Nhóm dịch: Sea***Tần Đông Hải cam đoan: “Xin Chủ tịch yên tâm, tôi biết rất rõ thân phận của mình.
Vì vậy, tôi sẽ chỉ làm việc mình nên làm, tuyệt đối sẽ không vượt quá bổn phận.”Hoa Hoành Vĩ vỗ vai anh và nói với giọng điệu sâu xa: “Cậu là một chàng trai tốt, tôi tin tưởng vào nhân cách của cậu, thế nên đừng làm tôi thất vọng.”Tần Đông Hải gật đầu: “Tôi hiểu…”Sau đó, anh bắt đầu báo cáo về tình hình của Hoa Minh Nguyệt mấy ngày qua.Anh nói: “Thưa chủ tịch, dạo gần đây tiểu thư rất nghe lời, cô ấy không những hoàn thành phần mở đề của luận văn mà còn được giáo viên hướng dẫn khen ngợi.
À, phải rồi, theo quan sát của tôi thì cô ấy có hiểu biết ít nhiều về mặt hàng cao cấp.
Có lẽ Chủ tịch nên khám phá thêm ưu điểm của cô ấy.”Hoa Hoành Vĩ chưa từng nghe nói rằng cô cháu gái quý hóa của ông còn có thiên phú về lĩnh vực này: “Hiểu biết ít nhiều về hàng xa xỉ à? Chuyện này là sao?”“Hôm nay khi tôi đưa cô ấy đến khu phố buôn bán, chúng tôi có rẽ vào một cửa hàng đá quý.
Cô Cả vậy mà lại có thể phân biệt chính xác độ cứng, độ bóng của đá Carnelian và kim cương, đồng thời còn đánh giá rất chuẩn, rằng chúng không phải là loại cao cấp.” Anh kể lại toàn bộ chuyện hôm nay cho Hoa Hoành Vĩ.
Sau khi nghe xong, ông cũng khá ngạc nhiên.Chẳng phải bình thường cô vẫn hay trốn học sao? Vậy cô đã học được những điều đó bằng cách nào?Ông không ngờ là Hoa Minh Nguyệt lại có thiên phú về mảng này, đây quả thật là điều rất đáng quý.
Chỉ cần cô đồng ý, ông sẽ nhiệt liệt tán thành việc tiếp tục phát triển tài năng của cô.Ông khoát tay với Tần Đông Hải: “Mấy hôm nay phải chạy đi chạy lại từ nhà đến công ty, cậu đã vất vả rồi.
Tôi cho cậu nghỉ hẳn một ngày mai, hãy nghỉ ngơi cho tử tế đi.”“Chủ tịch nói gì vậy, đây là những việc tôi nên làm mà.
Cảm ơn sự quan tâm và thông cảm của ông.”Hoa Hoành Vĩ xót xa nhìn anh.
Anh và Hoa Minh Nguyệt đều còn rất trẻ, nhưng cô cháu gái “tiểu ma vương” không biết trời cao đất dày nhà ông lại có phúc hơn anh nhiều.Ông thuận miệng hỏi thăm: “Dạo này mẹ cậu vẫn khỏe chứ? Hai chân có đỡ hơn chút nào không?”Tần Đông Hải lộ rõ vẻ buồn bã, cười nhẹ đáp: “Mẹ tôi vẫn thế ạ, vẫn phải nằm trên giường, nếu muốn ra ngoài thì chỉ có thể ngồi xe lăn.
Hiện tại, chị tôi đang chăm sóc cho bà.”Hoa Hoành Vĩ lắc đầu thở dài, dường như đang cảm khái cho chính mình: “Người già là vậy đấy.
Tuy bệnh bạch cầu hơi phiền phức nhưng vẫn có thể chữa trị.
Nếu tiền thuốc men không đủ thì cứ nói với tôi, bất kể là bao nhiêu tôi cũng sẽ giúp cậu.”“Cảm ơn Chủ tịch.”Sau khi ra khỏi thư phòng, Tần Đông Hải đi xuống nhà uống nước, lại vô tình bắt gặp Hoa Minh Nguyệt đang mở tủ lạnh ăn vụng.Muộn thế này rồi mà cô vẫn còn ăn, bảo sao không béo.Anh ho khẽ hai tiếng, đoạn nói: “Đã 12 giờ rồi, cô đang làm gì đấy?”Hoa Minh Nguyệt chẳng buồn để ý đến anh, cứ thế lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp sữa, mở nắp rồi dốc ừng ực vào miệng.Một lúc sau, cuối cùng cũng uống đã đời, cô lau miệng đáp: “Hồi trưa anh đưa tôi đi ăn món cay cay kia, dạ dày tôi vẫn khó chịu đến giờ, nên tôi mới xuống uống chút nước lạnh.”Tần Đông Hải thật sự muốn mắng cô một trận té tát, bụng dạ đã khó chịu lại còn uống đồ lạnh, nóng lạnh gặp nhau, lát nữa cô không bị tiêu chảy mới là lạ.Anh cười nói: “Nếu tôi mà là cô thì nên nhanh chóng tìm hòm thuốc, uống vài viên thuốc tiêu hóa đi, kẻo chốc nữa cô sẽ "nếm đủ" đấy.”Hoa Minh Nguyệt ngơ ngác hỏi: “Hả? Anh nói rõ ý câu này xem nào.”Anh chỉ cười: “Nghĩa trên mặt chữ, nghe tôi đi, không sai đâu.
Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi.”Dứt lời, anh quay người đi lên tầng.Tầm hai, ba giờ sáng, Hoa Minh Nguyệt tỉnh giấc vì cơn đau bụng quằn quại như thể bị dao đâm.Bấy giờ, rốt cuộc cô đã hiểu những gì Tần Đông Hải nói.Cô chạy ra chạy vào nhà vệ sinh năm, sáu lần, cuối cùng phải uống thuốc và một ít nước ấm rồi mới dám đi nằm.
May mà ngày hôm sau cô vẫn ổn, nếu không sẽ chẳng thể kéo lê “tấm thân tàn” này đi được đâu.Sáng hôm sau.Khi Tần Đồng Hải quần áo chỉnh tề đi xuống lầu thì thấy Hoa Hoành Vĩ đang vừa đọc báo vừa ăn sáng.
Những người giúp việc có mặt, duy chỉ không thấy Hoa Minh Nguyệt.“Chào Chủ tịch ạ.” Anh cất tiếng chào hỏi ông cụ Hoa, sau đó ngồi xuống ghế.Ông khẽ gật đầu, tiếp tục chăm chú đọc báo.“Cô Cả đâu hả bác?” Tần Đông Hải thuận miệng hỏi.Vú Lưu rót cho anh cốc sữa và trả lời: “Cô chủ trong người không khỏe, tối qua hình như bị Tào Tháo đuổi cả đêm, sáng sớm nay mới chợp mắt.
Cứ để cô ấy ngủ thêm một lúc nữa, tôi đã phần bữa sáng cho cô ấy trong bếp rồi.”Tần Đông Hải gật đầu, vừa cầm dao nĩa lên chuẩn bị cắt trứng ốp la thì thấy Hoa Minh Nguyệt lờ đờ bước xuống cầu thang, rồi ngồi xuống bên cạnh anh.“Nguyệt Nguyệt sao vậy? Sao trông mặt cháu tái nhợt thế kia? Cháu khó chịu ở đâu à?” Hoa Hoành Vĩ lập tức đặt tờ báo trên tay xuống, ân cần hỏi han cháu gái cưng nhà mình.Hoa Minh Nguyệt xua tay: “Cháu không sao đâu ông ạ.
Tại hôm qua cháu lỡ ăn phải đồ hỏng nên bị đau bụng.”“Sao lại có chuyện đó? Để ông gọi bác sĩ đến khám cho cháu nhé.
Tối qua cháu ăn thứ gì, sao lại bị đau bụng?” Hoa Hoành Vĩ hết sức lo lắng.“Ông ơi, cháu không sao đâu ạ.
Lát nữa cứ để anh Tần đưa cháu đến bệnh viện là được, không cần phải làm phiền bác sĩ chạy đến đây nữa.” Hoa Minh Nguyệt giẫm mạnh vào chân Tần Đông Hải.Anh cảm thấy thật là oan uổng, tối qua rõ ràng anh đã nhắc nhở cô, nhưng cô vẫn cứ nốc sữa lạnh, cho nên bị tiêu chảy là phải.“Hôm nay cậu Tần được nghỉ, cháu đừng quấy quả cậu ấy.
Hay lát nữa ông bảo vú Lưu đi cùng cháu nhé? Hai người phụ nữ sẽ tiện chăm sóc nhau hơn.” Hoa Hoành Vĩ luôn suy nghĩ rất chu đáo.Nào ngờ, Hoa Minh Nguyệt cương quyết từ chối, còn làm nũng: “Không đâu, cháu muốn anh ấy đi cùng cháu cơ.
Tất cả là tại hôm qua anh ấy đã dẫn cháu đi ăn những món kia.
Tại anh ấy hết.”“Không sao đâu Chủ tịch, vừa khéo tôi cũng phải đến bệnh viện, để tôi đưa cô Cả đi luôn.”Hoa Hoành Vĩ cũng hết cách với cháu gái nhà mình, cuối cùng chỉ có thể mặt nặng mày nhẹ, nhờ Tần Đông Hải đưa cô đi.Tần Đông Hải không bận tâm đến điều này.
Vốn dĩ hôm nay ông cụ Hoa cho anh nghỉ, anh định đến bệnh viện thăm mẹ mình, chẳng qua là tiện đường đưa Hoa Minh Nguyệt đi, cũng không có gì phiền hà.Hoa Minh Nguyệt sửa soạn đơn giản, trang điểm nhẹ cho có phần khí sắc, sau đó ngồi lên xe của Tần Đông Hải, đi thẳng đến Bệnh viện Nhân dân.Đến nơi, anh xếp hàng lấy số cho cô, đóng tiền lệ phí, rồi bảo cô ngồi trong phòng chờ đến lượt khám.Nghe thấy thế, cô liền bực bội: “Anh có ý gì hả, để tôi ngồi chờ ở đây một mình á? Vậy anh đi cùng tôi thì được cái ích gì?”.