HOA ĐÀO BAY ĐẦY TRỜI

"Tô Xán."

"Vương Thuyết."

Chúng tôi vừa nói xong, thì nhìn nhau cười một tiếng.

Bầu không khí trên vừa đọng lại mấy giây, thì bắt đầu ngưng trọng lại biến thành một loại trạng thái vô cùng lo lắng.

Cảm giác được có gì đó không đúng, nhìn một chút, thiếu chút nữa hù chết tôi. Trong ánh mắt của anh ta cũng có một loại cảm giác cuồng nhiệt, trong ánh mắt đó là một loại kích tình lóng lánh, giống như một cơn sóng đến xoa nhẹ tôi.

"Em chính là Tô Xán?" Thầy giáo bắt được tay tôi, gương mặt như hoa đào nhỏ. "Thầy chờ em đã lâu lắm rồi, buổi sáng lúc hiệu trưởng giới thiệu thầy còn không tin, không ngờ em học ở lớp thầy. Thầy còn lo em sẽ chạy ra nước..."

Tôi dừng lại, "Tại sao em lại muốn ra nước ngoài?" Thầy giáo này bị ngốc sao?

Mặt anh ta căng ra đỏ bừng, "Trước kia thầy có đọc tiểu thuyết BL em phiên dịch lúc em còn học sơ trung, dịch rất hay. Ban đầu thầy chỉ đọc nó để vượt qua những ngày nhàm chán khi thi nghiên cứu sinh, tiếng anh của thầy có thể tốt như vậy, cũng là công lao của những cuốn tiểu thuyết của em đó ~  lúc ấy thầy còn nghĩ tiếng anh của đứa nhỏ Tô Xán này tốt như vậy sau này có phải sẽ ra nước ngoài hay không." Ánh mắt kia, tôi hiểu, chỉ có thể là ánh mắt của một hủ nữ. Tôi không ngờ, anh chàng này cũng có thể hủ thành mùi vị này ~  đội ngũ hủ nữ cư nhiên có thể lan truyền đến giới giáo dục, cư nhiên có thể thúc đẩy văn hóa... Ách ~ ôi tổ tiên ơi, tôi chỉ có thể nói: Nothing is impossible.

Anh ta nắm tay tôi thật chặt, tay kia còn chà chà ma sát trên tay tôi, tôi rùng mình nổi hết cả da gà.

"Thầy à, tiếng anh của em tốt cũng không nhất định phải ra nước ngoài." Cố gắng kéo tay về, thầy giáo này, tôi nên giới thiệu anh ta làm bạn với Lynda, trao đổi một chút. Nói không chừng có thể mở ra một chương mới cho thế giới BL, nghênh đón một thế hệ đam mỹ truyền kỳ mới.

Ánh mắt anh ta sáng lên, "Như vậy tốt hơn, sau này sau khi tan học em hãy tới phòng làm việc của thầy, chỗ đó có rất nhiều bộ phim hay." Vừa nói tay vừa duỗi tới đây. Tôi theo bản năng muốn tránh ra.

"Thầy à, ban ngày cùng học sinh lôi lôi kéo kéo, thì không tốt đâu." Một cánh tay bên cạnh kéo tôi vào trong ngực, gương mặt của chủ nhân cánh tay này không vui giăng đầy mây đen. Vẻ mặt kia chính là có ý: Đừng động vào thức ăn của tôi, cách thức ăn của tôi xa một chút.

Thầy giáo nghe Vương Thuyết nói thì nhìn tôi một chút, xoay người nhìn các học sinh xung quanh đang trợn mắt há mồm, đổi sang gương mặt đạo mạo, "Nếu tất cả đã đến đông đủ rồi thì, chúng ta có thể điểm danh."

Tôi lắc đầu một cái, đoán chừng thầy giáo này từng học qua một khóa lật mặt. Trong nháy mắt có thể biến từ không bằng cầm thú sang mặt người dạ thú, không dễ dàng thật không dễ dàng.

Vương Thuyết quay sang, nhìn tôi chằm chằm, "Sau này không cho cậu nói chuyện nhiều với anh ta."

Tôi nhìn qua, "Tại sao? Anh ta là thầy giáo anh ta có chuyện hỏi tôi cũng không thể nói sao?"

Vương Thuyết vỗ vỗ đầu tôi, cười cười,"Ngoan ~ tới lúc đó cứ nói không biết."

Tôi im lặng... Tôi từng nói chưa nhỉ, ham muốn chiếm giữ của nam nhân nhà họ Vương không phải mạnh bình thường?

Thầy giáo đi tới bục giảng, " Chào mọi người, thầy tên là Lý Thủ. Sau này mọi người cứ gọi là thầy Lý được rồi." Nói xong, còn ném ánh mắt quyến rũ về phía tôi, ý kia chính là "Em hiểu chứ, em hiểu chứ."

Tôi lập tức bị sặc, Lý Thủ, quả nhiên thầy có thiên phú BL. Ngay cả tên cũng gợi lên tiềm chất như vậy.

Bàn tay Vương Thuyết đưa tới vỗ lưng tôi, cau mày, "Cũng không cho cậu nhìn anh ta, không cho phép cậu nhìn anh ta đến chảy nước miếng." Tôi thiếu chút nữa ngất đi, tôi nhìn anh ta? Anh ta đứng trên bục giảng tôi không nhìn anh ta thì nhìn ai? Tôi nhìn anh ta đến chảy nước miếng? Tôi đây là bị anh ta làm cho sợ hãi.

Lý Thủ mỉm cười, "Tô Xán, Vương Thuyết, mời các em sau này ở trong lớp thì khiêm tốn một chút. Tô Xán, sau khi tan lớp em đến phòng làm việc của thầy một chút." Nói xong, cìn trừng hai mắt với chúng tôi. Nhìn ánh mắt kia, tôi không biết phải nói gì.

Chân mày Vương Thuyết nhíu chặt hơn, gắt gao siết tôi, "Không cho cậu đi."

"Tôi... Tôi còn là học sinh, cậu để tôi ngay ngày đầu đi học đã phản nghịch như vậy, không tốt đâu?" Tôi nhỏ giọng phản kháng, có lầm hay không vẫn chưa có chuyện gì mà đứa nhỏ này lại ghen tức lớn như vậy?

Vương Thuyết nhìn tôi, suy nghĩ một chút. Bất đắc dĩ nói, "Vậy cậu đi rồi về nhanh chút, tôi chờ cậu ở cửa, có chuyện gì nhớ gọi tôi."

Tôi vôi gật đầu, "Được rồi, gọi cậu gọi cậu." Trấn an tâm tình cậu ta là quan trọng nhất.

Cậu ta cười lên, chân mày lập tức giãn ra, mang theo một kiểu trời quang mây tạnh sau cơn mưa. Nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ làm tôi có xúc động muốn đụng ngã cậu ta.

Tôi nuốt một ngụm nước miếng, "Vương Thuyết, cái đó... Gần đây mỗi ngày, tôi đều ăn đu đủ." Nói xong, cười rất là bỉ ổi, "Cậu có muốn thử một chút hay không?"

Vương Thuyết nhìn sang, sắc mặt trở nên rất xấu. Lập tức mặt trầm xuống. "Tô Xán, cậu còn có thể bỉ ổi hơn không." Nói xong, bắt đầu nghiêm mặt lật sách trên tay.

Buồn bực thật ~ cục giấy nhỏ cái gì cũng tốt, chỉ là hay xấu hổ. Một khi xấu hổ thì giả bộ thâm trầm.

Tôi đến gần cậu ta, "Cục giấy nhỏ, cậu buồn bực như vậy nếu không chịu sửa đổi, tôi sẽ chạy theo thầy giáo đó."

Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt là một vẻ ảm đạm. Buông tay tôi ra, "Tùy cậu. Cậu đi đi. Tốt nhất là đừng trở lại." Giọng nói lập tức trở nên nhàn nhạt, lạnh lùng.

Tôi sửng sốt, nghiến răng tức giận, "Cậu không nên mang họ Vương. Cậu nên lấy họ Thiếu, gọi là thiếu ăn đòn."

--- --------

Tan học, tôi đứng mạnh lên, nghiêm mặt, "Tôi đến phòng làm việc." Nói xong đi về phía phòng làm việc của thầy giáo. Đi được một nửa thì quay đầu lại nhìn cậu ta, cậu ta vẫn ngồi ở đó, vẫn cúi đầu nhìn sách trên tay, cũng không ngẩng đầu lên một cái.

Cơn tức giận nổi lên, xoay người chạy về phòng làm việc của thầy giáo. Hừ ~ đọc sách đọc sách, sách cậu có gì hay? Có H sao? Có người đẹp sao? Có cần thiết phải dán mắt vào xem lâu như vậy không?

Vừa oán niệm vừa đi vào phòng làm việc. Khi vào, tôi thiếu chút nữa bị hù sợ.

Trước mắt là hình ảnh rất không bình thường, một chân Lý Thủ đặt trên bàn, một tay giơ về phía trước, bày ra tư thế kim kê độc lập, ánh mắt kia như kiểu một hồ nước sâu, càng lộ vẻ mông lung, miệng chu lên, "Một, hai, ba, bốn ~ hai hai ba bốn ~ đổi tư thế lần nữa." Đang nói thì lại đổi chân khác.

Khóe miệng tôi không nhịn được run run, "Cái đó, thầy Lý, thầy tìm em có việc gì không?"

Lý Thỉ nhanh chóng để chân xuống, hai mắt sáng lên, "Oa oa oa ~ Xán Xán, rốt cuộc em cũng tới rồi.” Nói xong giang hai cánh tay chạy về phía tôi, tôi né sang bên, "Thầy Lý, có lời gì thì từ từ nói."

Anh ta ngượng ngùng thả tay xuống, "Thầy vẫn nghĩ em sẽ là tri âm của thầy. Không ngờ em lại ghét bỏ thầy." Nói xong còn nhìn tôi rất uất ức.

Tôi có chút choáng váng đầu, cái người mặt người dạ thú đứng trên bục giảng đây sao? Mặt đổi nhanh như vậy?

Anh ta bước lên trước, nhìn tôi, "Xán Xán, thầy... Thật ra thì thầy chú ý tới em đã lâu rồi." Nói xong lại bước đến gần hơn, tôi vội lui về sau từng bước, "Em biết không? Thầy... Cảm giác khi tình cảm không được đáp lại rất thống khổ." Nói xong, còn bày vẻ mặt rối rắm.

Đầu tôi như bị tê dại, làm sao bây giờ? Muốn tôi nói thế nào, "Thầy Lý, loại chuyện như vậy, không hợp với lẽ thường." Tình yêu thầy trò? Tôi còn chưa có dũng khí lớn như vậy, hơn nữa, tôi còn có cục giấy nhỏ...

Anh ta cúi đầu, trong mắt mơ hồ có nước mắt, "Thầy biết, thứ tình cảm này không được xã hội chấp nhận. Cho nên thầy luôn nhẫn nhịn."

Tôi vỗ vỗ vai anh ta, "Cái đó... Thầy có thể tiếp tục nhẫn nhịn."

Anh ta chợt ngẩng đầu, nhìn tôi chằm chằm, "Thầy không thể...nhẫn nhịn hơn được,, em đã đoạt lấy cậu ấy, nếu thầy không nói cậu ấy sẽ thuộc về em."

Tôi cười cười, "Loại chuyện như vậy không thể miễn cưỡng được." Giơ tay lên định tiếp tục chụp vai anh ta, chợt dừng lại, "Cậu ấy?" Cảm giác có điều gì không đúng.

Mặt anh ta phẫn hận nhìn tôi, "Đúng! Là cậu ấy cậu ấy chính là Tiểu Thuyết! Em đoạt Tiểu Thuyết của thầy!" Nói xong, chợt ngẩng đầu lên, bước mạnh từng bước về phía tôi, "Em xem nhiều tiểu thuyết BL như vậy, em nên hiểu thứ tình cảm này, tại sao tại sao? Tại sao em lại muốn phá hư tình cảm giữa chúng tôi?"

Một lời tố cáo này như hóa thành một đạo thiên lôi nhất thời đánh tôi tới ngàn dặm cũng tiêu tan. Còn gọi Tiểu Thuyết nữa chứ? Đầu tôi còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, cửa "Phanh" một tiếng mở ra.

Vương Thuyết đứng ở cửa, giống như thần linh, lẳng lặng nhìn chúng tôi. Ánh mắt kia, bình tĩnh không gợn sóng. Giống như cậu ta đã biết hết mọi thứ.

Cậu ta đi tới, đẩy tay Lý Thủ đang đặt trên vai tôi, nhìn tôi, nhẹ nhàng hỏi, "Bị dọa rồi sao?"

Tôi nháy nháy mắt, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống. Liên tục gật đầu.

Cậu ta tiếp tục nhìn tôi, hỏi: "Còn muốn chạy theo thầy giáo không?"

Tôi vội lắc đầu, có đánh chết cũng không chạy theo hắn ta, hắn thích người đàn ông của tôi, chẳng lẽ cùng nhau chơi đùa người đàn ông của mình?

Cậu ta cười lên, rất cưng chìu xoa đầu tôi, "Lúc này mới chịu ngoan." Nói xong, chắn tôi ở phía sau, "Lý Thủ, anh giỏi lắm. Chuyện ngày hôm nay tôi coi như không có gì, sau nay còn làm vậy thì đừng mong được gặp lại tôi."

Lời nói này, tôi nhanh chóng tưởng tượng, Vương Thuyết yểu điệu đánh vào ngực Lý Thủ, "Không cho phép anh còn như vậy, còn như vậy nữa sẽ không gặp lại anh."

Lý Thủ vội cầm tay Vương Thuyết, thâm tình nhìn cậu ta,"Tôi không bao giờ vậy nữa... sẽ không, tha thứ cho tôi đi mà."

Hình ảnh rất duy mỹ. Nội dung rất rõ ràng. Chảng qua là bị tôi thêm mắm thêm muối ảo tưởng thêm thôi. Mệt cho tôi còn tưởng rằng tôi có nhiều người theo đuổi, mệt cho tôi còn tưởng rằng có thể uy hiếp Vương Thuyết bằng nhiều tình địch, không ngờ thật không ngờ---

Tâm tình của tôi bây giờ chỉ còn lại một câu kia: Nothing is impossible.

Thời điểm tôi dang cúi đầu run run buồn khổ, trên đầu bị một đôi tay đè lại, Vương Thuyết nhìn tôi, chân mày nhăn lại, "Dừng cái suy nghĩ bỉ ổi của cậu lại. Tôi và anh ta không có gì hết."

Tôi gật đầu, "Tôi biết. Các người không có gì hết."

Mặt Vương Thuyết căng ra, "Cậu còn nói."

Nhanh chóng câm miệng. Đứa nhỏ này tức giận. Hơn nữa còn rất tức giận.

Lý Thủ nhìn qua, mặt tràn đầy bất đắc dĩ, "Cậu thích kiểu này? Cậu không thể cân nhắc tôi một chút sao?"

Vương Thuyết nhìn qua, gương mặt lạnh nhạt, "Cho tới bây giờ tôi chưa từng cân nhắc tới anh." Nói xong, kéo tay tôi rời đi. Lưu lại sau lưng là cái nhìn oán niệm của Lý Thủ với chúng tôi.

Đi tới cổng trường, tôi một đường nghẹn cười. Mặt cũng ngột ngạt.

"Cho cậu một phút, cười cho đã rồi đi tiếp." Vương Thuyết đột nhiên dừng lại, buông tay ra, gương mặt bất đắc dĩ.

Vì vậy, tôi bắt đầu một phút cười to. Bên cạnh Vương Thuyết đang nhìn đồng hồ tính giờ.

Một phút sau, tôi khôi phục lại bình thường. Rất nghiêm chỉnh đi đến cạnh Vương Thuyết, "Vương Thuyết, tôi mới biết được một chuyện." Nói xong còn sờ sờ mặt cậu ta, "Mặt của cậu, thật đúng là nam nữ đều ăn."

Vương Thuyết nhìn tôi, gương mặt thẩn thờ, "Người kia, anh ta là họ hàng bên mẹ tôi, không bình thường một chút mới là rất bình thường."

Giờ phút này, tôi bắt đầu sùng bái mẹ Vương Thuyết, phải là ngươi như thế nào mới có thể tạo ra một gia tộc vĩ đại như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc