HỌA TIÊN


Bức họa thứ mười một: Tin tức tuyệt vọng nơi trần gian (ba)
Hi Lam không ngờ được, nói: "Đã lâu không gặp? Chỉ là "đã lâu" thôi sao? Chàng đã rời đi hơn tám trăm năm.

Ngay cả nhà cũng không muốn, Tiên giới cũng chẳng cần, vị trí tiên tôn cũng không thèm, biến mất triệt để hơn tám trăm năm!"
"Thì sao, chỉ cần không gây ảnh hưởng đến cuộc sống của nàng, hình như nàng không có quyền hỏi chuyện của ta."
Hi Lam muốn giả vờ tỏ ra bình tĩnh nhưng lại tức giận đến nỗi cả tay cũng run rẩy: "Ta không có quyền hỏi đến chuyện của chàng? Dật Sơ, ta là thê tử của chàng!"
"Nàng đã chiếm được đãi ngộ nên có với vị trí thê tử rồi."
"Đãi ngộ của thê tử?" Nàng bàng hoàng, bật cười, "Chẳng lẽ cái chàng gọi là "đãi ngộ" đó là nói với các thượng tiên trong Thái Vi viên chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ta, để cho ta ăn mặc thoải mái, chơi đùa vui vẻ?"
Dật Sơ im lặng, một lúc lâu sau hắn mới nói: "Nàng còn muốn cái gì nữa?"
Hi Lam nhìn Thương nữ bên cạnh hắn, trong lòng đã hiểu được tám chín phần, chỉ lặng lặng chờ đợi hắn giải thích nhiều hơn.

Lúc này, Thương nữ kia khẽ cất giọng nói: "Phu quân, người này chính là Hi Lam tỷ tỷ sao?"
"Đúng, nàng ấy chính là Hi Lam." Dật Sơ ôm cô nương đó kéo lại, bình tĩnh nói với Hi Lam: "Hi Lam, vị này chính là tiểu thiếp ta mới cưới hai năm trước, Tấn Điệp."
Chuyện đó cũng không giống như trong dự đoán của Hi Lam.

Vốn nàng tưởng rằng chỉ là hắn gặp dịp thì chơi, nhưng hắn đã cưới nàng ta vào cửa.
Tấn Điệp lập tức hành đại lễ với nàng: "Tham kiến Hi Lam tỷ tỷ.

Hai năm nay phu quân vẫn thường nhắc tới đại danh của tỷ tỷ với ta, còn nói tỷ là "Bắc Lạc Hi Lam, sắc như thiên hương, tài cao tám đấu, ngàn chén không say", hôm nay được gặp quả thật khiến muội vô cùng hổ thẹn."
Thật sự là một cô nương ngoan ngoãn hiền thục, nếu không phải là thiếp của phu quân mình, có lẽ Hi Lam thật sự có thể trở thành tỷ muội tốt với Tấn Điệp.

Thật ra mà nói, nếu phu quân nàng là người khác, nàng cũng có thể trở thành tỷ muội tốt với Tấn Điệp.
Nhưng chỉ duy nhất là Dật Sơ thì không thể.
Dật Sơ là người nàng yêu cả đời này, khuôn mặt, cơ thể, ngón tay, làn da, nụ cười, nhu tình...!của hắn, thậm chí ngay cả những sợi tóc mảnh rơi xuống đất cũng đều của Hi Lam nàng.

Nàng không thể chia sẻ hắn với bất kỳ nữ tử nào khác.

Nàng nói: "Đừng vội xưng muội gọi tỷ với ta, ta cũng không định chung sống hòa bình với một nữ tử người phàm.

Dật Sơ, chàng thích nàng ta thì ở lại đây với nàng ta, chờ đến khi nàng ta xuôi tay thì lại quay về Tiên giới.

Trước lúc đó, ta sẽ không gặp chàng nữa."
Tính mạng con người rất ngắn ngủi, cuộc đời vài chục năm đối với Tiên tộc mà nói chẳng qua chỉ như hạt bụi.

Sinh ra là Tiên tộc đó là tôn nghiêm cuối cùng của nàng.

Chờ đến khi Dật Sơ tận mắt nhìn thấy Tấn Điệp già yếu biến dạng, nàng không tin hắn còn có thể theo đuổi nàng ta đến tận Hoàng Tuyền.
Dật Sơ nói: "Không cần, ta đã quyết định làm cho Tấn Điệp phi thăng thành Tiên.

Nàng về Tiên giới trước đi.

Bốn mươi chín ngày sau, ta sẽ dẫn nàng ấy cùng về."
Hi Lam cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng lại cũng không cảm thấy ngoài ý muốn cho lắm.
Ngoài ý muốn chính là, nàng vẫn nghĩ bản thân mình rất hiểu Dật Sơ.

Dật Sơ chỉ cần không thích một vật gì đó, làm gì cũng không thể khiến hắn đổi ý.

Người khác nói hắn rất bướng bỉnh, nàng cảm thấy đó là một ưu điểm, như vậy chứng minh nếu hắn thích một người cũng sẽ không dễ dàng thay đổi.

Nhưng sự thật đã chứng minh rằng nàng sai rồi.

Mà nàng không cảm thấy ngoài ý muốn là bởi vì Dật Sơ đã từng nói với nàng từ sớm, nếu có một ngày nào đó hắn gặp được người hắn yêu thật lòng, hắn sẽ nạp thiếp.
Sau khi biết chuyện của Tấn Điệp, Tử Tiêu là người đến cửa thăm hỏi đầu tiên.

Sau khi hắn nói chuyện với Dật Sơ một lúc thật lâu, đại khái là nói Hi Lam mới là thê tử kết tóc của Dật Sơ, Dật Sơ chơi trò biến mất tám trăm năm, nạp thiếp mà không hỏi qua chính thất, không đúng theo khuôn mẫu cho lắm.

Dật Sơ không hề giải thích, chỉ lẳng lặng nghe hắn nói.

Tử Tiêu đấm vào bông, chỉ đành thở dài nói: "Thôi, người thiếp này ngươi cũng đã nạp rồi, vậy thì bồi thường cho Hi Lam nhiều thêm một chút, ở bên cạnh nàng ấy nhiều một chút, ít nhất thì cũng phải mưa móc rải đều."
Dật Sơ nói: "Ta sẽ không gặp mặt Hi Lam nữa."
Tử Tiêu sửng sốt: "Dù sao ngươi vẫn không thể để Hi Lam sống cuộc sống quả phụ chờ chồng được."
Dật Sơ nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nhìn những con chim Loan bay ngang qua phía xa xa nhưng chẳng có gì lọt được vào mắt hắn, chỉ là thở hắt ra một hơi như hạ quyết tâm trọng đại: "Yên tâm, chờ Tấn Điệp có thai, ta sẽ để Hi Lam đi.

Đến lúc đó, cho dù nàng ấy và ta chia tay, danh dự nàng ấy cũng không bị ảnh hưởng."
"Ngươi ở Nhân giới đã lâu nhưng cũng đừng quên, nữ tử Tiên tộc không có con không phải là lỗi lầm gì quá lớn, nếu như ngươi thật sự làm như vậy, mặc dù thanh danh của Hi Lam giữ được, nhưng thanh danh của ngươi sẽ rất tệ."
"Không sao hết, ta không để ý đến những suy nghĩ của người khác.

Vốn là do ta phụ Hi Lam."
"Tóm lại, ngươi suy nghĩ lại cho chu toàn một chút, tình cảm giữa ngươi và Hi Lam tốt như vậy, có bắt buộc phải đi đến bước đường này hay không?"
Nghe đến đây, Dật Sơ quay đầu lại nhìn thoáng qua Tử Tiêu, lộ ra một nụ cười nhạt sâu xa không rõ ý nghĩa: "Tử Tiêu huynh, trong lòng huynh hẳn là biết rõ Hi Lam không yêu ta."
Tử Tiêu suýt chút nữa đã thốt ra "Sao nàng ấy lại không yêu ngươi chứ" nhưng hắn cũng là nam nhân, hắn hiểu lời này chẳng qua chỉ là lý do Dật Sơ tìm để thoái thác cho việc nạp thiếp của mình, hắn chỉ cười lắc đầu: "Chuyện vợ chồng các ngươi, cũng chỉ có bản thân các ngươi tự biết."
Trước khi Dật Sơ và Tấn Điệp trở về Tiên giới, vốn Hi Lam tưởng rằng mình kiêu ngạo như thế, đối mặt với sự phản bội của Dật Sơ nàng sẽ vô cùng phẫn nộ, nếu không tốt nàng có thể xúc động giết chết hai người bọn họ, nàng cũng thật sự đã chuẩn bị cho việc bị trời phạt cho chuyện giết người phóng hỏa rồi.

Nhưng mà, Tấn Điệp vào cửa hai ngày thì nàng chính là mất ngủ trắng cả hai đêm.

Mỗi khi ánh trăng buông xuống, nàng sẽ lẻ loi nằm trên giường lớn, cảm thấy đêm dài còn gian nan, khó vượt qua hơn cả lúc Dật Sơ không ở nhà.

Trong đầu nàng toàn là hình ảnh Dật Sơ và Tấn Điệp đang ôm hôn thân thiết, triền miên trên giường.

Chỉ cần tưởng tượng đến những dịu dàng hắn từng trao cho nàng bây giờ lại trao hết cho Tấn Điệp, nàng cảm thấy ngay cả sức để tức giận nàng cũng không có nữa.

Ngoại trừ đau lòng ra thì nàng không hề cảm giác được gì khác.
Chẳng kéo dài bao lâu, Hi Lam đi ngang qua cửa phòng tiếp khách, thấy Dật Sơ đầu tiên, vốn nàng đang suy nghĩ có nên tránh đi hay không thì lại thấy Tử Tiêu, nàng liền đi vào chào hỏi họ, phân phó người chuẩn bị tốt rượu để đãi Tử Tiêu.
Đôi mắt khóc đến sưng đã được bôi thuốc đàng hoàng, nhưng xung quanh đôi mắt Hi Lam vẫn đỏ ửng, dưới mí mắt có màu xanh nhạt, nhìn tiều tụy hơn bình thường rất nhiều.

Đây là lần đầu tiên Dật Sơ nhìn thấy nàng trong vòng hai ngày gần đây, từ lúc nàng bắt đầu nói chuyện với Tử Tiêu, ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi người nàng.

Tử Tiêu cũng phát hiện sự khác thường của Hi Lam, hắn vẫn coi Hi Lam như muội muội ruột của mình, lập tức cảm thấy Dật Sơ có chút vô liêm sỉ, nhưng hắn cũng không thể làm gì được, chỉ đành an ủi: "Hi Lam, trong nhà có thêm một muội muội, còn chưa quen đúng không?"
Hi Lam cười nói: "Ban đầu có chút không quen không phải là chuyện bình thường sao, nếu Tấn Điệp đã vào cửa, sau này chính là người một nhà, sau này ta sẽ chăm sóc nàng ấy thật tốt."
Lời khách sáo nàng cũng biết nói mà, nhưng nhìn thấy Dật Sơ nhíu mày một cái, nàng lại cảm thấy không chịu được nữa.

Người phạm sai lầm rốt cuộc là ai vậy? Dựa vào đâu mà Dật Sơ còn thể hiện bất mãn như thế? Vết thương trong lòng nàng còn chưa lành đã bị hắn tổn thương một lần nữa, nàng đổi đề tại: "Không nói những chuyện này nữa, Tử Tiêu, ta mới mua một số bảng chữ mẫu, muốn cùng ngươi thưởng thức."
Đương nhiên Tử Tiêu tỏ vẻ hứng thú.

Nàng sai người cầm bảng chữ mẫu đến, trải ra trên bàn: "Ngươi đoán xem đây là chữ của ai?"
Tử Tiêu nói: "Hạn Hà."
Hi Lam ngạc nhiên lên tiếng: "Sao ngươi lại lợi hại như vậy, vừa liếc mắt một cái đã nhận ra? Bình thường Hạn Hà thường viết phá cách, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn viết chữ Khải tiêu chuẩn như vậy, lúc đầu ta cũng không nhận ra."
"Đó là bởi vì tính tình ngươi tùy hứng, chỉ sáng tác bằng cảm giác, không để tâm quan sát quy luật viết chữ của những người khác.

Thư pháp của Hạn Hà rất dễ nhận biết."
"Ta còn cho rằng đó là bởi vì Vân Tiêu tiên quân tài hoa kiệt xuất chứ." Hi Lam chắp tay nói: "Bội phục, bội phục, Hi Lam nhìn mà không với tới.


Tiên quân, nếu không thì ngươi cũng viết mấy nét bút, cho tục nhân như ta chiêm ngưỡng một phen."
Tử Tiêu cười nói: "Con nhóc nhà ngươi lại bắt đầu quấy rối, chữ của ta ngươi còn không rành sao?"
"Không rành, không rành, mau viết cho ta chiêm ngưỡng cái nào."
"Nếu không thì như vầy, ngươi làm mấy bài thơ, ta sẽ viết lại một lượt, như vậy hai người chúng ta có thể luận bàn thư pháp với nhau rồi, ý của ngươi thế nào?"
"Chỉ viết lại thì không được, ngươi còn phải vẽ tranh nữa."
"Được."
"Nói lời phải giữ lấy lời đó.

Ta viết bao nhiêu bài thì ngươi phải vẽ bấy nhiêu bức."
Thấy Tử Tiêu gật đầu, Hi Lam suy nghĩ một lúc, lơ đãng liếc nhìn Dật Sơ một cái, cúi đầu che giấu vẻ mặt khổ sở của mình, đặt bút viết nhanh bảy bài thơ.
Bài thứ nhất:
Thử khứ thiên cung vạn lí diêu,
Sinh tình chuyển thuấn nhược tru mao.
Thâm sơn thúy thảo kham vi dược,
Ái quế khê sơn nguyệt hạ cao.
Dật thải phiên phiên tùy khoát thiểu,
Sơ lâm mãn kính độ hôn triêu.
Bất tri thế sự thanh ti trụy,
Hối hiệu la hầu lạc bích tiêu.
Bài thứ hai:
Đáo thử trường ngâm châm tửu tọa,
Phàm sinh tứ thế độ phương chước.
Hoa thâm liễu ám tình vô hạn,
Chí ái thính giang tán ti đa.
Vĩnh dật thi từ phương nhâm oán,
Tiêu sơ cổ kính không âm thiên.
Chung bất vũ hậu phi hà cẩm,
Khước hối thấp y lãng thái mang.
Bài thứ ba
Vân Tiêu thử ẩm xuất trường đỉnh,
Bích hải sinh hoa sắt hữu kình.
Tuyết tĩnh thâm xuân thư nhạc khúc,
Hoàng loan ái túc hiểm phong thính.
Hạnh hoa dật tính xuân bất định,
Vũ tẩm sơ duy tuyết mãn đình.
Bách tuế bất tương tư phỉ thúy,
Chiêu hoa hối tuấn đích thiên tâm.
Bài thứ tư:
Tinh kiều hội thử di tiên ky,
Xảo mị sơ sinh lệ mãn chi.
Ngọc quế vân thâm phi khứ tẫn,
Giang triều sát ái tiên quân tử.
Tiên quân tú dật hồi mâu mịch,
Hồi mâu sinh sơ thố thảo thì.
Thố thảo thương bất tri nhập thế,
Điêu thì tái hối giá thu tịch.
Bài thứ năm:

Cửu phượng long đề thử hạ tư,
Hoàng kim quế thụ sinh ngân ti.
Thương giang túy hận thâm thập tái,
Đại đích quan tình ái cựu thì.
Tối kí thần tôn dật hưng khí,
Thiên bôi bích giản sơ quang di.
Ngoan đà phụ hý bất trọng kiến,
Đại lợi giang sơn hối sảng thê.
Bài thứ sáu:
Tân hương bích thụ phụ thử nham,
Hỏa tước tà dương thảo sinh yên.
Họa trượng mang hài xuất thâm dã,
Ngô ca lạc dạ nguyệt ái sơn.
Thất thiên đế tương tích dật điển,
Tú lệ thiên kim thả sơ quan.
Xán lạn quỳnh hoa kim bất tạ,
Đồ đắc ngọc sắc cụ hối ngôn.
Bài thứ bảy:
Tiền sinh hậu thế giai như thử,
Thượng tháp biệt kịch bạch phát sinh.
Lục giới thất thiên nhất dạng thâm,
Cô linh thố thảo cô khách ái.
Cô khách khúc họa tài thiên dật,
Nhất hạ thanh mai mộng dĩ sơ.
Ngọc cái hoa đăng vân khứ bất,
Thành không vãng sự túy thành hối.
"Để ta đến xem đại tác phẩm của Bắc Lạc tiên tử nào." Tử Tiêu đọc xong sáu bài đầu, bài cuối cùng viết khá trúc trắc, hắn vốn định hỏi nguyên do, nhưng khi cúi đầu nhìn xuống một lần nữa hắn lập tức hiểu ra.

Hắn thở dài một tiếng, ngược lại nói với Dật Sơ: "Dật Sơ, ngươi đến xem thơ Hi Lam viết này."
Dật Sơ không hề để ý đọc liền hai bài đầu tiên, đến bài thứ ba thấy mở đầu là Tử Tiêu thì mi tâm hắn nhíu lại một chút, vẫn nhẫn nại đọc xuống tiếp.

Đọc đến bốn câu thơ cuối của bài thứ tư, hắn ngừng lại, ánh mắt vẫn dừng lại tại bốn câu thơ đó*.

Cho nên, tiên quân là Tử Tiêu, nàng là tơ hồng.

Chiều mùa thu là ai? Là hắn sao.

Mặc dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng tận mắt nhìn thấy câu thơ đó, Dật Sơ cũng không tránh khỏi bị cảm thấy nghẹt thở.

Lại nhớ lại đêm trước hắn chỉ để cho Tấn Điệp thêu thùa, nhìn sườn mặt nàng ta xuất thần cả đêm, cảm thấy trong ngực có một ngọn lửa vô danh nào đó bùng cháy lên, khó có thể kiềm lại.

Tử Tiêu thấy hắn không nói gì, không xác định được là hắn đã hiểu hay chưa, cũng không xác định được Hi Lam có muốn hắn nói toạc ra hay không, vì vậy, hắn giả bộ như đang bình luận, tán thưởng: "Ta thấy bài cuối cùng viết không tệ đâu."
*Nghĩa bốn câu thơ đó: Tiên quân tú dật liếc mắt nhìn lại, liếc mắt nhìn dây tơ hồng mới sinh.

Dây tơ hồng không thích bước vào đời, khi tàn lụi hối hận rồi gả cho chiều mùa thu.
Dật Sơ vẩy vẩy tờ giấy, nét mặt hờ hững, nhưng trong đầu đã ong ong vo ve, hoàn toàn không thể suy xét được gì.

Hắn nhìn lướt qua bài thơ cuối cùng, liếc mắt một cái chỉ nhìn thấy bốn câu ở giữa: "Lục giới thất thiên nhất dạng thâm, cô linh thố thảo cô khách ái.

Cô khách khúc họa tài thiên dật, nhất hạ thanh mai mộng dĩ sơ."*
*Lục giới, bảy thiên vực đều sâu như nhau, một dây tơ hồng cô độc được người khách lẻ loi yêu thích.

Vì khách có tài vẽ tranh thiên bẩm vừa đặt bút xuống một bút xuống thì giấc mộng thanh mai đã mở ra.
Nếu nói những chỗ trước đó thì ai cũng được, chỗ này thì không phải vậy nữa.

Xưa nay Dật Sơ không thích thơ tranh, người thích vẽ tranh làm thơ là Tử Tiêu.

Cuối cùng hắn không thể đọc tiếp nổi nữa, buông giấy xuống, nói: "Hai người trò chuyện đi, ta có chuyện phải đến điện Chu Tước, đi ra ngoài trước."

Tử Tiêu nói: "Khoan đã, Dật Sơ, thơ Hi Lam viết rất có ý nghĩa, ngươi không đưa ra lời bình gì sao?"
Dật Sơ dừng bước, quay đầu lại cười nói: "Bất kể quân tử nào nhìn thấy tơ hồng trong thơ này có lẽ cũng sẽ thương hương tiếc ngọc.

Chỉ tiếc là, chuyện tình cảm quan trọng nhất là cả hai đều yêu thương nhau, người bên ngoài không thể nhúng tay vào được."
Hi Lam không ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ câm nín chết lặng, cảm thấy trái tim cũng bị đông thành hàn băng.

Tử Tiêu cũng không ngờ được hắn sẽ nói chuyện tuyệt tình như vậy, trong chốc lát không biết phải tiếp lời thế nào.

Sau đó, Dật Sơ bước ra ngoài không thèm quay đầu lại.
Thấy hắn đã đi xa, Tử Tiêu bất đắc dĩ nói: "Hi Lam, ngươi hiểu Dật Sơ mà, hắn càng để tâm chuyện gì thì lại càng mạnh miệng với chuyện đó.

Ngươi đừng giận vì những lời nói này của hắn, ta tin tưởng hắn có tình cảm với ngươi.

Hắn nạp thiếp hơn phân nửa không phải là bởi vì nữ sắc.

Nếu vì nhan sắc, nạp thiếp ở Tiên giới là được rồi, cần gì phải hao tâm tổn trí chạy đến tận Cửu Châu để kéo một phàm nữ lên? Có lẽ hắn có tâm sự mới có thể trốn ở Cửu Châu lâu như vậy.

Có lẽ là bởi vì chuyện của Thần giới."
Trong quá khứ, Dật Sơ không chỉ là cấp dưới của Dận Trạch mà còn có tình cảm gần như thầy trò, gần như huynh đệ với hắn.

Bọn họ đồng sinh cộng tử trên chiến trường, Dật Sơ có thể nói là công thần đầu tiên giúp Dận Trạch leo lên vị trí thần tôn.

Nhưng đến khi bốn biển bình lặng, hắn mới phát hiện tính cách Dận Trạch lạnh nhạt, đánh giặc chỉ vì lập công để sống những ngày an nhàn, còn thường xuyên qua lại với yêu ma.

Hắn đã khuyên mọi cách nhưng Dận Trạch nghe tất cả đều vào tai này ra tai kia.

Điều này khác biệt rất nhiều so với khát vọng ban đầu của Dật Sơ, hắn quyết định không đi theo Dận Trạch nữa, đặt tâm tư vào việc xây dựng Tiên giới và Thần giới, đồng thời dốc sức nghiên cứu tiên thuật, mong có thể bảo vệ được biên giới của Tiên giới, sau đó hắn lập được công, được thượng giới phong làm Thái Vi tiên tôn.

Sau khi địa vị được nâng cao, tình cảnh của Dật Sơ lại càng nguy hiểm hơn.

Những kẻ địch của Dận Trạch ở Thần giới biết hắn rút khỏi thế lực của Dận Trạch, muốn âm thầm lôi kéo hắn.

Cá tính Dật Sơ như vậy, đương nhiên sẽ không nể mặt bọn chúng, kết quả hai mặt đều giáp địch, trong sáng ngoài tối đều bị Thần tộc ngáng chân nhiều lần.

Hi Lam cũng đã phát hiện ra chuyện này từ sớm, cũng phát hiện tiên lực của Dật Sơ quả thật rất mạnh, năng lực rất lớn, ý thức trách nhiệm cũng vô cùng cao, việc giao tiếp với người khác cũng vô cùng không có mắt nhìn.

Cho nên, nàng mới thành thân chưa được một năm đã muốn cùng Dật Sơ sinh một đứa con, để có người thân cận nhất phụ tá hắn, củng cố địa vị của hắn trên Thái Vi viên.

Nhìn tình hình trước mắt, việc này không đến lượt nàng quan tâm rồi.
Hi Lam khẽ cười, nói: "Đương nhiên hắn không phải vì háo sắc rồi, cũng không phải là bởi vì chuyện của Thần giới, hắn chỉ gặp được tình yêu đích thực của mình thôi."
"Ngươi cảm thấy hắn yêu Tấn Điệp?"
"Đúng."
Tử Tiêu ngẫm nghĩ lại tất cả mọi thứ Dật Sơ đối xử với Hi Lam trong quá khứ, lại phân tích sự hiểu biết của mình về hắn, dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy Dật Sơ không phải thật sự yêu Tấn Điệp, nhưng lại không tìm ra chứng cứ để thuyết phục bản thân, chỉ đành chuyển đề tài, chỉ vào bài thơ cuối cùng, nói: "Đúng rồi, ngươi làm thơ của ngươi thì cứ làm, vì sao lại trêu chọc ta và Thanh Mị ở đây?"*
*Thêm 2 câu thơ cuối của bài thơ thứ bảy: Hoa đăng ngọc phủ đầy, mây thôi bay, chuyện cũ toi công, say rượu rồi lại hối hận.

Ý Hi Lam cà khịa Tử Tiêu thích Thanh Mị nhưng không dám tiến tới, sau này lại say rượu rồi hối hận.
Hi Lam nhướng mày, nói: "Bởi vì ngươi với Thanh Mị cũng là tình yêu đích thực, giống như Dật Sơ đối với Tấn Điệp vậy."
----
Không biết các bạn có phát hiện không, Tử Tiêu phát hiện được nhưng Dật Sơ không phát hiện ra.

Mình không dịch thơ mà để nguyên Hán Việt vì trình của tác giả thành thần rồi, mình không thể chuyển được ý như tác giả.
Mọi người hãy để ý: Tất cả các chữ đầu câu trong bài thơ thứ nhất ghép thành: “Thử sinh thâm ái Dật Sơ bất hối”.

Bài thơ số hai là tất cả những chữ thứ hai của mỗi hàng, bài thứ ba là chữ thứ ba...!bài cuối cùng là tất cả những chữ cuối cùng.

Tất cả bảy bài theo thứ tự, khi ghép lại đều là: “Thử sinh thâm ái Dật Sơ bất hối” - Cả đời này đều yêu sâu sắc Dật Sơ không hề hối hận.
Làm chương này mình muốn chém Dật Sơ không phải chỉ một lần :)


Bình luận

Truyện đang đọc