"Hắn là ca ca ngươi?" Tôn điển sử ngoái đầu nhìn nàng.
Đôi mắt ông ta vừa to vừa sáng, như hai trái nho đen long lanh nước, mọc trên một gương mặt già nua, trông không ăn nhập chút nào.
Tạ Trường Yến hơi sợ đôi mắt đó, nàng không dám nhìn thẳng ông ta, "Huynh ấy là trưởng tử của ngũ bá bá, là đường ca của ta."
"Các ngươi trông ra..." Mắt Tôn điển sử đảo qua đảo lại giữa nàng và Chương Hoa.
Trái tim Tạ Trường Yến sắp nhảy tót lên tận cổ họng thì nghe ông ta nói, "Cũng hơi giống."
Hả? Sao có thể? Nàng với Chương Hoa giống chỗ nào?!
"Trên người hai ngươi có cùng một dạng...!hừm, tinh thần tương tự nhau.
Chắc chắn các ngươi có cùng một thầy, tiếp nhận nền giáo dục giống nhau, từng sống cùng nhau một khoảng thời gian."
Tạ Trường Yến lấy làm thán phục.
Đúng là cao thủ tại nhân gian, ở một địa phương nhỏ, một điển sử đến cả phẩm cấp cũng không có, thế mà lại có một đôi mắt độc đến thế.
Chương Hoa hơi hoang mang, hơi tò mò nhìn Tạ Trường Yến, nhìn đến mức Tạ Trường Yến phải trừng mắt hung dữ với chàng.
Sau đó, Chương Hoa nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng bóc.
Thôi vậy, Tạ Trường Yến nghĩ, đời này có thể nhìn thấy nụ cười bình thản của bệ hạ là hay lắm rồi, mấy thứ nhỏ nhặt khác thôi thì nhịn vậy.
Lúc này, Tôn điển sử tổng kết: "Các ngươi đến thôn Liễu Nha nửa tháng rồi, trong thời gian đó không ra khỏi cửa, không làm gì cả, cũng không tiện định tội giam giữ các ngươi.
Nếu đã tự xưng là người của Yên quốc thì cho về Yên đi."
Tạ Trường Yến cả mừng, ai dè Trương chủ bạ nhíu mày nói: "Sao vậy được, tri huyện đại nhân nói rồi, Trình vương mới đăng cơ, quan hệ có vẻ hoà hoãn nhưng vẫn phải đề phòng gian tế lẻn vào.
Hai người này từ Trình quốc đến, phải đối chiếu chính xác là người Yên quốc rồi mới thả được."
"Chúng ta chỉ đến Trình quốc chơi thật mà..."
"Có phải hay không, rất nhanh sẽ biết thôi!" Đoan Ngọ vẫy tay gọi mấy huynh đệ vào, "Giải đi!"
Chương Hoa nghe lời đứng dậy đi ra đầu tiên, mới đi được mấy bước lại vòng về chỗ Tôn điển sử: "Ờ...!chiếc ủng..."
Tôn điển sử ngắm nghía chiếc ủng trong tay rồi mỉm cười quỷ dị với chàng: "Giày tám tấc hả? Thuộc về ta rồi.
Cởi chiếc kia ra luôn."
Chương Hoa sửng sốt: "Ông bảo sao cơ?"
Tôn điển sử ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn Tạ Trường Yến: "Ca ca ngươi không hiểu chuyện.
Ngươi hiểu không?"
"Ta hiểu ta hiểu mà!" Tạ Trường Yến bước tới trước mặt Chương Hoa, cởi chiếc giày còn lại của chàng ra.
Chương Hoa định nói gì đó nhưng bị nàng liếc một phát, "Im lặng!"
Tôn điển sử có được đôi ủng thì vui vẻ ngâm nga bỏ đi.
Trương chủ bạ lắc đầu thở dài, cũng chẳng nói gì thêm, cầm bình trà thong thả đi mất.
Chương Hoa giận dữ nói: "Bọn họ bóc lột nghi phạm!"
"Ai nói thế hả? Là chúng ta chủ động hiếu kính."
"Vậy là bọn họ ăn hối lộ!" Chương Hoa nhìn Đoan Ngọ mặt lạnh tanh bên cạnh, "Tri huyện của các ngươi đang ở đâu? Ta muốn tố cáo..."
Lời nói chưa xong Tạ trường yến đã nhảy qua bịt miệng chàng: "Nói ít ít lại đi ca ca ơi! Sai nha đại ca, huynh dẫn đường đi, làm phiền huynh rồi..."
Chương Hoa biết võ công, có thể thoát khỏi nàng một cách dễ dàng nhưng không biết phải chăng vì nghĩ nàng là muội muội của mình nên cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Bốn người bị nhốt vào một căn phòng giam.
Có lẽ do thân phận nàng nói ra quá đặc biệt, vả lại bọn họ cũng chẳng phạm tội gì lớn, thế nên được xếp vào một gian độc lập yên tĩnh, còn khá sạch sẽ.
Tạ Trường Yến chứng kiến không ít chuyện bất bình trên đời, mặc dù rơi vào bước đường này nhưng cảm giác mới mẻ nhiều hơn là phẫn nộ, đặc biệt sau khi Chương Hoa tỉnh lại, tâm trạng nàng tốt lên nhiều.
Tạ Trường Yến bèn nói với hai cha con Liễu Khê: "Bá phụ, Khê Khê, chuốc phiền phức cho hai người rồi..."
Liễu Đống vội vã nói: "Không phiền không phiền không phiền..." Ánh mắt tránh né, sau đó đi ra cách xa họ một khoảng.
Tạ Trường Yến hiểu suy nghĩ của ông ấy, trước đây tuy nhận ra thân phận hai người không tầm thường nhưng xuất phát từ lòng lương thiện nên đồng ý thu nhận họ.
Nay, biết nàng là tiền hoàng hậu Yên quốc, một thân phận cao vời vợi trong mắt lão bách tính.
Từ đó sinh lòng kính sợ, không tài nào đối xử với nàng như trước kia nữa.
Cảm giác như mất đi thứ gì đó, Tạ Trường Yến quay đầu, bắt gặp ánh mắt của Chương Hoa.
Chàng đang nghiêm túc đánh giá nàng, sau đó rút ra kết luận: "Ta cảm thấy chúng ta không giống huynh muội."
"Vậy giống cái gì?" Tạ Trường Yến rất muốn biết, trong mắt người đã mất đi ký ức, trở về bản tính đơn thuần như Chương Hoa, mình là người như thế nào.
Chương Hoa ngẫm nghĩ nửa buổi trời rồi nghiêm túc đáp: "Ngươi mang lại cho ta cảm giác rất quen thuộc, rất thân thiết, giống như...!giống như con gái ta vậy."
"Cảm ơn quá khen." Tạ Trường Yến cười sau đó túm một nắm rơm rải lên đầu chàng.
Một đêm bình an vô sự.
Sáng sớm hôm sau, trưởng thôn Liễu Nha Liễu Phú tươi cười nịnh nọt theo chân Đoan Ngọ đi vào.
"Đa tạ Đoan Ngọ ca, chút tâm ý nho nhỏ, mấy huynh đệ để mua rượu uống nhé." Liễu Phú nhét hầu bao vào tay áo Đoan Ngọ.
Đoan Ngọ vẫn trưng bộ mặt quan tài nhưng không từ chối.
Hắn liếc hai nha dịch sau lưng một cái, bọn họ lập tức mở cửa dắt Liễu Khê và Liễu Đống ra.
Liễu Khê khó hiểu nói: "Cha, chúng ta được đi rồi sao?"
Liễu Phú nạt nàng ấy: "Không đi thì ở lại chờ ăn cơm trưa hả?"
"Vậy A Yến thì sao?"
"Nàng ta không phải người thôn Liễu Nha chúng ta, ta còn lâu mới lo.
Vớt hai người các con thôi là đủ mệt rồi...!Đi mau đi mau!" Liễu Phú đẩy hai người đi.
Liễu Khê quay đầu như muốn nói gì đó nhưng bị Liễu Đống kéo lại.
Cứ thế, trong nhà lao chỉ còn hai người Tạ Trường Yến và Chương Hoa.
Hai người nhìn nhau một hồi.
Chương Hoa cất tiếng nói: "Quả nhiên bọn họ tham ô hối lộ!"
"Ta còn ở đây đấy nhé!" Đoan Ngọ gõ gõ song sắt.
"Ta phải tố cáo các ngươi! Tri huyện các ngươi..." Chưa nói hết câu, Tạ Trường Yến lại bịt miệng chàng, quay đầu nịnh bợ nói: "Đầu óc huynh ấy không tỉnh táo, sai đại ca thứ lỗi! Ta cảm thấy phong tục của các huynh rất là tốt đẹp! Thật đó! Thực ra thì, ta là Tạ Trường Yến thật, nên là, thật ra ta cũng có nhiều tiền lắm..."
"Ngươi muốn nói gì?"
Tạ Trường Yến sảng khoái ngút trời đáp: "Chỉ cần huynh thả ta ra, đợi khi ta về tới nhà, huynh muốn bao nhiêu tiền cứ việc nói!"
Đoan Ngọ cười nhạt, xoay người bỏ đi.
"Sai đại ca! Ta nói thật đó! Loại ủng huynh ấy mang đây, ta tặng huynh một trăm đôi, à không, một ngàn đôi, một vạn đôi cũng được!" Tạ Trường Yến vịn song sắt la lên mà hắn chẳng buồn quay lại.
Chương Hoa tò mò: "Nhà mình giàu vậy á?"
Tạ Trường Yến gác đầu lên song cửa, lười nhác nói: "Giàu nhất nước."
Chương Hoa biến sắc, nét mặt không vui, hai hàng mày anh tuấn nhíu lại: "Nhà mình là tham quan, ác bá hay gian thương?"
Tạ Trường Yến mở cờ trong bụng, hứng thú nhìn chàng: "Nếu là thật thì huynh tính sao?"
Chương Hoa nghiêm chỉnh nói: "Đương nhiên phải xử phạt theo luật pháp!"
Tạ Trường Yến bước về phía chàng rồi dừng lại ở một khoảng cách rất gần.
Chương Hoa mất tự nhiên lui lại nửa bước, mắt lấp lánh hỏi: "Ngươi nhìn gì thế?"
"Ta đang nghĩ...!Một hoàng đế mất trí nhớ vẫn không quên chí hướng, kiên trì luật pháp công chính, quả là một hoàng đế tốt."
Chương Hoa cau mày: "Ngươi nói gì?"
"Ta nói, ngài không phải ca ca ta, ngài là đế vương Chương Hoa của Yên quốc, năm nay hai mươi hai tuổi, là vị hôn phu trước kia của ta."
Ở khoảng cách chỉ chừng một bước chân, Tạ Trường Yến nhìn chằm chằm Chương Hoa, từng chữ từng chữ nói..