Nhóm dịch: Sea***“Cô…”Tần Đông Hải bất ngờ lên tiếng, phá vỡ bầu không khí mập mờ giữa hai người họ, đồng thời đánh thức Hoa Minh Nguyệt đang ngẩn ngơ.
Cô thình lình đẩy anh ra, sau đó quan sát anh một lượt.
Nói thật, nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ muốn làm quen với anh, nhưng bây giờ, cô thực sự đã bị ông nội của mình dọa cho một trận, vì vậy chẳng còn lòng dạ nào để bắt chuyện với anh.Hoa Minh Nguyệt đang vội, thậm chí chẳng nói lời cảm ơn với người vừa cứu mình, chỉ khẽ gật đầu với anh coi như chào hỏi, rồi quay đầu chạy thẳng.Thành thật mà nói, cô hoàn toàn không nhận ra anh chính là người mà cô đã nhìn thấy trong phòng khách lúc trước.Tuy nhiên, Tần Đông Hải lại nhớ kỹ cô.
Lúc này, anh không hề bận tâm đến sự khinh khỉnh của cô, nói cách khác là chẳng buồn để tâm.Anh cứu cô không phải vì thân thế của cô, mà là do thói quen nghề nghiệp bao năm, cùng với tinh thần trách nhiệm và lòng trượng nghĩa.Tuy cô là người thừa kế của Tập đoàn HCMC, có địa vị tôn quý, nhưng anh cũng chẳng hề thua kém.
Không giống với cái danh hão được tạo dựng nhờ gia thế của cô, những thành tích mà anh giành được từ trong núi đao biển lửa cũng đủ khiến anh tự hào.Hoa Minh Nguyệt tức tốc chạy ra khỏi tập đoàn, vẫy một chiếc xe rồi nhanh chóng bỏ trốn mất tăm.Còn chủ tịch Hoa Hoành Vĩ không hay biết gì về chuyện cháu gái của mình đã đánh bài chuồn, vẫn đang ung dung ngồi uống trà trong phòng họp.
Ông rất tin tưởng cô, dù bị ăn lừa bao nhiêu lần, nhưng khi cô dùng lại chiêu cũ, niềm tin của ông vẫn không hề lung lay.“Chú ơi, rốt cuộc khi nào thì Minh Nguyệt mới trở lại?” Hoa Hoành Vĩ vẫn ngồi bình thản ngồi đó, nhưng cháu họ của ông là Hoa Thanh Sơn đã không thể ngồi yên được nữa.
Ông ta cứ nhấp nha nhấp nhổm như thể trên ghế có đinh, cuối cùng, không khỏi phàn nàn: “Chúng ta đã chờ lâu lắm rồi.
Minh Nguyệt cũng thật là, có rời đi thì cũng phải nói với chú một tiếng chứ.”Hoa Hoành Vĩ nhướng mày, vẻ mặt thoải mái bỗng trở nên nghiêm túc hẳn lên.Thấy ông thay đổi sắc mặt, khóe miệng của những người trong ban lãnh đạo liền giật giật vài cái.Đồ đần kia, thời gian trôi đã qua lâu như vậy, ai mà chả biết cô Hoa đã bỏ chạy, nhưng chỉ có mỗi mình Hoa Thanh Sơn cứ bô bô nói ra.
Đây chẳng phải là cố tình làm mất mặt chủ tịch sao?Có điều, việc Hoa Minh Nguyệt tháo chạy khiến bọn họ càng thêm chắc chắn, quả nhiên một màn khi nãy là vở kịch tự biên tự diễn của hai ông cháu nhà họ.
May mà bọn họ nhanh trí, không rơi vào bẫy.Hừ, mọi người đều nói cô Cả Hoa vô dụng, nhưng có thể phối hợp ăn ý với ông nội của mình thế kia, xem ra không phải hạng xoàng, chưa biết chừng còn “tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi”.
Đúng là cháu gái của cáo già cũng không phải dạng vừa, ít nhất cũng phải là cáo con.Bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng Hoa Minh Nguyệt thật sự yêu tự do, cộng thêm chột dạ, thế nên mới dửng dưng trước cái ghế người thừa kế của Tập đoàn HCMC.
Bọn họ chỉ nhìn từ góc độ của mình, được làm người đứng đầu tập đoàn, quyền cao chức trọng, ai mà không thích?Toàn là đám lõi đời với nhau, tuy mỗi người có suy nghĩ riêng, nhưng lại không thể hiện ra mặt, chỉ nghiền ngẫm trong lòng.Hoa Hoành Vĩ cũng đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Ông đưa tay ra, trợ lý bên cạnh liền đặt chiếc điện thoại di động đã bấm số của Hoa Minh Nguyệt vào tay ông.“Ông ơi, cháu đang định gọi cho ông.” Cô lên tiếng trước để chiếm ưu thế: “Cháu nhận được thông báo đột xuất của giáo viên, nói rằng luận văn của cháu có vài chỗ sai sót, bảo cháu phải về trường để sửa lại ngay.
Cháu xin lỗi, lúc về cháu sẽ nhận lỗi với ông ạ.”Chuyện đến nước này, đương nhiên là Hoa Hoành Vĩ đã hiểu ý của cô.Ông bực mình cúp máy luôn, đoạn dằn mạnh điện thoại lên mặt bàn, tức giận tuyên bố: “Kết thúc cuộc họp!”Mọi người lục tục thu dọn đồ đạc, trao đổi ánh mắt ngầm hiểu rõ với nhau, sau đó tốp năm tốp ba rời đi.Bọn họ đã đoán đúng, quả nhiên là có âm mưu ở đây.Nhìn vẻ mặt kỳ quái của những người kia, khóe miệng Hoa Hoành Vĩ co rút.
Bọn họ rõ thật là cuồng thuyết âm mưu, cả nghĩ quá.
Hoa Minh Nguyệt mà có đầu óc như vậy sao?Người nắm quyền điều hành Tập đoàn HCMC? Dẫu quyền lực có lớn hơn nữa mà không hợp ý con ranh đó, thì cô vẫn ngó lơ như thường.Lối suy nghĩ quái đản của ban lãnh đạo, cô cháu gái không để ông bớt lo, khiến ông cảm thấy thái dương đau nhói.“Chú ơi.” Hoa Thanh Sơn đi đến cửa, lại sực nhớ ra điều gì đó, bèn lon ton chạy đến bên cạnh Hoa Hoành Vĩ, ra vẻ lo lắng mà rằng: “Chú đừng lo lắng quá, Minh Nguyệt tính vẫn còn trẻ con, suy cho cùng con bé vẫn chưa biết tầm quan trọng của vấn đề.
Sau này cháu nó sẽ hiểu được rằng chú đây cũng là vì tốt cho nó.”Ông ta vừa nói vừa để ý sắc mặt của Hoa Hoành Vĩ, lại giả vờ thở dài: “Haizz, cũng tại cháu nó còn ít tuổi, không trông nom việc nhà nên không biết quý dầu gạo mắm muối.
Nghe nói, trước đó con bé thua cược với con gái nhà họ Trần, còn ném cả thẻ vàng ra cho cả đám người dưng, để họ đi mua sắm trong trung tâm thương mại.”Ông ta càng nói càng xót, xót đứt cả ruột, thầm mắng Hoa Minh Nguyệt phá của.
Đó là thẻ vàng đấy, quẹt thẻ là mất tiền đấy.Đoạn, ông ta lấy ống tay áo lau nước mắt: “Khi nào con bé trông coi việc nhà thì sẽ biết nỗi vất vả của chú, đến lúc đó nó mới thật sự trưởng thành.”Hoa Hoành Vĩ nghe Hoa Thanh Sơn nói gần nói xa, chung quy là đang ám chỉ Hoa Minh Nguyệt chỉ biết ăn chơi không làm nên trò trống gì, khiến ông càng đau đầu hơn, thế là nghiến răng nghiến lợi nói: “Cút ngay!”Hoa Thanh Sơn tưởng rằng những lời của mình đã có tác dụng, liền vui sướng đáp: “Vâng!”, rồi hớn hở chạy ra khỏi phòng họp.“Thằng ngu!” Hoa Hoành Vĩ cười nhạt, quay sang hỏi trợ lý: “Cậu cũng biết chuyện này phải không?”Trợ lý cười gượng, chưa kịp trả lời thì ông đã lẩm bẩm: “Tuổi trẻ ngông cuồng là điều bình thường.
Hồi trẻ, tôi còn kiêu ngạo và làm nhiều chuyện điên rồ hơn cả Minh Nguyệt bây giờ ấy chứ.
Con bé như thế đã thấm vào đâu, mà đáng để cái thằng ngu kia mang ra nói.
Tưởng tôi không biết thằng đó nghĩ gì chắc.”Trợ lí im lặng, cố gắng hết sức làm một tấm phông.
Hai người mà chủ tịch đang nói đến đều là người nhà của ông, anh ta chỉ là một trợ lí quèn, làm sao có tư cách để bình luận?Hoa Hoành Vĩ cũng không muốn bắt trợ lí trả lời, ông chỉ ngồi lại chốc lát, sau đó về phòng làm việc.
Nghĩ đến cô cháu gái đã bỏ trốn, ông lại tức đến nỗi không nuốt trôi ngụm trà, chẳng còn tâm trạng để xem tài liệu, cứ bực bội ngồi đó.Bỗng có tiếng gõ cửa, Hoa Hoành Vĩ lập tức cất hết những suy nghĩ trong lòng.
Khi mở miệng cất lời, ông đã lấy lại dáng vẻ chủ tịch Hoa nghiêm nghị lúc trước.“Mời vào!”“Thưa chủ tịch, đây là báo cáo tổng kết quý này.” Diệp Tuyết Nhi đưa một phần tài liệu cho ông: “Mời ông xem qua ạ.”Hoa Hoành Vĩ gật đầu, nghiêm túc xem tài liệu, thỉnh thoảng lại nhíu mày, dường như không hài lòng với nội dung trong đó cho lắm.“Thưa chủ tịch, anh Tần mà ông đã hẹn vẫn đang chờ ở phòng khách ạ.” Hoa Tuyết Nhi cung kính đứng bên cạnh, nói tiếp.“Hả?” Mắt Hoa Hoành Vĩ sáng lên, ông đóng tập tài liệu lại, để sang một bên, rồi nhìn thẳng vào Diệp Tuyết Nhi: “Cô thấy cậu ta thế nào?”“Điềm tĩnh, đúng mực.”“Xem ra, cô đánh giá rất cao về cậu ta.” Ông gật đầu, giống như chỉ vừa thuận miệng hỏi chơi, lại rút ra một phần tài liệu khác, lạnh nhạt ra lệnh: “Mời cậu ta vào đi!”.