Nhóm dịch: Sea***“Nghe nói cậu Tần vừa quay lại trường không lâu đã nhận được giải thưởng lớn của một công ty quản lý chuyên nghiệp của nước ngoài.
Chúc mừng cậu nhé!” Hoa Hoành Vĩ vừa nói vừa rót trà cho Tần Đông Hải: “Vị trà lúc này đã không còn giống ban đầu nữa.
Cậu Tần nếm thử đi.”“Trà này càng uống càng ngon.”Hoa Hoành Vĩ đổi chủ đề rất nhanh.
Nếu là người khác, ắt hẳn sẽ thấy như bị lọt vào trong màn sương mù, hoang mang không hiểu gì, còn nơm nớp lo sợ, phỏng đoán dụng ý thực sự của vị Chủ tịch này.Nhưng Tần Đông Hải thì khác.
Anh từng cận kề giữa hai bờ sinh tử.
Những phép thử dò xét cỏn con này chẳng nhằm nhò gì với anh.
Hoa Hoành Vĩ hỏi thì anh trả lời, bảo uống trà thì anh uống trà, ‘lấy bất biến ứng vạn biến’.Hoa Hoành Vĩ hơi thất vọng.
Bất luận ông thăm dò thế nào cũng bị anh tỉnh bơ cản lại.
Ông quả thực chưa từng thấy người nào bình tĩnh đến thế.“Người ưu tú như cậu Tần đây nhất định là có nhiều công ty trong lẫn ngoài nước mời về nhỉ? Không biết tại sao cậu lại chọn tập đoàn HCMC chúng tôi?” Hoa Hoành Vĩ không khỏi lấy làm lạ, bèn hỏi.Mặc dù tập đoàn của ông rất có tên tuổi, nhưng theo ông được biết, trên trường quốc tế cũng có nhiều công ty không hề thua kém HCMC mời Tần Đông Hải về làm.
Có điều, anh đều từ chối hết và chỉ nộp hồ sơ cho HCMC.
Nếu không phải ông từng điều tra về Tần Đông Hải, thì thật sự đã cho rằng anh là gián điệp của công ty đối thủ gài vào.Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, làm gì có Chủ tịch công ty nào ngu ngốc đến độ ‘dâng’ một người ưu tú như này cho kẻ địch?“Chọn HCMC là bởi vì tôi đánh giá cao triển vọng phát triển của công ty.” Tần Đông Hải nói: “Quả thật, đây không phải là tập đoàn hùng mạnh nhất, nhưng so với những tập đoàn uy tín lâu năm, HCMC có năng lực sáng tạo cái mới và sức sống hơn hẳn.”“Những tập đoàn lâu năm đó, nhìn bề ngoài thì vẻ vang nhưng nội bộ lại đấu đá nghiêm trọng, còn rất bảo thủ.
Bọn họ chỉ đang gắng kéo dài chút hơi tàn.
Còn quý tập đoàn thì như thể chàng trai đương tuổi thanh xuân, không ngừng phát triển.”Tiếp đó, Tần Đông Hải liền đưa ra vài ví dụ về sự sáng tạo của tập đoàn HMCM, còn nêu cả những ví dụ về việc đấu đá nội bộ của các tập đoàn lâu năm, để chứng tỏ rằng anh chọn tập đoàn HCMC không phải là suy nghĩ nhất thời nông nổi, mà là kết quả có được sau khi cân nhắc kĩ càng.Hoa Hoành Vĩ nghe mà gật gù liên tục.
Những điều Tần Đông Hải nói vừa khéo lại trùng với suy nghĩ của ông.
Càng đáng quý hơn chính là, khi nói chuyện, ánh mắt anh luôn nhìn vào mắt ông, không hề kiêu ngạo, không hề tự ti.
Điều này thật hiếm có.Phải biết rằng những người khác luôn tỏ ra nơm nớp lo sợ như đi trên một lớp băng mỏng khi đối diện với ông.
Người vừa có tài, lại không cúi mình trước quyền quý như anh thật hiếm thấy.
Khi tiếp xúc với anh, ông không có cảm giác như đang nói chuyện với thế hệ sau, mà giống như đang trao đổi ý kiến với người ngang hàng.“Cánh trẻ bây giờ cừ thật, đúng là giỏi hơn đứa cháu gái vô tích sự của tôi rất nhiều.” Hoa Hoành Vĩ cảm khái: “Giá thử nó bằng một nửa của cậu, tôi cũng thấy mãn nguyện.”“Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.
Nếu đã là cháu gái của Chủ tịch, tôi nghĩ cô ấy chắc hẳn có điểm hơn người.” Tần Đông Hải từ lâu đã nghe nói rằng Hoa Minh Nguyệt là báu vật được Hoa Hoành Vĩ nâng niu trong lòng bàn tay.
Trước khi biết rõ mục đích của ông, anh sẽ không tùy tiện đánh giá về cô.“Hơn người chỗ nào chứ?Cậu đừng đề cao con bé quá!” Hoa Hoành Vĩ liên tục xua tay.
Có điều, không khó để nhìn ra được là ông rất vui khi cháu gái của mình được khen.“À, phải rồi, tôi nghe Diệp Tuyết Nhi nói rằng cậu và con bé đã gặp nhau.” Hoa Hoành Vĩ đổi chủ đề.
“Thế nào? Cậu thấy con bé có đủ tư cách tiếp quản HCMC không?”Tần Đông Hải không hiểu tại sao chủ đề nói chuyện lại nhảy sang vấn đề này? Cho dù anh có là thiên tài đi chăng nữa, thì cũng chỉ là một thanh niên mới ngoài 20 tuổi, chung quy kinh nghiệm sống vẫn thua xa Hoa Hoành Vĩ.
Anh nhất thời không đoán ra được là ông đang muốn ám chỉ điều gì.“Đây là việc nhà của Chủ tịch, tôi không tiện xen vào.” Tần Đông Hải nói tránh.“Tuy đây là việc nhà, nhưng nó có liên quan đến tập đoàn HCMC.
Cậu cũng sắp là một phần của tập đoàn, coi như cũng có tư cách phát biểu.” Hoa Hoành Vĩ cười vang, còn vỗ vai của Tần Đông Hải như thể đang tán gẫu chuyện nhà.
Ông kể cho anh nghe chuyện Hoa Minh Nguyệt không muốn thừa kế tập đoàn HCMC, rồi thở dài bất đắc dĩ: “Cậu và Minh Nguyệt chắc cũng sàn sàn tuổi nhau, cậu đoán thử giúp tôi xem rốt cuộc con bé đang nghĩ cái gì?”Tần Đông Hải giật mình.
Đúng là anh đã từng gặp Hoa Minh Nguyệt, nhưng hai người họ không hề nói với nhau câu nào.
Anh chỉ cảm thấy đó là một cô gái vô cùng kiêu ngạo.
Vả lại, mặc dù tuổi tác giữa họ không chênh lệch nhiều, nhưng cuộc sống của họ hoàn toàn khác nhau.
Kiểu này, bảo anh phải đoán thế nào?Song, nếu Hoa Hoành Vĩ đã hỏi, anh cũng không tiện trả lời là không biết, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm của bản thân để phân tích tính cách của cô.“Nghe nói cô Hoa chưa tốt nghiệp đại học, vẫn đang trong độ tuổi mơ mộng, cô ấy sợ bị gò bó cũng là lẽ thường tình.
Hơn nữa…” Tần Đông Hải dừng lại chốc lát rồi nói tiếp: “Gánh vác cả một tập đoàn lớn là một trách nhiệm quá nặng nề.
Việc cô ấy đắn đo cũng dễ hiểu.”“Ôi, là do tôi quá nóng vội.
Kinh nghiệm của Nguyệt Nguyệt hãy còn non kém.” Hoa Hoành Vĩ lo lắng thở dài: “Tôi định tìm gia sư kèm cặp con bé, anh thấy sao?”“Dạ?” Chủ đề nhảy cóc quá nhanh, não Tần Đông Hải nhất thời không ‘load’ kịp.Hoa Hoành Vĩ tiếp tục nói: “Người đó phải trạc tuổi con bé, như thế mới có thể có tiếng nói chung, đồng thời phải có thực lực vững vàng, và quan trọng nhất là phải có phẩm chất tốt.
Cậu Tần, cậu nói xem, có phải không?”Tần Đông Hải nhìn Hoa Hoành Vĩ cười như một con cáo già, cuối cùng đã hiểu ra mục đích sau nhiều lần vòng vo của ông.
Anh nhíu mày, thẳng thừng từ chối: “E rằng tôi và cô Hoa không có tiếng nói chung.
Huống hồ, tôi nhận lời mời đến tập đoàn là để phát huy năng lực của bản thân, chứ không phải để làm bảo mẫu.”Tất nhiên, Hoa Hoành Vĩ hiểu rõ rằng Hoa Minh Nguyệt khác với Tần Đông Hải, cô được nuông chiều từ tấm bé.
Hai người này ngoại trừ trạc tuổi ra, thì hoàn toàn trái ngược nhau về sở thích cũng như địa vị, còn lâu mới có thể hòa hợp.
Chưa kể, người tài hoa như Tần Đông Hải chắc chắn sẽ không cam lòng làm gia sư cho quý cô kiêu căng như Hoa Minh Nguyệt.Ông biết tất cả những điều đó, nhưng thời gian của ông không còn nhiều, và cũng chẳng còn người nào khác để chọn.Trong đầu ông tìm đủ mọi cách, ngoài mặt lại từng bước dụ dỗ anh: “Tôi biết cậu là người có tài.
Tuy nhiên, muốn phát triển được một tập đoàn lớn không phải chỉ dựa vào năng lực cá nhân mà còn phải dựa vào năng lực tập thể.
Bất kể cậu có năng lực đến đâu đi chăng nữa, nhưng cũng chỉ có thể làm đến lãnh đạo tầm trung khi mới bước chân vào tập đoàn, sau đó từ từ lên chức.
Cho dù cậu có lắm tài hơn nữa cũng khó mà phát huy.”“Tuy nhiên, nếu cậu đồng ý làm gia sư cho Nguyệt Nguyệt…” Hoa Hoành Vĩ chuyển hướng, nói: “Đến lúc đó, tôi sẽ cho Nguyệt Nguyệt một công ty để luyện tập, và bổ nhiệm con bé làm Tổng Giám đốc, còn cậu sẽ làm Giám đốc.
Từ trước đến nay, Nguyệt Nguyệt không phải kiểu người yêu thích công việc.
Vậy chẳng phải công ty đó sẽ do một tay cậu điều hành sao?”.