HOẮC GIA PHU NHÂN LẠI MỞ SẠP BÓI RỒI



Tần Nguyên đổi một bộ quần áo thoải mái đi vào nhà ăn.

Cô sấy một nửa tóc, nửa tóc ướt giọt lên sàn nhà lưu lại vệt nước nhàn nhạt.

Tần Phong vẫn luôn ngồi ở phòng khách chờ đợi, thấy dáng vẻ của cô liền nhẹ nhàng nhíu mày.

Anh bảo người hầu lấy khăn lông tới, đứng dậy đi đến chỗ Tần Nguyên.

“Sao chưa sấy khô tóc đã xuống đây rồi?”
Ngón tay Tần Nguyên cầm lấy lọn tóc ướt trên vai nhẹ nhàng quấn quanh đầu ngón tay xoay xoay vài vòng.

Cô lười biếng nói: “Lười sấy, em đói bụng rồi.



Sấy tóc?
ở Tây Thành, cô cơ hồ rất ít sấy tóc, phần lớn đều để khô tự nhiên, thói quen sinh sống vô cùng thô ráp.

Tới Tần gia, ngược lại tinh xảo lên.

Ăn uống ngủ nghỉ mặc không thể nói là đỉnh cấp, cũng là những thứ tốt nhất Tần gia có thể cho cô.

Chỉ nói việc sấy tóc này thôi, mỗi lần ba và hai anh nhìn thấy đều sẽ nói cô một lần.

Nếu tâm tình cô tốt thì sẽ nghe lời bọn họ sấy khô tóc, nếu tâm tình không tốt liền lười để ý.

Tần Phong nghe vậy, vẻ mặt không

thể phủ nhận.

Mặt anh hiện vẻ bất đắc dĩ, đáy mắt laiji toát ra dung túng.

Người hầu đi tới, đưa qua một cái khăn lông.

Tần Phong nhận khăn lông đi đến phía sau Tần Nguyên, ôn nhu dùng khăn lông bọc lại phần tóc ướt của cô.

“Không làm khô tóc sẽ dễ sinh bệnh, đặc biệt là trước khi ngủ, sẽ dễ bị đau đầu.


Tần Nguyên trêu ghẹo: “Anh ba thật hiểu biết nha, tâm tế như trần, không
phải là kinh nghiệm chiếu cố bạn gái đó chứ?”
“Nói bừa cái gì vậy, anh từ trước đến nay giữ mình trong sạch cũng không thích mấy đứa con gái khóc sướt mướt, phiền toái muốn chết!”
Nhắc tới con gái, trong giọng nói anh rõ ràng mâu thuẫn.

Tần Nguyên nhấp miệng cười: “Vậy anh ba không cảm thấy em cũng phiền toái sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc