HOA ĐÀO BAY ĐẦY TRỜI

Tôi cầm tay Vương Thuyết đi ra ngoài phòng học. Lục phủ ngũ tạng của tôi ~ tất cả đều ở trong trạng thái lộn tùng phèo, mọi suy nghĩ tâm tư của tôi đều vo viên vào một vấn đề: tình yêu chị em, tình yêu chị em, tình yêu chị em. (lặp lại n lần)

Tôi ngước đôi mắt to tròn của mình nhìn ba người trước mặt, cười híp mắt: "Hì hì ~ Thầy cô tìm em có chuyện gì ạ?"

Bà giáo tiếng Anh hung dữ nhìn tôi, hiệu trưởng đăm chiêu nhìn cái nắm tay của tôi và Vương Thuyết, chủ nhiệm lớp kinh ngạc nhìn Vương Thuyết.

Ba người tiêu điểm bất đồng, vẻ mặt bất đồng, tôi nhìn đi nhìn lại, hơi mệt.

Bỗng chốc ngây ngốc tại chỗ, quay mặt sang đặt tầm mắt lên người Vương Thuyết, sau đó hoa đào bay đầy trời.

Vương Thuyết sờ mũi một cái, lúng túng buông ra tay tôi ra, "Cậu có thể nhìn về phía trước."

Ặc ~ đứa nhỏ này còn có thể xấu hổ.

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng hiệu trưởng."Thầy giáo, thầy tìm em làm gì ạ?"

"Hiệu trưởng, thầy nhìn nó có điểm nào giống học sinh không, nhiễu loạn trật tự lớp, lôi kéo tay bạn nam lại còn rêu rao." Bà giáo tiếng Anh giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Hiệu trưởng sa sầm, "Sao em lại làm như vậy?"

Tôi ngẩng đầu, "Tôi đâu có làm gì ạ."

Mặt hiệu trưởng trầm hơn, "Em không làm gì thì tại sao thành ra như vậy?"

Tôi tiếp tục đáp lại: "Làm sao em biết được em không làm gì mà lại thành ra như vậy?"

Hiệu trưởng quay mặt đi, dáng vẻ khai thông thất bại. Nhìn chủ nhiệm lớp: "Học sinh lớp cô sao lại làm như thế được?"

Tôi nhìn cô chủ nhiệm, vẫn còn đắm chìm ở chữ "Làm" nửa ngày vẻ mặt không chút thay đổi, không khỏi cảm thấy cô rất đáng thương.

Lại nói, thầy hiệu trưởng này rất đúng khẩu vị của tôi, chọn từ dùng câu rất có mùi vị yy, tôi thích. Dieenndkdan/ Vừa định nghiên cứu chữ "Làm" thật là có nghệ thuật kiềm chế cùng trình độ văn hóa thâm sâu, nghĩ tới đây tôi lén nhìn khuôn mặt bình tĩnh kia, càng cảm thấy cậu ta thích hợp.

Cô chủ nhiệm đi tới, "Tô Xán, sao em dám chống đối giáo viên? Em muốn tôi mời phụ huynh đến phải không?"

Lại còn phải gọi phụ huynh, mình em thảo luận "Làm thế nào" không đủ, còn phải gọi mẹ em đến bàn về ý nghĩa của từ "Làm" sao? Hừ ~ quả nhiên chưa thỏa mãn dục vọng.

"Tô Xán, cô giáo đang hỏi cậu đấy." Vương Thuyết chọc chọc tôi.

Tôi ngẩng đầu, nhìn cô chủ nhiệm, thở dài, "Thưa cô, không phải em cố ý, chỉ là em ngủ trong giờ học, không có quấy rầy những bạn khác nghe giảng. Em không có ngáy to." Nói xong, chớp chớp mắt nhìn hiệu trưởng, tỏ vẻ vô tội.

"Ơ ~ em nói hay quá nhỉ. Đi học là thời gian ngủ của em sao?" Bà giáo tiếng Anh cười âm độc.

Tôi nhìn qua, hừ ~ là cô cố tình châm chọc em.

Tôi cúi đầu, tôi rút tay từ trong túi áo ra, xoa xoa mắt, lúc ngẩng đầu lên, nước mắt rào rào chảy xuống."Thưa thầy, không phải em cố ý ngủ."

Chủ nhiệm lớp vừa nhìn thấy nước mắt tôi rơi ầm ầm, lập tức mềm lòng."Cái đứa bé này, khóc cái gì hả? Có chuyện gì, đừng khóc." Nói xong, vỗ vỗ vai tôi bày tỏ an ủi.

Vương Thuyết cũng im lặng, lặng lẽ vươn tay ra, cọ cọ vào tay tôi, gạt hết đống mù tạt tôi vừa bôi lên tay. Tiểu tử này ~ quả nhiên vô cùng tinh mắt.

Nước mắt nước mũi của tôi rơi không ngừng thút tha thút thít, mù tạt cay vãi ~ hiệu quả có phần hơi quá rồi. Mắt nóng hừng hực.

Hiệu trưởng nhìn tôi khóc như vậy có phần luống cuống, cũng có chút không đành lòng, đi tới: "Có lời gì cứ nói, khóc cái gì! Sao em lại ngủ trong giờ học?"

Tôi vừa khóc vừa gào thét nói: "Thưa thầy, em...... Em nghe không hiểu ạ~"

Hiệu trưởng càng thêm kỳ quái, "Nghe không hiểu? Đợt thi vừa rồi điểm tiếng Anh của em không phải cao nhất sao? Sao lại nghe không hiểu."

Hic hic ~ tôi ngước mắt nhìn bà giáo tiếng Anh, quyết tâm "Cô giáo tiếng Anh  phát âm quá lung tung, một lúc giọng Australia, leeequhydonnn một lúc lại giọng Châu Phi, em nghe như niệm kinh vậy, đi học hay là chịu phạt ạ."

Nói xong câu đó, mặt hiệu trưởng trầm xuống. Cô chủ nhiệm có chút lúng túng. Bà giáo tiếng Anh thì mặt đỏ như tôm luộc.

"Em...... Em nói bậy! Tôi nói giọng nào thì phải theo ý em sao, em mới tí tuổi đầu, chỉ hiểu mấy từ đơn mà dám phê bình tôi!" Bà giáo tiếng Anh rống lên.

Tôi chớp chớp mắt, "Em còn nhỏ cô giáo hiểu nhiều. Phát âm của cô thật sự em không học được."

Hiệu trưởng nhìn tôi, một hồi lâu không nói lời nào. Dùng ánh mắt quan sát tôi.

Tôi bị thầy nhìn, trong lòng thấy rợn rợn, nhưng là loại chuyện đánh nhau như vậy, thua người không thua trận, tôi cũng đưa mắt nhìn.

Hai đôi mắt đang soi xét lẫn nhau ~ thầy đột nhiên bật cười: "Tiểu nha đầu, tuổi còn nhỏ, khuyến khích phát huy bản lĩnh." Nói xong, quay mặt đi, hướng về phía chủ nhiệm lớp nói: "Tiểu Hà ~ tiểu nha đầu lớp cô rất thú vị~ ha ha ha...... Có làm, có làm."

Tôi…, ngài hiệu trưởng à, hôm nay ngài cố tình khơi vấn đề "Làm" này muốn thảo luận với tôi đến cùng đúng không?

Thầy nhìn tôi, nói: "Tiểu nha đầu, như này được không? Chúng ta làm cái giao dịch nhé."

Tôi nhìn thầy hiệu trưởng một chút, "Thầy hiệu trưởng à, thầy định làm cái gì?"

"Tuần sau, trường học của chúng ta có giáo viên nước ngoài tới kiểm tra, em đến phỏng vấn cô ấy có được không?" Tôi ngẩng đầu nhìn hiệu trưởng một chút.

"Người đó là bạn của ta, bình thường ghét nhất là dạy học sinh. Em phải tìm mọi cách để cô ấy đảm nhiệm chức giáo viên, ta sẽ để cô ấy dạy lớp các em, thế nào?"

Tôi nhún nhún vai, "Được ạ. Nếu không thể giữ lại thì sao ạ?"

Hiệu trưởng tiếp tục cười: "Như vậy cũng tốt thôi, không giữ lại được thì em phải chuyển trường thôi. Dù sao học sinh giáo viên, tóm lại là phải có một người đi."

Chuyển trường? Jesse-ddIeendAnnn Mẹ tôi không chém chết tôi mới là lại? Nghĩ đến cảnh mẹ tôi cầm dao thái thịt đuổi ở phía sau, tôi sợ đến rùng mình một cái.

Hiệu trưởng nói xong, đưa tới một tấm ảnh, "Chính là cô ấy."

Tôi giương mắt nhìn, ôi thần linh ơi ~ tôi thiếu chút nữa vui mừng mà ngất đi, người nước ngoài khác khó mà nói, cái người nước ngoài này vừa hay tôi biết.

Nhìn người trong hình, mặt cười rực rỡ, chỉ là quan sát cẩn thận, bạn sẽ thấy nội tâm thô bỉ toát lên từ ánh mắt cô ấy.

Người này không phải đồng đảng hủ nũ của tôi, còn có thể là ai?

Những người khác tôi không biết phải đối phó thế nào, đối với Lynda tôi biết phải dùng thủ đoạn nào.

Tôi nhận lấy hình, tràn đầy tự tin "Được, một lời đã định."

Hiệu trưởng nhìn tôi, rồi lại nhìn Vương Thuyết. "Hai ngày trước ba em nói với ta chuyện của em ta còn không tin. Bây giờ, xem ra là thật."

Vương Thuyết sờ mũi một cái, nhìn về phía tôi, không nói gì.

Vậy? Nói gì? Đại thúc đẹp trai với thầy hiệu trưởng này có ẩn tình?

Đầu của tôi nhanh chóng mở ra một khung cảnh ảo tưởng tuyệt đẹp, hiệu trưởng vừa nhìn chính là công, hiệu trưởng áp đảo đại thúc đẹp trai, sau đó...... Hắc hắc ~ hắc hắc ~ vô cùng đẹp, vô cùng thích hợp.

Khó trách thầy cứ cùng tôi quanh quẩn trong cái đề tài "Làm" này, thì ra là có mờ ám.

Tôi biết tôi biết.

Nghĩ tới đây, ánh mắt tôi nhìn về phía hiệu trưởng càng thêm kích tình.

Hiệu trưởng bị tôi nhìn có chút không được tự nhiên, ho một tiếng."Được rồi, hai đứa quay lại lớp học đi."

Vương Thuyết kéo tôi, xoay người sang chỗ khác. Trong đầu tôi chất đầy hình ảnh hiệu trưởng áp đảo đại thúc đẹp trai, chảy nước miếng đi theo cậu ta đi về.

Trở lại trong lớp, các bạn học nhìn hai đứa tôi, phát hiện chúng tôi bình yên vô sự. Gương mặt càng lộ vẻ sùng bái.

"Lợi hại thật ~ yêu sớm bị bắt lại vẫn còn phách lối như vậy được." Phía trước có mấy người nháy mắt với tôi.

Tôi lấy lại tinh thần, giận dữ: "Ai nói tôi sớm yêu hả? Tôi đây lớn tuổi như vậy rồi bảo yêu là yêu, dễ như vậy sao."

Bạn cùng lớp vừa nghe, càng được phen cười nghiêng cười ngả.

Vương Thuyết đi tới, miệng mang nét cười, "Này, vậy cậu nói xem, chúng ta được gọi là cái gì?"

Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng bi tráng: "Chúng ta như thế này gọi là chị em yêu nhau!"

Vương Thuyết nhìn tôi, như nhìn quái vật, "Đầu cậu nên mang ra phơi nắng thì hơn. Đoán chừng lên phủ một lượt nấm mốc rồi."

Nói xong, buông tay của tôi ra một mình đi về chỗ ngồi.

Tôi cười hắc hắc ~ vô cùng chân chó tiến tới. nàng dâu của ta ~ 3iiqUUydd000n không có phủ nhận.

Tôi cười: "Người bạn nhỏ Vương Thuyết, hôm nay tôi rất vui vẻ."

Cậu ta lật sách, khóe miệng giương lên: "Thế nào."

"Sự thật chứng minh, chúng ta vẫn thích hợp. Mặc dù cậu hơi trẻ con một chút, nhưng vẫn có hương vị đàn ông, không chừng nuôi sẽ lớn, Tôi dùng cũng sẽ có cảm tình." Nói xong, tôi liền ngẩn người.

Mẹ ơi, con lại nói bậy rồi!!!

Cậu ta nhìn tôi, cười phá lên: "Đúng vậy ~ ai nói cho cậu những thứ ấy vậy?"

Tôi mặt cứng đờ...... Nhớ lần trước tôi ở nhà cậu ta nói mấy lời vô liêm sỉ, quả nhiên cậu ta vẫn còn ghi hận.

Tôi đây tiểu chính thái, ban đầu chỉ là một chút không đơn thuần một chút không lành mạnh.

Lời tôi nói, cậu ta lại hiểu vặn vẹo đến mức đó.

Tôi rơi lệ đầy mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc