Cơ Anh nói: "Không sai, người ta muốn hai vị lên tiếng ủng hộ trở thành Trình vương là...!người còn chờ gì nữa?"
Cánh cửa trên cột tròn cọt kẹt mở ra.
Một người chậm rãi bước ra, còn tiện tay vén tóc.
Như Ý đang nghĩ là hồ ly tinh nhà ai đây thì nghe cô nương sau lưng Cơ Anh lên tiếng, thốt lên câu đầu tiên trong đêm nay: "Công chúa Di...!Thù?"
"Á! Là cô nương đánh đàn!" Như Ý nhận ra cô gái ngồi sau Cơ Anh.
Chương Hoa giơ tay ra hiệu hắn im lặng, ánh mắt lại dừng trên sợi tóc trong bát, ra chiều khó hiểu.
"Ta nhờ các vị ủng hộ công chúa xưng đế bởi ba lý do..." Giọng nói của Cơ Anh vang vọng rõ ràng giữa căn phòng nhỏ.
"Thứ nhất, loạn ở Trình quốc không phải may mắn với ba nước ta, mà là kiếp nạn.
Hai mươi năm trước, tứ quốc chiến loạn, gây ra nhiều thiệt hại to lớn cho các nước, hai mươi năm qua chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức, khó khăn lắm mới khởi sắc được đôi chút, điều cần làm trước mắt là hăng hái tiếp tục giai đoạn phát triển.
Đối với các nước mà nói, nên tĩnh, không nên động.
Nghi vương bệ hạ, giả sử Trình quốc cứ chiến loạn liên miên, con dân của ngài làm sao có thể tiếp tục kinh doanh ở đây? Phải biết rằng trong thời kỳ chiến tranh chỉ có một thứ có thể kiếm ra tiền, đó là vũ khí.
Nhưng rất không may Nghi quốc không có thế mạnh vũ khí, nó là sở trường của Trình quốc.
Còn về Yên vương bệ hạ, một khi chiến loạn nổ ra, người dân mất nhà mất cửa chắc chắn sẽ di cư với số lượng lớn, đến khi đó nạn dân người già trẻ nhỏ ốm đau bệnh tật đều chạy hết sang Yên, đuổi thì thất đức, giữ thì gieo mầm hoạ, chuyện này đối với ngài cũng là một vấn đề rất lớn đúng chứ?"
"Dứt đao thành võ..." Cát Tường lẩm bẩm một câu rồi nhìn sang Chương Hoa với ánh mắt mong chờ.
Chương Hoa nhếch môi cười lạnh, không đáp lời.
Cơ Anh nói tiếp: "Thứ hai, ở Trình hiện tại lòng quân hướng về ai nhất? Hàm Kỳ ư? Không sai, y là danh tướng nhưng đồng thời y cũng là một hoàng tử tự cao tự đại tính tình hung bạo, người sùng bái y rất nhiều nhưng người bất mãn với y còn nhiều hơn.
Y thiếu đức, tự đánh giá mình quá cao, coi khinh những tướng sĩ xuất thân bần hàn, vì vậy, tuy trong quân đội của y quân kỷ nghiêm minh nhưng cũng khiến bao người ghét hận.
Di Phi? Y là người thông minh, tiếc rằng có chút mưu lược nhưng không có tướng tài.
Lân Tố? Đối với một quốc gia sùng võ như Trình thì y chỉ là kẻ bỏ đi! Cho nên, ai là người được lòng quân nhất? Câu trả lời chỉ có một, công chúa.
Nàng xuất thân cao quý, khiêm tốn với kẻ sĩ, binh tướng không phân sang hèn, ai cũng như ai, vả lại, văn thao võ lược không thiếu món nào.
Có thể nói rằng ở Trình quốc này công chúa là độc nhất vô nhị!"
"Thứ ba, ở Trình hiện tại lòng dân hướng về ai nhất? Ai ai cũng biết Trình vương yêu thương nhất là công chúa, bách quan nịnh bợ công chúa, dân chúng cũng yêu mến công chúa.
Là công chúa chứ không phải các huynh trưởng của nàng."
Cơ Anh một hơi nói hết một đoạn dài, sau đó căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng.
Chương Hoa chìa tay, cẩn thận kéo sợi tóc bị đè dưới bát lên.
Sợi tóc rất dài, chàng kéo hồi lâu.
Cuối cùng sợi tóc đen cũng chui tọt ra, ngoan ngoãn nằm gọn trong tay chàng.
Bấy giờ, Hách Dịch lên tiếng: "Ngươi nói rất động lòng người, nhưng chớ quên, Di Thù xưng đế có một khiếm điểm lớn nhất, mà khuyết điểm đó đủ để triệt tiêu tất cả ưu điểm của nàng."
Chương Hoa tiếp lời: "Bởi vì nàng ấy là nữ."
Hách Dịch nói: "Đúng vậy.
Nữ tử xưng đế, trước nay chưa có tiền lệ.
Cho dù ngươi thuyết phục được hai ta nhưng làm sao để thuyết phục cả thiên hạ?"
Cơ Anh cười: "Nữ tử xưng đế, chưa có tiền lệ? Vậy chuyện Nữ Oa tạo người giải thích thế nào? Tại sao có thuyết Cộng Công thị tranh đế với Nữ Oa? Sao lại có thuyết Nữ Oa vá trời?"
"Đó là truyền thuyết!"
"Không sai, đó là truyền thuyết." Cơ Anh nói, "Nhưng, ai nói bây giờ không thể có thêm một truyền thuyết nữa? Nếu một nữ tử là huyết mạch hoàng tộc duy nhất còn sót lại, năng lực tài hoa không thứ gì thua kém chư vị thì tại sao nàng không thể xưng đế? Điều quan trọng nhất là, có được sự ủng hộ của ba vị quân chủ, làm sao nàng không thể xưng đế được? Đừng quên, ba vị bệ hạ mới là người chi phối thế cục hiện nay."
Chương Hoa vuốt ve sợi tóc trong lòng bàn tay, có mấy khi thấy ánh mắt chàng dịu dàng tới thế, dường như chàng muốn mỉm cười nhưng nụ cười đến bên môi lại lắng đọng thành vướng bận.
"Công chúa, nói cho hai vị hệ hạ biết vì sao người nhất quyết phải xưng đế?" Cơ Anh nói.
Di Phi vẫn đang mỉm cười đứng một bên lắng nghe từ nãy đến giờ, nghe thế thì bước lên mấy bước.
Vài thị vệ của Trình quốc đi vào, dời tấm bình phong phía trước Nghi vương và Yên vương đi, sau đó lui ra, đóng hết cửa chính cửa sổ lại.
Chương Hoa khép tay lại, không muốn để người khác trông thấy bí mật của chàng.
Bấy giờ trong phòng vẫn chỉ có một ngọn đèn, bóng sáng loang lổ chiếu lên đại sảnh.
Di Thù đứng cạnh đèn từ từ tháo đai áo, cởi áo ngoài ra.
Như Ý "Ai da" một tiếng, lấy tay che mắt rồi len lén nhìn qua khe hở ngón tay.
Biểu cảm của hắn chuyển từ xấu hổ sang ngỡ ngàng, sau đó hô lên một tiếng "Ai da".
Di Thù chỉ mặc mỗi chiếc yếm đứng yên tại chỗ, trên cơ thể chằng chịt đầy vết thương.
Tròn có, méo có, dài có, ngắn có, sâu có, nông có, từng đường từng vết như những con sâu dữ tợn bò trên người nàng, nổi bật trên làn da trắng ngần, trông mà đau lòng.
Hách Dịch luôn thương hoa tiếc ngọc xưa nay lập tức đứng dậy, ngỡ ngàng nói: "Ai làm thế?"
Mặt Di Thù không biểu cảm, đáp: "Phụ vương."
"Cái gì? Trình vương?" Chương Hoa nhíu mày.
Như Ý kinh ngạc nói: "Ngươi không phải con gái ông ta yêu thương nhất sao?"
Di Thù nhếch môi cười: "Đúng thế, là ta.
Những vết thương này đều là minh chứng ông ta "yêu thương" ta."
Chương Hoa và Hách Dịch nhìn nhau, ánh mắt phức tạp.
Cơ Anh nói: "Con người Minh Cung không bằng cầm thú, đến cả con gái ruột của mình cũng không buông tha.
Kể từ năm bảy tuổi công chúa bị ông ta ngược đãi cho đến nay, không thể nào thổ lộ với người khác.
Chư vị, cho dù không vì chính sự thì trước một nữ tử yếu đuối thế này, hai vị là nam tử chẳng lẽ muốn khoanh tay đứng nhìn sao?"
Ánh đèn rọi lên người Di Thù, nàng ấy cụp mắt, dáng người mảnh mai, tôn lên vẻ đẹp của nàng, nhưng nàng ấy càng đẹp thì vết thương trên người càng trở nên đáng thương.
Đẹp đẽ và yếu ớt hội tụ, thật khiến người ta rung động.
Như Ý ôm ngực, cảm thấy trái tim mình đập bình bịch như sắp nhảy ra ngoài tới nơi.
Ngay lúc ấy, Chương Hoa đứng dậy.
Chàng đi về phía Di Thù nhưng không dừng lại chỗ nàng ấy mà tiếp tục đi về phía trước, đến trước mặt Cơ Anh và Ngu cô nương.
Đây là lần đầu tiên chàng gặp Cơ Anh, lời của thái phó như còn văng vẳng bên tai, nói với chàng, phải đề phòng người này.
Là chàng khinh địch, chưa bao giờ xem y là đối thủ nên mới chịu lấy một kích chí mạng như hôm nay.
Chương Hoa hít sâu một hơi, sau đó nhìn sang thiếu nữ phía sau Cơ Anh.
Dù đã nghe qua tiếng đàn của nàng nhưng cũng là lần đầu tiên gặp nàng.
Nàng ấy tên gì ấy nhỉ? À, Ngu cô nương...!cô gái này cũng là một con cờ ngầm của Cơ Anh.
Nước ở Trình hoá ra lại sâu đến thế, sâu đến mức cho dù thuỷ quân có tấn công vào Lô Loan cũng không thể thay đổi cục diện hiện tại.
Huống hồ chi...!Tạ Trường Yến rất có khả năng đang nằm trong tay người này.
"Trẫm đồng ý ủng hộ Di Thù xưng đế." Chương Hoa gằn từng chữ nói.
Nét mặt Di Thù nhất thời hiện lên vẻ mừng rỡ.
Cơ Anh cũng thở phào nhẹ nhõm, y mỉm cười: "Yên vương nhất ngôn cửu đỉnh."
Từ sau khi Hách Dịch nhìn thấy Ngu cô nương, tinh thần hắn có vẻ chẳng mấy tập trung, ánh mắt đảo qua lại giữa Cơ Anh và Ngu cô nương, sau đó đứng lên: "Trẫm cũng đồng ý ủng hộ Di Thù xưng đế."
Lúc nói câu này, ánh mắt rực rỡ của hắn nhìn thẳng vào Ngu cô nương.
Nàng ấy cúi thấp đầu, nhích một chút ra sau lưng Cơ Anh.
Cứ thế, ngọn đèn in bóng năm người xuống nền đất.
Đây cũng chính là năm người có quyền thế nhất hiện nay trong thiên hạ.
Song, Như Ý nghĩ, giờ phút này trong lòng mỗi người họ đều ẩn chứa rất nhiều nỗi đớn đau.
Có lẽ chỉ có Di Thù công chúa sắp sửa xưng đế thật lòng cảm thấy vui vẻ, nhưng so với vết thương trên người nàng, niềm vui của nàng thật giống như một sự mỉa mai..