninh Trương Đại Hải Trương đội trưởng, hắn chính là người của Văn Đầu thôn này. Cho nên trị an bên này là hắn phân quản."

Tống Văn tự giới thiệu mình: "Tôi tên lag Tống Văn, đội trưởng một đội của đội hình sự cục thành phố Nam thành." Sau đó chỉ chỉ Lục Tư Ngữ đạo, "Vị này chính người đội tôi Lục Tư Ngữ."

Lục Tư Ngữ lấy ra bản ghi chép, khéo léo chào hỏi: "Chào anh, Trương cảnh sát."

Trương Đại Hải kia có chút như quen thuộc, trước tiên là tâng bốc bọn họ: "Ai, tôi đây tối hôm qua mí mắt phải vẫn luôn nhảy, liền cảm thấy có chuyện xảy ra, sáng sớm hôm nay nhận điện thoại báo cảnh sát, mang người đến vừa nhìn, tất cả mọi người đều hoảng rồi, cũng may Cố cục phái người đến, ba vị đều là tinh anh trong cục thành phố, có các anh ở đây, trong lòng tôi liền nắm chắc."

Tống Văn bất động thanh sắc đem bóng cao su đá trở lại: "Chúng tôi đối với nơi này không quen, lần này nghe nói vụ án trọng đại, Cố cục để ba người chúng tôi qua đây giúp đỡ, muốn bắt phạm nhân,  không thể thiếu sự phối hợp của các anh." Ý tứ là chúng tôi chỉ là đến giúp đỡ, không muốn toàn bộ chỉ hy vọng vào ba người chúng tôi.

"Vâng, đúng vậy, Tống đội nói không sai, các anh đừng khách khí, chúng tôi đồn công an mấy người này tùy tiện sai khiến." Trương Đại Hải nói xong, chỉ chỉ bên trong: "Vậy bây giờ... Chúng ta trước tiên đi xem xem?"

Lâm Tu Nhiên mang cái bao tay hỏi: "Nghe nói lần này chết ba người? Là án diệt môn, tình huống như thế nào?"

Trương Đại Hải chà xát tay, đem bọn họ dẫn tới cửa: "Ai, vụ án này nói đến kỳ lạ, người một nhà này, là bị điện giật chết."

"Điện giật?" Lâm Tu Nhiên bước chân dừng lại, "Các người xác nhận là mưu sát, không phải là loại sự cố rò rỉ điện sao?"

Những nhà tự xây thường thường bố trí đường điện không quy phạm như tiêu chuẩn, thường hay có mầm họa ngầm. Sự cố điện giật thường phát sinh nhiều hơn vào mùa hạ, nguyên nhân chủ yếu là khoảng thời gian này mọi người mặc ít, điện giật rất nguy hiểm, hơn nữa khoảng thời gian này dông tố nhiều hơn, mặt đất ẩm ướt, sự cách điện của các thiết bị điện trở nên hạ thấp, liền đúng lúc là ngày mùa thời tiết, điện giật bất ngờ lúc đó có thể phát sinh.

"Xác định."Trương Đại Hải nói chuyện chỉ chỉ cửa phòng bên cạnh kia.

Tống Văn định thần nhìn lại, nếu như không phải Trương Đại Hải chỉ cho anh, anh cơ hồ đều không có phát hiện, đó là một dây điện bị kéo tới, lúc này treo ở trên đỉnh cửa sắt.

Vật này tất nhiên không thể nào là vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, nhất định là bị người cố ý kéo qua.

"Điện chúng tôi đã đóng lại, sợ phá hủy hiện trường, không dám đem dây điện lấy xuống."Trương Đại Hải nói chuyện kéo cửa ra, "Mấy vị yên tâm, hiện trường được chúng tôi bảo vệ rất tốt."

Tại khu nhà nhỏ nơi nông trạch bên trong, tối hôm qua trời mưa tích lũy nước mưa vẫn chưa có bốc hơi hết, trong sân nằm úp sấp ba bộ thi thể, cửa trước mặt từ từ mở ra, như là mở ra một cánh cửa đi về phía địa ngục...

Bình luận

Truyện đang đọc