HOA ĐÀO BAY ĐẦY TRỜI

Trong một mảnh tối đen, cảm giác như có ai sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy tôi, sau đó là một tiếng thở dài nhẹ nhàng. Vừa quay đầu lại, lại là ánh mặt trời chói mắt.

Thì ra, vẫn đang nằm trên giường mình. Chính xác mà nói là trên giường cưới của tôi và Tô Cẩm Niên. Nhìn vị trí bên cạnh, đã trống không rồi. Trong nháy mắt, trong lòng bị nhéo mạnh một cái, cảm thấy khó chịu như có thứ gì đó theo sinh mệnh mất đi.

Vội vàng ném mấy thứ lộn xộn trên đầu xuống, tóc tai bù xù lao ra ngoài. Trên sofa, hắn nằm ở đó, hai mắt bình tĩnh nhìn đầu ngón chân của mình.

Thở ra nhẹ nhõm một hơi, đi đến cạnh hắn, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, "Nhóc con, mới sáng sớm. Nằm đây làm gì?"

Hắn nhìn tôi, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, là ý cười ấm áp. Làm tôi quen thuộc lại sợ hãi, ánh mắt hắn mang theo sự lưu luyến dịu dàng, "Xán Xán. Tôi đã về rồi. Muốn tôi sao?" Nói xong, nhẹ nhàng lấy tay vuốt tóc tôi, hơi hơi vò rối loạn. Ánh mắt bình tĩnh khóa chặt tôi, "Xán Xán. Tôi trở về rồi." Nói như thế, vậy mà lại mang theo một vẻ khó tin.

Tôi ngây ngốc nhìn hắn, hai tay sờ qua, "Cậu... Cậu là Vương Thuyết?" Nói là thế, giọng nói không tự chủ được mà run lên. Cục giấy nhỏ mà tôi mong nhớ ngày đêm, cậu ấy đã trở lại rồi sao?

Hắn gật gật đầu, ôm cổ tôi, "Phải. Đã về rồi. Chúng ta ra ngoài hẹn hò được không?" Nói xong câu đó, ánh mắt lại nhảy nhót và chờ mong.

Tôi tát cho một cái, "Thằng nhóc này, không có việc gì thì anh đừng học cậu ấy, hành động thối nát như vậy rất dễ bị nhìn thấu."

Hắn ngây ngẩn cả người. Sau một lúc lâu bĩu môi, "Tôi luyện tập lâu như vậy, thế nào vẫn bị em phát hiện rồi?" Biểu tình ảo não như bị chọc thủng.

Tôi cười lên, nhất thời trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hai tay nhéo gương mặt hắn, "Tình cảm của tôi và Vương Thuyết, đó là một. Với hơi thở nhẹ của cậu ấy trời sinh tôi đã có thể cảm nhận được rồi."

Hắn nháy nháy mắt nhìn tôi, "Hơi thở gì?"

Muốn tôi nói thế nào đây? Đại khái là vì kiếp trước Vương Thuyết là một cái khay, cho nên mỗi lần kích động trong đôi mắt kia đều là một loại lạnh lẽo đến tận xương sóng nước chẳng xao động, khí chất phúc hắc lạnh nhạt âm lãnh. Tô Cẩm Niên mỗi lần lại giống như con mèo nhỏ, lúc đến gần đều làm cho người ta cảm thấy như có một con vật nuôi bên cạnh hơn?

Nhưng mà nói thật. Vương Thuyết, tôi còn chưa muốn cậu ấy trở về nhanh như vậy. Nếu nói bây giờ cậu ấy tỉnh lại mà Tô Cẩm Niên phải rời đi, nói gì tôi đều có chút không đành lòng.

"Haiz ~ tôi nói này, chúng ta ra ngoài hẹn hò được không?" Hắn chậm rãi dựa qua đây, giọng điệu đáng thương tội nghiệp, mang theo chút cầu xin, ánh mắt nháy nháy, đáng yêu nói không nên lời.

Tôi cười, gãi gãi cằm hắn, dáng vẻ như một nữ lưu manh, "Phải sửa cách nói của anh cho đúng, tôi với anh ra ngoài không thể gọi là hẹn hò."

Hắn nhìn tôi, liếm liếm môi, môi càng thêm hồng nhuận lại, "Vậy gọi là gì?"

Thuận tay lấy một sợi dây thừng vòng qua cổ hắn, "Gọi là dắt chó đi dạo. Không, là dắt mèo." Đáng tiếc, không có một cái chuông nhỏ, không thì càng đáng yêu hơn.

Hắn vô cùng uất ức nhìn tôi, "Xán Xán, sao em lại lão như vậy..."

"Tôi thế nào?" Tôi nhướng nhướng mày, vò loạn tóc hắn, tiến hành đùa giỡn thú cưng."Tới đây, kêu một tiếng meo cho ta nghe nào."

Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng "Meo " một tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Tô Xán, em đừng ỷ vào việc tôi thích em, thì ức hiếp tôi như vậy."

Những lời này vừa nói xong, tôi lập tức ngây ngẩn cả người, ngượng ngùng cũng không biết nói cái gì. Trong lúc này, không khí giữa hai người bắt đầu trở nên có chút kỳ quái, cực kỳ xấu hổ, cũng cực kỳ bất đắc dĩ.

Ho nhẹ một tiếng, "Cái đó... Anh muốn đi nơi nào chơi?" Cố gắng muốn phá cục diện bế tắc này, cũng không biết vì cái gì từ hôm qua về sau, cuối cùng tôi cảm thấy, nợ hắn rất nhiều. Không tự chủ được, muốn đền bù cho hắn. Chỉ là, loại chuyện lấy thân báo đáp, tôi để tay lên ngực tự hỏi, quả thật thuộc loại năng lực bên ngoài.

Hắn cười lên, phịch một cái, gối đầu trên đùi tôi, trong ánh mắt đều là hàm chứa ý cười. Tràn đầy chờ mong nói: "Chúng ta đi công viên trò chơi có được không?"

Khóe miệng tôi không tự chủ được run rẩy một phen, "Cái đó... Có lựa chọn khác không?" Nói thực, không phải nói đi công viên trò chơi này nhiều ngây thơ gì gì đó, mà là đối với mấy trò cảm giác mạnh quả thật tôi cực kỳ sợ hãi. Tỷ như tàu lượn siêu tốc, tỷ như bay người trên không.

Hắn nước mắt lưng tròng nhìn tôi, "Em không thích?"

Nuốt nước miếng, được. Đi thì đi, ai sợ ai. Không phải là công viên trò chơi thôi sao, ngoại trừ tàu lượn siêu tốc còn có cái khác có thể chơi."Được, đi công viên trò chơi."

Hắn hưng phấn, đứng lên, ôm tôi, "Đi, bây giờ chúng ta đi ngay!"

"Đợi một chút." Tôi giữ chặt hắn, "Anh không biết là, hiện tại việc chúng ta phải làm là đánh răng rửa mặt, thay quần áo sao?"

"Xán Xán, chúng ta đi chơi cái khác không được sao?" Tô Cẩm Niên nhìn tôi, vẻ mặt đau khổ.

Tôi vỗ ngựa gỗ dưới thân, mỉm cười, "Cái này rất tốt. Tôi rất thích." Ừm, nói xong, lại vẫn gắt gao ôm lấy ngựa gỗ bày tỏ tôi thích chơi trò chơi này.

Hắn cau mày, "Vấn đề là, chúng ta đến chỗ này không phải chỉ ngồi ngựa gỗ, chúng ta đã chơi một tiếng rồi."

"Có sao?" Tôi ra vẻ không biết, nhìn bên ngoài, mấy đứa nhỏ bên ngoài lan can chỉ vào người của tôi nói với mẹ nó, "Mẹ, bọn họ chơi lâu như vậy thì không được. Chúng ta khi nào thì mới có thể ngồi vào đây?"

Mẹ nó trợn mắt nhìn tôi một cái, lớn tiếng hô, "Có một số người ~ đó là, không, biết, xấu hổ."

Vì thế, trong tiếng hoan hô của Tô Cẩm Niên, tôi cực kỳ quẫn bách đi theo hắn rời khỏi ngựa gỗ.

Tô Cẩm Niên nắm chặt tay của tôi, chỉ vào trò tàu lượn siêu tốc phía trước mang theo tiếng thét chói tai vô cùng thích thú kêu hô, "Chúng ta đi chơi cái kia được không?"

Tôi lắc lắc đầu, vẻ mặt thần bí lôi kéo hắn, "Cái kia không chơi được, không vui đâu."

Hắn trừng lớn mắt, "Vì sao không thể chơi? Nhiều người chơi như vậy."

Tôi nhìn xem xung quanh không ai để ý, tiến đến bên tai hắn, "Anh xem, cái kia chạy nhanh như vậy, chẳng may có người nôn mửa, đại tiện, tiểu tiện, phun đờm, trực tiếp bay đến trong miệng người phía sau rồi. Rất mất vệ sinh ~" Nói đến mức nghiêm trang.

Hắn ngây ngốc nhìn tôi, sắc mặt có phần xanh xao, "Em nói đùa hả? Trên đó có người tiểu tiện đại tiện phun đờm hả?"

Tôi chỉ vào một người đàn ông phía xa đang từ tàu lượn đi xuống, phỏng chừng cũng là say đến choáng váng ở ven đường nôn mửa, "Xem ~ làm sao có thể không có? Loại này làm người điên đảo chóng mặt, đến lúc đó trong miệng nhổ ra thứ gì cũng trong nháy mắt bị gió thổi về phía sau, ai biết được."

Tô Cẩm Niên theo tay của tôi nhìn đến người đàn ông nôn không kịp thở, tiếp sát tôi, "Tô Xán, có phải em sợ cái này không? Nếu sợ chúng ta không chơi nữa."

Tôi chính là sợ như thế nào có thể nói cho anh biết? Tôi quay mặt đi, "Truyện cười, tôi cái gì mà chưa thấy qua? Tôi ngay cả quỷ đều đã gặp, yêu quái đều đã ngủ cùng, tôi còn sẽ sợ sao."

Hắn cười cười, "Chẳng thế thì, chúng ta ngồi lên đó đi?"

Tôi hít một hơi, cổ xoay chuyển, nói một hơi, "Ngồi lên thì ngồi lên, cũng không phải không ngồi với anh. Lên ngay đây!" Những lời này nói ra một cái cũng rất vang dội, người xung quanh đều đã bắt đầu chú ý. Ngay cả Tô Cẩm Niên cũng nhìn tôi, trợn mắt há hốc mồm.

Mặt hắn lập tức đỏ lên, "Chuyện này, em không cần hô to như thế. Rất dễ bị hiểu lầm." Cái này thì có nghĩa khác gì chứ, không phải là ngồi lên sao... Nhất thời, mặt tôi cũng bắt đầu có phần nóng lên, Éc... Tôi nhớ tới một bài ca dao ở Nam Kinh《uống vằn thắn 》 trong đó có một câu đã lan truyền khắp đầu đường cuối ngõ ở miếu phu tử ở Nam Kinh, "Ta nói ngươi ngồi lên, ta nói ngươi ngồi lên." 

Dưới sự chú ý của mọi người, tôi kéo Tô Cẩm Niên đi qua chỗ tàu lượn. Đợi đến khi ngồi xuống bắt đầu cài dây an toàn, tôi mới có phần phản ứng kịp, tôi đây là ~ tôi thế nào mà đến chỗ này rồi hả? Hai chân không tự chủ được bắt đầu run lên, tay bị hắn nắm thật chặt, hắn nhìn tôi, ánh mắt trước sau như một trong suốt thấy đáy, "Xán Xán, tôi ở đây, đừng sợ."

Tôi ngây ngẩn cả người, một loại chân tình ấm áp chậm rãi chảy qua đáy lòng, lại vẫn chưa kịp tiêu hóa loại cảm tình vừa rơi xuống, xe bắt đầu khởi động rồi. Vì thế, toàn bộ tâm trí tôi bắt đầu nhìn đến trước mắt, đi theo xe chợt cao chợt thấp.

"Xán Xán ~." Tô Cẩm Niên ở bên cạnh nhẹ nhàng gọi, lúc này xe đang từ từ leo dốc.

"Làm sao vậy?" Tôi quay mặt qua, nhìn hắn, ngón tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn mặt tôi, mỉm cười, cực kì động lòng người.

Ánh mắt hắn trong suốt, giống một đứa bé mang theo quyến luyến nhìn tôi. Hắn nhẹ nhàng mở miệng, nói ra một câu. Lúc này, xe đột nhiên trượt, toàn bộ người trên xe bắt đầu thét chói tai. Tôi nhìn trên miệng hắn động hai lần, tiếp theo là một cái mỉm cười.

Tôi nhìn về phía trước, theo giống toàn bộ người trên xe đồng thời thét chói tai. Trên mặt tràn đầy nước mắt.

Bước xuống đất, cả người đều có chút đứng không vững. Hắn đỡ lấy tôi, thanh âm nhàn nhạt, mang theo một chút trách cứ, "Sợ thì đừng ngồi, cậy mạnh."

"Tôi không sợ." Tôi cúi đầu, nói không ra tiếng.

Hắn đưa qua một tờ giấy lau mặt, "Cậu chảy máy mũi rồi."

Ta dùng khăn tay lướt qua, quả nhiên, trên giấy đều là máu mũi đỏ tươi. Quẫn...

Tiếp theo, bị một vòng tay ôm ấp ôm mạnh lấy, một thanh âm quen thuộc mang theo một loại ẩm ướt. Hắn nói, "Xán Xán, tôi đã trở về. Là tôi."

Tôi chảy nước mắt, thân thể không tự chủ được mà run rẩy, chậm rãi ôm lấy cậu ấy, nước mắt lã chã chảy xuống, "Tôi biết, tôi biết là cậu. Cục giấy nhỏ."

Trong lòng là một loại vui sướng tràn đầy, vòng tay ôm ấp mà tôi chờ đợi đã lâu, nhiệt độ mà tôi không thể nào quên. Chỉ là cùng với vui sướng, còn có đau đớn.

Trong đầu, không ngừng nhớ lại hình ảnh trên tàu lượn, hắn há miệng, vô thanh nói: "Xán Xán, tôi đi đây. Em phải sống tốt." Nói xong, cười nhợt nhạt, một giọt lệ từ từ xẹt qua mặt hắn. Cũng rơi vào lòng tôi.

Tôi ôm vương Thuyết, nức nở khóc lóc, "Cục giấy nhỏ, cục giấy nhỏ, anh ta đi rồi, anh ta đi rồi, cậu đã đến rồi nhưng anh ta cũng đi rồi."

Cậu ấy ôm chặt lấy tôi, giọng nói mang theo chút khàn khàn, "Tôi biết, tôi đều biết hết."

Ngày này ở khu vui chơi, với tiếng nói tiếng cười không ngừng ở xung quanh. Tôi và Vương Thuyết ôm nhau tại cửa trò tàu lượn siêu tốc, giống như là toàn bộ cực khổ đến cuối cùng, rốt cục chúng tôi có thể ôm nhau, không cần lo lắng chia li.

Chỉ là giờ khắc này, trái tim của tôi đau khổ giống như bị người liên tiếp xé rách, cái người gọi là Tô Cẩm Niên kia, vĩnh viễn là đứa bé không lớn, đứa nhỏ lúc nào cũng cười với tôi. Đưa tôi tới với người tôi yêu, để cho tôi được sống tốt, chính mình lại ra đi.

Hai mắt đẫm lệ mông lung, còn nhớ rõ hắn nháy mắt nhìn tôi, "Tô Xán, có phải tôi nói tôi là Vương Thuyết, em sẽ cho tôi ăn cơm của em phải không?"

Hắn nhè nhẹ vỗ về mặt tôi, vẻ mặt kích động, "Tô Xán, ngoan, không khóc. Không lấy chồng thì không lấy."

Hắn híp mắt, một bộ dáng vẻ đạt được mục đích, "Chỉ cần em kết hôn với tôi, ngăn cản cha mẹ tám cô bảy dì của tôi. Tôi sẽ giúp em."

Hắn cười ngửa tới ngửa lui trạm ở trước cửa lớn, "Ha ha ~ Tô Xán, em thật đúng là dở hơi."

Hắn mỉm cười, khóe miệng mang theo chút nghịch ngợm, xoay người nhìn ông lão, "Ba, cô dâu của con nhát gan, ba đừng dọa cô ấy. Dọa người chạy mất ba phải đền cho con."

Hắn ngồi chồm hổm ở bên giường, nâng má nhìn tôi, cả khuôn mặt bởi vì uống rượu mà đỏ bừng, "Xán Xán, em nói, em làm cô dâu thực sự của tôi được không?" Nói xong, ngón tay lướt qua gương mặt tôi.

Hắn chảy nước mắt nhìn tôi, khóc như đứa bé, không ngừng theo tôi lặp đi lặp lại, "Tôi là Tô Cẩm Niên, Xán Xán, nhớ rõ, tôi là Tô Cẩm Niên."

Hắn cúi đầu, "Meo" một tiếng, vô cùng tội nghiệp, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Tô Xán, em đừng ỷ vào việc tôi thích em, thì bắt nạt tôi như vậy."

Tất cả đều như là ngày hôm qua, trong nháy mắt đều không còn gì, biến mất không thấy nữa. Sau cùng chỉ còn lại có câu nói kia "Xán Xán, tôi đi đây. Em phải sống tốt."

Cẩm Sắt thì giờ người nào cùng độ, Mạc Vấn tình về chỗ. (Không hiểu câu này là ý gì luôn, bạn nào biết giải thích dùm nha). Tô Cẩm Niên, anh đã đi thật rồi sao?

Tôi nắm áo Vương Thuyết, gào khóc.

Vương Thuyết nhìn tôi, trong ánh mắt là sự đau khổ vụn vặt, một lời cũng không nói, chỉ ôm lấy tôi. Sự ấm áp trên người là của Tô Cẩm Niên và cả vương Thuyết...

Sau một lúc lâu, caauk ấy thở dài, "Xán Xán, kỳ thật... Tô Cẩm Niên, anh ta không có biến mất..."

Tôi dừng khóc, nhìn cậu ấy, "Vậy... Anh ta đi đâu rồi hả?"

Cậu ấy có chút xấu hổ có chút quẫn bách nhìn tôi, ánh mặt trời phía sau cậu chiếu xuyên qua, hắt lên tóc cậu lưu lại vầng sáng nhàn nhạt.

Cậu ấy lại gần tôi, nhẹ nhàng nói, "Anh ta nói cho tôi biết, anh ta sẽ ở trong thân thể tôi trở thành một phần của tôi, mãi đến khi tôi với cậu... Khụ khụ ~ làm vài chuyện, sẽ đến bên người cậu."

Tôi ngây ngẩn cả người, "Làm chuyện gì?"

Trên mặt của cậu ấy có chút run rẩy, "Làm chút việc khi yêu nhau, còn nhớ rõ tôi nói chúng ta có một đứa bé, gọi là Vương Tô không?"

Làm chút việc khi yêu nhau... Vương Tô... Tô Cẩm Niên...

Mặt tôi lập tức đỏ lên, "Người nào nói cho cậu?"

Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt thâm trầm, mang theo ý cười nhợt nhạt, "Anh ta nói. Đây là cách tốt nhất tạo ra sinh mệnh." Nói xong, nhẹ nhàng nắm tay tôi, vuốt ve lòng bàn tay, "Xán Xán, đừng khóc. Có được không? Tôi đã trở về, về sau anh ta cũng sẽ trở về."

Tôi nín khóc mỉm cười, nhìn hạ thân cậu ấy, "Ý của cậu là, Tô Cẩm Niên ở trong này?" Nói xong, ngồi xổm người xuống, chạm nơi đó, "Đồng chí Cẩm Niên, nghe thấy tôi nói chuyện không?"

Thân thể bị cậu ấy kéo mạnh, ôm vào trong ngực, cậu ấy hung hăng hôn tôi, mãi đến khi tôi thở không nổi mới tách ra, mang theo tiếng nói khàn khàn: "Tô Xán, đùa giỡn tôi, thì phải thỏa mãn tôi. Có biết hay không?"

Tôi cười lên, nháy nháy mắt, cười xán lạn, "Nhận lệnh, tôi trở về đợi thánh giá."

Bình luận

Truyện đang đọc