HỌA TIÊN


Bức họa thứ tám: Hoàng hôn ở Khúc Giang (hai)
"Ta đâu có nói ta không vào đâu.

Hình Thiếu sư có tốt hơn chưa?"
Hắn cười bất đắc dĩ: "Vết thương bên ngoài không nghiêm trọng, quái vật tập kích nàng là cầm trùng tên là Bất Hàm Sơn, đã từng bị Ma tộc thuần hóa, mạnh hơn lúc đầu một chút, nhưng không thể gây thương tổn đến cơ thể thần tiên.

Những miệng vết thương bị nó cắn đều đã lành lại.

Bây giờ chỉ còn chút nội thương, là do đêm qua cưỡng ép lấy sức về để thi triển tiên thuật gây ra, điều trị mười ngày nửa tháng là khỏi thôi."
Bùi Hi Lam vỗ vỗ ngực: "Vậy là tốt rồi.

Nói như vậy, bệ hạ cũng biết về thân phận của ngươi đúng không, hôm qua ông ấy thấy ngươi thi triển phép thuật, vậy mà chẳng hề bị dọa sợ."
"Ông ấy biết ta là tiên nhưng những chuyện khác hoàn toàn không biết gì cả, về nguy cơ của Đại Đường ấy."
"Khó trách ông ấy vẫn khách sáo với ngươi như vậy.

Ta nhớ ngươi biến ra một người thì lập tức dọa Thao Thiết bỏ chạy, đó là phép thuật gì vậy?"
"Sau khi ta hạ phàm thì tiên lực bị suy yếu hết chín phần, không thể chống đỡ được Thao Thiết, bởi vậy ta biến ra ảo ảnh của Dận Trạch thần tôn.

Hắn từng tự tay đánh Thao Thiết bị thương chỉ còn một hơi thở, khiến cho bây giờ Thao Thiết chỉ cần nghe tiếng sóng biển đã sợ hãi.

Vẫn còn may Hàm Hư tự cao tự đại, bỏ đi trước, nếu không Thao Thiết biết đó chỉ là ảo ảnh thì bây giờ chúng ta đã nằm trong bụng nó rồi."
"Ta nhớ ngươi đã từng nói, Dận Trạch thần tôn là vị thần biển cả.

Không ngờ hắn có năng lực lớn như vậy, Thao Thiết lớn như thế cũng sợ hắn."
Hình Dật Sơ thở dài: "Thần lực của thần tôn quả thật hàng đầu Cửu Thiên, ngay cả Thiên Đế cũng phải nể hắn ba phần, đáng tiếc trời sinh hắn chỉ lo cho bản thân mình, cả cuộc đời gần tám nghìn tuổi, chưa từng lo lắng cho sinh linh lục giới nửa phần, khiến hắn trở thành vị thần thượng cổ đầu tiên quy nguyên."
"Ta không hiểu, vì sao hắn chưa từng lo lắng cho muôn dân trăm họ nhưng lại phải quy nguyên sớm như vậy? Trong hai chuyện này có mối liên hệ gì sao?"
"Là người quan trọng thì trách nhiệm phải gánh vác cũng nặng nề."
"Vậy ta đây không nên là người quan trọng là tốt nhất.

Mà Thái Vi tiên tôn vừa trọng tình trọng nghĩa lại có trái tim quảng đại của chúng ta, cần phải giải quyết khó khăn của Đại Đường rồi sau đó lưu danh sử xanh tại nhân gian."
"Không đâu.

Tiên thuật có thể giấu giếm thân thể của ta trong một khoảng thời gian nhưng không lừa được cả đời.

Nếu lưu lại dấu vết sẽ dẫn đến rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Chờ đến khi ta xử lý xong mọi việc, ta sẽ xóa bỏ toàn bộ dấu vết của mình lưu lại tại Thần Châu đại địa."
"Vậy...!Ta nhớ ngươi đã nói, ngươi sẽ ở thế gian một thời gian rồi mới quay về Tiên giới, đúng không?"
"Hiện tại Ma giới thường xuyên quấy nhiễu Thần Châu, thời gian còn dài hơn ta nghĩ, có thể kế hoạch sẽ thay đổi."
Bùi Hi Lam vội la lên: "Vì sao chứ, ngươi ở Trường An nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có gì không nỡ sao? Cho dù nhìn chán những thứ trong Trường An, cũng có thể ra ngoài xem núi cao động xa, vạn khoảnh đồng sông nhiều hơn một chút, tự trải nghiệm sự thay đổi lịch sử Đại Đường.

Đúng rồi, không phải ngươi còn nói muốn đến Đan Dương nếm thử rượu sao?"
"Bởi vì..." Hình Dật Sơ thoáng ngừng lại, hình như đang nuốt những câu trả lời vào trong, rồi lại từ từ nói: "Hi Lam, trước khi nàng sinh ra một ngàn năm, ta đã du lịch khắp Thần Châu một lượt.

Huống hồ, sách sử Tiên giới khác với các nàng, có thể dùng phép thuật để chiết xuất những chuyện cũ, tái hiện ảo cảnh.

Đại Vũ trị thủy, Võ Vương phạt Trụ, U vương nổi lửa đùa giỡn chư hầu, Thủy Hoàng đốt sách chôn người tài, Hán Vũ đế chinh phạt tứ phương...!Ngay cả Cao tổ Hoàng đế của các nàng phát động binh biến ở Tấn Dương...!tất cả những cảnh tượng nàng có thể nghĩ đến, trên Tiên giới ta đều có thể nhìn thấy.

Ở chòm Liễu Tú trên Tiên giới có Liễu Xuyên Tuyền Nhưỡng, thần tiên uống say bảy ngày, người phàm uống say cả nửa năm, ta không cần phải đặc biệt đến Đan Dương nếm rượu."
"Ta quyết định muốn tu tiên."
"Được, tu tiên cần lục căn thanh tịnh, kiêng rượu cấm thịt, nàng có thể kiên trì được một ngày sao?"
"Ngươi cũng là tiên, vì sao ngươi có thể uống rượu ăn thịt?"
"Thường dân muốn làm quan thì phải học tập gian khổ mấy mươi năm rồi tham gia khoa cử, con cháu hoàng tộc các nàng có phải tham gia khoa cử không?"
"Nói rất có lý, ta tâm phục khẩu phục.

Ta quyết định không tu tiên nữa."
Bùi Hi Lam quan sát quanh mình một vòng, xung quanh bốn bề vắng lặng, môi trường khép kín, lại còn hiếm lắm mới có cơ hội thấy Hình Dật Sơ dịu dàng yếu ớt nằm bẹp trên giường, giết người cướp của, vô lễ với trai nhà lành cũng không phải là không được.

Chỉ là, quy gia không chỉ là rùa vàng trong miệng mẫu thân nàng, mà còn là con rể hoàn toàn xứng đáng trong lòng tất cả dân chúng Trường An.

Chí hướng cuộc đời nàng cũng không phải là một tội phạm cưỡng gian.


Một cô nương thông minh cần phải biết tạo bầu không khí, dùng chuyện gì đó để che đậy.

Nàng lanh trí đưa ra một đề tài khác: "Đúng rồi, xém chút nữa ta quên mất, trên Tiên giới ngươi đã có vợ, bây giờ chỉ muốn giải quyết xong sớm mọi chuyện, trở về đoàn tụ với thê thiếp của mình."
"Nàng có lòng dạ thảnh thơi quan tâm chuyện của ta, không bằng nghĩ đến chuyện lớn cả đời của mình.

Dựa vào tính nết này của nàng, không biết sau này phải đối mặt với cha mẹ chồng thế nào."
Quả nhiên, Hình Thiếu sư không dễ mắc mưu.

Nàng le lưỡi: "Cùng lắm thì không lấy chồng thôi.

Dù sao người cha mẹ đã định hiện giờ ta cũng chẳng thích."
"Nàng thích chuyện cưới hỏi loại nào? Dựa vào ánh mắt nàng, ta nghĩ sẽ vô cùng soi mói."
"Toàn là nói bậy.

Người vợ dễ nuôi lại dễ dàng thích ứng trong mọi hoàn cảnh như ta, sao có thể giống những công chúa, tiểu thư lập dị khác chứ, toàn là một đống quy định cứng ngắc.

Ta không yêu cầu cao đối với vị hôn phu tương lai chút nào, chỉ cần trí tuệ hắn cao hơn Lý Tư (1), hùng biện thắng Tô Tần(2), nhã nhặn hơn Chu Lang, chí cao như Tạ An, người như cây bồ đề, mặt như sương tháng Chạp, mắt như ánh sáng, nước trong trên cây, nụ cười trong suốt như biển cả, là đủ rồi."
(1) Lý Tư (284 TCN - 208 TCN) là nhà chính trị Trung Quốc cổ đại, làm đến chức thừa tướng dưới đời Tần Thủy Hoàng và Tần Nhị Thế.

Ông là người có công lớn trong việc Tần Thủy Hoàng thống nhất chư hầu, đưa Trung Quốc trở thành một nước quân chủ tập quyền, thống nhất về văn tự, đo lường, tư tưởng.
(2) Tô Tần (382—284 TCN) tên tự là Quý Tử, là một trong những đại diện tiêu biểu của phái Hợp tung thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc.

Trong Sử ký, Tư Mã Thiên có nhận xét về ông: "Tô Tần nổi dậy từ chốn làng xóm, hợp tung sáu nước.

Điều đó chứng tỏ tri thức của ông ta có chỗ hơn người".
(3) Tạ An (320 - 385), tên tự là An Thạch, nguyên quán ở huyện Lịch Dương, Trần quận, là nhà chính trị, quân sự lớn và đại thần dưới thời Đông Tấn trong lịch sử Trung Quốc.
"...!Nói nhiều như vậy, nàng vẫn là chỉ nhìn mặt..."
"Đúng rồi, hai người bọn ta còn phải một đời, một kiếp chỉ một đôi."
Vốn khuôn mặt Hình Dật Sơ còn tự nhiên, khi nghe được câu nói cuối cùng đó, ánh mắt hắn hơi mở lớn, ảm đạm không còn chút ánh sáng trong thoáng chốc, sau đó lại cười nói: "Ta phải tìm xem ở Đại Đường có người như vậy hay không cái đã."
"Mặc dù có một lang quân tốt như vậy, cũng không thể chỉ dành tình cảm cho một nương tử.

Vì vậy để cho tốt, chỉ có thể một thân một mình thôi." Thấy Hình Dật Sơ im lặng thật lâu, Bùi Hi Lam ra vẻ nhẹ nhàng, nói: "Nếu không, đại tiên, ngươi có thể tìm giúp ta một lang quân độc thân trên Tiên giới được không? Tuổi thọ của ta rất ngắn, chỉ cần làm phu thê trong cuộc đời này là được rồi.

Chờ ra mất đi, hắn có thể tiếp tục quay về Tiên giới cưới tiên nữ khác, đây chẳng phải là còn hạnh phúc hơn cả tề nhân chi phúc hay sao?" Nhìn nàng chẳng khác nào lúc bình thường, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng trái tim đập bình bịch rối loạn trong cổ họng.

Hình Dật Sơ thông minh như vậy, không thể nghe không hiểu sự thăm dò của nàng.

Nhưng mà không còn cách nào, nếu lúc này còn rụt rè, chờ đến khi sau này hắn quay về, nàng sẽ ân hận cả đời.
Hình Dật Sơ ngước mắt lên nhìn nàng: "Thật sự là càn quấy."
"Hả?"
"Bây giờ là lúc nguy cấp, nàng còn muốn khiến ta loạn đến thế nào nữa? Ta sẽ giúp nàng để ý đến người như vậy ở Trường An, nàng ít nghĩ những chuyện linh tinh nữa đi." Dứt lời, hắn dí gáy nàng một cái.
Không biết vì sao nhìn hắn có vẻ rất nghiêm khắc nhưng lại khiến trong tim, trong lòng nàng đều ấm lên.

Nàng day day gáy, ngoan ngoãn cười nói: "Biết rồi, tất cả đều xin nghe theo sự sắp xếp của Hình Thiếu sư.

Nhưng mà, lúc ngươi đi trừ ma, thật sự không cần ta đến giúp sao?"
"Nàng còn muốn đi lang thang ở ngoài nữa ư? Những cô nương giống như nàng nên bị nhốt hết lại, không được gặp bất cứ ai."
Bùi Hi Lam chớp chớp mắt, nhớ đến cảnh hắn xả thân cứu mình ở Lư Sơn.

Chẳng lẽ hắn thật sự có ý với nàng, hắn muốn bảo vệ nàng, hay là, hắn sợ người đàn ông khác nhìn thấy nàng.

Mặt nàng hơi ửng hồng, nói: "Vì sao chứ.."
Hình Dật Sơ mỉm cười: "Tránh cho nàng đi gây họa cho nhân gian.

Nàng còn đáng sợ hơn yêu ma nữa."
"..."
Từ đó về sau, Bùi Hi Lam thật sự ngoan ngoãn hơn nhiều.

Nàng không hề ra ngoài đi dạo lung tung, cho dù phải đi ra ngoài cũng không gây phiền phức, ngược lại thích ở nhà đếm hoa đào, nhấp rượu trong.

Chẳng lâu sau đó, nàng nhận được thư Lý Bạch gửi tới.


Sau khi Lý Bạch rời khỏi Trường An thì đến Lạc Dương, gặp được Đỗ Phủ ở đó, sau đó lại gặp Cao Thích* ở Lương Tống, ba người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, đang cùng tìm tiên vấn đạo, giãi bày tình cảm, tạo niềm cảm hứng.

Trong thư, Lý Bạch nói về Cao Thích nhiều hơn một chút, nhận xét về Đỗ Phủ là: "Lao tâm khổ tứ, nói thẳng chẳng vòng vo."
*Cao Thích (702-765), tự Đạt Phu, là nhà thơ thời Thịnh Đường ở Trung Quốc.

Ông cùng với Sầm Than, Vương Xương Linh, là ba gương mặt tiêu biểu trong phái thơ biên tái.
Sau khi Bùi Hi Lam suy nghĩ rất lâu, cảm thấy hình như đây không phải là cách dùng từ khích lệ thông thường đối với người khác, nàng không hiểu rõ cho lắm.

Nàng nhớ đến lời khuyên của Hình Dật Sơ cho nàng nên không thân mật nhiều với Lý Bạch trong thư cho lắm, dù sao nàng là một người có người trong lòng rồi mà.

Bởi vậy mà vũ trụ nhỏ trong nàng rực rỡ như chốn bồng lai.

Nhưng mà, vũ trụ nhỏ này cũng không sáng được lâu lắm đã bị một tia sét bỗng nhiên hiện ra đánh cho thành tối đen.

Tia sét đó tên gọi là Trần Khanh Vân.
Vào giữa trưa một ngày nào đó, Hình Dật Sơ hẹn Bùi Hi Lam đến quý phủ.

Nhận được tin này, Bùi Hi Lam còn cố tình mang cho hắn bánh xốp nàng mới làm, không ngờ khi bước vào trong nhà hắn, phát hiện người đang bưng chén trà ngồi trước án bằng gỗ lim, ngoại trừ hắn còn có một lang quân tuổi xấp xỉ với hắn.
Hình Dật Sơ thong dong nói: "Nào, Bùi Phụ tá, ta giới thiệu với nàng, vị này chính là Trần Nhị lang."
Vị lang quân đó mặt như thoa phấn, thần thái sáng láng, mặc áo bào trắng tơ vàng rất khiêm tốn nhưng cũng thể hiện rõ nét cao quý đúng chỗ.

Hắn buông chén trà, đứng dậy, chắp tay về phía nàng: "Bất tài Trần Khanh Vân, ra mắt Bùi nương tử."
Bùi Hi Lam liếc ánh mắt xin giúp đỡ về phía Hình Dật Sơ, Hình Dật Sơ lại chẳng hề có ý định nhìn nàng thêm chút nào, chỉ bảo kẻ dưới đưa trái cây, thức nhắm lên cho khách.

Ngược lại, Trần Nhị lang rất hứng thú với nàng, luôn tự mình tạo chủ đề nói chuyện.

Bình thường nàng thích ăn gì, chơi gì, đọc cái gì, hắn hận không thể lấy một quyển sổ nhỏ đến ghi lại để nhớ cho kỹ.

Hơn nữa, nhìn Trần Nhị lang có vẻ khiêm tốt nhưng không thể giấu được cử chỉ, cách nói năng của con cháu thế gia.

Nàng dùng mũi ngửi một chút là đã biết, nếu hắn không phải giàu ngang nửa gia tộc chư hầu thì nhà hắn cũng được nửa trong ba quân.

Nhưng kiểu người như thế này, sao trước mặt nàng lại giống như một đứa cháu chắt thế này? Nàng ngửi thấy hơi thở của dâu rồi đó.
Cuối cùng nàng cũng đã hiểu, ngày hôm nay Hình Dật Sơ đổi nghề thành Nguyệt Lão.

Hắn nóng lòng giới thiệu đối tượng cho nàng như vậy, đối tượng này, đối với phần lớn các cô nương mà nói, có thể là ngọn núi cao nhất trong tất cả những ngọn núi nhỏ bé khác.

Nàng biết, Hình Dật Sơ không chỉ dùng thành ý mười phần mà còn có thêm cả mười phần xin lỗi.

Hắn từng bởi vì tiểu thiếp mà phụ Hi Lam, ép đến mức Hi Lam phải nhường lại tiên nguyên và vị trí chính thê, cho nên bây giờ tìm được nàng là chuyển thế của nàng ấy nên bồi thường cho nàng.

Đáng tiếc bồi thường và yêu là hai chuyện khác nhau.

Hắn không yêu Hi Lam, bây giờ nàng lại là cơ thể người phàm, cho nên cho dù đã biết chính xác là nàng thích hắn, cũng sẽ giả ngu giả vờ đến cùng.

Không, nàng phải sửa lại cho đúng một chút, chuyện này không liên quan gì đến cơ thể người phàm cả.

Tấn Điệp cũng đã từng là người phàm, nhưng hắn vẫn vững như bàn thạch mà thúc đẩy nàng ta thành thượng tiên.

Nói đi nói lại, Thái Vi tiên tôn vẫn là một người rất chung tình, hắn không hề thay đổi.
Nghĩ thông suốt điểm này, Bùi Hi Lam biểu hiện rằng trong lòng nàng rất bình tĩnh.

Nàng bị vứt bỏ.
Sau đó, Trần Nhị lang lại ân cần châm trà cho nàng, hỏi nàng có ấn tượng tốt với người như thế nào hơn, nàng thuận miệng nói một câu "đẹp", hắn tưởng thật còn cân nhắc một lát rồi nói: "Là giống như Hình Thiếu sư sao?"
"Ngươi cũng thấy Hình Thiếu sư chính là nhân trung long phượng à?"
"Lúc còn sống không cần được phong Vạn Hộ Hầu, chỉ mong được nhìn thấy Hình Thiếu sư.

Dung mạo của Tư Bắc*, chưa cần nhìn cũng đã nghe danh." Trần Nhị lang vái chào một cái về phía Hình Dật Sơ.

*Chú thích cho bạn nào quên mất: "Mỗ họ Hình, tên Dật Sơ, tự Tư Bắc, là nhân sĩ Từ Châu, không phải là đào đại tiên gì đó mà nương tử nói đến."
Thấy Hình Dật Sơ không có phản ứng gì, giống như không muốn kéo đề tài về phía mình cho lắm, Bùi Hi Lam càng xác định rõ ràng ý định của hắn, chống cằm cười nói: "Đó là đương nhiên rồi, Hình Dật Sơ chính là đoạn tụ, người đoạn tụ đều rất xem trọng ngoại hình, ai cũng đều là lang quân xinh đẹp cả."
"Cái gì?" Vẻ mặt Trần Nhị lang giống như biểu cảm bị người ta tát một cái.
Tự mình nói ra những lời thế này, theo Bùi Hi Lam đó là một hành vi đê tiện, vì vậy nàng cảm thấy xấu hổ nhưng lại không hề có ý xin lỗi.

Nàng tỏ vẻ không còn gì để nói.

Động tác gẩy trà của Hình Dật Sơ khẽ ngừng lại, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái: "Sao nào, xem thường những người đoạn tụ bọn ta sao?"
Vẻ mặt Trần Nhị lang có biểu cảm như bị người ta tát một cái rồi lại bị cưỡng hôn thêm cái nữa.
Hình Dật Sơ trả lời thuận theo ý nàng, không hề có dấu hiệu nổi giận nào, Bùi Hi Lam nghĩ, lần này mình chết rồi.

Nhưng Hình Dật Sơ không cần nàng, hắn nhìn nàng thế nào cũng chẳng sao cả.

Nếu không thể làm uyên ương thì cả đời khỏi cần qua lại với nhau, nàng chính là khí phách và sảng khoái như vậy.

Nàng cười nói: "Không dám.

Ta thấy Hình Thiếu sư và Trần Nhị lang đều tuấn tú lịch sự, tình đầu ý hợp, ta thấy, có tay áo có thể cắt thì cứ dứt khoát cắt thẳng đi, nếu không chờ đến khi không còn tay áo nữa thì lại đứt ruột đứt gan ấy.

Còn ta vẫn nên nâng gót ngọc dịu dàng cút trước."
Vẻ mặt Trần Nhị lang như bị người ta tát một cái, cưỡng hôn một cái còn bị đè lên giường nữa.
Hình Dật Sơ nói: "Cắt nhỏ thì vui sướng, cắt lớn thì thương thân, ép cắt thì sẽ tan thành mây khói.

Sao Bùi Phụ tá cứ phải cố gắng ép uổng vậy."
"Bỉ ổi ít thì vui vẻ, bỉ ổi nhiều thì thiệt thân, bỉ ổi vô cùng thì long trời lở đất.

Sao Hình Thiếu sư phải khách sáo, nho nhã chứ."
Lần thứ hai Hình Dật Sơ bị nàng chọc tức đến phát cười: "Bùi Phụ tá, hôm nay ngươi đã uống thuốc đúng giờ chưa?"
"Chưa.

Ta đã khỏi hẳn, đa tạ Hình Thiếu sư đã quan tâm."
"Nếu không uống thật sự không cứu được nữa đâu.

Ta đi lấy thuốc thay Bùi Phụ tá."
"Cơ thể Bùi Hi Lam không bệnh chẳng tật, có tài đức gì khiến quy gia tự mình lấy thuốc chứ."
"Ta thấy hôm nay Bùi Phụ tá rượu thơ thoải mái, nghĩ là nàng định tâm sự chuyện thêu "chim bay thẳng cánh vào non mây" trên gấm với tại hạ chứ."*
*Chú thích lại cho ai không nhớ, câu thơ này của Vương Bột, xuất hiện trong đoạn Hình Dật Sơ trả Trần mụ mụ cho Hi Lam.
"E là tài năng thấp kém, không phù hợp với Thiếu sư.

Vẫn nên tâm sự câu chuyện quỷ thần "Thao Thiết ở Lư Sơn" có vẻ tốt hơn."
"Ngày thái bình như hôm nay, nói về những thú vật hung tàn như vậy, chẳng phải là không may mắn sao."
"Vậy cũng còn tốt hơn một chút so với hoa lá cỏ cây."
Cứ như vậy, hai người mỗi người một câu phá nát hết không khí, tình cảm mới xây dựng được.

Sắc mặt Trần Nhị lang vội vàng bỏ chạy giống như bị người ta tát một cái, bị cưỡng hôn, bị ép lên giường còn bị xé rách quần áo vậy.

Bùi Hi Lam suy nghĩ lần tạm biệt này sẽ không bao giờ gặp lại nữa, muốn dùng tình sâu ý nặng cùng hắn hát hàng ngàn hàng vạn lần khúc "Dương quan"*
*Tên một khúc nhạc cổ, bài hát tạm biệt.
Vốn dĩ Bùi Hi Lam đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ bị Hình Dật Sơ trở mặt, nhưng khi tiễn khách về, thái độ của hắn lại vô cùng bình tĩnh: "Trần Khanh Vân là con thứ của Trần Hi Liệt, mới đỗ tiến sĩ, bệ hạ đã khen ngợi hắn hai lần ở điện Hàn Lâm, gia thế hiển hách, con đường làm quan rộng mở.

Lang quân vừa môn đăng hộ đối với nàng, lại phải vừa có dung mạo vừa trẻ tuổi không nhiều lắm.

Mặc dù hiện tại nàng không có tình cảm với hắn, cũng không cần phải từ chối nhanh như vậy."
Thì ra là con trai của Lâm Toánh Hầu, Trần công Trần Đại học sĩ, khó trách nhìn quen mặt như vậy.

Bùi Hi Lam suy nghĩ một chút rồi thăm dò: "Hơn nữa, hắn rất ngưỡng mộ ngươi, phụ thân hắn cũng nghe theo lời ngươi."
"Thông minh.

Ta đã nói với Trần Hi Liệt, nếu nàng gả cho Trần Khanh Vân, Trần Khanh Vân phải chung thủy từ đầu đến cuối, không được nạp thiếp.

Bọn họ đã đồng ý."
Nghe thấy những lời nói này của Hình Dật Sơ, nếu nói trước đó nàng còn có một phần ngàn hi vọng cũng đã bị vỡ nát vụn.

Bùi Hi Lam cảm thấy trái tim mình cũng nát bấy rồi nhưng vẫn cố nén không để bản thân mình thất thố, khẽ cười nói: "Chẳng qua ta chỉ nói chơi chơi, vậy mà ngươi lại thật sự làm mai.

Xem ra Hình Thiếu sư thật sự để tâm đến chuyện của ta."
Hình Dật Sơ lẳng lặng nhìn nàng, cũng không hề định giải thích gì cả.

Bùi Hi Lam tiếp tục cười nói: "Nói gì thì nói, hắn còn chưa từng gặp ta đã đồng ý điều kiện của ngươi rồi à? Xem ra hắn rất nghe lời ngươi.

Ta chỉ tò mò, nếu như hắn nhìn thấy ta nhưng không cách nào động lòng với ta, ngươi ép thành một cặp như vậy, chẳng phải là cả ta và hắn đều bị chậm trễ cả đời sao?"
"Trái tim nam tử là thứ không đáng giá nhất trên đời.


Hắn có thể yêu nàng nhưng lại nạp một trăm thiếp thất khiến nàng khó chịu, cũng có thể yêu nàng nhưng mãi mãi không bao giờ cho nàng vị trí chính thất, con cái của nàng không được chia một chút gia sản nào.

Nên cứ đưa cho nàng hứa hẹn thực tế và địa vị thì quan trọng hơn một chút."
"Không có trái tim, vậy nếu như lỡ có một ngày hắn gặp người khiến hắn rung động rồi đổi ý thì sao?"
"Yên tâm, chuyện ta bảo họ làm, bọn họ không dám không làm.

Trần Hi Liệt dùng mạng sống cả nhà từ già đến trẻ để bảo đảm với ta.

Do đó, cho dù không nắm được trái tim Trần Khanh Vân, ta vẫn có thể khống chế được thân thể hắn chặt chẽ cho nàng."
Chuyện này thật sự đúng là chuyện mà Hình Dật Sơ có thể nói, chỉ là, khi đối tượng được nói đến là mình, Bùi Hi Lam vẫn cảm thấy khó có thể tưởng tượng được.

Mà càng nghĩ nhiều, càng nghĩ kỹ thì nàng lại cảm thấy trong lòng vô cùng sầu khổ, muốn tìm một nơi nào đó không có ai để giải tỏa cảm xúc này.

Bởi vì, trước mặt hắn, nàng chỉ có thể cười chứ một câu cũng không thể nói thành lời.
Hình Dật Sơ nói: "Không cần phải nghĩ nhiều, nàng nên tin tưởng vào khả năng nhìn người của ta.

Người này có thể cho nàng cuộc hôn nhân nàng muốn, bảo đảm hơn so với Quách Tử Nghi."
"Ngươi có từng nghĩ tới hay không, nếu như ta không thích hắn, như vậy thì sao?"
"Hi Lam, ta dựa vào yêu cầu của nàng mà tìm."
"Đúng vậy thì sao, hắn hoàn toàn phù hợp với điều kiện của ta.

Nhưng mà ta vẫn không thích hắn, vậy chuyện này nên giải quyết thế nào cho phải?"
"Ta sẽ giúp nàng tìm." Hình Dật Sơ nở nụ cười vô cùng phức tạp, khiến trong thoáng chốc người khác không thể đoán được rốt cuộc là hắn vui sướng hay là bất đắc dĩ.
Nàng khoát tay cười nói: "Đừng, đừng.

Ta đã nói rồi, trước đó ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, đâu có nghĩ sẽ thật sự từ hôn.

Hơn nữa, ta cũng không nợ nổi ân tình này của Hình Thiếu sư được.

Hôn nhân của ta và Quách Tử Nghi là do bệ hạ ban cho, sao lại cãi lời cha mẹ được.

Ta sẽ gả cho Quách Tử Nghi."
Hình Dật Sơ trầm tư một lát, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một chút: "Cũng tốt."
"Nghe người trông cửa của ngươi nói, ngươi khá thích ăn bánh xốp lần trước ta mang đến, cho nên ta lại làm cho ngươi một ít, đặt ở chỗ này trước." Bùi Hi Lam đặt hộp gỗ trong tay, rồi lại mỉm cười với hắn, quay người định đi ra ngoài.
Hình Dật Sơ nắm lấy cổ tay nàng: "Khoan đã."
Nàng dừng lại, nhẹ nhàng hít vào một hơi, quay đầu nhìn về phía hắn như phó mặc cho cái chết.

Hắn tự biết mình thất lễ, rút tay lại, nói: "Trên thế giới này có rất nhiều nữ tử ngu ngốc, vì đoạn tình cảm và yêu thích ngắn ngủi mà gả cho người không thuộc về mình, khiến cả đời sống không tốt.

Nàng cho rằng người nàng yêu cả đời có thể đem lại hạnh phúc cho nàng nhưng có thể hắn sẽ hại cả đời nàng."
Bùi Hi Lam thật sự suy xét, gật đầu: "Hiểu rõ."
"Tương tư không bằng gặp mặt.

Gặp mặt chẳng bằng bên nhau.

Đối với một nữ tử không thể mạnh mẽ mà nói, so với tình cảm sớm nở tối tàn như phù dung thì ở bên phu quân cả đời vẫn là hạnh phúc hơn."
Thì ra, hắn cũng biết nàng không phải là một nữ tử mạnh mẽ.

Nàng còn tưởng rằng hắn cũng cho rằng nàng là một kẻ không có mắt nhìn giống như người khác.

Nàng vẫn cười, nhưng trong nụ cười thì đôi mắt cùng dần dần chuyển thành màu đỏ hoàn toàn: "Ngươi nói rất đúng."
Rung động với một người tuyệt tình nhưng có trách nhiệm, cũng chẳng hề tốt hơn yêu một người có tình nhưng không có trách nhiệm.

Ngay cả cuộc đời của nàng hắn cũng đã sắp xếp gọn gàng nhưng lại không đồng ý trở thành người cho nàng phó thác chung thân.

Cũng đúng, nàng yêu cầu nhiều quá rồi.

Ngay cả người yêu thương nhất của hắn là Tấn Điệp cũng không dám nghĩ đến chuyện một đời, một kiếp là một đôi với hắn, nhưng nàng lại dám nói ra.
Cửa được mở hé thành một cái khe, ánh sáng nhàn nhạt rọi xuống người Hi Lam, như sương như khói, giống như nàng có thể biến mất bất kỳ lúc nào.

Hình Dật Sơ bước lên một bước, suýt chút nữa đã giữ nàng lại một lần nữa, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, nhìn theo bóng dáng bước đi không hề quay đầu nhìn lại của nàng.

Hắn đứng yên một chỗ rất lâu, ánh mắt dần ảm đạm, ngay cả con ngươi màu xanh ngọc bích kia cũng chẳng còn sáng nữa.

Hắn cười cười, bước ra khỏi viện.

Đúng lúc hoa đào đã nở, trong viện cũng hiu quạnh, chỉ còn lại những bông hoa màu hồng rơi đầy trên mặt đất.

Hơn chín trăm năm trước, sau khi hắn chết đi, cảnh lúc ấy cũng như thế này.


Bình luận

Truyện đang đọc