HOẮC GIA PHU NHÂN LẠI MỞ SẠP BÓI RỒI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Giọng điệu Hàn Nhàn ôn nhu không ít: “Cảm ơn anh, anh Dân.


Thứ hai, khi Tần Nguyên đi học, mí mắt không ngừng nhảy cả ngày.

Tới tối mới an tĩnh lại.

Hot search trên mạng còn treo nội dung, có người tiêu tiền xóa hot search nhưng lại không làm gì được.

Dần tới nó càng nháo càng lớn, tin tức internet khổng lồ như thế, dân chúng lướt sóng trường kỳ trên mạng cơ hồ không người không biết.

Lúc này Hàn Nhàn, Hàn Khả Tâm cũng khẳng định đã biết được.

Hai mẹ con này có cuồng loạn táo bạo không nhỉ, các cô sẽ ở sau lưng cô tính kế như thế nào đây.

Tần Nguyên không sự gì cả, chỉ chờ các cô ra tay rồi tiếp chiêu thôi.

Hết thảy ân oán từ kiếp trước đến kiếp này phải làm một cái kết thúc thôi.


Buổi tối, Tần Nguyên nằm ở trên giường ký túc xá, thực mau lâm vào ngủ say.

Một giấc này, cô ngủ cũng không quá an
Ôn.

Cô mơ thấy đủ loại hình ảnh trải qua ở khách sạn Hoàng Đình đêm đó.

Đêm đó, Hàn Khả Tâm nói là có cái gì đưa cho cô, là một viên ngọc bích hình tròn giá rẻ mà cô bị mất.

Tần Nguyên ở Tây Thành mười tám năm, một đường đi tới cũng có thế lực nhỏ, thời niên thiếu bọn họ thường lấy viên ngọc bích hình tròn làm tín vật với nhau.


Thân thể suy yếu, vô pháp chống cự đối phương lôi kéo, cô bị đưa đến một gian phòng.

Nhận thấy được ý đồ Hàn Khả Tâm, sau khi đối phương rời đi, Tần Nguyên thất tha thất thểu rời phòng.

Cô mơ màng hồ đồ bước vào một gian phòng khác.


Lúc sau…
Một dung nhan thoạt nhìn mơ hồ không rõ ánh vào trong mắt, cô thấy không rõ lắm biểu tình đối phương.

Hơi thở trên người đối phương rất dễ chịu, cô cầm lòng không đậu bị hấp dẫn.

Thân thể suy yếu, ý chí bạc nhược làm cô không chịu khống chế dán lên.

Đối phương không có cự tuyệt cô, ôm lấy thân thể cô, để cô hấp thụ hơi thở thật dễ chịu.

Một đôi tay bóp chặt eo cô.

Thông qua lực độ trên tay đối phương, nhìn lên vẫn như cũ không thấy rõ dung nhan, cô xác định đối phương là người đàn ông.

Anh nhẹ nhàng nhấc lên, cô liền rơi vào vòng ôm ấp của anh.

Vốn tưởng rằng ngửi được hơi thở thoải mái, ý thức cô hẳn là sẽ thực mau tỉnh táo lại.

Lại chưa từng nghĩ gần sát lẫn nhau, cô càng thêm không chịu khống chế mà luân hãm, ý thức bảo cô nhanh chóng rời đi, thân thể lại không cách nào hành động.

Trong lòng gợn sóng không chịu khống chế trỗi dậy, ý chí hoàn toàn biến mất hầu như không còn.

Bất chiến mà bại, thất bại thảm hại.

“Cô là ai?”.


Bình luận

Truyện đang đọc